Trong lúc mơ hồ, Vân Thiên Vũ suy nghĩ, không phải nàng bị thủy tinh nổ thành từng mảnh sao? Tại sao có thể cảm giác đau đớn rõ ràng như vậy.
Đang suy nghĩ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân, mang theo âm thanh nhu nhược khẩn cầu đi tới.
"Hậu gia, ngươi mau cứu tiểu thư đi, nàng sắp mất mạng, ngươi để cho đại phu tới xem tiểu thư một chút đi."
Một âm thanh vang lên, giống như có người bị đá bay.
Theo tiếng vang rơi xuống đất còn có âm thanh tức giận mắng: "Tiện tỳ, ngươi ở đây có chuyện gì? Muốn chết."
Đúng lúc này, Vân Thiên Vũ mở mắt ra, liền nhìn thấy một người bị đá bay vào một góc của gian phòng, thật lâu cũng không nhúc nhích được, có thể thấy được bị đá không hề nhẹ, mà người đá nàng ta hùng hùng hổ hổ, một đường đi tới trước giường Vân Thiên Vũ, trên cao nhìn xuống nàng.
Đây là một nam tử trung niên lớn lên tuấn dật, giơ tay nhấc chân đều mang theo một khí chất cao thượng, làm cho ngừi ta vui lòng thân cận.
Chẳng qua là Vân Thiên Vũ cũng không quên người này vừa nãy hung hăng đá người, hơn nữa ánh mắt của người này nhìn nàng tràn đầy ghét bỏ, giống như nàng là một đồ vật bẩn thỉu.
Nhìn nam nhân trung niên áo mũ chỉnh tề, lồng ngực Vân Thiên Vũ theo bản nâng lên một cỗ khí ứ đọng, muốn bỏ qua cũng không được.
Đồng thời trong đầu nàng vang lên một âm thanh, đại lượng tin tức như cơn sóng tuôn ra hướng thẳng đầu của nàng chui vào, từ trong trí nhớ nàng rất nhanh biết được tình cảnh của mình.
Nàng chính xác là thần y nổi tiếng toàn cầu, không có chết trong vụ nổ, thế nhưng linh hồn xuyên không qua dị giới, trở thành phế vật đại tiểu thư Vân Thiên Vũ của Vĩnh Ninh Hậu phủ nước Đông Ly.
Đại tiểu thư Vân Thiên Vũ của Vĩnh Ninh Hậu phủ, chẳng những nhát gan hèn yếu, còn lại không có tý nào phế vật.
Tuy là đại tiểu thư, lại thường bị người ta khi dễ, ngay cả hạ nhân cũng dám bắt nạt trên đầu nàng, mà phụ thân của nàng Vĩnh Ninh Hậu Vân Lôi, chẳng những không che chở cho nàng, ngược lại so với người bên cạnh còn ghét bỏ nàng hơn.
Mặc dù Vân Thiên Vũ vẫn chưa trưởng thành, nhưng lại có một vị hôn phu, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.
Hôm nay chính là đại hôn của nàng cùng Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.
Không ngờ muội muội của nàng Vân Thiên Tuyết lại bị thổ phỉ bắt cóc, Tuyên vương điện hạ yêu mến muội muội nên đáp ứng yêu cầu của bọn cướp, tự mình đưa nàng đến tay bọn thổ phỉ, để bảo toàn muội muội của nàng.
Nàng vì giữ sự trong sạch của mình, nhảy xuống vực tử vẫn.
Không nghĩ tới lại tiện nghi cho nàng khi đến dị giới này, Vân Thiên Vũ nghĩ đến đời trước nữ nhân này thật đáng thương, vừa phẫn nộ cho nữ nhân bất hạnh kia, cuối cùng nàng ở trong lòng mặc niệm.
Ta vừa đón nhận thân thể của ngươi, sẽ thay ngươi trừng trị những người thường ngày khi dễ ngươi, ngươi an tâm đi.
Nàng nghĩ như thế, khí tức tích tụ trong lòng phai đi không ít.
Trên giường Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, nam nhân trên đỉnh đầu, cũng chính là Vĩnh Ninh Hậu phủ Hậu gia Vân Lôi sắc mặt đã khó coi.
Bởi vì hắn không nghĩ tới mình đứng ở chỗ này nửa ngày, nghiệt nữ này vẫn không để ý đến hắn, cho nên Vân Lôi hỏa khí lên tới, hướng về phía Vân Thiên Vũ mắng to.
"Nghiệt chướng, phụ thân tới ngươi cũng không biết chào hỏi một tiếng, thường ngày học lễ nghi đi nơi nào?"
Vân Lôi vừa mở miệng, Vân Thiên Vũ tỉnh thần, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dử tợn vặn vẹo của nam nhân kia, ánh mắt không tự chủ lạnh, người này nhưng là phụ thân của thân thể này a.
Sau khi tìm thấy nàng dưới vực sâu, chẳng những không có trước tiên đến xem nàng, cũng không có phái người xin đại phu tới đây nhìn một chút nàng, hiện tại vừa mở miệng lại là chất vấn.
Chẳng lẽ hắn không thấy nàng toàn thân cao thấp đều bị thương, căn bản động cũng không nhúc nhích được sao? Chẳng những là trên người, chỉ sợ ngay cả trên mặt cũng vết thương thật mệt mỏi, bởi vì nàng có thể cảm giác được cả khuôn mặt hỏa thiêu : lửa đốt bàn đau đớn.