Nhắn tin xong, Yến Hạc Thanh cũng vừa đến cửa lớp.
Tiết đầu tiên học trong giảng đường, giờ này nói sớm không sớm mà nói muộn cũng chẳng muộn, sinh viên vẫn chưa đông lắm.
Yến Hạc Thanh vừa định bước vào thì sau lưng có người gọi cậu, "Còn bốn mươi phút nữa, tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện nhé?"
Là Lục Mục Trì.
Mấy ngày không gặp, giọng hắn khàn đi nhiều.
Khỏi cần nghĩ cũng biết lại là Triệu Duy Phương chỉ cho Lục Mục Trì phòng học của cậu.
Yến Hạc Thanh không nói gì mà quay lưng đi.
Cậu dẫn Lục Mục Trì tới hồ nhân tạo.
Buổi sáng khá vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có sinh viên chạy bộ trên đường băng phía xa, ven hồ trồng đầy phượng tím đang nở rộ, những bông hoa màu xanh tím đẹp lộng lẫy dưới nắng sớm.
Hệt như Yến Hạc Thanh trong mắt Lục Mục Trì.
Mới mấy ngày không gặp mà Lục Mục Trì còn khó chịu hơn cả mấy năm.
Hắn nhìn kỹ Yến Hạc Thanh.
Sơmi trắng giản dị, sắc mặt rất tốt, thậm chí...... còn có nhiệt độ nữa.
Trước kia lúc nào Yến Hạc Thanh cũng lạnh lẽo, dường như trong mắt cậu chỉ có mùa mưa và mùa đông.
Hôm nay cậu lại giống như nắng mai xuyên qua sương mù, mặt trời mới lên xua tan đám mây.
Lục Mục Trì siết chặt tay, hắn muốn hỏi —— Không có anh mà em vui vậy sao?
Con ngươi đen thẫm nổi lên vô số cảm xúc, hắn vừa định mở miệng thì điện thoại đột nhiên reo vang, hắn lấy ra nhưng không nhìn mà tắt máy.
"Anh đợi em trước cửa hai ngày rồi đấy."
Lục Mục Trì nhếch môi tự giễu, "Tra tấn anh lâu như vậy chắc trong lòng em hả hê lắm nhỉ."
Yến Hạc Thanh chợt nở nụ cười, nắng sớm chiếu vào khóe miệng cong cong làm tim Lục Mục Trì nhất thời lỗi nhịp, hắn nhìn cậu, giọng nói vô thức dịu đi, "Cười gì thế?"
"Cười anh đấy." Yến Hạc Thanh bình thản nói, "Lục Mục Trì, đời anh suôn sẻ quá nên mới bấy nhiêu đã xem như tra tấn rồi."
Lục Mục Trì đột nhiên hoảng hốt, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mà hắn không sao tả rõ được, tựa như Yến Hạc Thanh trước mắt chỉ là tưởng tượng của hắn, thực tế hai ngày trước cậu đã bỏ đi và không bao giờ về nữa.
Lục Mục Trì lập tức chụp lấy tay Yến Hạc Thanh rồi nắm thật chặt, cảm nhận được xúc cảm hơi lạnh, trái tim đang đập loạn của hắn mới dần ổn định lại.
Hắn cười, "Em——"
Bốp!
Một cái tát trời giáng làm gò má Lục Mục Trì đau điếng, quá bất ngờ, quá kinh ngạc, hắn chỉ biết trố mắt nhìn Yến Hạc Thanh.
Cậu trở tay tát má bên kia của hắn.
Rốt cuộc Lục Mục Trì cũng hoàn hồn, trong mắt cuồn cuộn vẻ hung hãn, buông Yến Hạc Thanh ra rồi giơ nắm đấm lên.
Ánh mắt Yến Hạc Thanh trầm tĩnh, thản nhiên đối mặt với hắn, Lục Mục Trì không nỡ nên dừng nắm đấm trên sống mũi Yến Hạc Thanh rồi thu tay lại, xoa xoa khuôn mặt đau rát, "Em bạo lực quá nhỉ, chỉ có chú anh mới dám đánh anh kiểu này thôi." Hắn lại cười, "Giờ anh bị em tát hai cái rồi, đây gọi là tra tấn được chưa?"
Yến Hạc Thanh không trả lời mà chỉ lạnh lùng nói: "Anh học cách tôn trọng người khác trước đi rồi hãy tới tìm tôi."
Cậu nhấc chân định đi, Lục Mục Trì không hiểu tại sao mình không tôn trọng cậu, hắn muốn chặn cậu lại, vừa duỗi tay ra thì con ngươi đột nhiên mở to, Yến Hạc Thanh đang giận vì hắn đụng tay cậu sao? Hắn dở khóc dở cười, "Cái này cũng tính à?"
Yến Hạc Thanh dừng lại, "Ừ."
Lục Mục Trì áp đầu lưỡi vào má trong làm cơn đau hơi dịu đi, "Vậy có phải tốt hơn không, có gì cứ nói thẳng ra đi, anh không giỏi đoán ý đâu." Hắn không đụng tay Yến Hạc Thanh nữa mà bước đến chặn trước mặt cậu, "Chuyện gì anh cũng nghe lời em hết, nhưng em phải cho anh cơ hội chứ, em cứ làm ngơ anh như vậy anh chịu không nổi đâu."
Cuối cùng hắn cũng vào vấn đề chính.
Yến Hạc Thanh hờ hững nói, "Cơ hội không phải do người khác cho mà phải tự mình tìm."
Lục Mục Trì cười, gò má xếch lên làm hắn hít một hơi khí lạnh, xoa xoa khóe miệng bị trầy da, "Thì anh đang tìm đấy thôi, em giày vò anh sao cũng được, chỉ cần đừng biến mất nữa thôi." Ánh mắt hắn trở nên đứng đắn, "Đừng để anh không tìm được em."
Hắn đã mất Từ Kiều Âm nên không muốn mất thêm Yến Hạc Thanh nữa.
Yến Hạc Thanh không trả lời mà lạnh nhạt nói: "Tôi phải vào lớp rồi, sau này đừng tới trường tìm tôi nữa."
"Được thôi." Lục Mục Trì đồng ý ngay, "Đổi lại cuối tuần sau em đến dự tiệc thử rượu với anh nhé."
Sợ Yến Hạc Thanh từ chối nên hắn nhấn mạnh, "Lần trước em đồng ý rồi mà."
Yến Hạc Thanh thờ ơ nói: "Tôi có đồng ý đâu, chỉ nói để tới đó rồi tính thôi."
Lục Mục Trì vừa vui vừa lo, vui vì mỗi câu bọn họ nói Yến Hạc Thanh đều ghi tạc trong lòng, lo vì Yến Hạc Thanh vẫn chưa nhận lời.
Hắn hạ quyết tâm phải dẫn Yến Hạc Thanh đến tiệc thử rượu, trong bầu không khí mập mờ kia hắn có rất nhiều cách để dụ dỗ cậu.
"Nhưng em cũng đâu từ chối." Lục Mục Trì nhìn cậu chằm chặp, "Em không đi thì anh sẽ đứng lì ở đây, đợi em đồng ý mới thôi."
Mục tiêu của Yến Hạc Thanh chính là tiệc thử rượu.
Triệu Duy Phương không bao giờ vắng mặt ở những nơi doanh nhân thương gia đến mua vui, hắn chỉ là tép riu nhưng có mối giao thiệp với các nhân vật tầm cỡ mà người bình thường không cách nào với tới là nhờ lấy lòng đủ hạng người giàu có.
Dơ bẩn nhưng hữu ích.
Ở đoạn kết của nguyên tác, Triệu Duy Phương trở thành ngôi sao mới nổi trong ngành công nghệ.
Cậu tỏ vẻ như bị Lục Mục Trì ép buộc, "Mấy giờ."
Lục Mục Trì lập tức nói thời gian, "Anh tới đón em."
Yến Hạc Thanh cự tuyệt, "Tôi có xe, nếu anh chê đẳng cấp thấp thì đổi người khác còn kịp đấy."
Lục Mục Trì há miệng định giải thích mình không có ý này, hắn là cháu đích tôn của nhà họ Lục, dù có lái máy cày đến dự tiệc thì người khác cũng sẽ trầm trồ khen ngợi, hắn chỉ muốn ở cạnh Yến Hạc Thanh nhiều hơn mà thôi, lời ra đến miệng đành nuốt ngược vào, "Được, vậy anh tới đón em rồi đi ké xe em luôn."
"Tôi không chở người."
"......" Lục Mục Trì dám thề tất cả tính tốt trong kiếp này của hắn đều hiến cho Yến Hạc Thanh hết, hắn hít sâu một hơi rồi nhếch miệng nói, "Đường khó tìm lắm, phải có người dẫn mới được, em lái xe theo anh nhé."
Bị Yến Hạc Thanh cự tuyệt quá nhiều lần nên hắn hơi mất tự tin, cũng may cậu không từ chối nữa, "Anh đi được rồi đấy, sau này đừng tới nữa."
Lục Mục Trì trở lại xe mới phát hiện lưng mình ướt sũng mồ hôi.
Hắn xoa mạnh thái dương rồi thở hắt một hơi.
Giây lát sau lại bật cười với vẻ khó tin, nhớ lại một chuyện thú vị trước kia.
Trong một bữa tiệc có người bạn dẫn theo cao thủ đoán mệnh gì đó, xem chỉ tay của hắn rồi phán, "Sau này Lục thiếu sẽ bị vợ quản nghiêm lắm đấy!"
Lúc đó hắn chẳng thèm tin.
Hắn cưng chiều Lâm Phong Trí nhưng bắt hắn nghe lời y thì còn khuya.
Giờ xem ra chuẩn rồi.
Không phải Lâm Phong Trí mà là Yến Hạc Thanh.
Đang cười thì chợt nhớ đến Lâm Phong Trí sau một thời gian dài. Nụ cười của Lục Mục Trì nhạt đi, rút kinh nghiệm mượn điện thoại của tài xế bấm số Lâm Phong Trí.
Chuông mới đổ vài hồi đã bị tắt ngang.
Tính tình vẫn như xưa.
Lục Mục Trì không gọi nữa mà ném điện thoại đi rồi bảo tài xế lái về bệnh viện.
*
Giờ học buổi sáng kết thúc, Yến Hạc Thanh đến căn tin ăn cơm rồi tới phòng thí nghiệm.
Vừa lên lầu bốn thì cửa phòng thí nghiệm bên cạnh bật mở, Cố Tinh Dã đi ra.
Thấy Yến Hạc Thanh, Cố Tinh Dã sửng sốt một giây rồi cười khẽ, "Ăn cơm chưa?"
Yến Hạc Thanh gật đầu.
Cố Tinh Dã không muốn kết thúc cuộc trò chuyện này quá nhanh, hắn đóng tập hồ sơ lại, "Thí nghiệm đến đâu rồi?"
Yến Hạc Thanh bình thản nói: "Câu hỏi có thể trả lời thì không cần im lặng."
"Vậy câu hỏi nào mới không thể trả lời?" Cố Tinh Dã biết rõ còn cố hỏi.
Hắn nhận ra quan hệ giữa Yến Hạc Thanh và Lâm Phong Trí đã phai nhạt từ lâu, không phải vì Lục Lẫm mà là nguyên nhân khác.
Vì vậy hắn không nhắc đến Lâm Phong Trí ngay lập tức.
Tình trạng Lâm Phong Trí bây giờ hết sức tồi tệ, rốt cuộc nhà họ Lâm không chiều theo y nữa mà nhốt y ở nhà cưỡng chế điều trị.
Cố Tinh Dã đoán rằng ngoại trừ chữa mắt thì họ làm vậy để Lâm Phong Trí khỏi đi tìm Lục Lẫm nữa.
Với tính cách của Lâm Phong Trí, y sẽ không bao giờ từ bỏ Lục Lẫm.
"Câu tiếp theo cậu sắp hỏi ấy." Yến Hạc Thanh trả lời.
Cố Tinh Dã nghẹn lời.
Hắn cười khổ một tiếng, đành phải đổi câu hỏi, "Nếu cậu ấy quyết không từ bỏ Lục tiên sinh thì cậu định làm thế nào?"
Bất ngờ là Yến Hạc Thanh không hề lảng tránh, "Cậu làm thế nào thì tôi sẽ làm thế đó."
Nói xong cậu đi vòng qua Cố Tinh Dã vào phòng thí nghiệm.
Cố Tinh Dã đứng lặng hồi lâu, Yến Hạc Thanh như không trả lời, lại giống như đã trả lời.
Nếu là hắn ——
Thì sẽ thẳng tay hạ gục đối phương.
Cố Tinh Dã âm thầm thở dài, vội vàng xoa thái dương nhức buốt, hắn đã thức cả đêm nên đói lả, đi nhanh xuống lầu mua sô cô la.
......
Đề tài thí nghiệm của Yến Hạc Thanh là nghiên cứu mối quan hệ giữa sinh vật và môi trường.
Cậu vào phòng thí nghiệm, đến mười một giờ đêm mới ra ngoài.
Cả tòa nhà chỉ còn phòng thí nghiệm của cậu vẫn sáng đèn, lúc nãy đói bụng nhưng không có ý định đi mua đồ ăn lót dạ, nghỉ ngơi một lát rồi lại về phòng tiếp tục thí nghiệm.
Hôm nay cậu định thức suốt đêm.
Cậu đi tới vách ngăn hành lang, gác hai tay lên lan can rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Có sao, ngày mai thời tiết sẽ rất tốt.
Gió đêm đã bớt oi ả, thổi qua mặt mát rượi, cậu nhắm mắt lắng nghe tiếng gió.
Lá cây xào xạc.
Một lát sau, cậu mở mắt rồi lấy điện thoại ra khỏi túi áo blouse, đang định gọi cho Lục Lẫm thì anh đã gọi tới trước.
Lúc này dưới lầu có ánh sáng lập lòe.
Trong lòng Yến Hạc Thanh khẽ động, vừa nghe điện thoại vừa nhìn về phía ánh sáng dưới lầu.
Lục Lẫm hơi ngẩng đầu lên, trong tay cầm một khối pha lê lập phương, biết rõ trời tối Yến Hạc Thanh sẽ khó thấy nhưng khóe miệng anh vẫn cong lên, "Em xuống đây hay anh lên đó?"
Yến Hạc Thanh quay người chạy xuống lầu.
Đèn cảm ứng trên hành lang sáng lên từng tầng, đèn tầng trệt vừa sáng thì bóng dáng gầy gò đã xuất hiện.
Yến Hạc Thanh chạy nhanh tới chỗ Lục Lẫm, cậu thở hổn hển, "Sao anh lại đến đây?"
Lục Lẫm muốn lau mồ hôi lấp lánh trên thái dương cậu nhưng đành kìm lại.
Đây là trường học.
Giọng anh khiến người ta say mê hơn cả gió đêm. "Đến nuôi em."
Lục Lẫm đem theo hai hộp đồ ăn lớn hết sức phong phú, món gì cũng có, tất cả đều do anh tự tay làm.
Yến Hạc Thanh vốn không đói nhưng gặp món ngon vẫn ăn rất nhiều.
Ngồi trên xe Lục Lẫm, trong lúc Yến Hạc Thanh ăn, Lục Lẫm không nói chuyện quấy rầy cậu, thanh niên thực sự quá gầy, nhìn từ góc độ này ngoại trừ khuôn mặt thì thân hình gầy đến tội nghiệp.
Chiếc xe này của anh là loại cao cấp nhất, đèn trần sáng trưng chiếu xuống mặt Yến Hạc Thanh, làn da trắng sứ không một tì vết, đường viền hàm thanh tú, ánh đèn lọt vào cổ áo cậu, mấy vết đỏ kia bị che kín mít.
Lục Lẫm dời mắt đi.
Ăn tủy biết vị.
Nhưng giờ sức khỏe Yến Hạc Thanh không cho phép, việc học bận rộn cũng không cho phép.
Anh biết rõ việc học có ý nghĩa như thế nào đối với cậu.
Trong xe là tiếng nuốt khẽ khàng, chờ Yến Hạc Thanh ăn xong, Lục Lẫm mới mở miệng, "Đem theo tấm chăn mỏng đi, chợp mắt một lát cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian đâu."
Mi mắt Yến Hạc Thanh chớp nhẹ, "Dạ."
Lục Lẫm biết Yến Hạc Thanh đang vội về làm thí nghiệm, nhẫn nhịn hồi lâu mới mở cửa xe.
Đúng lúc này, một mùi hương chỉ có trong phòng thí nghiệm ập tới.
Yến Hạc Thanh ôm chầm lấy anh, gương mặt xinh đẹp như ánh trăng ngẩng lên hôn môi anh một cái.
"Cảm ơn anh Lục Lẫm."
Lục Lẫm trở tay ôm chặt eo cậu rồi cúi đầu hôn sâu hơn.
Cùng lúc đó, điện thoại của Lục Lẫm rung lên điên cuồng.