"Vậy chúng ta lập tức lên đường đi tới Bạch Hạc Thành có được không?"
Vân Thiên Vũ sốt ruột nói.
Tiêu Cửu Uyên giơ tay lên búng vào cái mũi nhỏ của nàng: "Nàng đấy, vẫn giống như trước đây, lúc nào cũng sốt ruột."
"Ta chỉ nghĩ đến hai người bọn họ bị ép phải tách ra lại không đành lòng, muốn để cho bọn họ ở cùng nhau."
"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta cùng đi thôi."
Hai người nói xong, lại đi ra khỏi gian phòng, bọn họ mới ra khỏi gian phòng, lại nhìn thấy được Diệp Gia dẫn theo hai người đi qua.
Hai người kia chính là Đỗ Long đại sư và Hạ lão.
Đỗ Long đại sư và Hạ lão vừa đi qua, lại ôm quyền nói: "Tông chủ, cuối cùng cũng không phụ sự nhờ vả, chúng ta đã hoàn thành chuyện tông chủ giao phó."
Vân Thiên Vũ khẽ gật đầu, khẽ cười nói: "Đỗ Long đại sư và Hạ lão vừa ra tay, quả nhiên không tầm thường, mấy ngày này đã có không ít người gia nhập Đấu Long Tông ta."
"Tuy nhiên hiện tại ta phải đi ra ngoài một chuyến, Đỗ Long đại sư có thể theo ta cùng đi ra ngoài một chuyến hay không."
"Được."
Đỗ Long đại sư hoàn toàn là thái độ nghe lệnh hành sự.
Vân Thiên Vũ nhìn Hạ lão nói: "Hạ lão, ngài ở bên trong ngọn núi chịu trách nhiệm luyện đan, chế luyện một ít đan dược có thể trợ giúp cho người tu luyện đi."
"Được, ta sẽ đi làm."
Hạ lão gật đầu.
Mấy người nói xong lại rời đi.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ dẫn theo Đỗ Long đại sư cùng với đám người Triệu Tranh và Hạ Vanh, một đường rời khỏi Thiên Nhận Phong, đi tới Bạch Hạc Thành.
Khi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ chạy tới Bạch Hạc Thành, bên trong phủ thành chủ của Bạch Hạc Thành đã loạn hết cả lên.
Khi Thành Chủ đại nhân và lão phu nhân nghe được Vân Thiên Vũ chính là Bùi Khê, bọn họ đều kích động nói không nên lời, lại tay của Vân Thiên Vũ nói: "Bùi Khê, ngươi khuyên nhủ sư phụ của ngươi đi, nàng đã rất nhiều ngày không có ăn gì cả, nếu lại không ăn gì nữa, chỉ sợ sẽ không xong."
Vân Thiên Vũ nghe vậy liền bị dọa cho giật mình, sư mẫu đang yên đang lành, thế nào lại không ăn gì.
Nàng vội vàng nhờ lão phu nhân dẫn nàng đi thăm sư mẫu.
Vừa nhìn, nàng thật sự bị dọa cho giật mình, nữ tử gầy như que củi nằm trên giường kia thật sự là sư mẫu ôn nhu xinh đẹp sao? Thế nào lại thành bộ dáng này.
Vân Thiên Vũ đi khẽ vài bước tới trước giường của sư mẫu, đưa tay cầm lấy tay của nàng, liên tục gọi nàng: "Sư mẫu, sư mẫu."
Lão phu nhân nghe xong lại ngẩn người ra.
Sau đó, nàng cũng không có chú ý được nhiều nữa, nhìn chằm chằm vào nữ nhi của mình.
Vân Thiên Vũ gọi, khiến cho Lâm Thấm Mộc nằm trên giường lại mở mắt ra.
Lâm Thấm Mộc nhìn thấy được Vân Thiên Vũ, nàng không nhịn được khẽ kêu lên: "Vũ Nhi."
Cho tới nay nàng vẫn rất thích Vân Thiên Vũ, cho nên nhìn thấy Vân Thiên Vũ, tinh thần nàng tự nhiên tốt hơn hai phần.
Lão phu nhân nhìn thấy vậy, không khỏi vui mừng.
Vân Thiên Vũ nắm tay của Lâm Thấm Mộc, ngồi vào bên giường của nàng hỏi: "Sư mẫu, ngài thế nào? Có chỗ nào khó chịu sao?"
Lâm Thấm Mộc lặng lẽ rơi lệ: "Vũ Nhi, ta không sao."
"Sao có thể không sao được? Ngài xem ngài cũng gầy đến mức chỉ còn lại có da bọc xương, sao có thể nói là không sao được, ngài mau nói cho con biết, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, con sẽ trợ giúp ngài."
"Vũ Nhi, con đừng xen vào chuyện này, sẽ liên lụy tới con."
"Cái gì gọi là liên lụy con chứ? Con không sợ, ngài nói mau, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào sư phụ gặp chuyện gì sao?"
Vân Thiên Vũ vội vàng mở miệng.
Nàng vừa nói, nước mắt Lâm Thấm Mộc đã ào ào chảy ra, Vân Thiên Vũ lại biết mình đoán trúng, nàng không khỏi bị dọa cho giật mình: "Lẽ nào sư phụ gặp chuyện không may?"
Lâm Thấm Mộc lắc đầu: "Sư phụ của con, hắn muốn kết hôn với người khác."
Vân Thiên Vũ vừa nghe được lời này, lập tức giận dữ: "Sư phụ lại muốn cưới người khác, hắn làm sao có thể làm như vậy được, hai người các ngươi không dễ dàng mới ở bên nhau."