Vân Thiên Vũ nhìn Liễu thị, trong mắt chợt lóe lên sát khí, cái nữ nhân dối trá này, nàng bao giờ thu thập nàng ta.
"Ai chết a, chính là mọi người đều chạy đến để khi dễ ta, ta sống đủ rồi."
Vân Thiên Vũ thương tâm muốn chết, dáng vẻ sống không bằng chết, Liễu thị lập tức quay đầu nhìn về người phía sau, trầm giọng hạ lệnh: "Sau này không cho phép bất luận kẻ nào tìm đến đại tiểu thư gây phiền toái, nếu có người đến tìm đại tiểu thư gây phiền toái, kéo xuống đánh thật mạnh cho ta, hôm nay chuyện này coi như xong."
Trầm di nương cùng Vân Thiên Nguyệt sắc mặt trắng hơn, thân thể lảo đảo muốn ngã, hôm nay các nàng mới là khổ chủ, thế nào cuối cùng đều thành các nàng không phải.
Nhưng khi nhìn sắc mặt Hậu gia cùng phu nhân khó coi, mẹ con hai người không dám nói câu nào.
Liễu thị giả vờ đã cảnh cáo Trầm di nương cùng vân Thiên Nguyệt, quay đầu nhìn về bên người Hậu gia.
"Hậu gia, dọa đại tiểu thư một chút là được, ta tin tưởng nàng đã nhớ lần dạy dỗ này, sau này sẽ không đánh người lung tung. Đêm đã khuya, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi."
Vân Lôi hít sâu, cứng rắn nuốt xuống một ngụm khí huyết trong lồng ngực, khuôn mặt cứng ngắc nhìn về Vân Thiên Vũ nói.
"Tốt lắm, hôm nay chuyện này liền đến nơi này, ngươi cũng đừng tìm chết tìm sống, sau này không ai tới tìm ngươi phiền toái."
Hắn nói xong xoay người liền đi, cũng không có biện pháp ở lại nữa, nếu là ở lại tiếp nữa, hắn sợ mình phát điên hộc máu.
Đám người Liễu thị cũng theo sát phía sau rời đi, rất nhanh trong tiểu viện không có một người.
Chỉ còn lại Vân Thiên Vũ chủ tớ hai người, thương thương, tàn tàn đứng tại chỗ bất động.
Họa Mi nhìn không có người, giãy dụa đi tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, quan tâm hỏi: "Tiểu thư, người như thế nào, không có sao chứ, có hay không nơi nào không thoải mái."
Vân Thiên Vũ không nói lời nào, chỉ quay đầu nhìn về màn đêm đen kịt, vẻ mặt kia tựa hồ đang chờ cái gì đó.
Mà theo nàng nhìn chăm chú, dưới bóng đêm yên tĩnh, mấy đạo bóng dáng lắc mình xuất hiện.
Họa Mi kinh hô một tiếng, theo bản năng chắn trước mặt Vân Thiên Vũ, lạnh lùng kêu lên: "Các ngươi là ai, muốn làm gì?"
Nàng nhìn người xuất hiện, từ từ nhận ra người tới là ai. Khuôn mặt kinh sợ, thân thể theo bản năng run rẩy lên.
Bởi vì nam tử đi đầu, chính là vị hôn phu tương lai của tiểu thư, Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.
Hai mắt Tiêu Cửu Uyên Tinh thâm thúy tối tắm, ngũ quan tuấn mỹ hiện đầy như có điều suy nghĩ, từ từ mở miệng: "Ngươi không phải là Vân Thiên Vũ, ngươi là người phương nào?"
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, Họa Mi mở miệng trước: "Vương gia, đây là tiểu thư nhà ta."
Vân Thiên Vũ tiếp lời của Họa Mi nói: "Ta không phải là Vân Thiên Vũ thì là ai, ta nếu không phải Vân Thiên Vũ, tội gì chịu đựng đau khổ này, đại khả hất tay đi."
Mặc dù Vân Thiên Vũ nói như vậy, nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn như cũ có chút không tin.
Tin đồn vị đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ này hèn yếu vô năng, nhiều năm như vậy bị người trong phủ khi dễ, nhưng bây giờ hắn thấy Vân Thiên Vũ, lại thông minh quả quyết, tâm kế độc đáo, nếu như nàng là Vân Thiên Vũ, nhiều năm như vậy làm sao có thể bị người khi dễ, nàng không khi dễ người cũng không tệ rồi.
Giống như tối nay, rõ ràng Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi muốn tới thu thập nàng, kết quả lại bị nàng dọa sợ, cuối cùng mang người rời đi, chẳng những mang người rời đi, còn bảo đảm sau này ai cũng không dám tới gây sự với nàng.
Nữ nhân thông minh như vậy, làm sao có thể để cho mình bị người khi dễ đây.
Cho nên Tiêu Cửu Uyên hoài nghi Vân Thiên Vũ căn bản không phải đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ chân chính.
Bất quá Vân Thiên Vũ cũng không tính thừa nhận chuyện như vậy, mặc dù nàng bên trong đổi linh hồn, bất quá bề ngoài đúng là Vân Thiên Vũ, coi như Tiêu Cửu Uyên tra, cũng không tra được cái gì.
"Vương gia, bất kể ai chỉ cần trải qua chuyện như ta, cũng sẽ phản kháng, tượng đất còn có mấy phần huyết tính đây, huống chi ta một người sống sờ sờ, không phải tượng đất."