Trong rừng rậm ở phía sau, Tào trưởng lão đưa tay ném bay người mặc y phục màu đỏ đang ôm chặt người lão, đồng thời lệnh cho thuộc hạ ở sau lưng: “Đi ngăn bọn chúng lại, lập tức giết bọn chúng, chúng ta đã kéo dài quá nhiều thời gian rồi.”
Tên thuộc hạ kia lắc mình liền đi, xông thẳng về phía trước đuổi theo Vân Thiên Vũ.
Ngạo Minh cùng Điêu Gia đưa Vân Thiên Vũ và Diệp Gia chạy như điên, vì không biết núi này là núi gì, cũng không nhận biết được phương hướng, cho nên mấy người bọn họ chỉ có thể chạy như điên, cuối cùng chạy tới chạy lui lại chạy lên đỉnh núi.
Phía sau là vách núi dựng đứng, vực sâu thăm thẳm mà phía trước là hắc y nhân đã đuổi đến nơi.
Vừa nhìn thấy người đến không phải là Tào trưởng lão mà chỉ là thuộc hạ của lão ta.
Vân Thiên Vũ liền ra lệnh cho Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh cùng nàng giết chết hắc y nhân này.
Nhưng hắc y nhân vừa ra tay.
Vân Thiên Vũ không khỏi tuyệt vọng, tu vi linh lực của tên thuộc hạ này cũng rất cao, gã ra hai đòn đã đả thương được Ngạo Minh và Điêu Gia.
Vân Thiên Vũ nổi giận, đưa tay rút kim thương đồng nhân mà trước đây sư phụ đã tặng cho mình ra, xoay người rót đầy linh lực: “Kim thương đồng nhân, đi.”
Kim thương đồng nhân lao thẳng vào hắc y nhân kia.
Oành một tiếng, kim thương đồng nhân phóng thẳng vào hắc y nhân ở đối diện.
Đáng tiếc hắc y nhân kia đưa tay phóng linh lực vào kim thương đồng nhân.
Một tiếng nổ lớn vang lên, linh lực trong người kim thương đồng nhân bị ép ra hết, đồng nhân nhỏ bé ngồi phịch xuống đất một cách đáng thương.
Gã chỉ dùng một chưởng đã đả thương kim thương đồng nhân, linh lực lớn mạnh như vậy khiến máu trong người Vân Thiên Vũ sục sôi.
Lúc này hắc y nhân đưa tay lên, đánh một chưởng lên trời, một chưởng có linh lực mạnh đến nỗi có thể dời núi lấp biển, gã quét luồng linh lực qua mấy người đang đứng ở gần vách núi.
Mấy người liền bị luồng linh lực cường đại đó hung hăng đả thương nặng, Vân Thiên Vũ là người đầu tiên bị nôn ra máu.
Sắc mặt trắng bệch.
Ngạo Minh và Điêu Gia vốn đang bị thương lại bị một chưởng của hắc y nhân quét qua nên lập tức ngất xỉu.
Lúc này trên vách núi, tất cả mọi người đều bị trọng thương.
Chỉ có Tiểu Anh là chim nên nhanh chóng trốn được.
Lúc này, nhìn thấy tất cả mọi người đều bị trọng thương, Tiểu Anh vô cùng tức giận, lập tức xoay người bay lên trời.
Một ảo ảnh thật lớn ở giữa không trung, hóa ra nó lại là một con phượng hoàng.
Nó mở miệng phun lửa vào hắc y nhân đang đứng trên vách núi.
Hắc y nhân không ngờ một con vẹt nhỏ bé lại có huyễn hóa là một con phượng hoàng, mà còn là một con phượng hoàng biết phun lửa.
Nên trong chớp mắt liền bị thiêu bỏng.
Đúng lúc này Tào trưởng lão bị Phượng Vô Nhai giữ chặt lại lúc trước cũng đã đuổi đến nơi.
Tào trưởng lão vừa đến đã nhìn thấy rõ ràng là một con vẹt lại có huyễn hóa là một con phượng hoàng.
Tào trưởng lão vô cùng kinh ngạc.
Phượng hoàng, là phượng hoàng, chuyện này là thế nào?
Lúc này, Vân Thiên Vũ ở trên bên cạnh vách núi dựng đứng yếu ớt nhìn lên thấy lão già dữ tợn đó đã chạy tới đây.
Mà bây giờ tất cả bọn họ đang ở bên cạnh vách núi dựng đứng, xem ra bây giờ muốn chạy thoát là không có khả năng.
Cho nên lần này chắc chắn nàng phải chết.
Ông trời, không ngờ ta lại bỏ mạng nơi này.
Ta không cam tâm, nếu hôm nay ta may mắn không chết thì sau này nhất định sẽ tiêu diệt gia tộc Thanh Long.