Tiêu Cửu Uyên lạnh nhạt nhướn mày, sau đó chắp tay khách sáo nói: "Ta có thể có thành tựu ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ học viện giúp đỡ, ngày khác nếu như học viện Thiên Kình cần đến, ta tuyệt đối sẽ không đứng nhìn."
Viện trưởng và trưởng lão của học viện Thiên Kình vừa nghe thấy lời này, mặt mày mọi người liền hớn hở, cái bọn họ muốn chính là cái này.
Mấy trưởng lão lại cùng Tiêu Cửu Uyên nói một phen những lời khách sáo, sau đó lần lượt rời đi.
Cuối cùng chỉ có viện trưởng Tư Không Lâm và Tiêu Cửu Uyên đứng ở bên ngoài cảnh địa tử vong.
Chân mày phượng hẹp dài của Tiêu Cửu Uyên ẩn chứa sầu lo, hắn đang lo lắng tình hình của Vân Thiên Vũ, viện trưởng Tư Không Lâm tất nhiên cũng nhìn thấy sự lo lắng của hắn.
Tư Không Lâm nhanh chóng nói: "Ngươi đừng lo lắng, tiểu nha đầu kia không có việc gì đâu."
Đối với sự hiểu biết của lão về nàng, nàng tuyệt đối có thể phá giải mười cửa sinh tử.
Chỉ là lời nói của Tư Không viện trưởng cũng không thể khiến lo lắng của Tiêu Cửu Uyên giảm bớt, hắn vẫn rất lo lắng.
Bởi vì hắn đã từng vào cảnh địa tử vong, hắn biết trong này rất đáng sợ, những con ma thú khát máu như điên, còn có cương thi và con rối gỗ, cùng với thi binh*.
Tóm lại những thứ bình thưòng bọn họ không nhìn thấy bên ngoài thì bên trong này đều có.
Bản thân hắn là một tam tinh linh vương, đi vào cũng phải cửu tử nhất sinh mới phá giải được mười cửa sinh tử, Vũ nhi nàng mới là tam tinh linh tướng thôi.
Tiêu Cửu Uyên càng nghĩ càng lo âu, cuối cùng kiên định canh giữ ở bên ngoài cảnh địa sinh tử chờ Vân Thiên Vũ, mặc kệ Tư Không viện trưởng khuyên hắn như thế nào, hắn đều không rời đi nửa bước.
Hơn một tháng sau, lại có một bóng người chạy ra khỏi cảnh địa sinh tử, lần này người đi ra chính là Phượng Vô Nhai. Phượng Vô Nhai cũng đạt tới cấp bậc nhất tinh linh hoàng. Nếu không đạt đến cấp bậc nhất tinh linh hoàng thì y sẽ không ra.
Sau khi Phượng Vô Nhai đi ra thì biết chuyện Vân Thiên Vũ vẫn không có động tĩnh gì.
Y cũng vô cùng sốt ruột, cuối cùng y cũng giống Tiêu Cửu Uyên, mỗi ngày đều chạy đến bên ngoài cảnh địa tử vong chờ đợi.
Đáng tiếc bọn họ cũng không có bất cứ tin tức gì về Vân Thiên Vũ, ngược lại lại chờ thấy Tử Dực, mười một tháng sau Tử Dực đã chạy ra khỏi cảnh địa tử vong. Vân Thiên Vũ vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Hai nam nhân trông chừng ở bên ngoài lo lắng gần chết. Cuối cùng bọn họ đành chạy tới hỏi Tư Không viện trưởng, rốt cuộc Vũ nhi có sao không.
Tư Không viện trưởng mặc dù không thể đi vào cảnh địa tử vong, nhưng có thể dùng linh thức điều tra tình hình trong đó, cuối cùng cảm nhận được Vân Thiên Vũ vẫn bình an vô sự. Lúc này hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai cuối cùng cũng yên tâm. Hai nam nhân lại chạy đến bên ngoài cảnh địa tử vong chờ đợi.
Thời gian lại nhanh chóng trôi qua.
Vân Thiên Vũ vẫn chưa đi ra, trong cảnh địa tử vong một mảnh yên lặng.
Ngược lại trong học viện rất náo nhiệt, bởi vì cuộc khảo hạch đệ tử mới mỗi năm một lần đã đến rồi, thời gian khảo hạch tốt nghiệp của đệ tử cũ mỗi năm một lần cũng đến, vì vậy học viện vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai không thấy hứng thú với chuyện này, bọn họ vẫn ở bên ngoài cảnh địa tử vong chờ Vân Thiên Vũ xuất hiện.
Bên trong cảnh địa tử vong.
Vân Thiên Vũ đang vô cùng chăm chú tu luyện linh lực.
Trải qua thời gian một năm tu luyện và rèn luyện với cửa sinh tử, bây giờ nàng đã đạt tới cửa cuối cùng.
Hiện tại tu vi linh lực của nàng đã là cửu tinh linh vương, chỉ thiếu chút nữa sẽ đạt đến nhất tinh linh hoàng, cho nên nàng sốc lại tinh thần, sau khi đạt đến nhất tinh linh hoàng sẽ phá vỡ cửa sinh tử thứ mười.
Thời gian một năm này, nàng một khắc cũng không dám trì hoãn, tu luyện từ tam tinh đến cấp bậc cửu tinh linh vương. Trong đó đã trải qua biết bao lần sinh tử nguy hiểm mới tu luyện đến cấp bậc bây giờ.
Nhưng với cấp bậc hiện tại của nàng, sẽ không khiến nàng phải chạy trốn loạn xạ như chó mất chủ nữa.