Phong Thành Vũ một đôi tròng mắt đen quét qua thái hậu cùng Lý Phương nằm trên mặt đất, hắn trầm giọng nghiêm khắc quát: “Người đâu! Còn không mau đỡ thái hậu cùng Phương tần dậy, Lý Đại Hải lập tức truyền thái y tới đây chữa trị”.
Hắn sau khi nói xong những lời này vừa nhìn chung quanh một vòng, nhìn khuôn mặt lo âu của chúng tần phi nói: “Các ngươi ở nơi này khó tránh ảnh hưởng thái y chữa trị, nơi này chỉ cần lưu lại Thần quý phi cùng Hiền phi là được!”
Hắn vừa dứt lời, liền có cung nhân lĩnh mệnh mà đi, chúng tần phi trong lòng biết rõ hoàng thượng là đang đuổi mình đây! Mặc dù các nàng cũng muốn biết tình huống tiếp theo phát triển như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm của Phong Thành Vũ, liền thu hồi tò mò trong lòng, chỉ để lại vô số ánh mắt “lo lắng”, khom người rời đi.
Lý Phương bị mang đến một chỗ gần đây trong Thiên Cơ điện, Lý Viên nhìn nàng khuôn mặt vặn vẹo bộ dạng che thật chặt bụng của mình, không khỏi tiến lên một bước thấp giọng hỏi: “Nhị tỷ, ngươi làm sao rồi?”
“A! Hài tử, hài tử của ta!” Lý Phương nằm ở trên giường không nhịn được kêu thảm, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được thứ trong bụng nàng đang nhanh chóng chảy xuống phía dưới.
Vô vạn khủng hoảng cùng sợ hãi làm cho nàng khóc nước mắt đầy mặt, chỉ thấy nàng bắt lấy tay áo Lý Viên cầu khẩn nói: “Tứ muội muội van cầu ngươi, van cầu ngươi, cứu cứu ta. . . . . . Cứu cứu hài tử của ta. . . . . . .”
Lý Viên nhìn nàng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cùng chảy càng ngày càng nhiều máu tươi, chỉ cảm thấy một trận quáng mắt.
“Nhị, nhị tỷ, ngươi, ngươi cố chịu đựng a! Thái y lập tức sẽ tới. . . . . Lập tức tới a!”
“A———a———-” Lý Phương tê tâm phế liệt kêu thảm: “Đau quá! Đau quá a! Cứu cứu ta. . . . . . . . Cứu cứu ta”.
“Thái y tới! Thái y tới!” Hiền phi một bên gấp rút đưa thái y tới, không khỏi kêu lớn lến: “Thái y mau tới chữa trị cho Phương tần”.
Lý Viên đứng ở một bên lo lắng nhìn Lý Phương, cũng chỉ thấy thái y nhanh chóng trong hòm thuốc lấy ra từng dãy ngân châm, cách quần áo liền châm đến các nơi trên thân thể Lý Phương, như thế chỉ hai khắc sau thì vươn người đứng dậy.
Lý Viên cùng Hiền phi vội vàng đi tới ngoại thất, thái y cũng vô cùng tự giác đi theo ra ngoài.
“Phương tần nàng thế nào?” Lý Viên gấp giọng hỏi.
“Hồi bẩm nương nương” thái y lắc đầu cẩn cẩn thận thận nói: “Cái thai của Phương tần sợ là không giữ được!”
Lý Viên trong lòng đột nhiên buồn bã, nhưng cũng nghĩ đến đối với Lý Phương mà nói nếu không có đứa bé này, nói không chừng Phong Thành Vũ còn có thể để cho nàng một con đường sống.
“Phương tần nàng thì sao?”
Thái y kia khom người nói: “Thần vừa mới dùng ngân châm tạm thời ngăn trở Phương tần nương nương rong huyết, chỉ cần đợi tử thai trong bụng nàng chảy xuống là được, đối với nương nương mà nói thân thể tuy có tổn thương lớn nhưng không cần lo lắng cho tính mạng”.
Hiền phi liếc nhìn khuôn mặt phiền muộn của Lý Viên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiếp thân biết quý phi nương nương lo lắng cho Phương tần, nhưng việc đã đến nước này hay là toàn quyền nghe thái y phân phó đi!”
Lý Viên thở dài thật sâu, không tiếng động gật đầu. Ngồi ở trên ghế chạm rỗng khắc hoa ở ngoại thất, nàng nhìn thấy từng chậu đựng huyết thủy không ngừng được bưng ra, nghe tiếng kêu gào ngày càng suy yếu của Lý Phương, không khỏi nắm tay thật chặt, nàng mặc dù cực kỳ không thích đích tỷ này nhưng cho tới bây giờ cũng không có hy vọng nàng chết đi a!
Thời gian từng lúc từng lúc trôi qua, cho đến hai canh giờ sau, Lý Viên lại một lần nữa tiến vào gian phòng tràn đầy huyết tinh khí.
Nàng nhìn thấy Lý Phương một mảnh khuôn mặt trắng bệch ở trên giường, mở mắt thật to nhìn bụng.
Lý Viên khẽ do dự một chút, cũng không có đi tới, hiện tại Lý Phương sợ là cũng không muốn gặp nàng.
“Phương tần trước hết giao cho Hiền phi tỷ tỷ!” Lý Viên cúi đầu nhẹ nhàng nói.
“Dạ! Thiếp thân nhất định sẽ chiếu cố tốt Phương tần muội muội!”
Lý Viên gật đầu, đi thẳng ra khỏi Thiên Cơ điện, hướng tẩm điện thái hậu đi tới.
“Thái hậu nương nương nàng thế nào?” Mới vào tẩm điện Lý Viên liền lôi kéo Lý Đại Hải nhỏ giọng hỏi.
Lý Đại hải khom người, ở bên tai nàng lặng lẽ nói: “Thái hậu nương nương, sợ là không tốt!”
“Phế vật. . . . . . . Một đám phế vật. . . . . . . . . . . . .” Lý Viên vừa mới vén rèm cửa lên, liền nghe thấy thanh âm rống giận rung trời của Phong Thành Vũ: “Trẫm muốn các ngươi đưa ra một phương pháp chữa trị cho mẫu hậu, các ngươi lại nói với trẫm, nói mẫu hậu. . . . . . .” Phong Thành Vũ sắc mặt xanh mét mắng: “Tất cả đều là một đám phế vật”.
Chúng thái y quỳ trên mặt đất nghe lời hoàng thượng quát đều sợ đến vỡ mật, trong đó có một gã Trần thái y đi đến phía trước một bước run rẩy quỳ nói: “Bẩm, bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương trước đã bị trúng gió là một chuyện tổn thương nặng nề, hôm nay tức giận công tâm phun ra ngụm máu, thân thể đã hoàn toàn khô kiệt đi xuống, chúng thần đáng tội chết vạn lần, thật sự là không thể ra sức”.
Lý Viên cước bộ cứng đờ đi về phía trước, thái hậu không qua được sao?
Nhìn thấy nàng tới, khuôn mặt tuấn tú “xanh mét” của Phong Thành Vũ trở nên hòa hoãn, chỉ thấy hắn chắp hai tay phía sau thong thả đi mấy bước, cuối cùng vô cùng bình tĩnh hói: “Thái hậu còn có mấy ngày?”
Chúng thái y ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng vẫn là thái y họ Trần run run nói: “Nhiều nhất là còn có thời gian mười ngày”.
Phong Thành Vũ gật đầu, vung tay lên nói: “Các ngươi đi xuống đi!”
Lý Viên chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, kêu một tiếng: “Hoàng thượng. . . . . . .”
Hắn nhìn nàng một chút, nhàn nhạt hỏi: “Bên kia thế nào?”
Lý Viên lắc đầu, thấp giọng nói: “Hài tử không giữ được”.
Phong Thành Vũ giống như là trong dự liệu, sắc mặt không một chút biến hóa đi đến bên giường, hắn cúi đầu nhìn thái hậu tính mạng đã đến giai đoạn đếm ngược thời gian.
“Hoàng thượng. . . . . .” Lý Viên ở phía sau hắn nhẹ nhàng nói: “Thôi bỏ đi!”
Phong Thành Vũ thân thể đột nhiên cứng đờ, hắn thoáng một cái xoay người lại nhìn ánh mắt rưng rưng của Lý Viên, lớn tiếng hỏi: “Bỏ? Ngươi bảo trẫm cứ như vậy mà bỏ qua? Ngươi biết cái gì? Ngươi biết trẫm cái gì a?”
“Ta không biết chuyện lúc trước của hoàng thượng” Lý Viên tiến lên mấy bước bất chợt ôm lấy eo Phong Thành Vũ, nàng khuôn mặt đẫm nước mắt nói: “Nhưng nô tỳ lại biết———-hoàng thượng cho dù người làm như vậy cũng không cảm thấy vui vẻ gì!”
Phong Thành Vũ nhắm hai mắt thật chặt lại, sau một lúc lâu, hắn nói: “Ngu ngốc, ngươi cho rằng trẫm vô dụng giống như ngươi sao?”
Lý Viên cúi đầu khóc cũng không có tiếp lời.
Nàng biết có chút ít chuyện đã trở thành chấp niệm của nam nhân này, dù là ai cũng không thể ngăn cản, nhưng là a! Khi người thật sự đạt thành mục tiêu xong, lại thật có thể cao hứng sao?
Buổi tối ngày mười tám tháng sáu, bên trong Từ Ninh cung đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, theo thái y nói hôm nay chính là đại nạn của thái hậu, quả nhiên canh ba giờ mậu thái hậu đột nhiên tỉnh lại, toàn thân tựa hồ có một loại khí lực để ngồi dậy.
Mọi người đều biết, thái hậu đây là hồi quang phản chiếu.
“Các ngươi đều đi xuống đi! Ai gia muốn cùng hoàng thượng nói vài lời!” thái hậu nhìn chằm chằm vào Phong Thành Vũ khàn giọng nói.
Mọi người đều nghe lệnh, khom người thối lui.
Lý Viên tất nhiên cũng đi ra ngoài, nhưng khi nàng vừa đi đến chỗ bình phong tứ bình bảo hoa đại ngọc gần cửa, lại bỗng nhiên dừng cước bộ.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Đại Hải dừng ở nơi này, chuẩn bị nghe lén.
Lúc này trong tẩm điện chỉ còn lại thái hậu và Phong Thành Vũ hai người.
Phong Thành Vũ cúi đầu khóe mắt đảo qua, liền ở phía dưới bình phong nhìn thấy một đôi giày thêu kim mẫu đơn, gương mặt tuấn tú của hắn đột nhiên ngưng tụ, Lý Viên âm thầm kêu hỏng bét, vừa định lập tức lui ra ngoài, lại nghe Phong Thành Vũ ấm giọng nói: “Không biết mẫu hậu có chuyện gì muốn phân phó nhi thần?”
Thái hậu lạnh lùng cười một tiếng, sắc mặt âm tàn nói: “Ngươi cái đồ nghiệt tử không cần ở trước mặt ta giả làm hiếu tử!”
Phong Thành Vũ sau khi nghe được lời của thái hậu, lông mày vén cao lên, hắn thản nhiên ngồi lên ghế, nhìn thái hậu nói: “Nếu là như thế, trẫm liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi!”
Thái hậu gắt gao nhìn Phong Thành Vũ, từng chữ từng chữ hỏi: “Ai gia cũng chỉ hỏi ngươi một vấn đề: Thành Thái có phải là do ngươi hại chết không?”
Phong Thành Vũ nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Liễu thái hậu, lại không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn chẳng qua là giống như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó nói: “Trẫm nhớ được, năm trẫm mười tuổi là đến bên cạnh mẫu hậu”.
Liễu thái hậu sửng sốt, nhưng ngay sau đó lãnh khốc nói: “Ai gia nếu biết là sẽ đem ngươi dưỡng thành cái đồ đáng khinh bỉ như thế này, ban đầu nên giết ngươi trước!”
Phong Thành Vũ giống như là không nghe thấy, hắn lẳng lặng nhìn Liễu thái hậu trước mắt. Trong đầu cũng không biết bất giác nhớ lại chuyện cũ hai mươi năm trước.
Lúc đó nữ nhân này là hoàng hậu tôn quý nhất Đại Chu triều.
Mà hắn chỉ là do tiên hoàng say rượu mất lý trí cùng một cung nữ sinh ra.
Hoàng hậu nhiều năm không có con, vì để địa vị vững chắc, liền chọn hắn hài tử có bối cảnh sạch sẽ nhất là con thừa tự. Khi đó nàng đối với hắn rất là tốt, mùa hè nàng sẽ vì hắn nhẹ nhàng quạt mát, mùa đông đến nàng sẽ may áo bông cho hắn.
Đối với hắn mà nói từ nhỏ chưa từng được trải qua cảm thụ tình thân, từ trong lòng đã đem nữ nhân mỹ lệ, ưu nhã, tôn quý này trở thành mẫu thân của mình.
Cho nên hắn cố gắng học tập hết thảy, liều mạng muốn đạt được sủng ái của phụ hoàng.
Chính là vì muốn để cho mẫu thân xoa đầu hắn, đối với hắn cười nói: “Thật không hổ là con trai của ta!”
Nhưng là, hết thảy đến tột cùng là từ lúc nào đều đã thay đổi đây?