Đương kim thánh thượng trong vòng hai tháng, liên tiếp mất đi Thuận vương cùng thái hậu hai người chí thân, hoàng đế bệ hạ luôn luôn chí hiếu chí thuần, cũng vì vậy mà thương tâm quá độ mà “bị bệnh”.
Bá quan văn võ cả triều một mặt bắt đầu cổ động ca ngợi hoàng thượng thuần hiếu chi tâm, một mặt mọi người lại khóc lóc tỏ vẻ: Hoàng thượng a! Đại Chu triều đều trông cậy vào người, người cũng không thể quá thương tâm mà quên mất thiên hạ đại sự a!
Không nói đến triều đình rối rít hỗn loạn, đang nói trong hậu cung, chúng tần phi nghe nói hoàng thượng “bị bệnh” lập tức mọi người lo lắng hận không thể là mình được ở bên hắn lúc hắn thương tâm, cho nên nay ngươi hướng Dưỡng Tâm điện tặng dược thiện, mai ta hướng Dưỡng Tâm điện đồ ăn tự làm, tóm lại là phải để cho hoàng thượng hiểu được trong lòng mình có sự “lo lắng”.
Mà lúc này, cái nam nhân làm cho các nàng nóng ruột nóng gan, mỏi mắt chờ mong, cái nam nhân đang chịu đủ đau lòng cùng ốm đau ấy đang làm gì?
Đáp án dĩ nhiên là, hắn đang ôm con trai bảo bối của hắn chơi trò tung lên cao.
“A. . . . . . . . A. . . . . . . . Bay bay. . . . . . . . Phụ thân. . . . . . . Bay bay. . . . . . .” Trong Cam Tuyền cung, Lý Viên khóe mắt liếc liếc nhìn phụ tử bên cạnh chơi đùa sắp điên rồi.
Mỗi khi Phong Thành Vũ đem tiểu thân thể phấn nộn của Hi nhi tung lên cao cao, trong tâm Lý Viên lại giống như nhảy cầu, lắc lư lắc lư.
“Được rồi, được rồi. . . . . . .” Nàng vội vàng nói: “Hi nhi còn không mau xuống, không nhìn thấy phụ thân ngươi đang mệt mỏi sao?”
Hi nhi?
Người phụ thân nhị thập tứ hiếu Phong Thành Vũ lập tức toàn bộ khai hỏa, chỉ thấy hắn trợn mắt nhìn Lý Viên một cái, cánh tay dài ném một cái, Hi nhi “A——-” một tiếng kêu sợ hãi vội đi ra ngoài, nhưng ngay sau đó bên trong tẩm điện vang lên một tiếng cười vui của trẻ con.
Lý Viên mấp máy môi nhìn người nam nhân kia trên đầu lông mày có mang theo nụ cười nhợt nhạt, không khỏi lắc đầu, thôi! Khó có được hôm nay hắn thoải mái một lần.
Bóng trăng chập chờn, nến đỏ bên trong phòng.
Lý Viên lặng lẽ mở mắt, không khỏi ngoài ý muốn khi nhìn thấy nam nhân kia vốn hẳn nên nằm ngủ cạnh nàng thì lại không thấy! Thở dài, nàng ngồi dậy choàng xiêm y để trên cái bàn nhỏ đầu giường, hướng ngoài cửa đi tới, liền nhìn thấy Phong Thành Vũ ngồi trên ghế mây sau án thư vẫn đang “Sửng sờ xuất thần”.
Phong Thành Vũ hơi kinh hãi, nhưng ngay sau đó cau mày, nhìn nàng nói: “Đã là buổi tối rồi, ngươi chạy đến làm gì!”
Cũng đều là vì tìm ngươi, người bị chứng bệnh “mất ngủ” mà! Lý Viên âm thầm lầm bầm hai câu, nhưng ngay sau đó đi đến bên cạnh hắn, cũng không chút khách khí chen vào trong ngực hắn.
“Hoàng thượng còn có thiếp thân đây! Chính người cũng không phải buổi tối muộn còn chạy đến đây xem ‘sách phiền muộn’ hay sao!”
Phong Thành Vũ có vẻ hơi lúng túng để sách trong tay xuống, ho khan hai tiếng nói: “Thường ngày luôn không có lúc thanh nhàn, bây giờ thình lình không có việc gì, làm cho trẫm cảm thấy không được tự nhiên.”
Bởi vì ngươi bây giờ đang “ngã bệnh” mà! Lý Viên nghĩ đến. Bỗng nhiên——nàng ngẩng đầu lên nhìn Phong Thành Vũ, khẽ thở dài một hơi. “Bệnh” của người nam nhân này, cũng chưa chắc tất cả đều là giả a!
Hai tay Lý Viên vòng qua cổ hắn, đem mặt chôn ở ngực hắn: rốt cuộc là làm sao mới có thể giúp hắn vui vẻ trở lại đây?
Khoảng thời gian Sùng Quang thái hậu Liễu Văn Huệ qua đời đã qua hơn hai tháng, đương kim thánh thượng Phong Thành Vũ bắt đầu từ từ thoát ra khỏi đoạn thời gian “thương tâm”, bá quan văn võ cả triều không khỏi thở phào nhẹ nhõm thật lớn.
Một ngày kia, trong Dưỡng Tâm điện, Lý Đại Hải vẻ mặt tươi cười bưng khay màu đỏ đi tới.
“Hoàng thượng. . . . . .” Hắn khom người nói: “Thần quý phi nương nương, tặng thức ăn tới cho người”.
Phong Thành Vũ bỏ tấu chương trong tay, lông mày nhếch lên, nhưng là kỳ quái, cái đồ trước giờ không tim không phổi, làm sao lại nghĩ tới đưa đồ ăn cho hắn?
“Bưng tới đây đi!”
Lý Đại Hải nhìn Phong Thành Vũ khóe miệng khẽ nhếch lên, không khỏi càng thêm vui vẻ, trong khoảng thời gian này hoàng thượng vốn lộ ra vẻ có chút “buồn bực”, có thể làm cho hoàng thượng thoải mái như vậy quả nhiên chỉ có Thần quý phi nương nương a!
Bưng lên chén cháo Phỉ Thúy trong tay, Phong Thành Vũ thoáng cái liền thấy được mẩu giấy nho nhỏ đặt ở dưới chén cháo.
“Tối mai lúc canh hai, thần thiếp trong Cam Tuyền cung, cung nghênh thánh thượng đại giá, xin người nhất định phải tới nha!” Đây cũng là lý do chuẩn bị bát cháo rồi, Phong Thành Vũ gương mặt co rút nghĩ đến.
Không biết tại làm sao, hắn đột nhiên có loại dự cảm xấu.
“Chủ tử của các ngươi đâu?” Phong Thành Vũ bước vào Cam Tuyền cung, liền hướng khuôn mặt lo lắng lúng túng của Cẩm Tú mà hỏi.
Cẩm Tú, Xuân Hoa, Quắc Quắc, Tiểu Văn, Tiểu Vũ, Tiểu Ngọc, cả đám nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Cẩm Tú tiến lên một bước, ấp a ấp úng nói: “Hồi hoàng thượng, chủ, chủ tử ở phía trên đấy?”
“Phía trên?” Phong Thành Vũ nhướng mày: “Cái gì phía trên?”
Cẩm Tú trên mặt càng lo âu, song nàng nghĩ tới chủ tử đã phân phó, cuối cùng vẫn là cắn răng nói: “Ở trên nóc nhà!”
Phong Thành Vũ: “. . . . . . . . . . . . . .”
“Ngươi không muốn sống nữa sao! Chạy đến trên kia làm cái gì!” Phong Thành Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt xanh mét nhìn Lý Viên đang ngồi trên mái nhà cao cao.
Lý Viên khẽ cúi thân thể xuống, run rẩy nói: “Hoàng thượng, người đi lên a!”
. . . . . . . . . . . . . . .
“Người nếu không lên đây, nô tỳ sẽ không đi xuống !” Nàng lên hai tay ở chỗ ngực làm một cái dấu chéo thật to.
Hoàng thượng lần đầu tiên giẫm làm rung động mái ngói, leo lên nóc nhà, hổn hển níu lấy lỗ tai nữ nhân kia, lớn tiếng quát: “Ngươi giỏi a!. . . . . Dám uy hiếp trẫm đúng không! Làm sao leo cây còn chưa đủ, nay đổi thành leo mái nhà đúng không? Ngươi có phải nghĩ muốn lên trời hay không hả?”
Lý Viên không để ý đến lỗ tai đau nhức, run run sợ sợ chui vào trong ngực của hắn, thút tha thút thít nói: “Ô~~~~~ thật cao a! Hù chết thần thiếp rồi!”
Phong Thành Vũ nổi trận lôi đình, dùng sức gõ xuống đầu nàng, cái nữ nhân không biết sống chết suốt ngày chỉ biết hành hạ người khác.
“Còn không mau cùng trẫm đi xuống!”
“A ~~ chờ một chút ~~ chờ một chút!” Lý Viên kéo lại tay của hắn, thử dò xét cách ngồi trên mái nhà, còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh hướng Phong Thành Vũ nói: “Hoàng thượng! Tới a! Người ngồi đây!”
Phong Thành Vũ nặng nề thở dài, hướng về phía một dãy thị vệ đằng sau phất phất tay, để cho bọn họ ở tại chỗ đợi lệnh, hắn phất vạt áo ngồi xuống bên cạnh Lý Viên, tức giận nói: “Được rồi nói đi, ngươi lại muốn làm cái gì?”
“Không có” Lý Viên xoay đầu lại, đặc biệt thành thật nói với hắn: “Thần thiếp chính là muốn cùng hoàng thượng tâm sự thôi!”
Hơn nửa đêm chạy đến trên nóc nhà tâm sự? Phong Thành Vũ khóe mắt co rút nhìn Lý Viên, quả nhiên chỉ có ái phi của hắn mới có thể nghĩ đến địa điểm tâm sự nổi bật như vậy.
“Hoàng thượng, người nhìn!” Lý Viên chỉ vào trăng sáng nói: “Trăng sáng thật đẹp a!”
Phong Thành Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không hề trả lời khẽ hừ một tiếng.
Lý Viên khẽ nghiêng đầu nói: “Thật kỳ quái, rõ ràng là giống nhau, nhưng trăng sáng ngồi ở trên này nhìn lên, cảm giác so với ở dưới mặt đất thì đẹp hơn rất nhiều lần!”
Phong Thành Vũ nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ngươi đặc biệt đưa trẫm tới trên này, không phải là chỉ để ngắm trăng đi!”
“Hì hì. . . . . .” Lý Viên bỗng nở nụ cười đỏ bừng mặt, ha ha cười trộm bưng kín hai gò má của mình. Hướng về phía Phong Thành Vũ đang khó hiểu, ánh mắt Lý Viên giống như kẻ trộm nhỏ giọng nói: “Thật ra thì, đây là một nguyện vọng nho nhỏ của thần thiếp!”
“Nguyện vọng của ái phi chính là, lên nóc nhà, ngắm trăng sáng?”
Lý Viên vểnh cao đôi môi đỏ mọng lên, lầm bầm lầu bầu nói: “Bởi vì lãng mạn mà!”
Dựa vào cánh tay của hắn, Lý Viên lẳng lặng ngẩng đầu ngắm trăng sáng trên bầu trời.
Sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp là nữ nhi trong nhà họ hàng xa của Lý Thông phán ngũ phẩm Ung Châu, bởi vì đứng hàng thứ tư, mọi người trong nhà quen gọi ta là tứ nương. Mẫu thân của ta là một di nương, nàng họ Hồ, nghe nói người lớn lên rất đẹp, tính cách cũng rất ôn nhu. Nhưng trong trí nhớ của ta cũng không có nàng, bởi vì nàng sau khi sinh ta ra không lâu sau liền qua đời vì rong huyết!”
Phong Thành Vũ hơi sững sờ, đầy là lần đầu tiên nàng mở miệng nói đến chuyện của mình.
Lý Viên khẽ nháy mắt, giống như là lâm vào trong hồi ức nói tiếp: “Sau khi mẫu thân ta chết, phụ thân giống như là đã quên ta, cho tới bây giờ cũng không có quản quá ta. Là Tần cô cô hảo tâm hầu hạ ta lớn lên, nga! Tần cô cô chính là mẫu thân của Cẩm Tú, cũng là nha hoàn thiếp thân của mẫu thân ta khi còn sống, nếu không có cô cô bảo vệ, ta nhất định sẽ không sống được tới hiện tại! Mà chính thê của phụ thân ta là đích mẫu Trịnh thị, là một người lòng dạ hẹp hòi lại hay thích khắt khe với con vợ kế, thứ nữ, cho nên khi đó ta đặc biệt đặc biệt chán ghét nàng”.
Lúc nói tới chỗ này Lý Viên khẽ ngưng một chút, nhớ tới lúc còn ở nhà “tràn đầy cảm giác chiến đấu”, nàng không khỏi khẽ nở nụ cười: “Nhưng là hoàng thượng người cũng biết, nô tỳ trời sinh cũng không phải là người lanh lợi gì, cũng không giống như người khác có thể khéo léo lấy được lòng của đích mẫu, tối đa cũng cố gắng có thể gọi là chân thực a!” Bất quá cũng chính tại thời điểm chọn tú, nàng mới có thể làm “hậu bối nhân viên” của Lý Phương bị đưa đến kinh thành.
“Nếu không lấy lòng được đích mẫu, thần thiếp liền liều mạng lấy lòng phụ thân, biết phụ thân yêu thích thư pháp, cho nên thần thiếp khổ luyện————-biết phụ thân thích nữ nhi trầm tĩnh đoan trang, thần thiếp liền ít nói giả thành bộ dáng thanh tân nhạt nhẽo———-thời gian lâu dài,người nữ nhi bị hắn quên lãng nhiều năm như ta cũng làm cho hắn động chút lòng. Ta ở Lý gia cũng coi như chân chính đứng vững, không còn phải ăn cơm lạnh canh tàn, ngay cả hạ nhân cũng có thể quát lớn ta!”
“Nhưng mà! Một thứ nữ nho nhỏ không có mẫu thân trong nhà cao cửa rộng, còn không phải là mệnh bị chủ mẫu xoa dẹp nắm tròn sao. Thần thiếp nhớ được tổng cộng có hai lần—-” nàng vươn ra hai ngón tay trước mặt hắn quơ quơ “thiếu chút nữa là mất mạng nhỏ”.
“Lần đầu tiên là ta ở đại thọ của đích mẫu không may lỡ tay làm rơi bình lưu ly phúc thọ tiên lộc, đích mẫu giận dữ nói ta cố ý rủa nàng chết sớm, mà đem ta năm đó mới bảy tuổi ném vào trong từ đường, suốt năm ngày, không cho ăn cơm cũng không cho uống nước, chờ đến lúc ta được mang ra thì chỉ còn chút hơi thở, khi đó ta hận không thể ăn được đất, nhờ có dựa vào uống nước trong không gian Ôn Tuyền thủy mới miễn cưỡng còn sống.”
Phong Thành Vũ xoa xoa đầu nàng, trong mắt hiện lên một vẻ nồng đậm đau lòng.
Lý Viên cảm nhận được tâm ý của hắn, ngẩng đầu hướng về phía hắn cười cười, vểnh vểnh miệng lên nói: “Đáng giận hơn nữa, thần thiếp sở dĩ đánh vỡ lưu ly phúc thọ tiên lộc là bởi vì có người từ phía sau lưng đẩy, cũng mặc kệ lúc đó ta giải thích như thế nào, phụ thân cùng đích mẫu vẫn như cũ trừng phạt ta. . . . . . Ở trong từ đường vừa trống trải vừa kinh khủng bày đầy bài vị liệt tổ liệt tông Lý gia, thần thiếp dựa theo tên của từng người từng người lần lượt mắng, khi đó cảm giác đặc biệt hết giận!”
Phong Thành Vũ khóe miệng cười cười, vươn tay đánh sau gáy nàng.
Lý Viên hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, nói tiếp: “Lần thứ hai thì thần thiếp càng thảm!”