Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng nóng nảy, giận đến mức muốn giết chết người trước mặt.
Nhưng nàng biết rõ gã này không dễ đối phó, một mình không cẩn thận rất có thể bị gã khống chế.
Nhưng mà hôm nay là ngày thành hôn của nàng và Tiêu Cửu Uyên, cho nên bất luận có như thế nào thì cũng phải cứu được Họa Mi, lập tức trở về tham dự buổi lễ thành hôn của bọn họ.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, không muốn dây dưa với gã nên nàng nói: “Gia Cát Cẩn, không phải ngươi đang thật sự nghĩ rằng ta và ngươi có thể xóa bỏ tất cả sao? Vậy ngươi lập tức thả nha đầu của ta ra, cũng đừng bao giờ tới gây phiền phức cho ta nữa. Giữa ta với ngươi sẽ xóa bỏ hết tất cả mọi ân oán trước kia.”
Sau khi Vân Thiên Vũ nói ra tất cả mọi thứ, Gia Cát Cẩn không những không tán đồng, gã lắc đầu nói: “Vũ Nhi, ta biết rằng nàng đang muốn gấp gáp quay về để cùng Tiêu Cửu Uyên tiến hành hôn lễ. Ta đã nói ta không muốn thấy nàng phải hối hận cho nên ta mới phải bắt nha đầu của nàng đi, chính là không muốn để cho nàng thành hôn. Vì vậy ta sẽ không thả nha đầu của nàng ra đâu.”
“Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không làm khó nàng ta. Nàng ta đang rất an toàn.”
Toàn thân nàng như đông cứng lại, sau đó chậm rãi nói từng chữ một: “Gia Cát Cẩn, có phải ngươi nhất định muốn trở thành kẻ thù với ta ngưoi mới cam tâm. Nhất đinh muốn bức ta tới chết mới dừng tay.”
Vẻ mặt của Gia Cát Cẩn đầy đau đớn: “Vũ Nhi, điều ta không mong muốn nhất là trở thành kẻ thù của nàng, ta cũng không muốn không chết không buông tha nàng. Ta chỉ muốn đem nàng trở về Nam triều thôi. Nếu nàng được gả cho Tiêu Cửu Uyên, nàng nhất định sẽ không hạnh phúc, nàng tin ta đi.”
Vân Thiên Vũ đã bỏ cuộc chuyện nói chuyện lý lẽ với Gia Cát Cẩn.
Nhưng mà vào lúc này, nàng phát hiện đầu óc của nam nhân này có chút không bình thường, có chút cố chấp, sự việc mà chính gã đã nhận định, cho dù người khác có nói với gã như thế nào gã đều không tin, gã luôn cho lý lẽ của mình là đúng.
“Gia Cát Cẩn, xem ra nếu hôm nay ta không đi cùng với ngươi thì ngươi sẽ không thả Họa Mi ra.”
Gia Cát Cẩn im lặng không nói gì, biểu hiện này nói lên được lời của Vân Thiên Vũ không sai.
Vân Thiên Vũ nói với Gia Cát Cẩn bằng vẻ mặt lạnh lùng: “Ta muốn coi tình trạng của nha đầu hiện giờ như thế nào rồi.”
Gia Cát Cẩn không hề phản đối lời nói của Vân Thiên Vũ.
Gã nhìn về hang động trước mặt cách chỗ này không xa rồi vỗ tay. Nhanh chóng có vài người xuất hiện bên cạnh hang
Có hai người cầm đầu nhóm người, đang giữ trong tay một nữ tử đeo bịt mắt màu đen.
Nữ tử này chính là Họa Mi, Họa Mi lúc này hoảng sợ không yên, không ngừng vùng vẫy thân mình, miệng hoảng hốt la lớn: “Các ngươi là ai, tại sao lại bắt ta, rốt cuộc là ai vậy hả?”
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng không yên của nàng ta, trong lòng Vân Thiên Vũ rất lo lắng, nàng quay đầu nhìn về phía Gia Cát Cẩn nói: “Tháo bịt mắt cho nàng ta, ngươi không thấy nàng ta rất hoảng sợ sao?”
Con người ta chính vì mắt không thể nhìn, đối những việc mình không hề hay biết, cảm nhận tương đối mãnh liệt. Nếu đôi mắt không thể nhìn thấy gì thì nàng ta đang rất là hoảng loạn.”
Gia Cát Cẩn cũng hiểu được đạo lý này, cho nên gã vung tay lên, hai tên mặc đồ đen đứng phía trước tháo tấm khăn đen trên mặt Hoạ Mi xuống.
Mắt của Hoạ Mi có thể nhìn thấy được rồi, nàng ta nhìn thấy Vân Thiên Vũ đứng trước xe ngựa.
Họa Mi không khỏi la lên: “Tiểu thư, hôm nay là lễ thành hôn của người, sao người lại ở đây?”
Nàng ta đang suy nghĩ, đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn lại chính mình, sau đó hiểu rõ vì sao tiểu thư của mình xuất hiện ở đây. Nguyên nhân chắc chắc là giải cứu nàng ta.
Do đó Họa Mi lắc đầu khóc lớn nói: “Tiểu thư, người quay về đi, người nhanh chóng quay về tham dự lễ đại hôn của người đi, người đừng quan tâm tới muội. Người đừng quan tâm tới muội, muội không muốn để người bị liên luỵ đâu.”
Nghĩ đến mỗi lần đều làm cản chân tiểu thư, nàng ta vô cùng xót xa ân hận.
Đặc biệt hôm này là ngày đại hôn của tiểu thư, nàng ta không muồn vì mình mà phải liên luỵ đến nàng.
Nhưng mà Vân Thiên Vũ làm sao có thể không quan tâm đến nàng ta được chứ.
Nàng trấn an khích lệ Hoạ Mi: “Họa Mi, muội đừng nôn nóng, không có chuyện gì đâu, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu.”