Nhưng trong lúc trốn thoát, Phượng Vô Nhai trúng hãm hại của Gia Cát Cẩn.
Đầu óc lập tức không tỉnh táo được, nhưng dù đầu óc không tỉnh táo, Phượng Vô Nhai cũng biết Gia Cát Cẩn là người hại y, nên mỗi lần nhìn thấy gã đều đuổi giết gã như kẻ điên.
Dọc theo đường đi này y đều không ngừng đuổi giết Gia Cát Cẩn.
Trên đường, Phượng Vô Nhai và Gia Cát Cẩn đánh nhau, người Nam Chiêu bỗng nhảy ra, trợ giúp thái tử nhà mình.
Hắc Diệu và Ảnh Tử vô cùng tức giận với việc Họa Mi chết, nên tất cả đều ra tay, giúp Phượng Vô Nhai đánh với người Nam Chiêu.
Trong phút chốc cả đoạn đường này đều là tiếng kêu.
Đúng vào lúc nào, có phi từ bên đường ra.
Dẫn đầu là Tiểu Linh Đang, Tiểu Linh Đang vừa xông ra, đã ra lệnh cho thủ hạ Ma Ảnh cung phía sau: “Lên, giết Gia Cát Cẩn và tất cả người Nam Chiêu.”
Tiểu Linh Đang ra lệnh xong, chạy tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, nhìn thấy Họa Mi đã chết bên cạnh Vân Thiên Vũ.
Tiểu Linh Đang lập tức òa khóc.
Nàng và Họa Mi có quan hệ rất tốt, không ngờ tới lúc gặp lại, nàng đã chết oan chết uổng.
“Vân tỷ tỷ.”
Vân Thiên Vũ cố nén đau khổ, ngẩng đầu nhìn Tiểu Linh Đang, phát hiện Tiểu Linh Đang đã gầy đi rất nhiều.
Vân Thiên Vũ nhịn khó chịu trong lòng xuống, hỏi Tiểu Linh Đang: “Muội sao vậy? Sắc mặt xấu như vậy…”
Nghe thấy Vân Thiên Vũ hỏi, Tiểu Linh Đang khóc càng đau lòng hơn.
“Vân tỷ tỷ, hôm đó ca ca và thái tử Nam Chiêu rơi vào hoàng lăng, sau đó hai người bọn họ trốn ra ngoài, nhưng ca ca lại bị Gia Cát Cẩn hãm hại, đầu óc không còn tỉnh táo, bây giờ huynh ấy giống như người ngốc, chỉ biết đuổi giết Gia Cát Cẩn, muội vẫn luôn theo huynh ấy, bảo vệ huynh ấy, nhưng chỉ lúc sau đã không thấy huynh ấy đâu, muội mệt mỏi quá.”Gần đây Tiểu Linh Đang rất mệt mỏi, vốn dĩ nàng muốn dẫn ca ca đi gặp Vân tỷ tỷ, nhưng lại sợ Vân tỷ tỷ không chào đón bọn họ, nên không dám đi.
Vân Thiên Vũ không ngờ Tiểu Linh Đang lại mệt đến vậy, cũng không ngờ Phượng Vô Nhai lại bị Gia Cát Cẩn hãm hại, đầu óc không tốt.
“Tiểu Linh Đang đáng thương.”
Vân Thiên Vũ giơ tay xoa đầu Tiểu Linh Đang, sau đó nàng quay đầu nhìn Phượng Vô Nhai mặc y phục hồng cách đó không xa.
Nhưng mà Phượng Vô Nhai lúc này, không còn tà mị thoải mái như xưa, cả người giống như kẻ điên, chỉ biết liều mạng đuổi giết Gia Cát Cẩn.
Ảnh Tử cũng đang giết Gia Cát Cẩn giúp y.
Lúc này Gia Cát Cẩn bị hai người đuổi giết, rõ ràng không đấu lại.
Mà bây giờ trên đường, thủ hạ mà Gia Cát Cẩn mang đi đã bị giết không ít.
Nhiều người thấy thái tử bị vây đánh, lại không có cách nào ra tay giúp đỡ, không khỏi sốt ruột kêu lên: “Thái tử điện hạ cẩn thận.”
Gia Cát Cẩn vừa dùng hết sức đối phó với tên điên Phượng Vô Nhai, vừa ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ, nhìn thấy ánh mắt căm hận tận xương của Vân Thiên Vũ.
Gia Cát Cẩn cảm thấy tim mình như bị đao cứa, thật sự rất khó chịu.
Có đôi khi gã muốn lựa chọn buông tay, nhưng một mực không bỏ xuống được, giống như nàng vốn là nữ nhân trong số mệnh của gã.
Gia Cát Cẩn nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, đầu óc không tập trung, nên bị hai người Phượng Vô Nhai và Ảnh Tử hợp lại đánh một chưởng, trực tiếp bay ra ngoài.
Người gã như diều đứt dây, bị đánh bay ra giữa không trung, sau đó rơi thẳng xuống đất.
Hai người Phượng Vô Nhai và Ảnh Tử liên thủ lần nữa, định trực tiếp đánh chết tên khốn kiếp này.