Trong chiếc xe đang rung lắc, cuối cùng Khương Dư Miên đã phải trả giá cho một tuần “kiêu ngạo” của mình. Từ đó về sau, cô không hề lái chiếc xe sang trọng đắt tiền đó nữa.
Tối hôm đó, ánh trăng sáng và bầu trời đầy sao rất đẹp nhưng Khương Dư Miên không còn sức để thưởng thức.
Cô quên luôn vấn đề mà mình thuận miệng nhắc tới, cũng không còn tâm trí tìm hiểu mục đích Lục Yến Thần đến nhà họ Tống.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Khoảng mười giờ tối, Khương Dư Miên khoác trên người chiếc áo vest nam bị Lục Yến Thần dắt về nhà, quản gia đang định chào hỏi, lại thấy hai vị chủ nhân bình thường luôn lịch sự và gần gũi với bọn họ đi thẳng lên lầu.
Quản gia thầm nghĩ, tình cảm giữa cậu Lục và cô Khương thật tốt.
Năm xưa, lúc Khương Dư Miên còn đang đi học và sống ở biệt thự Thanh Sơn, Lục Yến Thần luôn chăm sóc cô chu đáo. Bây giờ hai người đã trở thành người yêu, lúc ở nhà cũng dính nhau như hình với bóng.
Vừa vào phòng, Khương Dư Miên đã đi thẳng vào phòng tắm.
Cô cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là chiếc đầm tay dài màu xanh nhạt, trông cô tràn đầy nhựa sống như mùa xuân.
Chiếc đầm mới này cô đã mua khi đi dạo phố cùng Thịnh Phỉ Phỉ cách đây không lâu, hôm nay là lần đầu tiên cô mặc nó, kết quả lại bị hy sinh một cách vẻ vang.
“Lạch cạch.”
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Cánh cửa mở ra.
Khương Dư Miên liếc mắt nhìn về phía bóng dáng quen thuộc, thấp giọng oán giận: “Chiếc đầm mới của em bị hỏng rồi.”
Cậu Lục hào phóng hứa hẹn: “Anh sẽ đền cho em”.
Thế là ngày hôm sau, cô nhận được một đống quần áo mới, cùng với một món quà nhỏ mà Lục Yến Thần mang về từ chuyến công tác nước ngoài.
Chớp mắt đã là tháng năm, Khương Dư Miên vẫn dậy sớm và đi làm như mọi ngày, vốn tưởng rằng hôm nay cũng giống như một ngày bình thường, cho đến khi một cặp vợ chồng tự xưng là cậu mợ của cô tìm tới cửa.
Không đúng, là họ tìm tới tận cửa công ty mới phải.
Năm đó, khi cô và Lục Yến Thần trở về Nam Lâm mới phát hiện gia đình cậu mợ đã chuyển đi không một lời từ biệt, cô ngầm thừa nhận là đối phương muốn vứt bỏ gánh nặng là cô, nên không hề tìm kiếm, xem như cắt đứt liên hệ.
Không ngờ sau nhiều năm, bọn họ lại chủ động xuất hiện, chạy tới trước mặt cô nhiệt tình gọi Miên Miên.
Khương Dư Miên không dẫn họ về nhà, mà đặt phòng riêng tại một nhà hàng gần đó.
Cậu và mợ ân cần hỏi han, Khương Dư Miên yên lặng lắng nghe, trong lòng không nổi lên dù chỉ một gợn sóng.
Bọn họ không ngừng luyên thuyên nhưng Khương Dư Miên không hề đáp lại, lát sau, cuối cùng hai người cũng ý thức được bản thân đang tự biên tự diễn.
Năm xưa, bọn họ đối xử với Khương Dư Miên ra sao, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Cậu và mợ liếc nhìn nhau, ngầm hiểu bản thân nên im lặng.
Sự im lặng đột ngột khiến bầu không khí trong phòng càng thêm lúng túng.
Hai người cẩn thận quan sát cháu gái, cô cao hơn, cũng xinh đẹp hơn, cả người từ trong ra ngoài đều rạng rỡ, hoàn toàn khác với cô bé gầy trơ xương, nói gì nghe nấy năm xưa.
Họ không thường lên mạng, càng không quan tâm tới tin tức về khoa học kỹ thuật, vì vậy họ không biết gì về sự thay đổi của Khương Dư Miên cả. Mãi đến gần đây, khi con trai họ xem được một đoạn video trên mạng và chạy đến chỗ họ xác nhận danh tính của cô, bọn họ mới biết cháu gái mình đã trở thành người thành đạt.
Hai vợ chồng đùn đẩy qua lại, cuối cùng vẫn là mợ xoa tay hỏi dò: “Miên Miên, mấy năm nay con thế nào?”
Khương Dư Miên cầm chén trà trong tay, hờ hững đáp: “Cũng không tồi.”
Mợ thở dài: “Đứa nhỏ này, lúc con đi theo người ta rồi không thèm liên lạc với chúng ta, mỗi lần nhớ đến chuyện này, cậu và mợ đều cảm thấy rất đau lòng.”
Khương Dư Miên tạm ngừng vài giây rồi đáp lại: “Con nhớ rõ, ban đầu là cậu mợ bảo con ở nhờ nhà họ Lục mà, đúng không?”
Cô còn nhớ lúc ông nội Lục đưa ra đề nghị dẫn cô về nhà họ Lục, cô không biết phải làm sao nhưng cậu mợ cứ giục cô phải đồng ý, chỉ sợ không vứt bỏ được đứa cháu ghẻ này.
“Chúng ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con, nhà họ Lục làm ăn lớn, xem đi, chẳng phải bây giờ con sống rất tốt sao.” Mợ chỉ vào bộ quần áo công sở gọn gàn, đẹp đẽ trên người cô rồi nói: “Có tiền, điều kiện sinh hoạt tốt, học giỏi, ngay cả công việc cũng cao hơn người khác một bậc.”
“Không giống chúng ta, chen chúc trong căn nhà nhỏ mấy chục mét vuông, còn phải thức khuya dậy sớm kiếm tiền cực khổ để cho em họ con đi học nữa.”
Khương Dư Miên nhíu mày: “Dựa theo lời mợ nói, vậy là con phải cảm ơn cậu mợ có tầm nhìn xa, để con ở lại nhà họ Lục mà chẳng đoái hoài tới, không nói một lời đã dọn nhà đi nơi khác, để con không thể trở về.”
Những lời này quá trần trụi và thẳng thắn, giống như một cái tát đánh lên mặt hai người họ.
Con bé này trước đây chẳng hé nửa lời, bây giờ miệng lưỡi lại lợi hại như thế, trong lời nói ẩn chứa kim châm, khiến người ta đau buốt.
“Miên Miên, con đang oán trách cậu mợ đấy ư. Lúc trước, con tới nhà họ Lục cũng không để lại phương thức liên lạc, muốn tìm con cũng không tìm được. Nếu không phải gần đây em họ con nhìn thấy tin tức có liên quan tới con trên mạng thì bọn ta thật sự không biết lúc nào mới có thể gặp lại con.”
Khương Dư Miên cười cười, im lặng không nói.
Vừa nãy bọn họ còn nói gì mà nhà họ Lục làm ăn lớn, sao lại không liên lạc được, chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Mợ tiếp tục diễn kịch: “Con không biết đấy thôi, mấy năm nay nhà chúng ta khốn khổ lắm.”
“Năm ngoái, công ty giảm biên chế, cậu con mất việc làm, tuổi tác lại cao, đến bây giờ vẫn chưa tìm được việc phù hợp.”
“Em họ con còn đang đi học, rất nhiều thứ phải chi tiêu, gia đình chúng ta chỉ có thể dựa vào những công việc lặt vặt để nuôi em ăn học và duy trì cuộc sống của cả nhà ba người.”
Khương Dư Miên lặng lẽ thở ra một hơi.
Cô đang đợi, đợi cậu và mợ không nhịn được mà nói ra ý đồ đến đây.
Chắc chắn không phải vì nhớ cô, muốn tìm cô ôn lại chuyện xưa được.
Đúng như dự đoán, lúc nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm của Khương Dư Miên, rốt cuộc hai người cũng không nhịn nổi nữa, bắt đầu tính toán trong lòng: “Miên Miên, hiện giờ con đang làm việc ở một công ty lớn như vậy, tương lai rất triển vọng, có thể giúp đỡ gia đình bọn ta một chút hay không?”
Trước đây họ chẳng quan tâm đến cô, bây giờ lại dùng quan hệ họ hàng để nhờ vả, có lẽ con người thời nay đều như thế.
Khương Dư Miên thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi mợ, hiện tai con cũng chỉ là một sinh viên thực tập trong công ty, không có quyền lên tiếng.”
“Con.” Mợ không tin: “Bây giờ con sống sung sướng như vậy, nhất định nhà họ Lục đối xử với con tốt lắm đúng không?”
“Chúng ta đã điều tra rồi, công ty này là của nhà họ Lục, bọn họ đồng ý để con làm việc ở đây, chứng tỏ họ đối xử với con không tệ.” Rõ ràng hai người bọn họ có chuẩn bị mà đến: “Công ty lớn như vậy, con có thể giúp cậu con kiếm một công việc được không...”
Hóa ra bọn họ nghĩ rằng nhà họ Lục đã mở cửa sau để cô vào làm việc ở Thiên Dự.
Họ vòng vo lâu như vậy chính là để ám chỉ muốn cô xin nhà họ Lục giúp đỡ, đúng là đã làm khó hai người bọn họ.
“Như con đã nói, con chỉ là một thực tập sinh, con không có bản lĩnh lớn như vậy.” Cho dù làm được, cô cũng sẽ không làm.
Thấy Khương Dư Miên từ chối hết lần này đến lần khác, sắc mặt hai người dần trở nên khó coi, cuối cùng cậu cũng không kiềm chế được nữa: “Khương Dư Miên, bọn tao cưu mang mày ba năm, bây giờ chỉ nhờ mày giúp có chút việc mà cũng không chịu, cuối cùng mày muốn gì?”
Ơn tình cưu mang ba năm lớn đến cỡ nào đây.
Họ không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhưng nếu đã nhắc tới, Khương Dư Miên chỉ có thể xé rách mặt với bọn họ: “Không phải vì có số tiền ba mẹ và ông để lại mà cậu mới nhận nuôi con sao?”
Họ trở thành người giám hộ của cô, lấy được tiền cha mẹ cô để lại...
Thật sự không biết ai mới là người chiếm được lợi ích nữa.
Nếu cậu mợ đối xử tốt với cô, Khương Dư Miên sẽ không tính toán những thứ này, nhưng cô không ngốc, đến bây giờ cô vẫn không thể quên được ánh mắt ghét bỏ đó.
Khương Dư Miên biết mục đích họ đến đây là gì, cũng chỉ vì đòi tiền mà thôi.
Cô thẳng thắn nói: “Lúc con ở nhà cậu mợ, tiền học phí và các khoản chi khác đều là tiền ba mẹ con để lại, con không nợ hai người. Nếu các người nhất định phải tính toán thì nhiều lắm cũng chỉ là tiền ăn một ngày ba bữa...”
“Con còn đang thực tập, cũng không có nhiều tiền, con sẽ dựa theo tiền ăn một ngày ba bữa hiện tại để quy thành tiền mặt, mỗi tháng con sẽ chuyển tiền cho hai người.”
Khương Dư Miên tính sẵn cho họ, một tháng tiền ăn cộng lại chỉ tầm vài trăm nhân dân tệ.
Cứ như thể bố thí cho đứa ăn xin, cậu bực dọc lên tiếng: “Mày có ý gì hả, cậu với mợ lại thèm muốn mấy trăm đồng tiền sinh hoạt phí này hay sao?”
Khương Dư Miên vừa lấy điện thoại di động ra, lại cất vào: “Không muốn à? Vậy thì con sẽ không chuyển nữa.”
Cậu và mợ: “...”
Bọn họ không ngờ Khương Dư Miên lại trở nên như vậy, vẻ mặt lúc nào cũng hờ hững, thái độ vô tình.
“Khương Dư Miên, mày muốn dùng mấy trăm đồng đuổi bọn tao đi, hiện giờ mày sung sướng rồi là không để ý tới cậu mợ nữa phải không? Ở trên mạng, người ta gọi mày là thiên tài, mày nổi tiếng như thế, vậy mà lại không quan tâm đến người thân ruột thịt!” Bọn họ định dùng lý do này ép Khương Dư Miên phải ngoan ngoãn nghe lời.
Không phải những người nổi tiếng... chú trọng danh tiếng nhất sao, bề ngoài cô hào hoa phong nhã, nhưng lại mặc kệ sự sống chết của gia đình cậu mợ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cư dân mạng sẽ nhổ nước bọt dìm chết cô.
Khương Dư Miên cũng không có ý định nối lại tình xưa với bọn họ: “Bây giờ là xã hội pháp trị, con không có nghĩa vụ phụng dưỡng hai người, nếu như cậu mợ thắc mắc, hay là đi tìm một luật sư rồi hẵng tới gặp con.”
Thoạt nhìn Khương Dư Miên có vẻ trong sáng và thánh thiện, nhưng trong xương lại rất quật cường.
Ánh mắt này làm bọn họ nhớ lại chuyện cũ, năm đó Khương Dư Miên đi học bị bắt nạt, cô không hề bỏ qua dễ dàng. Cô vừa nói với giáo viên vừa cảnh sát, không để bản thân phải chịu thiệt.
Từ trước đến nay, Khương Dư Miên chưa bao giờ là một cô gái cam chịu để người khác bắt nạt.
Người thân vốn cho rằng đời này không bao giờ liên lạc lại gặp nhau lần nữa, Khương Dư Miên cũng không cảm thấy vui vẻ gì, bởi vì bọn họ tìm cô là có mục đích, không phải chỉ đơn thuần muốn gặp lại nhau.
Cô vẫn làm theo ý mình, chuyển tiền cho cậu, mỗi tháng cũng không nhiều, chỉ 1000 tệ thôi. Cô không gửi hết trong một lần mà chuyển khoản định kỳ.
Cứ xem như cô trả ơn cho bọn họ vì đã từng cho cô một chỗ che mưa chắn gió.
Nói đến thực tập, báo cáo thực tập của Khương Dư Miên đã sớm viết xong, cũng đã được công ty đóng dấu xác nhận. Con dấu chứng nhận của công ty, chỉ còn đợi đến lúc cô trở lại trường thi thì sẽ mang về nộp.
Vào năm thứ tư đại học, khi Khương Dư Miên sắp tốt nghiệp, rốt cuộc người đã biến mất suốt nửa năm trời là Lục Tập đã về nhà.
Thím Đàm vui mừng hớn hở gọi điện thoại cho Khương Dư Miên, mong cô và Lục Yến Thần về nhà đoàn tụ.
Khương Dư Miên trưng cầu ý kiến của Lục Yến Thần, cuối cùng chỉ có mình cô góp mặt.
Ông nội Lục cứ nhìn sau lưng cô mãi, nhưng lần nào cũng thất vọng. Khương Dư Miên đành giả vờ như không thấy, không chủ động nhắc tới Lục Yến Thần.
Khi cô nhìn thấy Lục Tập, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, thiếu niên từng rất kiêu ngạo đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cậu ấy cắt đầu đinh, trông gọn gàng và sạch sẽ hơn nhiều. Lúc trước cậu thích màu đỏ nhất, giờ đây cậu lại mặc một cái áo phông màu đen.
Không biết mấy tháng nay cậu đi đâu mà làn da đen hơn một chút, trên người bớt đi vài phần non nớt của thiếu niên, giữa hai hàng lông mày lộ ra vài phần chín chắn.
Lục Tập không đấu võ mồm với ông nội Lục nữa, thậm chí cậu còn có thể kiên nhẫn ngồi trò chuyện với ông cụ.
Thấy cảnh này Khương Dư Miên rất ngạc nhiên.
Kể từ sau vụ việc kia, Lục Tập thay đổi rất nhiều, dường như cậu đã thật sự trưởng thành rồi.
Khi nhìn thấy Khương Dư Miên, Lục Tập cũng tươi cười chào hỏi cô.
“Hi.”
Khương Dư Miên gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
Trên bàn cơm, Lục Tập kể cho ông nội Lục nghe những chuyện lý thú mà mình gặp được, Khương Dư Miên cũng ngồi bên cạnh lắng nghe.
Lúc cậu kể đến đoạn hấp dẫn, Khương Dư Miên lặng lẽ vểnh tai nghe, cô cảm thấy những trải nghiệm của cậu rất mới lạ.
Đến khi kết thúc, ông nội Lục hỏi một câu: “Còn muốn đi nữa không?”
Khương Dư Miên chợt nhận ra, việc mà cô và ông nội Lục quan tâm không giống nhau.
Cô cảm thấy hiếu kỳ với những chuyện mà Lục Tập đã trải qua, còn ông nội Lục chỉ lo lắng cháu trai có còn đi nữa hay không.
Một mặt cô cảm thấy đau lòng vì ngữ khí cẩn thận của ông nội Lục, một mặt lại cảm thấy uất ức thay Lục Yến Thần.
Khi người ta già đi thì chỉ mong người thân luôn ở bên cạnh. Từ trước, ông cụ đã có khuynh hướng thiên vị Lục Tập, đến bây giờ vẫn như vậy.
Sau nhiều năm, ông nội Lục đã quên đi nỗi đau mất con trai. Hiện tại, ông chỉ còn lại hai đứa cháu trai, ông đã yêu thương đứa cháu trai nhỏ này suốt bao năm, sao ông nỡ để Lục Tập chịu khổ.
Sau bữa cơm tối, Khương Dư Miên muốn về nhà, ông nội Lục cũng không giữ cô lại được.
Bên ngoài trời đang mưa, Lục Tập che ô đi ra: “Tôi đi cùng với em nhé?”
Trong tay Khương Dư Miên cũng có một cái ô: “Hả?”
Lục Tập nói: “Tôi cần tới biệt thự Thanh Sơn hỏi anh cả vài việc.”
Người đến nhà họ Lục đón cô là ông Triệu. Nửa năm không thấy Lục Tập, ông ấy còn lên tiếng chào hỏi.
Khương Dư Miên và Lục Tập ngồi ở ghế sau, mới đầu cả hai đều im lặng, mấy phút sau, đột nhiên Lục Tập lên tiếng: “Tôi muốn tài trợ cho một đứa bé đi học.”
Khương Dư Miên quay đầu: “Ai vậy?”
Lục Tập kể chuyện mình gặp được Dương Tuệ trong thôn cho cô nghe, ngoại trừ giấu giếm vết thương ở chân, những chuyện khác đều nói hết.
“Cô bé rất có năng khiếu về âm nhạc, nếu cứ ở lại trong thôn thì đáng tiếc quá.” Nếu tài năng mãi không được phát huy, thiên tài cũng sẽ trở thành người bình thường.
Cậu ấy muốn giúp Dương Tuệ theo đuổi con đường âm nhạc, không chỉ là tài chính, mà còn có môi trường học tập.
Trong thôn không thể đáp ứng điều kiện học tập, chỉ có trong thành phố mới có thể tìm được giáo viên chuyên nghiệp đến dạy cho cô bé.
Nghe được câu chuyện này, Khương Dư Miên cảm thấy giống như hoàn cảnh của chính mình.
Sự thương hại của Lục Tập đối với Dương Tuệ không phải cũng giống thái độ của nhà họ Lục với cô năm xưa hay sao?
Thì ra chàng trai chỉ bắt nạt cô trước đây đã thực sự trưởng thành và học được cách giúp đỡ người khác.
“Cậu muốn nhờ Lục Yến Thần tài trợ cho cô bé dùm?”
“Tạm thời là như thế, chờ tôi kiếm được việc làm, tôi sẽ tự lo liệu.”
Cậu có tiền, hoa hồng được chia hằng năm từ nhà họ Lục cũng đủ cho cậu hưởng thụ vui vẻ cả đời. Nếu là lúc trước, cậu muốn làm cái gì thì làm cái nấy, không cần sự đồng ý của bất kỳ ai. Hiện tại đã khác, Lục Tập hiểu số tiền kia là do anh trai cậu vất vả làm ra. Bây giờ mỗi một đồng tiền mà cậu đang dùng đều liên quan tới nhà họ Lục.
Cho nên cậu mới muốn nhờ được anh cả đưa Dương Tuệ vào trong thành phố học tập trước. Chờ thêm hai năm nữa cậu có thể tự mình kiếm tiền để tài trợ cho cô bé