Vân Thiên Vũ gật gật đầu, đi vào phòng cũng chưa tắm rửa gì, nằm bất động trên giường.
Ngoài phòng, đám người Lâm Thanh Dương nghe được động tĩnh chạy đến, quan tâm hỏi tình hình của Vân Thiên Vũ: “Bùi Khê làm sao vậy?”
“Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không sao, không sao, muội ấy chỉ hơi mệt thôi, để muộ ấy ngủ trước, chúng ta đừng quấy rầy muội ấy.”
“Đúng đó, hôm nay đủ mệt rồi, mọi người cũng đi nghỉ đi.”
Vân Thiên Vũ nằm nghiêng trên giường, vân không nhúc nhích, dần dần mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Bơ vơ lẻ loi, hoàn toàn như một đứa trẻ không ai cần.
Trong phòng, tam linh thú nhìn thấy nàng như vậy, rất đau lòng, mỗi người đều thầm mắng Tiêu Cửu Uyên.
Sau đó là mắng người của Thanh Long thế gia.
Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ xử lý những người ức hiếp chủ tử.
Một đêm nay Vân Thiên Vũ cũng không ngủ ngon, nửa mê nửa tỉnh, thức giấc vài lần.
Trời sắp sáng mới ngủ say, lúc trời vừa sáng đã tỉnh lại.
Nhưng mà sau khi trải qua một đêm khó chịu.
Sau khi trời sáng tâm trạng của nàng đã tốt hơn nhiều, đêm qua đột nhiên biết được Tiêu Cửu Uyên đã quên nàng, nàng đau khổ nói không nên lời.
Nhưng sau khi trải qua một đêm rối rắm, bây giờ nàng đã suy nghĩ rõ ràng.
Tuy rằng Tiêu Cửu Uyên quên mất nàng rất đáng giận, nhưng lúc này nàng tuyệt đổi không thể buông tay hắn.
Nàng hiểu Tiêu Cửu Uyên, hắn đã quên nàng rồi, nếu hăn không quên nàng.
Hắn tuyệt đối sẽ không khiến nàng đau khổ, buồn bã.
Cho nên nàng nhất định phải nghĩ cách khiến cho hắn tin tưởng nàng, sau đó nàng ra tay giúp hắn khôi phục trí nhớ.
Chỉ là trước mắt nên làm như thế nào để hắn tin nàng đây.
Căn bản bây giờ đầu óc hắn không minh mẫn, hoàn toàn không tin lời nàng nói.
Nàng nên làm như thế nào đây?
Vân Thiên Vũ cẩn thận suy nghĩ, sau đó mắt nàng sáng lên, nghĩ ra một chủ ý.
Trước mắt các môn phái tuyển chon người mới, Tiêu Cửu Uyên thân là lão đại của Viêm Minh, Viêm Minh chắc chắn cũng thu nạp môn sinh, vậy nàng chỉ cần gia nhập Viêm Minh là được rồi.
Nghĩ ra chủ ý, trong lòng nàng thả lỏng hơn nhiều, dậy xuống giường, tìm một bộ y phục để thay, sau đó tự dịch dung.
Dọn dẹp xong mọi thứ, Vân Thiên Vũ mở cửa đi ra ngoài.
Nàng vừa đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy rất nhiều người đang đứng bên ngoài, Lâm Thanh Dương, Bạch Hàn Tinh, Bạch Doanh Doanh, Bùi San đều đang đứng chờ, vẻ mặt của mỗi người đều đang lo lắng.
Nhìn thấy nàng đi ra, vài người lập tức đi qua, quan tâm hỏi: “Bùi Khê, muội không sao chứ?”
Vân Thiên Vũ nghĩ thông rồi, nàng hơi nhếch khóe miệng, nhìn mọi người trước mặt nói: “Yên tâm, muội không sao rồi, ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn một chút, khiến cho mọi người lo lắng rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Đúng rồi, hôm qua muội bán được không ít đan dược, đạt được khá nhiều điểm, đúng lúc phân chia cho mọi người.”
Nói xong nàng lập tức nhìn vào lòng bàn tay, sau đó đưa điểm tích lũy cho Lâm Thanh Dương để Lâm Thanh Dương thống nhất chia cho mọi người.
Lâm Thanh Dương tính toán một chút, phân chia cho mọ người, cứ như vậy mỗi người đều rất nhanh có được ba nghìn điểm rồi.
Rốt cục cũng tạm thời không cần lo lắng về phần tích điểm rồi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó mọi người nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Bùi Khê, cảm ơn muội.”
“Đừng cảm ơn, chúng ta cùng cố gắng nói những điều này để làm gì.”
Vân Thiên Vũ nói xong ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, muội có chuyện muốn nói với mọi người, muội muốn gia nhập Viêm Minh, về phần mọi ngời, bằng lòng gia nhập môn phái nào thì gia nhập môn phái đó đi.”