Lôi Kiên Bỉnh giơ tay lên, sờ lên một bên đầu v*, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp một cái đầu v*, khéo léo làm cho đầu v* càng thêm sưng lên, màu sắc đầu v* cùng quầng vυ" càng đậm thêm mấy phần, Tất Hải Hiên nhếch lên đôi môi, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhỏ, ánh mắt Lôi Kiên Bỉnh thuận theo nâng lên nhìn hầu kết trên cổ anh, hầu kết trượt trượt, Lôi Kiên Bỉnh nhấc thân lên, nhẹ nhàng ngậm hầu kết.
Hương vị mồ hôi trộn lẫn khí tức chỉ thuộc về thủ trưởng theo hô hấp tiến vào lòng Lôi Kiên Bỉnh, Lôi Kiên Bỉnh không kìm lòng được mà mυ"ŧ vào hầu kết thủ trưởng, đem hầu kết thủ trưởng mυ"ŧ đến đỏ bừng, làm thủ trưởng phát ra tiếng rêи ɾỉ êm tai khó kìm lòng nổi.
Quá thích, thích đến muốn đem thủ trưởng nhào nặn bỏ vào bên trong trái tim của chính mình, vĩnh viễn nhốt bên trong lòng hắn, ai cũng không thấy được.
Lôi Kiên Bỉnh liếʍ cắn, đôi môi không ngừng âu yếm hầu kết thủ trưởng, bàn tay vuốt nhẹ lồng ngực thủ trưởng, sau đó hôn cổ thủ trưởng, một đường hướng xuống dưới hết liếʍ rồi hút, đem dấu hôn đỏ sẫm từng cái từng cái khắc lên cổ và trên xương quai xanh thủ trưởng.
Tất Hải Hiên hai tay sờ vai rộng và phía sau lưng cấp dưới, tính khí trong quần kích động run rẩy, dường như muốn cao trào mà phun ra dịch thể trong suốt, nhưng là cấp dưới ôn nhu hôn môi mυ"ŧ vào làm cho anh không nỡ xoa xoa tính khí để bắn tinh, hi vọng đối phương có thể hôn môi mυ"ŧ vào thân thể của anh lâu hơn một chút.
Hai người cái gì cũng không nói, trong văn phòng chỉ nghe thấy tiếng hai người thở dốc và tiếng nước thời điểm Lôi Kiên Bỉnh hôn môi mυ"ŧ vào phát ra.
Rốt cục, đôi môi Lôi Kiên Bỉnh đụng đụng đôi môi thủ trưởng, thủ trưởng chủ động ôm lấy hắn, hai người dựa lên ghế tựa ôm hôn lẫn nhau, thế nhưng ghế làm việc không chịu nổi dằn vặt của hai người mà trượt về phía sau, Lôi Kiên Bỉnh một bên hôn một bên cố định ghế làm việc, nhưng mà Tất Hải Hiên cố ý cùng hắn đối nghịch, quấn lấy đầu lưỡi hắn cùng hắn trao đổi nước bọt, hai tay lại không an phận gỡ bỏ quần áo hắn, từ dưới luồn vào trong quần áo xoa xoa phía sau lưng hắn.
Lôi Kiên Bỉnh lại không chú ý điều đó, cái ghế này lại trượt nhanh như vậy, cuối cùng đụng vào tường, Lôi Kiên Bỉnh rốt cuộc không còn cố kỵ gì, đem thủ trưởng đè lên trên ghế vừa hôn lại liếʍ hút. Nếu thủ trưởng là một hùng thú hùng dũng, hắn muốn làm một hùng thú cường tráng có thể hấp dẫn thủ trưởng.
Lôi Kiên Bỉnh hôn mặt, cằm, cổ, xương quai xanh, lồng ngực thủ trưởng, hắn đem mặt vùi vào trong lồng ngực thủ trưởng, hai má cọ nhẹ lồng ngực thủ trưởng, lại ma sát đầu v* thủ trưởng mang theo một cỗ ngứa ngáy làm hô hấp Tất Hải Hiên lại loạn thêm mấy phần, đôi môi liền ôn nhu hôn rồi đến đầu v*, đầu lưỡi khẽ liếʍ, lại ngậm lấy nhẹ hút, sau đó từ cơ ngực liếʍ đến eo.
Tất Hải Hiên chưa bao giờ biết cấp dưới mình là một ŧıểυ ma nhân như này, khuôn mặt anh tuấn vùi vào eo anh, giống như làm nũng mà ma sát eo anh, khuôn mặt dương cương kia phảng phất vẻ say mê mà cọ âm mao và đùi anh, hai má lần lượt cọ xát tính khí đỏ đậm của anh, bàn tay giống như đối xử với bảo vật mà xoa xoa bao tinh hoàn của anh.
Hình ảnh này làm bất kì một nam nhân nào nhìn đến đều chịu không nổi, Tất Hải Hiên ôm lấy đầu Lôi Kiên Bỉnh, ép hắn nâng mặt lên, tính khí thô to đánh vào mặt Lôi Kiên Bỉnh, “ba” một phát giống như đánh vào trong lòng Tất Hải Hiên, làm ngực anh run rẩy.
Tính khí cương cứng đỏ đậm ma sát một gương mặt dương cương tuấn tú, dâm mỹ mà tình sắc làm Tất Hải Hiên cả người đều rối loạn lên, tính khí sung huyết càng ngày càng lợi hại, toàn bộ quy đầu liền lớn thêm mấy phần, anh không ngừng dùng quy đầu cọ hai má Lôi Kiên Bỉnh, mũi, cằm, còn có đôi môi hắn, thở hổn hển ra lệnh: “Ngậm vào.”
Lôi Kiên Bỉnh theo bản năng mà đem tính khí càng nuốt càng sâu, cơ hồ đẩy đến cuống họng, làm hắn nghẹt thở đến nỗi mặt đỏ bừng không có cách nào nuốt được nước bọt, nước bọt lại thuận theo miệng chảy xuống tính khí, lại chảy tới bao tinh hoàn cùng âm mao, cũng chảy tới cằm của hắn, trượt tiến vào trong cổ.
Anh nghĩ, xem cấp dưới dụng tâm lấy lòng anh như vậy, anh có thể cân nhắc mở chân ra để cấp dưới ȶᏂασ, chỉ cần không bắn nhanh, sau đó cũng có thể cân nhắc phát triển trở thành quan hệ lâu dài.
Bắn tinh xong, hai chân Tất Hải Hiên liền thả lỏng mở lớn ra, cả người thở hổn hển nằm trên ghế làm việc, sắc mặt ửng hồng, lông mi mang theo một ít nước mắt, đôi môi hồng hồng ướt át hơi mở ra, lộ ra lồng ngực không ngừng phập phồng, hai đầu v* vẫn đứng thẳng như cũ, làn da trắng nõn bên trong lộ ra một tia diễm sắc, tính khí giữa hai chân lại kiên trì bán ngạnh, dính đầy nước bọt của Lôi Kiên Bỉnh.
Hắn muốn giữ lấy nam nhân này, như vậy mới có thể đem nam nhân này vây ở trong lòng hắn, Lôi Kiên Bỉnh đầu óc chỉ còn dư lại cái ý niệm này, khắp toàn thân đều rêu rao lên ý định muốn giữ lấy thủ trưởng, mạnh mẽ thương yêu thủ trưởng.
Dưới khố căng đau đến nỗi sắp điên cuồng mà nổ tung.
Lôi Kiên Bỉnh dùng sức ôm thủ trưởng, quay người bước một bước dài tới trước bàn làm việc, đem thủ trưởng thả lên bàn làm việc, hắn thở hồng hộc, trong mắt bắn ra hung quang như lang sói: “Tôi muốn làm anh.”
Thủ trưởng câu môi cười nhẹ, lộ rõ cơ ngực gợi cảm cùng eo thon rắn chắc, ngồi ở trên bàn làm việc, đạp rớt giày da, dùng đầu ngón chân miêu tả hình dáng khổng lồ dưới khố của cấp dưới.
Cà vạt trên cổ bị đổi hình dạng, áo sơ mi trắng nhăn nheo cũng không chút ảnh hưởng đến phong độ tao nhã của Tất Hải Hiên, anh lúc này tuấn mỹ giống như một vị vương giả cao ngạo, ánh mắt nguy hiểm, nụ cười nhẹ câu dẫn cấp dưới toàn tâm trở thành khố hạ chi thần* của mình.
*(thần phục dưới đũng quần)
“Cậu muốn làm tôi thế nào?” Đầu ngón chân dùng sức chọc vật dưới háng Lôi Kiên Bỉnh, đồ vật trong đũng quần cứng rắn đến đáng sợ, cách lớp vải dệt cũng có thể tưởng tượng bộ dạng cái cây đáng sợ bên trong kia.
Chỉ cần nghĩ đến cấp dưới bị anh trêu chọc đến càng lúc càng lớn, anh liền nhịn không được mà run sợ, tính khí đã bắn xong lại bị cấp dưới làm cho cứng rắn, ŧıểυ huyệt ở mặt sau khát khao đến nỗi làm anh nghĩ ngay lập tức muốn được côn th*t của cấp dưới ȶᏂασ làm.
Một chút trải chuốt cũng không có, mục đích vô cùng rõ ràng, ngôn từ thô tục làm Tất Hải Hiên phải sửng sốt.
Thực sự là…
Thật sự là quá đáng yêu.
“Tôi cũng phải nói cho cậu biết một điều.” Tất Hải Hiên ôm lấy cổ Lôi Kiên Bỉnh, cố ý phun ra nhiệt khí vào lỗ tai Lôi Kiên Bỉnh, tiếng nói trầm thấp ngữ khí ám muội nói, “Cậu đem tôi liếʍ lỏng thì tôi mới có thể để cậu làm.”
Lôi Kiên Bỉnh không chút nghĩ ngợi nói: “Chỉ cần là anh, chỗ nào tôi cũng liếʍ.”
Lời này là lời trong lòng Lôi Kiên Bỉnh, vào tai Tất Hải Hiên biến thành lời ấm áp tâm tình làm anh không chịu được, trên mặt Tất Hải Hiên không có biểu cảm gì, đem hai đôi vớ dưới chân cởi ra, lại cởi quần, xoay người, hai tay dang ra để trên bàn làm việc, tách hai chân ra, nhếch mông lên.
Hai cánh mông quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời trắng như tuyết, nhưng lại bởi vì thường xuyên rèn luyện, cái mông lại tròn trịa vô cùng no đủ, ở rãnh sâu giữa đùi là một cái ŧıểυ huyệt nếp uốn ướt át, vẻ hồng nộn kiều diễm, nổi bật trên làn da tuyết trắng, ŧıểυ huyệt nhẹ nhàng co rút lại, nếp uốn co rút vào trong.
Ánh mắt Lôi Kiên Bỉnh từ cái mông và ŧıểυ huyệt tiếp tục nhìn xuống, bao tinh hoàn nặng trịch treo giữa hai chân thủ trưởng, âm mao hỗn độn phía trên bao tinh hoàn, mơ hồ có thể thấy được tính khí bán cứng rắn.
Cái mông trắng như tuyết, ŧıểυ huyệt hồng nộn, bao tinh hoàn treo chỗ tính khí, âm mao mất trật tự, tính khí bán cứng rắn, còn có thủ trưởng nằm úp sấp ở trên bàn làm việc, hai chân chạm đất, tư thế vểnh mông, không thể không nói thủ trưởng rõ ràng đã làm tốt việc chuẩn bị để đón nhận hắn chiếm lấy anh.
Trái tim Lôi Kiên Bỉnh đều muốn nhảy ra ngoài, hắn kích động sờ lên cái mông thủ trưởng, cái mông trơn láng sạch sẽ trắng như tuyết, lại xoa bóp thì cảm thấy vẻ mềm mại rắn chắc của nó, bàn tay của hắn cơ hồ muốn hút hai cánh mông thịt này.
Sờ thích cái mông, Lôi Kiên Bỉnh cúi xuống hôn một cái lên cặp mông trắng tròn, lại nhịn không được đem mặt vùi vào, đối với cái mông hết hôn lại liếʍ, thẳng đến khi đem cái mông đang yên đang lành liếʍ đến sũng nước, lại hút ra một cái hồng ngân xinh đẹp, giống như một bông hoa xinh đẹp rụng rơi xuống cái mông tuyết trắng.
Cái tên này…
Tất Hải Hiên mím chặt môi, suýt chút nữa bị Lôi Kiên Bỉnh chơi đến rên ra, vật dưới khố một lần nữa cứng rắn, anh khàn khàn nói: “Tôi là muốn cậu liếʍ huyệt của tôi, không phải cắn mông của tôi.”
Lôi Kiên Bỉnh thả ra, nghe lời đẩy hai cánh mông ra, ŧıểυ huyệt từ lâu khát khao đến nổi lửa, co rút hấp dẫn lực chú ý của Lôi Kiên Bỉnh. Lôi Kiên Bỉnh nhất thời ngừng thở.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy được nơi này của nam nhân lại khiến người thương yêu như vậy, nhưng là đại khái vì nam nhân này là thủ trưởng, trong lòng hắn trước nay chưa từng tràn ngập thương tiếc như vậy, nửa quỳ ở phía sau thủ trưởng, lè lưỡi, dùng đầu lưỡi cẩn thận liếʍ đóa hoa cúc nho nhỏ này.
Hết chương 11
Thịt thôi mà tiền diễn lâu quá man ;___;
tui phát hiện độc giả nhà tui toàn đọc H, ko ai đọc Tề Nhạc hết vậy huhu tui thích truyện đó lắm áaaa