Sắc mặt Dương Lộ hơi khó coi, “Thật không vậy… Chắc không đâu… Anh Hứa rất chú ý mà… Lần nào cũng đeo bao…”
Dương Mặc Thư nặng nề thở dài, “Cái này cậu không hiểu đâu, tôi là bác sĩ, lúc đi học có học cái này rồi, ung thư dương v*t mặc dù không có lây, nhưng bệnh giang mai sẽ lây lan qua dịch tiết, cho dù anh ta có đeo bao, dịch lỏng của đối phương tiết ra mang theo vi khuẩn sẽ chảy đến hậu môn cũng sẽ lây thôi, chưa nghe nói dùng miệng cũng sẽ bị truyền nhiễm à, đeo bao đi đâm hoàn toàn không có tác dụng.”
Dương Lộ đồng tình nhìn cậu, “Vậy anh ấy còn tìm cậu…”
(*): Ý DMT là hai người cùng họ nên có cùng gốc gác.
Dương Lộ nổi da gà toàn thân, “Anh Hứa ép buộc cậu à.. Anh ấy coi trọng cậu chỗ nào vậy… Tôi thấy cậu cũng bình thường mà…”
Dương Mặc Thư nghe xong hơi quạu, nhưng không biểu hiện ra, chỉ đảo đảo con mắt, “Tôi cũng mệt lắm chứ, chắc ăn mặn quen rồi muốn đổi thử ăn nhạt xíu…”
Rồi lại nhắc nhở cậu ta, “Đúng rồi, cậu cũng đừng nói tôi nói vậy sau lưng anh ta, ung thư dương v*t là tôi nhìn triệu chứng suy đoán ra, anh ta cũng không đi kiểm tra, cũng không chẩn đoán chính xác được, nhưng giang mai là chắc chắn có, cậu lén nói với mấy đứa đàn em được rồi, mọi người sau này cũng cách xa anh ta ra chút, nhưng tuyệt đối đừng để anh Hứa biết, lúc đó không chỉ tôi gặp xui xẻo, không chừng cũng sẽ liên lụy tới cậu nha người nhà.”
Dương Lộ hừ lạnh một tiếng, “Cậu coi tôi không có đầu óc à, chuyện này sao nói ngoài mặt được, có điều, anh Hứa cũng đủ đáng thương rồi, khó khăn lắm mới từ người thực vật hồi sinh lại, ai dè còn mắc phải bệnh như vậy…”
Dương Mặc Thư mở tủ lạnh trong phòng ra, nhìn vào trong một chút, “Tôi thấy anh ta chính là nằm hai năm nhịn gần chết đó, đúng rồi, tôi thật ra là bác sĩ xoa bóp của anh ta, sau khi anh ta tỉnh lại xuất viện, liền tìm đàn em bắt ép tôi trên đường tôi đi ăn bún rồi mang về cưỡиɠ ɖâʍ, lần đầu tiên của tôi đều cho anh ta, ai ngờ còn là một tên một yêu tinh giang mai, nghĩ lại là thấy khó chịu, muốn rớt nước mắt luôn…”
Dương Lộ an ủi cậu một câu, “Cậu cũng đừng quá đau lòng… Con người anh Hứa không dài lâu đâu, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ không tìm cậu nữa đâu.”
Nghe mấy lời này, Dương Mặc Thư đau lòng thật, liền lấy một quả vải từ trong tủ lạnh ra, “Ăn được không, tôi ăn chút gì đó tâm trạng sẽ đỡ hơn chút.”
Dương Lộ cười, “Cứ thoải mái, đừng nói cậu ăn vải, cho dù cậu muốn ăn quả nhân sâm tôi cũng tìm người đi kiếm đầy đường cho cậu.”
“Cũng không phải” Dương Lộ lắc đầu, “Anh Hứa trước mắt chắc là còn rất vừa ý cậu, tôi rất khi thấy anh ấy đặc biệt đón người chờ anh ấy.”
Dương Mặc Thư ngậm thịt vải, “Thật à…”
Dương Lộ gật gật đầu, “Đúng rồi, bệnh này của anh ấy trị hết được không, ung thư gì đó ấy… không phải là bệnh nan y chứ…”
“Vậy cũng không đến nỗi, với lại cái đó của anh ta cũng không nghiêm trọng, căn cứ theo vị trí và giai đoạn khối u, làm phẫu thuật với hoá trị là được, có thể sẽ cắt bỏ vân vân, nhiều nhất là bị nhỏ lại chút… Nghiêm trọng nhất thì thành thái giám, cũng không đến nỗi chết queo đâu…”
Dương Lộ nghe mà miệng lưỡi khô khốc, đang muốn nói chút gì đó, điện thoại đột nhiên reo lên.
Nhận điện thoại, biểu cảm trên gương mặt của Dương Lộ nghiêm nghị, “Anh Hứa… Là em…”
Dương Mặc Thư suýt chút nữa bị nghẹn thịt vải, cũng không thèm nhai, theo cuống họng trôi tuột xuống dưới.
Dương Lộ đứng lên, “Biết rồi, giờ em kêu cậu ta xuống dưới đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Lộ nhìn Dương Mặc Thư một cái, “Anh Hứa lập tức sẽ xuống lầu, cậu xuống đại sảnh chờ anh ấy đi.”
Dương Mặc Thư đứng lên, “Cậu không đi sao?”
Dương Lộ vừa nghĩ Hứa Vãn Hà có bệnh giang mai đã sợ quéo, “Hay là thôi đi, tôi vốn cũng không lăn lộn với anh ấy, ra cửa rẽ phải trực tiếp từ thang máy xuống là được.”
Dương Mặc Thư khách sáo với cậu ta vài câu, cất bước ra cửa.
Dọc đường đi nghĩ tên Hứa Lão Hắc này cũng đủ ghê gớm, đàn em người khác cũng không buông tha, dâm loạn đến thế vậy mà cũng không bị bệnh sinh dục, thực sự quá có lợi cho hắn rồi.
Mang theo cơn bực dọc xuống thang máy, chờ tới lầu một, Dương Mặc Thư cúi đầu ra cửa, liền chạm trán với một chàng trai.
Dương Mặc Thư ôm trán ngẩng đầu, “Dương Lộ?”
Nói xong lại cảm thấy sai sai.
Quần áo không giống nhau thì không cần phải nói, dù nɠɵạı hình người này khá giống Dương Lộ, nhưng cao hơn cậu ta rất nhiều, cũng đen hơn cậu ta, quan trọng nhất là phía dưới đôi mắt chẳng có cái gì cả.
Con ngươi chàng trai vừa đen vừa sâu, hiện ra vẻ cứng rắn như lớp đá sỏi.
Nhưng hoàn toàn không thèm nhìn Dương Mặc Thư.
Dương Mặc Thư theo ánh mắt của y quay đầu lại, nhìn thấy mấy người đi ra từ trong cửa thang máy khác, người đàn ông ở chính giữa, thân hình cao lớn, da ngăm đen, sắc mặt khó coi.
Hứa Vãn Hà ngậm thuốc lá, hơi nhíu mày.
Có đàn em bước lên vội vàng kéo Dương Mặc Thư qua.
Chàng trai nhếch khóe môi, hời hợt, “Chào anh Hứa…”
Dương Mặc Thư đứng bên cạnh Hứa Vãn Hà, thấy ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên cơ thể người đó.
Cực kỳ cay nghiệt, không giấu được vẻ chán ghét, giọng điệu lại ôn hoà, “Đây không phải là ŧıểυ Thẩm sao.”
Thẩm Hàm cười cười, không nói gì, quay người bước vào thang máy.
Dương Mặc Thư không nhịn được than thở, “Đẹp trai ghê…”
Hứa Vãn Hà nổi xung thiên, tóm lấy cổ áo cậu xách ra ngoài, “Đẹp trai cái đéo!”
Dương Mặc Thư ôm cổ có chút thở không ra hơi, vừa định lên án hắn ngôn ngữ thô tục, nhưng lúc nhìn thấy bên trong ống quần của hắn lộ ra thứ tô màu vàng tươi đó, trong nháy mắt tha thứ cho hắn.