Linh lực của Vân Thiên Vũ bị vỡ vụn, đồng thời xung chấn của sức mạnh của hai chưởng lực đánh bay nàng. Sau khi nàng bị đánh bay, cảm thấy máu trong ngực không ngừng tuôn trào, vô cùng khó chịu.
Nhưng để tránh mất mặt, nàng đã dùng sức ép khí huyết xuống, đồng thời người trầm xuống, cố gắng ép xuống dưới, cuối cùng khí huyết dần dần chìm xuống dưới, sau khi nàng rơi xuống, nàng vẫn lùi vài bước rồi đứng lại.
Vân Thiên vũ vừa ra tay, Hồng Thù ở phía đối diện cười lạnh: “Tu vi chỉ mới tam tinh linh sĩ, mà muốn đeo bám Viêm Thiên, người dựa vào đâu? Dáng người xấu xí, linh lực thấp, ngươi cho rằng ngươi xứng đáng với Viêm Thiên sao?”
Hồng Thù nói xong, quay người hét vang: “Ngân sương kiếm, lên, giết ả.”
Một trường kiếm màu trắng bạc bay vèo tới, với linh lực cường đại bay thẳng tới chỗ Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ biến sắc, nhanh chóng lấy Song Sư Linh hoàn,song sư nhanh chóng tiến tới ngân sương kiếm. Nhưng vì Hồng Thù có linh lực cường đại hơn Vân Thiên Vũ, nên ngân sương kiếm xuyên quan song sư linh hoàn, nhắm thẳng vào người Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ biến sắc, chân nhanh chóng bước thất tinh vô ảnh để tránh ngân sương kiếm. Nhưng dường như ngân sương kiếm có mắt, bám riết lấy nàng. Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, trong lòng nhanh chóng nghĩ ngơi xem làm cách nào để phản công.
Đúng lúc này, ngoài kia có người bước tới lạnh lùng, vừa bước vào đã đánh một chưởng lực về phía ngân sương kiếm. Một chưởng đó khiến ngân sương kiếm quay về. Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn thấy người đang tới, đó là Lâm Thanh Dương, tu vi của Lâm Thanh Dương là nhị tinh linh tướng.
Linh lực của Hồng Thù không bằng y nên ngân sương kiếm đương nhiên vô dụng. Lâm Thanh Dương đứng trước mặt bảo vệ Vân Thiên Vũ, đối mặt với Hồng Thù nói: “Ngươi thật sự nghĩ rằng nàng ấy không có ai che chở mà ức hiếp nàng ấy như vậy sao?”
Lần này Hồng Thù không nói gì, ngược lại Hắc Yêu bên cạnh lại nói: “Chậc chậc, đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Không đúng anh hùng cứu người xấu xí, nhưng đối tượng trong tim người xấu xí này lại là người khác, không phải là ngươi.”
Sắc mặt Lâm Thanh Dương vô cùng khó coi, ngước mắt lên nhìn Hắc Yêu. Hắc Yêu lạnh lùng bước qua, Lâm Thanh Dương nói: “Đây chính là quyết đấu một chọi một, ta hi vọng ngươi đừng nhúng tay vào, nếu ngươi nhúng tay vào, người của Yêu Minh ta sẽ không ngại chơi đùa với ngươi.”
Lúc này, sắc mặt Lâm Thanh Dương vô cùng khó coi, Hắc Yêu nói rất rõ rang, chỉ đồng ý Hồng Thù và Vân Thiên Vũ quyết đấu. Nếu người khác nhúng tay vào, thì chính là đối đầu với Hắc Yêu, gã tuyệt đối sẽ không buông tha.
Vân Thiên Vũ giơ tay, giữ y lại: “Thanh Dương, đây là chuyện của ta, người đừng làm loạn nữa.”
Hắc Yêu là Yêu Minh lão đại, Yêu Minh có rất nhiều người, nếu Lâm Thanh Dương thực sự chọc giận Hắc Yêu, sau này ở trước mặt đệ tử Thiên Kình, làm gì cũng khó. Nàng không muốn liên lụy tới y, cho nên nhanh chóng ngăn cản y.
Vân Thiên Vũ giơ tay kéo Lâm Thanh Dương lại, nàng nhìn Hắc Yêu từ từ nói: “Hắc Yêu phải không? Món nợ ngày hôm nay ta sẽ ghi nhớ, ngày khác ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Hắc Yêu sững sờ, phớt lờ cười ha ha. Vân Thiên Vũ không thèm đếm xỉa tới gã, quay đầu nhìn Hồng Thù. Vừa nãy, Hồng Thù bị Lâm Thanh Dương đánh bật ngân sương kiếm trở lại, cho nên tâm trạng rất khó chịu, lúc này thấy Vân Thiên Vũ nhìn nàng ta.
Đôi mắt hơi đỏ, nàng ta khẽ động đậy, đi thẳng tới chỗ Vân Thiên Vũ. Lần này trực tiếp nói: “Đi chết đi.”