Sau khi Vân Thiên Vũ đứng vững, ở dưới đài, không biết là ai vỗ tay, sau đó người vỗ tay càng lúc càng nhiều, cuối cùng tiếng vỗ tay vang như sấm dậy.
Màn biểu diễn vừa rồi quả thực quá xuất sắc, tiểu cô nương này thật lợi hại.
Vân Thiên Vũ ở trên đài không thèm để ý đến người khác, mà chỉ nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, nàng vừa liếc mắt đã nhìn thấy sự đau lòng và buồn bã trong mắt Tiêu Cửu Uyên.
Nếu không phải là đang ở trên đài thì Tiêu Cửu Uyên rất muốn ôm lấy nàng.
Nhưng cuối cùng cũng nhịn được.
Người ở vị trí thứ nhất và thứ hai đều đã bị đánh bại.
Điều này khiến cho tuyển thủ năm nay càng có thêm dũng khí.
Chính vì vậy người ở vị trí thứ ba và thứ tư cũng lần lượt bị tấn công.
Nhưng vì sự độc ác tàn nhẫn của Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên nên tiếp đó không có tuyển thủ nào dám khiêu chiến với bọn họ.
Điều này khiến cho bọn họ thuận lợi duy trì được vị trí thứ nhất và thứ hai trong ngày đầu tiên.
Buổi tối, long phụng tranh bá kết thúc.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đều cảm thấy không khí rõ ràng không giống như lúc trước.
Người của các thế lực lớn vô cùng khách khí với bọn họ, mọi người đều tươi cười hớn hở, nói chuyện rất khách sáo.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ biết đám người đó muốn lôi kéo hai người.
Đáng tiếc nàng không có ý định gia nhập vào bất cứ môn phái nào.
Sau khi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ trở về chỗ nghỉ liền cùng nhau ăn chút đồ, nói chuyện một lát rồi đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau còn có thách đấu.
Mặc dù ngày đầu tiên không có ai thách đấu với bọn họ, không có nghĩa là ngày thứ hai cũng không có.
Đoan Mộc Tuấn con trai của Bạch Tựu vương và Vũ Văn Lẫm con trai của điện chủ Hỏa Thương điện tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
Bọn họ nhất định sẽ tìm người đến thách đấu với hai người.
Cho nên hai người muốn ngủ đủ giấc, dưỡng thần để đối phó với bọn họ.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, khi Vân Thiên Vũ tỉnh dậy liền nhìn thấy Diệp Gia ở trong phòng đã sớm thức dậy.
Nàng mặc quần áo qua loa rồi rời khỏi giường.
Khi nàng mặc xong quần áo, đang rửa mặt thì phát hiện Diệp Gia đã trở lại.
Nhưng sắc mặt Diệp Gia hơi khó coi.
Rõ ràng là trông rất xanh xao nhợt nhạt.
Vân Thiên Vũ thấy vậy liền quan tâm hỏi han: “Biểu tỷ, tỷ sao thế, sắc mặt khó coi như vậy, chẳng lẽ tối qua ngủ không ngon.”
Diệp Gia lắc đầu: “Ta không sao.”
Vân Thiên Vũ hơi nhíu mắt lại nhưng cũng không nói gì thêm.
Nàng vẫn thong thả rửa mặt, sau đó chải đầu.
Diệp Gia đi tới chải đầu cho nàng.
Vân Thiên Vũ không hề nói gì.
Nàng tin tưởng Diệp Gia, nếu tỷ ấy muốn nói thì nhất định sẽ nói.
Quả nhiên Vân Thiên Vũ còn đang nghĩ thì Diệp Gia đột nhiên ném đồ ở trong tay rồi chạy sang một bên khóc.
Vân Thiên Vũ đứng dậy đi đến bên Diệp Gia: “Biểu tỷ, rốt cuộc tỷ làm sao vậy?”
“Vũ nhi, muội nói y có thật sự thích ta không? Hay là cho rằng ta có thể đang bị lợi dụng.”
Vân Thiên Vũ nhíu mày, nàng biết y mà Diệp Gia vừa nói nhất định là Cổ Thiên.
Xem ra sáng sớm nay Cổ Thiên đã đến tìm Diệp Gia, y bảo Diệp Gia làm gì đó nên Diệp Gia mới trở nên như vậy.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Vân Thiên Vũ đã có vô số ý nghĩ, cuối cùng nàng nhìn Diệp Gia nói: “Biểu tỷ, tỷ thật sự thích Cổ Thiên à? Hay là y chỉ là vật thay thế cho một người nào đó?”
Vân Thiên Vũ vừa nói xong, Diệp Gia nhanh chóng ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy nước mắt.
Nàng nhìn Vân Thiên Vũ, lắc đầu: “Vũ nhi, ta không có, ta không coi y là vật thay thế, ta...”
Nàng không thể nói hết câu.
Có một số chuyện nàng không dám nghĩ, bây giờ Vân Thiên Vũ hỏi, nàng lại nhớ đến người ấy.