“Sau khi Hoàng thượng đến, bảo ngự y khám, ngự y khám xong lại nói, nói…”
Thái giám không thể nói tiếp nữa, trái tim Tiêu Cửu Uyên như có tảng đá đang đè nặng, dường như không thể nói nên câu nào.
Xe ngựa vội vàng tiến vào cung.
Đám người Bạch Diệu không dám lơ là, theo sát phía sau xe ngựa để tiến cung.
Đến khi vào cung, Tiêu Cửu Uyên mới biết thực sự tình trạng của thái hậu vô cùng gay go, hoàng thượng đã đã đưa thái hậu tới Lâm Hoa cung, nơi chuẩn bị tang sự cho các triều đại tiên đế sau khi băng hà.
Bây giờ tâm trạng Tiêu Cửu Uyên vô cùng khó chịu, đầu óc cũng vô cùng rối rắm, đi như bay vậy. Nhiều năm qua mẫu hậu vẫn luôn đối xử tốt với hắn.
Trước kia hắn lại nghĩ rằng thái hậu ưu ái hoàng thượng nên rất tức giận.
Mười ngón tay còn có đốt ngắn đốt dài, làm phụ mẫu cũng không thể đối xử hoàn toàn giống nhau.
Từ nhỏ hắn đã rất độc lập, năng lực tuyệt vời, đương nhiên mẫu hậu không cần phải quan tâm nhiều tới hắn.
Ngược lại hoàng thượng lại cần phải quan tâm nhiều bởi vì khi họ còn nhỏ, mọi người đã bồi dưỡng hoàng huynh trở thành thái tử của quốc gia.
Hắn không có lý do gì để tranh đấu với hoàng thượng, bởi vậy vẫn luôn buồn bực với mẫu hậu.
Tiêu Cửu Uyên càng nghĩ càng tự trách mình, đi theo thái giám đến Lâm Hoa cung.
Ngoài Lâm Hoa cung, không khí vô cùng trầm lắng.
Cung nữ của thái hậu vô cung đau khổ, không ai dám nói chuyện.
Tiêu Cửu Uyên đi tới đại điện, nhìn thấy hoàng đế và các phi tần đang ở đó, họ đều lộ vẻ vô cùng bi ai, hoàng đế còn khẽ lau nước mắt.
Có thể tình cảm lão ta giành cho thái hậu là chân thành.
Hoàng đế nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên, đau lòng phất tay: “Mẫu hậu ở trong tẩm cung, đệ đi gặp mẫu hậu lần cuối đi.”
Trong lòng Tiêu Cửu Uyên vô cùng đau đớn, quay người sải bước vào trong tẩm cung, Bạch Diệu cũng nhanh chóng theo sau.
Nhưng Bạch Diệu không hề bước vào tẩm cung mà đứng chờ ở cửa tẩm cung.
Trong tẩm cung, thái giám và cung nữ đang quỳ dưới đất, không hề có tiếng động nào, trên giường lớn có một người đang nằm sắc mặt nhợt nhạt, lúc này đang thiêm thiếp ngủ say, không hề có chút phản ứng nào, hơi thở của bà ta cũng vô cùng yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trở về thế giới cực lạc.
Trong lòng Tiêu Cửu Uyên vô cùng khó chịu, bước tới bên giường của thái hậu, nghẹn ngào nói: “Mẫu hậu, con tới thăm mẫu hậu đây.”
Hắn dứt lời, thái hậu đang nằm trên giường từ từ mở mắt nhìn hắn một cách yếu đuối.
Bà ta không nói gì, nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự day dứt, mở miệng muốn nói chuyện nhưng lại không thể nói được gì.
Tiêu Cửu Uyên không hề nghi ngờ bà ta, giơ tay nắm lấy tay mẫu hậu, vỗ về bà ta, không thể có việc gì.
Nhưng tay hắn còn chưa chạm vào tay của mẫu hậu thì lại bị mẫu hậu nắm chặt lấy.
Đồng thời hắn nghe thấy mẫu hậu nói: “Xin lỗi Uyên Nhi, đừng hận ta.”
Thái hậu nói xong, nơi Tiêu Cửu Uyên và thái hậu đang đứng bị thụt xuống, rơi thẳng xuống phía dưới.
Tiêu Cửu Uyên thoát thân theo bản năng, nhưng một tay hắn bị thái hậu nắm rất chặt.
Bỗng nhiên Tiêu Cửu Uyên đã hiểu ra, lòng hắn cũng từ từ trở nên lạnh lẽo, sau đó toàn thân trở nên lạnh lùng.
Mặc kệ cho bản thân rơi xuống trong bóng tối.
Cho đến khi một tiếng động vang lên, hai người rơi xuống đất.
Thái hậu với thả tay hắn ra.
Hắn nghe thấy tiếng khóc của mẫu hậu hắn ở một cách hắn không xa: “Uyên Nhi, xin lỗi, xin lỗi con, con đừng hận ta.”