Luyện đan sư quả là rất hiếm, trong học viện Thiên Kình có một bộ phận chuyên phụ trách bồi dưỡng luyện đan sư.
Những người mang thân phận luyện đan sư thật sự rất đáng kính.
“Sao nàng không nói ra việc nàng là luyện đan sư, nếu nàng chịu nói ra thì học viện sẽ đặc biệt bồi dưỡng cho nàng.”
Vân Thiên Vũ cơ bản là không có hứng thú với cái gọi là đặc biệt bồi dưỡng kia.
Điều khiến nàng hứng thú là chuyện khác.
“Bây giờ ta chỉ là luyện đan sư cấp thấp, đan dược luyện ra rất khó để đối phó với người có cấp bậc linh vương, nếu ta trở thành luyện đan sư cấp cao thì đan dược luyện chết ra sẽ có thể gây thương vong cho người cấp bậc linh vương.”
“Nhưng nếu muốn trở thành luyện đan sư cấp cao thì cần phải có dị hỏa mới có thể luyện ra được đan dược cấp cao.”
“Nếu ta có thể trở thành luyện đan sư cấp cao thì không cần lo lắng bọn người trong học viện khi dễ ta.”
Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên ánh mắt u sầu nhẹ gật đầu, muốn có được dị hỏa thì không phải chuyện dễ dàng.
“Nhưng phải đi đâu để tìm dị hỏa chứ?”
“Ta nhớ trong tu linh tháp của khu học viên cũ của học viện Thiên Kình có mồi lửa linh lực, đó nhất định là thiên địa dị hỏa, hay chúng ta đi trộm dị hỏa của học viện Thiên Kình đi?”
Vân Thiên Vũ trước giờ vẫn không hề biết mồi lửa ở tu linh tháp của học viện Thiên Kình lại là thiên địa dị hỏa.
Ánh mắt nàng chợt bừng sáng khi nghĩ tới vấn đề này.
Nếu nàng trộm được dị hỏa của học viện dị hỏa để dùng.
Tiêu Cửu Uyên lại không tán đồng ý kiến này.
“Việc này quá mạo hiểm, xung quanh tu linh tháp của khu học viên cũ học viện Thiên Kình có nhiều cao thủ lợi hại, chúng ta cơ bản là không tới gần được.”
“Chỉ vừa đi đến đã bị phát hiện.”
Tiêu Cửu Uyên vừa dứt lời thì Vân Thiên Vũ đã không nhịn được mà nhíu mày, nàng cũng biết đánh cắp dị hỏa từ tu linh tháp là việc không thể, vậy nàng đi đâu để tìm thiên địa dị hỏa đây.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi thì Tiêu Cửu Uyên bên cạnh nàng đột nhiên trầm giọng hỏi to: “Ai vậy?”
Vân Thiên Vũ chợt bừng tỉnh, hỏi: “Sao vậy?”
“Có người đến.”
Tiêu Cửu Uyên vừa dứt lời đột nhiên nhìn thấy một tia sáng chiếu đến, người chưa thấy mặt mà đã nghe tiếng từ xa.
“Đám nhóc, tối khuya không ngủ chạy đến đây làm gì?”
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cảm nhận được người mới tới không có địch ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội ngẩng đầu nhìn thì phát hiện người kia là người rất khó gặp được trong học viện Thiên Kình, viện trưởng Tư Không.
Hai người vội qua thi lễ: “Bái kiến Tư Không viện trưởng.”
Tư Không tiến lên vài bước đánh giá cả hai, sau đó xua tay nói: “Không cần khách khí như vậy đâu, đều đứng lên hết đi.”
“Đúng rồi, ta nghe nói lần này các ngươi khai quật kho báu Bạch Vân tìm được không ít bảo bối.”
Lão vừa nói, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đều có hơi rùng mình, sắc mặt liền trở nên u ám.
Người này không phải cũng muốn cướp bảo bối của bọn họ chứ.
Tuy hai người không nói ra thành lời nhưng tâm tư đều đã biểu hiện lên trên mặt, viện trưởng Tư Không nhịn không được liền bật ha ha.
“Hai đứa nhóc này, các ngươi sẽ không nghĩ rằng ta muốn chiếm đoạt bảo bối của các ngươi chứ.”
“Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, nếu các ngươi không muốn thì ta sẽ không hỏi nữa.”
Tư Không viện nhìn về phía Vân Thiên Vũ nói.
“Khi nãy hình như ta nghe được có người muốn trộm mồi lửa linh lực của học viện? Như vậy không được nha, mồi lửa linh lực là nền móng của học viện Thiên Kình, hơn nữa loại mồi lửa linh lực này nếu ngươi trộm được cũng khó mà luyện hóa.”
Tư Không viện trưởng nói xong, đột nhiên nghĩ đến tác dụng của dị hỏa, lão vội hỏi Vân Thiên Vũ: “Ngươi là luyện đan sư ư.”
Ngoài trừ luyện đan sư ra thì những người khác cơ bản là không có hứng thú với dị hỏa