Trong màn đêm, hai người Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn về phía đối diện, phát hiện đối diện có mấy người đang đứng giữa không trung, cầm đầu chính là một lão già thân hình thấp gầy, lão già chẳng những dáng người thấp bé, lưng còn bị còng, trên mặt da ngăm đen hiện đầy nếp nhăn, đôi mắt sáng quắc như chim vô cùng hung ác.
Nếu nói không lầm, lúc trước một chưởng đó là do lão già này đánh ra.
Người này vừa ra tay liền hủy diệt chỗ ở của bọn họ, hiển nhiên người này tu vi linh lực cực cao, chỉ sợ còn cao hơn linh hoàng.
Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ, lão già thấp gầy ở phía trước đột nhiên đưa tay ra, trên năm ngón tay hình như đang tụ lại cái gì đó.
Vô số linh lực xung quanh từ bàn tay của lão già bay đến, trời đất trong chớp mắt tựa hồ cũng biến sắc, mà linh lực trong tay của lão già trực tiếp bay thẳng về phía Phượng Vô Nhai vàVân Thiên Vũ.
Ầm, linh lực như bão tố cuồng bạo hung hăng nghiền nát hai người.
Phượng Vô Nhai nhanh chóng vận linh lực chống đỡ, nhưng nhất tinh linh vương của y trực tiếp bị nghiền nát thành bả.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy Phượng Vô Nhai vừa ra tay lại bị nghiền nát, huống chi bản thân chỉ là cửu tinh linh sĩ, nàng càng không có cách nào đối phó với lão già này. Nàng nhanh chóng triệu hồi hoàng kim Tu La giáp mặc vào người.
Hai người trực tiếp bị lão già hung hăng đánh bay ra ngoài.
Phượng Vô Nhai cũng không có cách nào để chống đỡ lại, chẳng những không chống đỡ được, y còn bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp đụng vào gian phòng cao lớn phía xa.
Vân Thiên Vũ cũng không ngoại lệ, nàng bị đánh đập vào tường cao, bùm một tiếng nhanh chóng ngã trên mặt đất.
Bởi vì nàng có hoàng kim Tu La giáp hộ thân, cho nên tuy rằng ngã xuống cũng không có trở ngại gì, trái lại Phượng Vô Nhai lại bị một chưởng của lão già đánh đến miệng phun máu, sắc mặt trắng như giấy.
Vân Thiên Vũ nghĩ đây vốn là chuyện của mình, căn bản không liên quan đến Phượng Vô Nhai, là nàng liên lụy y, nếu như nàng không đi thì nhất định sẽ hại Phượng Vô Nhai.
Cho nên Vân Thiên Vũ giãy giụa, nhanh chóng ra lệnh cho Ngạo Minh: "Đưa ta đi."
Ngạo Minh nhanh chóng biến hình, Vân Thiên Vũ nhảy lên lưng của nó: "Đi."
Một người một báo nhanh như điện xẹt lắc mình rời đi.
Lão già ở phía sau hơi sửng sốt, vốn lão ta cho rằng mình vừa ra tay, nữ nhân này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không ngờ nàng vẫn có thể cử động, lão ta không khỏi kinh ngạc.
Lạc Li ở bên cạnh lão già nhanh chóng giải thích: "Nữ nhân này lúc trước chiếm được không ít đồ từ kho báu Bạch Vân, cho nên ả ta mới không sao, khôi giáp màu vàng trên người ả ta hẳn là đồ được lấy từ kho báu Bạch Vân."
"Ha ha, ta lại muốn xem ả ta ỷ vào vài thứ kia thì có thể tránh được hay không."
Một bóng người nhanh như sao băng xẹt qua phóng ra ngoài.
Đám người Lạc Li theo sau người đó đuổi theo Vân Thiên Vũ.
Phượng Vô Nhai bị lão già đánh trọng thương ở phía sau sốt ruột kêu lên: "Vũ nhi."
Y nói xong liền lo lắng nghĩ cách làm thế nào để đi cứu Vũ nhi.
Sau đó y nghĩ tới Tư Không viện trưởng, lập tức cố gắng đứng dậy.
Ở đây chính là học viện Thiên Kình, chỗ này không cho phép người có cấp bậc linh hoàng động thủ giết người bên trong học viện Thiên Kình.
Người của Thanh Long thế gia lần này hành động, rõ ràng là xem thường người của học viện, chỉ cần y tìm được Tư Không viện trưởng, Tư Không viện trưởng nhất định sẽ ngăn cản bọn họ.
Ở đây Phượng Vô Nhai đi tìm Tư Không viện trưởng, mặt khác ở một bên Vân Thiên Vũ đang liều mạng chạy trối chết.
Chỉ là người có cấp bậc linh hoàng, thân thủ vô cùng nhanh, cho dù Ngạo Minh tốc độ nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng người có cấp bậc linh hoàng.
Cho nên lão già kia trong thời gian rất ngắn liền đuổi kịp Vân Thiên Vũ, lão ta lắc mình chặn đường đi của Vân Thiên Vũ.