Vân Thiên Vũ xuống tay mặc dù dùng sức, nhưng rõ ràng khí lực chưa đủ, cho nên nhất thời căn bản bóp không chết Vân Thiên Nguyệt.
Lúc trước sở dĩ nàng hành động nhanh nhẹn, là bởi vì nàng dùng ngân châm đâm vào trên người mình mấy huyệt vị quan trọng, kích thích tiềm lực trên người, cho nên mới có thể thuận lợi trừng trị Tiểu Đào Tiểu Lê và Vân Thiên Nguyệt.
Nhưng bây giờ khí lực trên người nàng đã dùng hết rồi, trên tay một chút sức lực cũng không có.
Bất quá Vân Thiên Nguyệt cũng không biết chuyện này, giờ phút này nàng hoảng sợ trợn to một đôi mắt nhìn Vân Thiên Vũ cầu khẩn.
"Đại tỷ, đừng giết ta, đừng có giết ta, ta không dám, sau này cũng không dám nữa."
Vân Thiên Vũ gắt gao nhìn chằm chằm tay mình, dùng sức lại dùng sức, đáng tiếc vẫn như cũ một chút khí lực cũng không có.
Chẳng những tay không có lực, ngay cả thân thể cũng mềm nhũn.
Đúng lúc này, sau lưng bầu trời đêm, nhưng lại vang lên một thanh âm cười nói tùy ý.
"Không phải nói đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ là một phế vật hèn yếu vô năng sao? Đây là chuyện gì xảy ra, ta làm sao nhìn thấy giống như một con báo nổi điên đây."
Vân Thiên Vũ cả kinh, xoay mình quay đầu nhìn sang, trầm giọng mở miệng: "Người nào, ra ngoài."
Bởi vì lực chú ý của nàng tập trung ở sau lưng, cho nên sức lực ngón tay theo bản năng phân tán một chút, điều này làm cho Vân Thiên Nguyệt bị nàng ép ngồi ở phía dưới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thiên Nguyệt bắt lấy khoảng không ngàn cân treo sợi tóc, giãy giụa xoay người đẩy Vân Thiên Vũ trên người ra, sau đó tựa như điên vậy xông ra ngoài.
Rất nhanh biến mất không thấy, cho đến khi nàng vọt ra khỏi tiểu viện Vân Thiên Vũ, mới dám khóc gọi: "Giết người rồi, Vân Thiên Vũ giết người rồi."
Vân Thiên Vũ căn bản không để ý tới tiếng thét chói tai bên ngoài viện, nàng không sợ có người tới, trước mắt nàng mang danh Ly thân vương phi, ai dám muốn mạng của nàng.
Ngược lại người không biết tại sao xuất hiện giữa không trung tiểu viện, tựa hồ rất nguy hiểm.
Trong tiểu viện u ám, vô thanh vô tức nhiều hơn hai đạo bóng dáng.
Người trước mắt, thấy Vân Thiên Vũ nhìn hắn, ba một tiếng mở ra quạt ngọc, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, tự cho mình là siêu phàm, cây quạt không ngừng quạt quạt nhìn Vân Thiên Vũ, vẻ mặt thích thú xem kịch vui.
Vân Thiên Vũ hơi cau mày nhìn chằm chằm người này, mặc dù bốn phía không có ánh đèn, nhưng dưới ánh trăng yếu ớt, nàng vẫn mơ hồ có thể thấy rõ người này phải hết sức tuấn mỹ.
Dáng người cao ráo, mặc một bộ cẩm bào rải hoa tím, thắt lưng đeo đai ngọc, bên hông rũ xuống một ngọc bội màu xanh biếc, quanh thân trên dưới quả nhiên là tôn quý vô song.
Nhìn lên trên nữa, hé ra khuôn mặt tuấn mỹ, lông mày dài nhỏ, bên dưới đôi mày là đôi mắt đào hoa, khi hắn cười lên, đôi mắt hoa đào kia, sáng quắc sinh hoa, không nói ra được hấp dẫn người.
Là người trời sinh gieo họa cho nữ nhân.
Vân Thiên Vũ trong lòng suy nghĩ, trong đầu đã hiện ra trí nhớ, lập tức nhận ra người kia là ai.
An Thân Vương phủ An Thân Vương thế tử Tiêu Dạ Thần, hắn và chủ cũ của thân thể này cũng không có có bất kỳ vướng mắt gì, lúc này xuất hiện là có ý gì.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Tiêu Dạ Thần nói: "Ta cùng An Thân Vương thế tử giống như không có nửa điểm quan hệ đi, không biết An Thân Vương thế tử khuya khoắt xông vào Vĩnh Ninh Hậu phủ làm cái gì?"
Tiêu Dạ Thần nghe lời nói của Vân Thiên Vũ, không một chút nào tức giận, chỉ khoe khoang phe phẩy cây quạt trong tay nói.
"Ngươi và bổn thế tử không có quan hệ gì, nhưng ngươi cùng vị này có quan hệ a."
Tiêu Dạ Thần từ từ hướng bên cạnh nhường lối, sau lưng lộ ra một người.
Thiên địa phảng phất trong nháy mắt tựa như đông lại, thời gian dừng lại vào giờ khắc này, Vân Thiên Vũ nhìn người đứng bên cạnh Tiêu Dạ Thần.
Mặc dù chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng thật giống như là chúa tể thế giới, thế gian vạn vật tất cả cúi đầu xưng thần.