Vân Thiên Vũ hãy còn nghĩ ngợi, thì Triệu Ngọc Nhi phía đối diện đã vung tay phóng ra linh lực, thân người nàng ta nhanh nhẹn bắn vụt đi như một con linh hổ.
Một chưởng dữ dội đánh ầm về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhấc chân, nhanh nhẹn né người, Triệu Ngọc Nhi thấy một chiêu chưa được, bèn vung tay phóng liên tiếp mấy luồng linh lực đánh tới.
Rầm rầm rầm, hoàn toàn không cho Vân Thiên Vũ lấy một cơ hội, dẫu chân nàng bước thất tinh, hành động mau lẹ, nhưng luồng linh lực cuồn cuộn như sóng của Triệu Ngọc Nhi cứ tấn công dồn dập khiến nàng vẫn khó bề tránh kịp, bị chúng trút thẳng xuống người.
Luồng linh lực đó nổ bùng lên, đánh bay nàng ra ngoài, rớt khỏi đài cao, nếu chạm đất, thì coi như nàng thua cuộc.
Vân Thiên Vũ cố nén cơn đau trên người, xoay mình bay vòng về, Triệu Ngọc Nhi ở đằng sau sao có thể cho nàng có cơ hội, nàng ta giơ cao một món linh khí: "Chùy Hỏa Lôi, đập chết nàng ta, đi!"
Mặt Vân Thiên Vũ tái đi, vội vàng rẩy đôi vòng trên tay ra, vung chúng đi: "Đôi vòng Sư Linh, đi!"
Đôi vòng Sư Linh này chính là đồ của sư mẫu, trước đây khi dùng, nàng chỉ ở mức thanh linh linh lực nên uy lực của đôi sư tử không ghê gớm, song hiện giờ nàng đã đạt mức tử linh linh lực, nhờ đó uy lực của đôi sư tử cũng lớn mạnh vô cùng.
Hai tiếng gầm giận dữ vang lên, mang theo cơn gió lốc lớn va chạm chính diện với chùy Hỏa Lôi.
Ầm ầm. Uy lực của chùy Hỏa Lôi đã bị đôi sư tử hóa giải. Sau cú va chạm mạnh, linh lực của hai món linh khí đã tụt giảm không phanh.
Lúc này, Vân Thiên Vũ đã chật vật rơi xuống mép đài. Do đã bị linh lực của Triệu Ngọc Nhi đả thương, nên nàng khó mà giữ thăng bằng được, thân người cứ lắc la lắc lư bên đài.
Dáng vẻ chệnh choạng của nàng khiến nhiều người phải thót tim.
Trong khi đó, trên đài cao, Triệu Ngọc Nhi lại một bụng cay cú, không ngờ nữ nhân này lại khó giải quyết đến vậy, nàng ta đã lấy cả chùy Hỏa Lôi ra mà Vân Thiên Vũ vẫn không chết.
Nghĩ rồi, Triệu Ngọc Nhi rung người, vung tay phóng ra một luồng linh lực cuồn cuộn đánh về phía Vân Thiên Vũ lần nữa.
Vân Thiên Vũ vội tránh đi, bay lướt qua người Triệu Ngọc Nhi. Lúc sượt qua người nàng ta, nàng vẩy tay, một làn hương dìu dịu trên người thoảng qua, Triệu Ngọc Nhi hoàn toàn không phát hiện ra điều khác thường này.
Bây giờ nàng ta đang phừng phừng lửa giận, còn hơi sức đâu mà để ý đến những cái khác.
Nàng ta xoay người, lại tung một chưởng về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ cười nhạt, nhanh nhẹn tránh sang bên, sau đó nhảy vọt tới sau lưng Triệu Ngọc Nhi như một con khỉ, rồi thình lình bám lên lưng nàng ta.
Trên dưới đài, hết thảy mọi người không ai ngờ đến chiêu này, đồng loạt ngớ người ra.
Còn Vân Thiên Vũ đã chộp lấy kẽ hở trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, giơ tay đấm túi bụi lên đầu Triệu Ngọc Nhi.
Thụp thụp thụp, chỉ trong tích tắc mà nàng đã giáng xuống mấy quyền.
Triệu Ngọc Nhi bị đánh đến nỗi mặt mày bầm dập, mũi bê bết máu, răng rụng lộp bộp.
Nàng ta điên cuồng lắc người như đang phát rồ, hòng hất văng Vân Thiên Vũ trên người mình ra, song mãi cũng chẳng hất được nàng.
Triệu Ngọc Nhi không kìm được quát lên, giọng căm tức: "Hổ dữ, cắn chết nàng ta đi, lên!"
Một con hổ vằn vàng từ bên ngoài nhảy chồm lên đài, phóng vèo đến chỗ Vân Thiên Vũ.
Ngoài đài cao, Ngạo Minh nổi cơn thịnh nộ, thình lình ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, thân hình to lên vùn vụt, một con báo toàn thân trắng như tuyết cuốn gió quét thẳng đến chỗ con hổ vàng trên đài.
Lại một tiếng gầm giận dữ vang lên làm cả võ đài rung chuyển mấy lần.