Canh ba, nến đỏ chập chờn, sau một lúc lâu Lý Viên mới tỉnh lại.
Nàng mí mắt vừa mới mở ra, liền nhìn thấy Cẩm Tú đang canh giữ ở trước giường mình.
“Chủ tử, người tỉnh”, Cẩm Tú nhìn Lý Viên bộ dạng như muốn ngồi dậy, vẻ mặt bận rộn, mỉm cười nói: “Thái y nói thân thể của người hiện tại cần tĩnh dưỡng, hay là nằm xuống nhé”.
Lý Viên có chút nghi hoặc nhìn Cẩm Tú hỏi: “Ta đây bị làm sao?”
Cẩm Tú trên mặt cười đến nở hoa, cũng không đè nén được cảm giác hưng phấn, nói: “Chủ tử, người mang thai a”.
Lý Viên trong đầu nhất thời mộng mị.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi nói cái gì?”, nàng lắp ba lắp bắp hỏi: “Người nào người nào mang thai?”
Cẩm Tú trong lòng thật là đắc ý, nắm lấy cánh tay lộ ở ngoài chăn của Lý Viên, thanh âm cao hứng nói: “Chủ tử, là người mang thai, người sắp làm nương a!”.
Lý Viên cảm thấy trong cuộc đời mình chưa có lúc nào kinh ngạc như vậy, nàng vô thức lấy tay xoa xoa phần bụng vẫn bằng phẳng như trước, thật không có biện pháp tưởng tượng được, nơi này lại đang thai nghén một hài tử, một hài tử cùng nàng huyết mạch tương liên, con của nàng a.
Cẩm Tú nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng, liền nhẹ nhàng nói: “Chủ tử, người cũng đã ngủ mê man suốt một ngày một đêm rồi, nô tỳ đã chuẩn bị xong chút cháo loãng rồi, để người lót dạ trước.”
Nàng nói chuyện thỏa đáng, Xuân Hoa cùng mấy tiểu cung nữ đã bưng khay nhỏ cùng thức ăn đi vào.
“Chúc mừng chủ tử mang long mạch, nguyện chủ tử bình an sinh hạ tiểu chủ tử”, các nàng nhất tề quỳ xuống đất, mặt mày hớn hở nói.
Lúc này Lý Viên đã có chút bình thường trở lại, nghe vậy nàng gật đầu cười nói: “Đứng lên đi”.
Lý Viên uống một chén cháo táo đỏ, trong bụng có thức ăn, thân thể mềm nhũn tựa hồ cũng có chút khí lực.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”, đợi mọi người trong phòng lui ra, Lý Viên kéo tay Cẩm Tú nói: “Ta chỉ nhớ được là tham gia trừ tịch yến, xem Tề Thiên pháo,. . . . . . . . .Sau đó. . . . . . . ” nàng gắt gao nhíu mày nhớ lại, nói: “Sau đó có người đẩy ta xuống. . . . . . ”
Cẩm Tú nghe được Lý Viên nói như vậy, sắc mặt thoáng cái tựu trở nên không tốt, nàng nghĩ lại mà sợ, nói: “Chủ tử, lúc ấy người đột nhiên té trên mặt đất, còn chảy máu, là hoàng thượng ôm người trở về”.
Chảy máu? Lý viên thân mình cứng đờ, vội vàng sờ sờ bụng.
“Chủ tử, chủ tử, người đừng nóng vội”, Cẩm Tú sợ Lý Viên nghĩ sai, vội vàng nói: “Tiểu chủ tử không có chuyện gì, thái y đã kê cho người thuốc dưỡng thai, hiện nay hết thảy đều an hảo”.
Lý Viên vừa nghe được, mới lặng lẽ yên lòng, thầm trách mình quá sơ ý, nếu đứa nhỏ này vì thế mà có gì bất trắc, nàng liền hối hận cả đời.
Cẩm Tú lo lắng nhìn Lý Viên, thật ra lúc ấy nàng thật may mắn: chủ tử lúc ấy tình huống có nhiều nguy hiểm, Liên thái y nói hài tử phải đủ hơn tháng mới có thể bảo vệ được, thật là kỳ tích.
Nghĩ tới đây nàng không khỏi một lần nữa chắp tay trước ngực, thành kính niệm: “A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ, bảo hộ chủ tử, bình an sinh hạ tiểu chủ tử”.
Lý Viên sau khi uống xong thuốc dưỡng thai Liên thái y vừa kê, lại tiếp tục nằm trên giường, mặc dù Cẩm Tú lần nữa nhấn mạnh nàng phải tĩnh tâm nghỉ ngơi, nhưng nàng làm sao có thể ngủ được đây.
Suy nghĩ trong đầu nàng giống như là biến thành một mảnh tương hồ, những ý nghĩ lộn xộn hiện ra, thành thật mà nói từ khi nàng tiến cung nàng không nghĩ sẽ mang thai, ở trong hoàng cung này tràn đầy tính toán đáng sợ, nàng thật có thể giữ được đứa bé này sao? Lý Viên xuất thần vuốt bụng của mình.
Sau một lúc lâu, ánh mắt của nàng dần biến thành kiên định, ngươi đã đầu thai đến trong bụng của ta, đã trở thành con của ta, như vậy ta nhất định sẽ dùng hết tất cả đến bảo vệ ngươi, chiếu cố ngươi, sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi!
“Ha ha… …” Con của ta a! Lý viên nhẹ nhàng cười cười, ba ba mụ mụ a! Các ngươi nhìn thấy không? Cái tiểu nữ nhi không hiểu chuyện của hai người cũng muốn trở thành nương a!
Sắp phải làm mẫu thân khiến Lý Viên kích động cùng thấp thỏm suốt một đêm.
Sáng sớm ngày kế, nàng liền lộ ra vẻ tinh thần có chút không tốt, Cẩm Tú bị làm cho sợ đến mức lập tức truyền thái y tới.
Hôm nay, một chút động tĩnh của Lý Viên liền có thể kinh động người cả hoàng cung, ngự y tốt nhất của thái y viện bất chấp mọi thứ, khẩn thiết nhanh chóng chạy tới.
“Nương nương vô sự”, thái y tỉ mỉ chẩn mạch cho Lý Viên xong, xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu nói: “Chẳng qua là tối qua ngủ không an ổn, tinh thần có chút suy yếu mà thôi”.
Lý Viên mặt đỏ lên, lặng lẽ trừng mắt nhìn Cẩm Tú, gật đầu cười với thái y nói: “làm phiền thái y”.
Thái y vội vàng khom người nói không dám.
Lý Viên hỏi cặn kẽ tình trạng cụ thể của hài tử, cùng với những chuyện lúc mang thai nàng cần chú ý.
Đối với lĩnh vực chuyên môn của mình, lo lắng của thái y trong nháy mắt liền biến mất, chỉ thấy lão sờ sờ bộ râu dài ba xích của mình, nói liền suốt hai khắc đồng hồ mới dừng lại, Lý Viên tuy nói không thể tất cả mọi chuyện đều nhớ kỹ, nhưng là nàng nghe thật nghiêm túc.
Sau khi thái y rời đi, Lý Viên không có khẩu vị gì, nhưng là vẫn miễn cưỡng mình uống hết một chén đầy cháo hạt ý dĩ, nàng từng thiếu chút nữa là sinh non nên thân thể rốt cuộc là cực kỳ suy yếu, uống thuốc xong, nghiêng một cái thân thể lại nằm ở trên giường.
Ăn ngủ, ngủ ăn, ăn xong ngủ tiếp, hết ngủ lại ăn nữa, cứ như vậy bốn năm ngày sau, Lý Viên thân thể dần dần lại bồi dưỡng được tốt đương nhiên cái này cũng cùng việc nàng mỗi buổi tối chạy vào không gian đi ngâm ôn tuyền có quan hệ rất lớn.
Một ngày kia lại đã buổi chiều, Lý Viên mơ mơ màng màng nửa ngồi dậy, mở miệng hô: “Cẩm Tú, ta khát, rót cho ta chén trà”.
Chỉ nghe chốc lát sau, có tiếng bước chân sột soạt truyền đến, một bàn tay to đưa qua tầng tầng lớp lớp màn tơ đưa cho Lý Viên một chén trà.
Lý Viên không mở mắt nhận lấy, vừa uống một ngụm tựu dừng lại, nàng nghi ngờ chân mày cau lại, nghiêng đầu ngoái lại: “Lạnh?”, Cẩm Tú thế nhưng là trừng mắt tức giận, ra lệnh cho nàng cấm nàng đụng vào bất kỳ đồ lạnh nào.
Lý Viên dụi dụi mắt, lại lần nữa dụi dụi mắt, một tay vén màn lên.
“Hoàng thượng. . . . . . . . .” nàng trợn to mắt nhìn Phong Thành Vũ đứng trước giường.
Hắn vẫn là thân thủ cao ngất, đứng chắp tay ngạo nghễ như hàn tùng, chẳng qua là gương mặt tuấn tú nhìn Lý Viên không có chút biểu cảm nào, làm cho người ta nghĩ không ra ý nghĩ của hắn.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thương”, Lý Viên thần trí thanh tỉnh trở lại, vội vội vàng vàng xuống giường hành lễ.
Phong Thành Vũ giơ tay lên một cái, lại đem nàng đè xuống giường, thanh âm thản nhiên nói: “Không cần hành lễ, ngươi nằm xuống cho khỏe”.
“Hài tử. . . . . . . . . .”. Sau một lúc lâu hắn đột nhiên nói ra hai chưa này.
Lý Viên tâm thần chấn động, vểnh tai lên nghe.
Chỉ nghe Phong Thành Vũ do do dự dự hỏi: “Là của ta sao?”
. . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . .
. . . . . . .
. . .
“Ha ha. . . . . . ” Lý Viên đột nhiên cười, nàng có thể không cười sao? Cha của con nàng, cha ruột, biết nàng mang thai câu đầu tiên hỏi lại là: “Đứa nhỏ này là của ta sao?”
Phong Thành Vũ ngươi tên cầm thú này, khốn kiếp, đồ vương bát đản, Lý Viên bên trong cực kỳ oán hận, nàng gắt gao cắn môi của mình, tức giận đến toàn thân run rẩy.
“Đã giờ Thìn, không còn sớm nữa, nô tỳ cần nghỉ ngơi rồi”, Lý Viên nghiêng người một chút, đem mặt chôn ở trong chăn, nếu nàng còn nhìn hắn một cái không chừng sẽ làm ra cái chuyện sát phu, hành thích vua.
Phong Thành Vũ lẳng lặng đứng ở nơi đó, cho đến khi dưới chăn gấm kia truyền đến tiếng khóc không kìm được, hắn mấy ngày qua đều đeo mặt nạ giả bộ trấn định liền bị rạn nứt hết.
Chỉ thấy hắn cau mày hối hận, do do dự dự giơ tay chạm vào chăn.
“Khụ khụ——–, đừng khóc, còn đang mang hài tử đấy”.
Trong chăn Lý Viên nghe được hắn nhắc đến hài tử, khóc càng thêm lớn tiếng, nàng ủy khuất a! Nàng tức giận a!
Hắn ôm Lý Viên từ dưới chăn lên, ôm vào trong lòng thật chặt, trên mặt hắn hiện lên vẻ luống cuống chưa bao giờ có.
“Đừng khóc, đừng khóc. . . . . . .”
Lý Viên mặc dù thương tâm, nhưng rốt cuộc là vẫn nhớ tới cốt nhục trong bụng, nàng mạnh mẽ kiềm chế lại tâm tình của mình, thật lâu mới hòa hoãn trở lại.
Phong Thành Vũ nhìn nàng cúi đầu không nói, khuôn mặt đầy nước mắt, biết nàng còn đang tức giận.
Hắn dùng cánh tay đặc biệt cứng ngắc, vỗ nhè nhẹ sau lưng Lý Viên, song ngoài miệng lại nói: “Đều là đã làm nương rồi, còn trẻ con như vậy”
Vậy lại là lỗi của ta rồi. Bên trong Lý Viên ngọn lửa nhỏ lại bùng cháy rồi, hận không được từ trên gương mặt đẹp trai kia, tạo ra hai đạo huyết sắc.
Hắn là Hoàng đế, hắn là Hoàng đế, hắn là Hoàng đế… … … …
Ngươi cho dù không vì mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, thì cũng phải vì mạng nhỏ của cục cưng mà suy nghĩ a.
Lý Viên ở trong lòng liều mạng thuyết phục mình.
Chỉ thấy nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn như mèo hoa nhẹ nhàng tựa vào trước ngực Phong Thành Vũ, dùng thanh âm bị ủy khuất vô cùng lớn, nghẹn ngào nói: “Không phải nô tỳ làm ra tiểu tính cách, thật sự là hoàng thượng. . . . . . . .Ô ô. . . . . . . Hoàng thượng nói lời này không phải là muốn giết nô tỳ sao?”
Phong Thành Vũ lúc này không ngại Lý Viên mặt bẩn, hắn vội nhẹ nhàng lay động thân thể Lý Viên.
“Khụ khụ. . .khụ. Trẫm đây không phải có ý tứ gì khác”.
Không có ý tứ gì khác sẽ hỏi ngươi sẽ hỏi: “Đứa nhỏ này là của ta sao?”. TMD! Đừng có giở trò hù dọa người ta như vậy a!
Lý Viên nắm chặt đôi bàn tay phấn nộn, cuối cùng không nhịn được, dùng sức ở trên lồng ngực to lớn kia đấm một cái.
Đại khái là do đuối lý, Phong Thành Vũ lần này bị đánh cũng không nói gì, ngược lại vươn tay tới chạm vào bụng Lý Viên.
“Đây là hài tử của hai chúng ta”, sau một lúc lâu, Lý Viên nhẹ nhàng nói: “Là hài tử của ta cùng hoàng thượng”.
Mặc dù nàng không biết tại sao Phong Thành Vũ có ý nghĩ hoang đường như vậy, nhưng là xuất thân của đứa bé này, tuyệt đối không thể cho người ta có chút điểm nói xấu.
Phong Thành Vũ sau khi nghe được lời của Lý Viên, tâm thần chấn động, chỉ một thoáng ánh mắt của hắn thần thái vô cùng tốt, ánh mắt của hắn sáng ngời chăm chú nhìn bụng của Lý Viên, tựa hồ như muốn xuyên thấu qua cái bụng kia, hắn mong đợi hài tử đã lâu a.