Tất Hải Hiên cùng Lôi Kiên Bỉnh duy trì quan hệ bạn giường khá ổn định, hơn nữa Lôi Kiên Bỉnh còn là bên cúi đầu, lúc nào cũng sốt sắng da mặt dày gọi điện hẹn thủ trưởng đến nhà hắn ăn cơm. Tình tiết phát triển đến lúc tan tầm, Lôi Kiên Bỉnh liền hẹn thủ trưởng cùng nhau ăn tối, dẫn đến việc Tất Hải Hiên đều chưa từng ra ngoài mướn phòng với Lôi Kiên Bỉnh, mỗi lần đều được phục vụ ở nhà Lôi Kiên Bỉnh.
Cơ mà Tất Hải Hiên không muốn công khai quan hệ của mình và Lôi Kiên Bỉnh, nɠɵạı trừ ngày nghỉ cuối tuần, bình thường dù cho cùng Lôi Kiên Bỉnh làʍ t̠ìиɦ kịch liệt đến đâu cũng đều kiên trì quay về nhà, làm cho tâm tình Lôi Kiên Bỉnh bị đè ép vô cùng.
Lôi Kiên Bỉnh còn để ý cổ tay trái thủ trưởng có đeo một cái đồng hồ, nhưng chưa bao giờ gỡ xuống, dù cho hai ngày cuối tuần qua đêm ở nhà hắn cũng không có tháo xuống. Hắn nhiều lần nhắc nhở thủ trưởng lúc ngủ thì tháo đồng hồ ra, thủ trưởng lại trả lời hắn là anh có thói quen đeo đồng hồ lúc ngủ.
Đồng hồ đeo tay đối với nam nhân mà nói nhiều lúc không phải để xem giờ mà là một món đồ trang sức, đồng hồ nam nặng thế nào Lôi Kiên Bỉnh dĩ nhiên biết, mỗi lần hắn về nhà đều tháo đồng hồ ra không thì làm việc nhà không tiện lắm. Hơn nữa mỗi lúc thủ trưởng tắm xong sẽ nhanh chóng đeo đồng hồ lên, giống như muốn giấu cái gì.
Lôi Kiên Bỉnh cảm thấy thủ trưởng không phải có thói quen đeo đồng hồ lúc ngủ, mà là có bí mật giấu hắn, bí mật này e là có liên quan đến cái đồng hồ đeo tay kia.
E rằng cái đồng hồ kia là do một nam nhân tặng thủ trưởng? Cho nên thủ trưởng luôn đeo cái đồng hồ đó chính là nhớ mãi không quên tên cẩu nam kia?
Bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên gì đó quả thật đáng ghét!
Lôi Kiên Bỉnh càng ngày càng để ý cái đồng hồ đeo tay kia, hắn không nhịn được lúc làm việc mà phá tường lửa của hệ thống mạng công ty, lên mạng tìm thông tin về cái đồng hồ đó, rốt cuộc tìm thấy được nó, nhìn cái giá 7 chữ số kia, đem cái phòng hắn bán đi cũng không mua nổi cái đồng hồ đó.
ŧıểυ viên chức tiền lương thấp không nhịn được mà ôm ngực, hắn cảm thấy uy hiếp đến từ giai cấp: “Cha mẹ ơi, mình thích một nam nhân, nhưng mà anh ta có tiền nhiều quá đi, mình không những không mừng vì vớ được Cao Phú Soái, mà là sợ mất Cao Phú Soái quá đi, ôi mẹ ơi!”
Ngày hôm sau, ŧıểυ viên chức phát hiện thủ trưởng đổi một cái đồng hồ đeo tay khác, hiển nhiên là không lo nguy cơ Bạch nguyệt quang nữa rồi, nhưng nhìn cái đồng hồ kia, ŧıểυ viên chức lại không nhịn được mà đi tìm hiểu thông tin của nó, lần thứ hai ôm ngực, hắn trước đây cảm thấy cha mẹ để lại cho mình ba căn nhà, một căn để ở, hai căn cho thuê, mỗi tháng tiền thuê nhà và tiền lương cũng đủ sống, hoàn toàn không cần vất vả giống người khác, nhưng là bây giờ hắn mới phát hiện, hắn có bán đi 2 căn nhà cũng không mua nỗi một cái đồng hồ đeo tay.
Hơn nữa hắn tỉ mỉ nghĩ lại, trước khi cùng một chỗ với thủ trưởng, thủ trưởng còn đeo mấy cái đồng hồ khác nữa.
Cha mẹ ơi, cha mẹ có khi không có con dâu nam đâu, con trai của hai người thật không có tiền đồ, tiền lấy vợ cũng không đủ nữa.
Lôi Kiên Bỉnh mất niềm tin vào tình yêu ngồi phịch xuống ghé, hai mắt dại ra nhìn giá trị đồng hồ màu đỏ chót trên màn hình.
Nếu như hắn bán một căn nhà để mua một cái đồng hồ giá cả cũng được được chút, thủ trưởng có thể đem hắn từ bạn giường biến thành người yêu không ta?
Lôi Kiên Bỉnh nhìn trần nhà, thời điểm hắn đang xuất thần, thì chủ quản xuất hiện gõ gõ đầu hắn: “Nhìn cái gì vậy?” Chủ quản nhìn màn hình hắn, hiền lành xoa xoa đầu Lôi Kiên Bỉnh, dùng giọng điệu trưởng bối nói với ŧıểυ bối: “Cậu mua cái đồng hồ đeo tay mấy vạn này, đeo vào tay đi ra ngoài không khác gì nhà giàu mới nổi, hơn nữa loại đồng hồ này rất kén người đeo, giống như hôm nay Tất tổng đeo cái đồng hồ này vậy, cậu mà đeo nó đi ra ngoài cùng Tất tổng thì không có cùng một cảm giác đâu.”
Hắn chạy xe điện đeo đồng hồ trị giá bảy chữ số, Tất tổng mở cửa xe ô tô màu đen đeo đồng hồ trị giá bảy chữ số.
Tưởng tượng ra cảnh đó đúng là không phải cùng một cảm giác.
Dù cho hắn đeo đồ thật đi nữa, dù có vẻ đại gia thì cũng làm người ta cảm giác là trong sơn trại mới ra thôi.
Lôi Kiên Bỉnh đột nhiên cảm thấy đây không phải là uy hiếp giai cấp, mà là uy hiếp vì không có cách nào thành công lên chức “người yêu”: Thủ trưởng không quan tâm hắn có tiền hay không, thủ trưởng chỉ là nhìn vào ŧıểυ đệ của hắn, quan tâm ŧıểυ đệ của hắn ok hay không.
Thành cũng là ŧıểυ đệ, bại cũng là ŧıểυ đệ.
Lôi Kiên Bỉnh trượt dài trên ghế, biến thành bộ dạng một con cá mắm.
Chủ quản chỉ là nhắc nhở Lôi Kiên Bỉnh không nên so bì với người khác, ngược lại nhìn thấy biểu tình như tận thế đến nơi của Lôi Kiên Bỉnh liền hết hồn, vội vàng vỗ vỗ hai má Lôi Kiên Bình: “ŧıểυ Lôi, cậu sao vậy?”
Lôi Kiên Bỉnh thay đổi sắc mặt, ánh mắt kiên định: “Không có việc gì, tôi còn chịu đựng được.”
“Không có chuyện gì là tốt rồi, ngày hôm nay Giám đốc Tất muốn về sớm một tiếng, cậu không cần ngay thời khắc mấu chốt liền mất tinh thần như thế.” Chủ quản nhắc nhở.
Lôi Kiên Bỉnh đầu tiên là gật gật đầu, sau đó đột nhiên sửng sốt, phản ứng rất lớn hỏi: “Cái gì? Giám đốc Tất sao lại muốn về sớm một tiếng?”
“Nghe nói muốn đi đón một người, cụ thể thế nào thì đây là chuyện riêng của giám đốc Tất, cậu làm việc cho tốt đi, đừng lơ mơ nữa.” Chủ quản nói xong cũng đi.
Lôi Kiên Bỉnh vô cùng nhạy cảm với từ “đón người”, nghe vào liền cảm thấy không bình thường, đầu óc đột nhiên xuất hiện ba chữ “cẩu nam nhân.”
Hắn nhất định phải đi nhìn xem thủ trưởng đi đón người nào, tròn hay méo, nam hay nữ.
Ha ha.
Lôi Kiên Bỉnh ngàn năn vạn nỉ, năn nỉ đến cuối cùng chủ quản cũng đồng ý cho hắn ghi nợ một tiếng, sau lại tăng ca bù vào.
Cách xin nghỉ rồi tăng ca bù nợ này trong công ty luôn là nhắm một mắt mở một mắt. Tất Hải Hiên không phải cấp trên trực tiếp của Lôi Kiên Bỉnh, ở giữa còn có một chủ quản, chủ quản không nói, anh tự nhiên không biết, trước khi tan ca hai tiếng liền gọi Lôi Kiên Bỉnh tối nay không muốn hẹn với hắn.
Anh nghĩ là Lôi Kiên Bỉnh sẽ không cao hứng, như bình thường sẽ là lằng nhằng với anh, giống như là người yêu mà một mực hỏi anh nguyên nhân. Nhưng là bây giờ Lôi Kiên Bỉnh không hề nói gì, ngữ khí hết sức thoải mái, không giống như cảm giác của người yêu mà chất vấn anh.
Tất Hải Hiên sau khi cúp điện thoại, tâm lý có chút không bình thường.
Vốn là quan hệ bạn giường, anh lại buồn cười mà hi vọng Lôi Kiên Bỉnh có thể yêu anh thêm một chút, đem anh nâng niu trong lòng, nhưng khi Lôi Kiên Bỉnh lộ ra biểu tình không thèm để ý, anh lại cảm thấy trong lòng trống rỗng vô cùng.
Anh không cho phép mình động tình, cảm giác trống rỗng trong lòng anh lúc này lại nói cho anh biết là anh đã động lòng.
Tất Hải Hiên buồn bực đứng dậy, ở trong phòng làm việc đi tới đi lui, tay phải vô ý thức sờ lên đồng hồ đeo tay trên tay trái, cảm giác lạnh lẽo của đồng hồ đeo tay đánh thức anh, cúi mắt xuống nhìn thấy vết sẹo mờ nhạt từ lâu — đây là kết cục lúc trước anh chạy theo tình yêu, từ vết sẹo này có thể thấy được tình cảnh trước kia oanh liệt đến đâu.
Tất Hải Hiên một trận phát lạnh trong ngực.
Rất đau, cảm giác dòng máu đỏ tươi chảy ra, thân thể vì mất máu mà trở nên lạnh lẽo, chỉ có cảm giác cô đơn lẻ loi mà chết đi.
Khắc cốt ghi tâm.
Anh đời này cũng không muốn tiếp tục biến bản thân thành một kẻ thê thảm như vậy nữa.
Mãi mãi cũng không muốn.
Lôi Kiên Bỉnh sớm leo lên xe điện, trước cổng lớn công ty là một con đường chính, đối diện là trạm xe buýt, hắn ngồi yên trên xe điện, đội mũ bảo hiểm, dừng xe ở phía sau trạm xe, để trạm xe che hắn đi.
Mấy phút sau, Lôi Kiên Bỉnh nhìn thấy xe ô tô của thủ trưởng chạy ra khỏi cổng lớn công ty, chờ đến khi xe chạy ngang hắn, Lôi Kiên Bỉnh lập tức vặn tay nắm, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo xe ô tô của thủ trưởng.
May là thủ trưởng đi theo đường chính, dù cho Lôi Kiên Bỉnh không ngồi cùng xe với thủ trưởng, cũng biết đại khái phương nhướng của xe ô tô.
Này hình như là hướng đi về phía tàu cao tốc?
Lôi Kiên Bỉnh càng theo dõi càng cảm thấy thủ trưởng đúng là đi đón “cẩu nam nhân”, hắn muốn tìm hiểu rõ thông tinh về tình địch thì mới có thể tính bước tiếp theo, hắn không tin mình không đánh bại được “cẩu nam nhân”.
Nam nhân phải dùng sức mạnh để nói chuyện,
Chờ đến bến xe trong tàu cao tốc, Lôi kiên Bỉnh nhìn thủ trưởng chạy vào bãi đỗ xe,
Vì để thù trưởng không phát hiện hắn lúc rời khỏi bãi đỗ xe, Lôi Kiên Bỉnh liền đứng phía sau trạm xe bus, hai mắt chăm chú nhìn cửa lớn của trạm tàu cao tốc.
Sau mười mấy phút, hắn nhìn thấy thủ trưởng cùng một nam nhân khác đi khỏi sảnh lớn của trạm, nam nhân kéo một cái va ly, tay thủ trưởng lại đang xách một cái túi hành lý.
Không chỉ giúp người khác cầm hành lý, còn nói chuyện thân mật với người khác, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm vui thích.
Đố kị lập tức xông vào trong lòng Lôi Kiên Bỉnh, hai tay bóp chặt thắng xe điện, nhìn chằm chằm ánh mắt nam nhân kia hận không thể giết chết đối phương bằng ánh mắt hung ác của mình, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ trưởng cùng nam nhân kia vừa nói vừa cười, thái độ vô cùng tự nhiên mở cốp sau xe, tự mình đem hành lý nam nhân để vào trong cốp sau.
Lôi Kiên Bỉnh có chút kích động muốn khóc, thủ trưởng trước giờ đều là dùng hắn xong liền phủi mông rời đi, chưa bao giờ cười nói thân mật với hắn như vậy.
Cách quá xa, hắn nhìn không rõ gương mặt nam nhân, càng không nghe được bọn họ nói gì, Lôi Kiên Bỉnh nhịn lại đố kị trong lòng, trong lòng chua xót muốn chết, mở khóa xe điện tiếp tục theo dõi thủ trưởng, cầu khẩn thủ trưởng cùng nam nhân đừng có chút quan hệ không đứng đắn nào.
“ŧıểυ Bảo, đằng sau hình như có một chiếc xe điện đang theo dõi chúng ta.” Tất Hải Phụ ngồi ở ghế phụ sớm đã phát hiện có một chiếc xe điện luôn theo dõi họ từ lúc bọn họ rời trạm tàu cao tốc, tuy rằng chiếc xe điện kia bởi vì hạn chế tốc độ mà nhiều lần xém chút nữa bị quăng lại, nhưng đều may mắn bắt kịp mỗi lần dừng đèn đỏ, sau đó đợi đèn xanh tiếp tục theo đuôi.
Tất Hải Hiên vẫn không có phát hiện bị người theo dõi, nhìn kỹ gương chiếu hậu, quả nhiên từ trong gương nhìn thấy một chiếc xe điện đuổi theo từ xa, nam nhân đội mũ bảo hiểm kia không ai khác chính là Lôi Kiên Bỉnh.
Tất Hải Hiên nhất thời hết chỗ nói rồi. Cái tên này làm gì vậy hả? Sao đột nhiên lại theo dõi anh?
Mà điều làm anh không nói nổi chính là, lại có thể dùng xe điện để đuổi theo anh, xe điện chạy nhanh như vậy, quả là tốc độ không muốn sống mà, vô cùng dễ gặp chuyện.
Thần sắc Tất Hải Hiên khẽ biến, Tất Hải Phụ nhíu mày hỏi: “ŧıểυ Bảo, em biết hắn à?”
“Ừm.” Tất Hải Hiên không nhận ra trong giọng nói của mình có phần bất đắc dĩ.
Tất Hải Hiên tìm một đoạn đường có thể dừng xe, dừng xe sát lề đường chờ Lôi Kiên Bỉnh.
Lôi Kiên Bỉnh vừa nhìn thấy xe ô tô phía trước đột nhiên dừng ở ven đường, liền cảm thấy hồi hộp, cảm thấy chuyện lớn không lành.
Đây tuyệt đối là bị phát hiện.
Lôi Kiên Bỉnh lập tức dừng xe lại, một chân đạp bàn đạp, một chân đạp lên lề đường để chống xe, kéo kính mũ bảo hiểm xuống, lấy điện thoại ra cúi đầu làm bộ chơi điện thoại, tỏ vẻ mình chỉ là người qua đường giáp.
Tất Hải Hiên đợi một hồi, Lôi Kiên Bỉnh cách anh tầm trăm mét cũng không tiến lên, anh cười lạnh một phát.
Tất Hải Phụ nhìn không được ý tứ của chủ nhân cái xe kia, mà cũng không cảm thấy nguy hiểm, liền thúc giục: “ŧıểυ Bảo, chúng ta đi thôi.”
“Đại ca, anh chờ em một chút.” Tất Hải Hiên nói xong cũng mở cửa xe, bước về phía Lôi Kiên Bỉnh.
Vẫn luôn xuyên qua tấm kính chắn gió mà liếc trộm xe ô tô phía trước, Lôi Kiên Bỉnh vừa nhìn thấy được thủ trưởng liền biến đổi tâm tình, trái tim nhỏ căng thẳng nhảy ầm ầm, thầm hô to ba chữ: Xong đời rồi!
Tất Hải Hiên càng đến gần, Lôi Kiên Bỉnh kinh sợ đến nỗi muốn tìm một cái cống nước ngầm nhảy vào trốn đi, tay cầm điện thoại chảy mồ hôi.
Tất Hải Hiên đi đến trước xe điện, kéo cái kính chắn gió của mũ bảo hiểm lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn suất khí đang giả vờ trấn định của Lôi Kiên Bỉnh, anh cười lạnh nói với Lôi Kiên Bỉnh: “Chạy hết tốc độ của xe điện, cậu có muốn chết cũng đừng chết trước mặt tôi.”
Câu nói này giống như một con dao nhọn đâm vào lòng Lôi Kiên Bỉnh, sắc mặt hắn trắng bệch, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt “Giám đốc Tất…” Hắn hé miệng lại không biết nên nói cái gì, điệu bộ đáng thương vô cùng.
“Người thì lớn rồi còn muốn giả bộ đáng thương!” Tất Hải Hiên không chịu nổi vẻ mặt đáng thương của Lôi Kiên Bỉnh, làm anh đau lòng, ngữ khí của anh càng thêm không tốt, che giấu đau đớn cùng buồn bực trong lòng.
Lôi Kiên Bỉnh lấy tay dùng sức vặn khóa xe một vòng, chỉ nghe cụp một tiếng, Lôi Kiên Bỉnh giống như không nghe tiếng khóa xe rơi hỏng, lại vặn một vòng, xe điện vẫn không nhúc nhích, hắn ngẩng đầu ủ rũ nói: “Xe bị hỏng rồi, không mở được.”
“…” Tất Hải Hiên đột nhiên rất muốn cạy đầu Lôi Kiên Bỉnh ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì, lại dám làm chuyện xấu trước mặt anh, mục đích rõ ràng, phương pháp lại vô cùng ngu ngốc.
” Giám đốc Tất, anh chở tôi về nhà đi, lần sau tôi mời anh ăn cơm.” Cố ý làm hỏng xe của mình, Lôi Kiên Bỉnh lần này không phải giả bộ đáng thương mà là thật sự đáng thương.
Tất Hải Hiên rút chìa khóa xe điện ra, chìa khóa xoay một nửa liền phát hiện nửa còn lại đang kẹt bên trong, ổ khóa sợ là cũng hỏng rồi, có thể tưởng tượng được Lôi Kiên Bỉnh dùng sức lớn thế nào: “Cậu cho là tôi ngốc giống cậu sao?”
Anh đem nửa đoạn chìa khóa còn lại ném vào ngực Lôi Kiên Bỉnh, quay đầu đi.
Lôi Kiên Bỉnh đẩy xe điện đi theo, cả người gấp như kiến bò chảo dầu, hắn vươn tay, cẩn thận từng ly từng tý kéo áo thủ trưởng, vô cùng đáng thương mà xin lỗi: “Tôi sai rồi, sau này không bao giờ theo dõi anh nữa.”
“Cậu còn muốn có sau này hả?”
Lôi Kiên Bỉnh lúng túng vội vàng lắc đầu: “Không có sau này.”
Thực sự là tức đến độ phát cười, Tất Hải Hiên ở trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, mở cốp sau xe, đem hành lý của đại ca đẩy vào trong, ra lệnh: “Đặt xe cậu vào đi.”
Mới vừa rồi còn mới hức hức muốn khóc, Lôi Kiên Bỉnh một giây liền hồi phục tinh thần, lập tức nhấc xe điện để vào cốp sau, Tất Hải Hiên lắc lắc cái xe, xác định cái xe sẽ không rơi ra, mới mở cửa bước lên xe, Lôi Kiên Bỉnh thì thí điên thí điên ngồi lên ghế sau.
Lúc này, nam nhân ngồi ở ghế phụ đang nghiêng đầu sang chỗ khác, trong mắt Lôi Kiên Bỉnh là một người nhã nhặn, ăn mặc cũng có thưởng thức, vừa nhìn chính là một nam nhân có phong cách, ngồi cạnh thủ trưởng vô cùng xứng đôi, cơ mà tướng mạo nhìn hơi quen mắt.
Lôi Kiên Bỉnh một cái tát đem chữ “xứng đôi” trong đầu tán mất, hắn rướn cổ lên, cười híp mắt nhìn đối phương, giống như mình không phải ngồi ghế sau, mà là ghế phụ cạnh thủ trưởng, bộ mặt biểu tình vô cùng khách khí.
Tất Hải Phụ cảm giác được nam nhân mặc tây trang chạy xe điện có chút kì lạ, ánh mắt kì lạ, biểu tình cũng kì lạ, nhìn thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Hắn và đối phương không quen biết, không cần thiết phải chào hỏi, liền xoay mặt đi.
Lôi Kiên Bỉnh không chút nào quan tâm đối phương lạnh nhạt, quay mặt sang ngữ khí thân mật nói với thủ trưởng: “Giám đốc Tất, chúng ta quen biết đã lâu như vậy, tôi còn chưa đến nhà anh bao giờ.” Câu này nghe vào liền biết được hai người bọn họ có quan hệ không bình thường, Lôi Kiên Bỉnh cố tình khiêu khích liếc nhìn nam nhân, nhìn phản ứng của nam nhân xa lạ, cơ mà nam nhân xa lạ không có phản ứng.
Cái tên này ngày hôm nay tuyệt đối là uống lộn thuốc rồi. Tất Hải Hiên không hờn không giận nói: “Không nên đem đầu cậu nhướng lên phía trước, ngoan ngoãn ngồi yên.”
Lôi Kiên Bỉnh bé ngoan ngồi xong, dọc theo đường đi đôi mắt như camera theo dõi liếc mắt giám thị nam nhân xa lạ.
Tất Hải Hiên không còn cách nào khác đối với Lôi Kiên Bỉnh, vốn muốn đuổi hắn về nhà, hắn vẫn chơi xấu ở lại trong xe không nhúc nhích, giống như không nghe thấy mà nhìn trần xe, hoặc là lấy điện thoại ra chơi, nói chung chính là không xuống xe. Tất Hải Hiên không thể làm gì khác đành chở hắn về nhà mình.
Đến nơi, Lôi Kiên Bỉnh còn không kịp đánh giá nhà thủ trưởng liền bị thủ trưởng sai đi nhà bếp làm bữa tối.
“Người kia là ai?” Đem hành lý bỏ vào phòng khách, Tất Hải Phụ ngồi trên ghế salông, hỏi đệ đệ.
Tất Hải Hiên nhu nhu mi tâm, bất đắc dĩ trả lời: “Nam bảo mẫu của em.”
Lôi Kiên Bỉnh từ phòng bếp ló mặt ra, ủy khuất mà nói: “Tôi không phải nam bảo mẫu.”
“Làm cơm của cậu đi.” Tất Hải Hiên tức giận nói.
Lôi Kiên Bỉnh thu đầu về, tươi cười đầy mặt mà mở cửa tủ lạnh nhìn xem có nguyên liệu nấu ăn gì, chuẩn bị kỹ càng bộc lộ tài năng của mình – hừ nam nhân không chỉ dùng sức mạnh nói chuyện, cũng phải dùng trù nghệ nói chuyện, tôi lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, lại leo được lên giường, sao có khả năng thua cho được? Mẹ ơi, cảm ơn mẹ từ nhỏ đã dạy con muốn cưới vợ phải biết nấu cơm a.
“Đến phòng sách nói chuyện.” Tất Hải Phụ vào phòng sách trước
Sau khi hai người vào phòng sách, Tất Hải Hiên đem quan hệ của hai người thành thật nói rõ ra.
“Người ta để ý cậu như vậy, cậu cũng không thể coi người ta là bạn giường được, xem ánh mắt của cậu ta hận không thể giết chết anh đi.” Tất Hải Phụ là người ngoài dĩ nhiên nhìn rõ, hắn nhìn em trai bất đắc dĩ lắc đầu một cái. “Cậu không thể cùng hắn thử kết giao như bình thường xem sao?”
Tất Hải Hiên mím môi thành một đường thẳng: “Đại ca, lòng phòng bị của em quá nặng, khó mở lòng với đối phương.”
“ŧıểυ Bảo, cháu gái của em đã học cấp 2, ba mẹ cũng già rồi, bọn họ từ lâu đã không quản chuyện của chúng ta, cậu cũng không phải còn học Đại học, khi đó cậu cảm thấy bị bắt về lúc bỏ trốn với người yêu, có thể tự sát như hẹn trước cùng hắn thì mọi người có thể thành toàn ủng hộ tình yêu của hai đứa, kết quả là cậu thành toàn tình yêu của mình, đối phương lại là kẻ nhu nhược, biết được cậu thật sự tự sát liền chạy ra nước ngoài, đây là do cậu thời niên thiếu ngông cuồng dễ tin người mà đánh đổi như vậy, nhưng mà bây giờ cậu đã hơn 30 rồi.” Tất Hải Phụ vỗ vỗ vai em trai, “Cậu nên học cách xử lý tình cảm của mình, anh và ba mẹ từ lâu đã hiểu rồi, chỉ hy vọng cậu hạnh phúc vui vẻ.”