Trong mắt Liên phi, mờ ẩn lộ ra sự phẫn hận, nàng quả thật hận Tưởng gia! Không sai, nàng mới là con cháu Mộ Dung thị, nữ tử duy nhất còn sống của Mộ Dung thị. Hai năm trước, Hoàng đế Đại Lịch có ý thu phục tiểu quốc Hà Trạch, Mộ Dung thị sớm biết không thể đấu lại Đại Lịch cường thịnh, lập tức gửi thư hàng tới Tưởng Nam lúc đó đảm nhiệm vị trí thống soái, đối với Đại Lịch mà nói, không tốn chút sức lựcmà thu được Hà Trạch, Hoàng đế nhất định sẽ vui mừng, nhưng đối với Tưởng Nam, đây là cơ hội lớn để kiến công lập nghiệp, hắn đã cho quân vây thành, nếu huyết chiến Mộ Dung thị giành được thắng lợi, hắn có thể một trận chiến thành danh, công thành danh toại, nhưng nếu Mộ Dung thị cứ đầu hàng như vậy, thì thứ làm bọn họ hàng phục không phải uy phong của tướng quân Tưởng Nam, mà là long uy của Hoàng đế Đại Lịch.
Cho nên, Tưởng Nam tuổi trẻ khí thịnh, giấu mọi người giết chết sứ thần, xé bỏ thư đầu hàng, không hề do dự công phá cửa thành Mộ Dung thị, vẫn thấy chưa đủ, hắn còn bắt tất cả Hoàng thất Mộ Dung thị làm tù binh, nói là muốn đưa về Kinh đô, Hoàng thất Mộ Dung cho rằng đã tránh được một kiếp, đều giơ tay ra chịu trói. Năm đó, Liên phi Lãnh Du Liên, không, khi đó nàng là Mộ Dung Tâm, một trong những tù binh bị áp giải, đương nhiên, không chỉ nàng, người bị áp giải còn có Hoàng đế cùng hậu phi và Hoàng tử, Công chúa, tôn thất, quý thích hơn ngàn người, hộ tống còn có rất nhiều vật phẩm trân quý Hoàng thất Mộ Dung thị đã tích góp mấy trăm năm, có thể nói thắng lợi trở về. Nhưng điều đáng sợ là, mỗi ngày đến khi ban đêm hạ trại nghỉ ngơi, Mộ Dung Tâm có thể nghe thấy tiếng cười lớn của binh lính từ xa truyền tới, còn có tiếng kêu khóc của nữ tử bị xung làm quân kỹ, nàng biết, đám binh sĩ luân phiên phát tiết lên những nữ tử quý tộc làm quân kỹ. Lúc này, các tỷ tỷ cùng nàng sẽ ôm lấy nhau, run run. Đơn giản là vì thân phận bọn họ quá tôn quý, đám binh lính không có mệnh lệnh của thống soái không động đến bọn họ, cho nên Mộ Dung Tâm may mắn thoát nạn. Nhưng tứ tỷ của nàng Mộ Dung Hoa, trong một lần ngoài ý muốn bị bầy súc vật này vũ nhục, Mộ Dung Tâm tận mắt nhìn thấy, đến lúc đưa trở về, Mộ Dung Hoa đã tắt thở, nhưng hai mắt vẫn mở, tràn ngập sợ hãi thống khổ cùng tuyệt vọng, thân thể trần trụi, bên trên đầy dấu bầm xanh tím cùng vết thương, có thể suy ra, vị Công chúa cao quý này đã gặp phải chuyện gì, mỗi khi Mộ Dung Tâm nhớ lại vẫn cảm thấy sự thù hận khó nén được từ đáy lòng chậm rãi dâng lên, làm nàng cả đêm không thể ngủ yên, những ác mộng, mãi mãi không có kết thúc.
Hoàng đế Mộ Dung vốn cho rằng thứ chờ đợi bọn họ là miễn xá của Hoàng đế Đại Lịch, dù sao ông đã sớm dâng thư hàng, nhưng ông thật không ngờ, thứ chờ đợi bọn họ là Tưởng Nam hạ lệnh giết toàn bộ, hơn một ngàn người, không phải khởi hành đến quốc đô Đại Lịch, mà ngược lại, tất cả bọn họ đều phải chịu chết. Cuối cùng Tưởng Nam đưa bọn họ đến sơn cốc hoang tàn vắng vẻ, giết chết rồi đào hố chôn, trải qua khung cảnh tàn nhẫn như vậy, Mộ Dung Tâm không muốn nhớ lại, nhưng nàng không có cách nào để quên đi, sự sợ hãi lúc bản thân từ bừng tỉnh, phát hiện mình bị chôn trong bùn đất, mà lúc đó, người thân của nàng đã bị sát hại toàn bộ, chỉ có nàng được mẫu hậu lấy máu tươi bôi lên mặt, tưởng lầm rằng đã chết mà thoát được một kiếp, càng may mắn là, nàng bị đặt tuỳ tiện bên trên vô số thi thể, trên người chỉ có một tầng bùn đất… Nàng liều mạng cào, cuối cùng có thể sống sót.
Sau này nàng mới biết, Tưởng Nam sợ Hoàng thất Mộ Dung tiết lộ chuyện hắn xé bỏ thư hàng, báo sai bí mật quân công, nên nói Mộ Dung thị thà chết không hàng, thậm chí cấu kết các tiểu quốc xung quanh ý đồ liên hợp phản kháng Đại Lịch, Hoàng đế dưới cơn tức giận, hạ lệnh xử tử Hoàng thất Mộ Dung, cho nên mới có cảnh toàn bộ Hoàng tộc bị tru diệt. Mộ Dung Tâm liều mạng tập hợp nhân sĩ Hà Trạch cũ, nhưng nàng bi ai phát hiện, ngoại trừ một ít tử sĩ Hoàng thất, nàng đã không thể điều động bất kỳ ai, bởi vì sau khi tấn công vào Hà Trạch, Tưởng Nam không gây thương tổn đến dân chúng bình dân, càng không đốt nhà cướp của, gian dâm bắt người, thậm chí, sau khi giết vô số binh lính Hà Trạch, Tưởng Nam còn bồi thường đầy đủ cho người nhà bọn họ, coi như để an ủi, cho nên dân chúng Hà Trạch cảm thấy Mộ Dung thị không biết tốt xấu, sớm nên đầu hàng, miễn cho binh sĩ gặp tai ương… Bởi vậy, lúc Mộ Dung Tâm muốn tìm lực lượng để báo thù, nàng mới phát hiện, Hoàng thất Mộ Dung ở Hà Trạch đã sớm trở thành đối tượng bị công kích, thành người mang tội hại dân chúng chịu khổ.
Mà Tưởng Nam, nhờ quân công hiển hách, bỗng chốc từ hạng người vô danh được phong làm Võ Uy Tướng quân, quan hàm tam phẩm, trở thành anh hùng chiến công vang dội, vinh uy hiển hách. Có lẽ lâu nay một tia hy vọng xa vời trong lòng bị hiện thực tàn khốc đập nát, trong lòng Liên phi hiện tại đã đổi tên thành Lãnh Du Liên cảm thấy như có gì đó đang quay cuồng, đang thiêu đốt, muốn phá thoát, chảy ra mùi máu tươi nồng đậm làm người khác ghê tởm. Lại có gì đó bắt đầu mọc rễ trong yên lặng, nảy mầm, dần dần sinh trưởng, đó là thù hận đáng sợ, thù hận muốn huỷ diệt tất cả. Nàng đứng bên cạnh Hoàng đế, tươi cười trên mặt vô cùng mềm mại, nhưng mà, nàng lại đang âm thầm thề, phải đẩy hết bộ tộc Tưởng thị vào chỗ chết!
Ngay từ đầu, nàng vẫn tuân theo kế hoạch của Lí Vị Ương, thậm chí ngay ngày hôm qua, nàng cũng muốn tiến hành theo kế hoạch của đối phương, từ dâng lên vũ đạo của thiếu nữ đến cáo trạng trước ngự tiền, mà nàng cảm thấy, kế hoạch của Lí Vị Ương quá nhỏ bé, Hoàng đế căn bản không để trong lòng, nhất định phải làm cho Hoàng đế nhận lấy tổn hại, cho hắn biết mình vì Tưởng gia làm hại mới bị ám sát, để hắn thấy đau mới biết Tưởng gia rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện sai trái, giết chết Mộ Dung thị một cách oan uổng chính là sai lầm lớn biết bao nhiêu!
Thực ra, Lí Vị Ương luôn chờ đợi một cơ hội, một cơ hội có thể làm Tưởng gia không thể xoay người. Trong vấn đề đại sự Tưởng gia vô cùng cẩn thận, rất khó bắt được nhược điểm, hơn nữa trong vấn đề xử lý chính vụ, Lí Vị Ương vốn định mượn tay Thác Bạt Ngọc, giả tạo chứng cứ Tưởng gia thông đồng với địch, nhưng sau này nàng phát hiện, cách này rất khó, bởi vì nàng không thể lấy được dấu triện tư nhân của Tưởng Quốc công, làm giả càng dễ bị người khác phát hiện, một khi muốn nói Tưởng gia thông đồng với địch phản quốc nhất định phải có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào một phong thư hoặc vài câu tường trình ít ỏi, căn bản không thể làm Hoàng đế cùng thiên hạ tin tưởng, huống chi, Tưởng gia trấn thủ biên cảnh nhiều năm, quân công hiển hách, các thế hệ nối tiếp nhau, cần gì phải cấu kết với địch quốc? Nói ra cũng rất khó làm người khác tin tưởng, cho nên Lí Vị Ương lựa chọn hạ tay ở chỗ chi khác Tưởng gia. Cây cổ thụ gốc rễ sâu rất khó lay đổ, nhưng một khi cành lá quá tươi tốt, thân gốc sẽ có rất nhiều chỗ không thể để ý đến.
Sau này, nàng rốt cuộc cũng đợi được cơ hội, một tháng trước, nàng nhận được tin tức, tộc nhân Tưởng thị ở cố hương Huệ thành xây dựng một toà nhà cực kỳ hào hoa xa xỉ, chuẩn bị cho tương lai Tưởng Quốc công hồi hương dưỡng lão. Toà nhà này tuy rằng không phải do Tưởng gia chính hệ đề nghị, nhưng đúng là do tộc nhân Tưởng thị xây dựng, hơn nữa, toà nhà này kiến trúc rất giống Hoàng cung, bên trong rồng vàng xoay quanh, thú ngọc trấn thủ, cửa son đỏ đón gió, cửa lớn nặng nề, trăm ngàn lối rẽ, hành lang gấp khúc chạm trổ, nhật nguyệt tương xứng, vô cùng hoa lệ, không cần phải nói, rường cột dùng gỗ lim tơ vàng hơn năm mươi cây, gỗ lim tơ vàng như vậy, một ngàn lượng bạc mới miễn cưỡng mua được một cây, nóc nhà khảm dạ minh châu, so với Đông châu trên vương miện Hoàng đế còn lớn hơn. Lí Vị Ương nhạy bén tìm được cánh cửa đột phá. Ngọc Hi cung của Hoàng đế vì một trận đại hoả năm kia bị thiêu huỷ, vẫn chưa được tu sửa, đơn giản vì quốc khố hai năm nay dùng quá nhiều tiền cho quân sự cùng chẩn tai, cho nên Hoàng đế chờ qua hai năm nữa mới sửa, hiện tại Tưởng gia dám kiến tạo một toà nhà xa hoa như vậy… Đối với Hoàng đế mà nói, các thần tử tham ô không quan trọng, đấu đá không quan trọng, quan trọng nhất là trung tâm, quan trọng nhất là cân bằng, nhưng nếu ông ta biết, thần tử của ông có tiền đi xây toà nhà lớn, ông sẽ liên tưởng đến Ngọc Hi cung đổ nát thê lương, ông sẽ nghĩ đến Đông châu trên mũ mình còn không lớn bằng người ta, ông sẽ nghi ngờ tiền của Tưởng gia là trộm bên trong quân nhu, ông sẽ cảm thấy viên ngọc của Tưởng gia lớn hơn Đông châu trên mũ miện Hoàng đế là có dụng ý khác.
Không chỉ vậy, Lí Mẫn Đức phát hiện toà nhà này là chi thứ Tưởng gia xây dựng để lấy lòng Tưởng Quốc công, còn dùng số tiền lớn mua được công tượng thiết kế toà nhà, để hắn bí mật kiến thiết một cây cột nhìn có vẻ tầm thường ở góc tối toà nhà, chỉ cần phá vỡ một lớp bên ngoài thì có thể nhìn thấy cây cột này thật ra là một con thú, con thú này ở cửa cung Hoàng đế cũng có một con, tên là “Hấu”, đầu hướng ra ngoài, gọi là “Vọng quân về”, nói cho Hoàng đế đi tuần bên ngoài rằng đừng tham luyến phồn hoa dân gian, sớm nên hồi cung; Tử Hoa điện trong cung còn có một con, gọi “Vọng quân ra”, nhắc nhở Hoàng đế không thể ở mãi trong thâm cung, phải chăm ra ngoài thể nghiệm quan sát dân tình. Có thể thấy, nếu để người khác phát hiện trong toà nhà lớn của Tưởng gia có cất giấu một con Hấu chỉ trong Hoàng cung mới có, mọi người sẽ liên tưởng đến điều gì. Một toà nhà lớn như vậy, so với tất cả những chứng cứ nguỵ tạo ra thì tốt hơn rất nhiều, hơn nữa còn rất trực quan, Hoàng đế chỉ cần phái người đi điều tra, nhìn thấy toà nhà kia, tất nhiên sẽ cảm thấy Tưởng gia không mang lòng thần phục, cho dù Hoàng đế không lập tức diệt trừ cửu tộc Tưởng gia, thì cũng đoạt lại binh quyền bọn họ, đến lúc đó, kết cục của Tưởng gia, không cần hỏi cũng biết.
Nhưng kế hoạch này dù hoàn hảo, mà không có người đủ trọng lượng bên cạnh Hoàng đế trợ giúp thì kế hoạch không thể thành công, cho nên Lí Vị Ương cùng Mẫn Đức cẩn thận thương lượng, lựa chọn Lãnh Du Liên, một nữ nhân hận Tưởng gia đến mức dùng tính mạng để trả giá, chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể không do dự, không chùn bước trợ giúp bọn họ mạnh chân đạp nát tấm lưng tưởng chừng không thể phá vỡ của Tưởng gia! Nhưng mà, nhân tâm, lòng người, dù có tính kế thế nào, cũng không thể nắm bắt trong tay, Liên phi hận Tưởng gia, nàng quá mức nóng vội, cho nên cảm thấy toà nhà hoa lệ này nhiều nhất chỉ chứng minh Tưởng gia tham ô nhận hối lộ, căn bản không thể lật đổ bọn họ một cách triệt để, đương nhiên, đây cũng do nàng không rõ ràng toàn bộ kế hoạch, thêm nữa nàng khuyết thiếu độ mẫn cảm với chính trị… Cho nên, tự nàng cải biến kế hoạch, thay dân nữ vốn dâng cáo trạng thành tử sĩ tận tâm trung thành với Hoàng thất Mộ Dung. Nàng tin rằng, chỉ cần Hoàng đế gặp chuyện, tất nhiên sẽ trách tội Tưởng gia, chờ hắn tra rõ cái chết của Hoàng thất Mộ Dung, nhất định sẽ trị Tưởng gia tội khi quân, đến lúc đó có thể nhổ tận gốc Tưởng gia, như vậy, mới là báo thù chân chính cho Hoàng thất Mộ Dung…
Lí Vị Ương nhìn đám thái giám xử lý thi thể trong điện, nhìn ánh mắt sống sót sau tai nạn của mọi người, thậm chí ánh mắt nàng còn dừng trên người Lí Trường Nhạc, vừa rồi trong lúc hỗn loạn, Lí Trường Nhạc tránh sau lưng Tưởng Hải, thoát được một kiếp, nhưng các vị tiểu thư khác bên cạnh đều đã chết oan chết uổng, còn Tưởng Đại phu nhân thì che chở Hàn thị tránh bên cạnh Tưởng Húc, đều không bị thương chỗ nào, chỉ có sắc mặt hơi trắng bệch.
Lí Vị Ương cúi đầu, nhìn thái giám kéo thiếu nữ muốn ám sát Hoàng đế ra khỏi cung điện.
Ban đầu, thiếu nữ này không cần phải chết. Lúc trước Tưởng gia kiến tạo toà nhà, ngoại trừ dùng đất đai của chính Tưởng gia còn mở rộng ra xung quanh hơn trăm mẫu, trong đó có một hộ họ Chu không chịu bán, xung đột với hộ vệ Tưởng gia phái đi, một nhà năm miệng người bị một trận hoả thiêu “ngoài ý muốn” mà chết đi, chỉ còn lại hai nữ nhi trốn trong vò nước mới thoát được, hai nàng từ cách xa như vậy chạy đến Kinh đô cáo trạng, cho dù Hoàng đế có tàn nhẫn, cũng phải nghe bọn họ nói hết lời, nhưng mà tỷ muội Chu gia, lại bị Liên phi thay bằng tử sĩ.
Lí Vị Ương nghĩ lại tất cả, thật ra có thể hiểu được tâm tình Liên phi, thù hận diệt tộc, từng giờ từng phút lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng, nhất định đặc biệt đau khổ cùng dày vò, cho nên, khôi phục tôn vị cùng danh dự Mộ Dung thị, đối với Liên phi mới là điều quan trọng nhất. Chỉ có điều, mọi chuyện thật sự có thể như nàng ấy mong muốn sao…
Trên ngự toà, Hoàng đế tức giận cùng sợ hãi trước giờ chưa từng có, trong vòng một canh giờ, liên tiếp hạ mấy đạo ý chỉ, rất nhanh Hình bộ cùng Đại Lý tự khám nghiệm tử thi đã đưa ra kết quả, thân phận thích khách là Hoàng thất Mộ Dung đã biến mất từ lâu, bên hông các nàng, đều có một loại đồ đằng thần bí để nhận chủ, loại đồ đằng này, chính là thứ đặc thù của tử sĩ Hoàng thất Mộ Dung.
(Đồ đằng: một loại tô-tem, vật tổ, biểu tượng của một gia đình hoặc bộ tộc)
Hiện tại, Hoàng đế không thể không tin, những người này quả nhiên đến từ Hoàng thất Mộ Dung năm đó bị ông hạ lệnh giết.
Tưởng Nam bước nhanh ra, lập tức quỳ xuống: “Thần có tội, không trừ tận gốc triệt để dư nghiệt Hoàng thất Mộ Dung, để bọn chúng đến ám sát bệ hạ, vi thần nhất định tra rõ việc này, nhổ tận gốc dư nghiệt Mộ Dung!” Hắn không thể ngờ rằng, huyết mạch chân chính của Hoàng thất Mộ Dung, lúc này đang mang vẻ mặt dịu dàng đứng bên cạnh Hoàng đế.
Hoàng đế âm u bất định nhìn Tưởng Nam, trong khoảnh khắc, tâm tư Liên phi cùng Lí Vị Ương, đồng thời căng thẳng lên.
Tưởng gia có thể nói là đệ nhất danh môn Đại Lịch, năm đó khi triều Đại Lịch mới gây dựng sự nghiệp đã đi theo Hoàng đế lập bao nhiêu chiến công, sau khi phát triển trăm năm, căn cơ hùng hậu, nhất là vài thập niên gần đây, Tưởng gia đã chặt chẽ khống chế binh quyền, hiếm có nhất là bọn họ thủ vững được biên cảnh Đại Lịch, khiến cho trong mắt dân chúng Đại Lịch, Tưởng gia gần như là bình phong chắn cho Đại Lịch, điều này làm Hoàng đế trong lòng lo lắng. Nhưng Tưởng Quốc công cùng cha con Tưởng Húc chưa từng lộ ra vẻ kiêu ngạo ngang ngạnh, luôn là bộ dáng mang ơn, cân thủ nghiêm ngặt thần lễ, làm việc khiêm tốn, cho tới giờ chưa từng cấu kết lui tới với các Hoàng tử, thậm chí ngay cả triều thần cũng duy trì khoảng cách nhất định, cho nên Hoàng đế chung quy cảm thấy, Tưởng gia có thể dùng được, ít nhất trước khi ông nuôi trồng ra người có thể tiếp nhận thế lực Tưởng gia, thì Tưởng gia có thể giữ lại.
Nhưng chuyện hôm nay, hiển nhiên đã vượt ra ngoài dự kiến của Hoàng đế, ông lạnh lùng nói: “Ngươi có tội, tội lớn nhất của ngươi chính là báo sai chiến công! Khi quân dối thượng! Giết ngươi cũng không đủ!” Vừa nói vừa tức giận không kìm được, tiện tay cầm lấy bình ngọc, ném thật mạnh về hướng Tưởng Nam, Tưởng Nam không dám tránh đi, cứng rắn chịu trận, cái trán bị bình ngọc đập trúng, máu chảy ròng ròngg, hắn ngay cả lau đi cũng không dám.
Tưởng Húc vội vàng quỳ rạp xuống, vẻ mặt kích động: “Bệ hạ! Khuyển tử có tội! Khuyển tử có tội!” Chỉ cần Hoàng đế hơi điều tra thì sẽ biết chuyện năm đó, ông đã sớm cảnh cáo Tưởng Nam làm việc đừng quá phận, mà dù sao hắn tuổi trẻ khí thịnh, đại quân đã điều động sao có thể trở về tay không, cho nên mới sinh ra đại hoạ này! Tuy rằng trăm ngàn năm qua, vô số võ tướng đều làm như vậy, giết người nói dối quân công rất nhiều, so sánh lại, hành động của Tưởng Nam không tính là gì, đương nhiên điều kiện tiên quyết là tối nay không phát sinh trận ám sát này.
Thái tử vội vàng nói: “Phụ hoàng, Võ Uy Tướng quân tuổi trẻ không hiểu chuyện, chọc giận phụ hoàng, xin người thứ tội! Cứ như thế giết đi, chẳng phải sẽ làm cho người trong thiên hạ thất vọng, không ai dám nguyện ý bán mạng vì quốc gia nữa ư!”
Sau khi Thái tử mở miệng, đám quần thần vốn câm như hến đều đứng lên, bảy miệng tám lời cầu xin cho Tưởng Nam.
Thậm chí ngay cả Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch bên cạnh cũng nói: “Bệ hạ, không nói lúc đó Tưởng Nam trẻ tuổi không hiểu chuyện, ham quân công mới gây ra đại hoạ, mà nói chuyện Mộ Dung đã trôi qua nhiều năm, dù sao Tưởng Nam có công cứu bệ hạ, xem như lấy công chuộc tội, hiện tại truy cứu công thần thì có ích gì?”
Sắc mặt Liên phi không khống chế được trở nên trắng bệch, ngón tay nàng thậm chí phải giấu trong tay áo mới không để cho người khác nhìn ra toàn thân đang run run, nàng không ngờ, Hoàng thất Mộ Dung tính cả thân tín hơn một ngàn người chết đi, trong mắt những người này, căn bản không được coi là gì! Về phần báo sai quân công, càng không được tính là chuyện gì nghiêm trọng! Hoàng đế đang do dự, vẻ mặt của hắn đã không còn kiên định như vừa rồi!
Lí Mẫn Đức nhẹ giọng nói bên tai Lí Vị Ương: “Sự kiện kia —— “
Lí Vị Ương lắc đầu, hiện tại có lôi ra chuyện nhà to cửa rộng, Hoàng đế sẽ nghi ngờ sao mọi chuyện hôm nay đều hướng về Tưởng gia, người đa nghi như ông ta, tất nhiên sẽ cảm thấy có người cố ý an bày tất cả, mục đích chính là Tưởng gia, cho nên, toà nhà kia, không thể lôi ra được nữa.
Hiện tại, nên làm gì bây giờ? Ánh mắt Lí Vị Ương lướt quanh đại điện một lát, đột nhiên dừng trên người Lí Tiêu Nhiên, kỳ diệu là, Lí Tiêu Nhiên cũng đang nhìn nữ nhi của mình, chỉ có điều, người ông nhìn không phải Lí Vị Ương mà là Lí Trường Nhạc.
Lúc này Lí Trường Nhạc, đang dùng ánh mắt khẩn cầu Lí Tiêu Nhiên, hiển nhiên là hy vọng ông nói giúp Tưởng gia một câu. Với quan hệ thông gia, Lí Tiêu Nhiên đương nhiên phải làm như vậy, hơn nữa Tưởng Nguyệt Lan bên cạnh cũng dùng ánh mắt tha thiết nhìn ông.
Lí Vị Ương quan sát vẻ mặt Lí Tiêu Nhiên thay đổi mấy lần, sau đó tiến lên một bước, chuẩn bị mở miệng nói chuyện.
Lí Mẫn Đức nhíu mày, Lí Vị Ương lại chớp chớp mắt với hắn, ý bảo hắn an tâm chớ vội.
Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên thương tiếc: “Bệ hạ, Võ Uy Tướng quân tuy rằng tuổi không lớn, nhưng làm việc mạnh mẽ kiên định, có quyết đoán, có năng lực, dám nghĩ dám làm, quả thật là nhân tài hiếm có.”
Hoàng đế ép hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy hắn làm đúng rồi?”
Lí Tiêu Nhiên thở dài một tiếng, nói ra đoạn mấu chốt nhất: “Vi thần đương nhiên không có ý này, tướng quân giết Mộ Dung thị đúng là đã vi phạm ý chỉ bệ hạ, nhưng mà vài năm gần đây tướng quân đã thắng hơn bốn mươi chiến dịch, chỗ nào cũng có chiến công Tưởng gia để lại, nhờ có thiếu tướng quân tận hết công sức, tốn hết tâm can, mới miễn cưỡng duy trì cục diện, để quốc gia không đến mức rối loạn, vi thần dám nói một câu mạnh miệng, đổi là người khác, chỉ có thể làm kém hơn. Sẽ không làm được tốt như vậy!” Mọi lời nói đều là khen ngợi, nghe qua hoàn toàn là đang khích lệ Tưởng Nam, nhưng sắc mặt Hoàng đế lại vô cùng khó coi.
Lí Vị Ương đặc biệt chú ý tới điểm này, cúi đầu, che đi ý cười trên bờ môi. Lí Tiêu Nhiên đi theo Hoàng đế nhiều năm, sớm hiểu rõ ràng tính khí cá tính Hoàng đế. Hoàng đế đang do dự, vậy thì ông sẽ nâng Tưởng Nam lên chín tầng mây, gần như là anh tài trong đất trời, không có hắn quốc gia sẽ suy sụp, biện pháp này nếu dùng ở Hoàng đế bình thường Tưởng Nam nhất định sẽ bình yên vô sự. Nhưng vị Hoàng đế này sao, không giống người thường, đa nghi đến cảnh giới nhất định, nếu vừa rồi Lí Tiêu Nhiên mắng Tưởng Nam một chút, sau đó để Hoàng để cảm thấy phê bình quá mức, lại thương tiếc thần tử có lòng, Lí Tiêu Nhiên tiếp tục chuyển lời sang cầu xin, mọi chuyện nhất định có thể việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không, nhưng Lí Tiêu Nhiên lại cố tình khen Tưởng Nam trên trời dưới đất, còn nhấn mạnh điều Hoàng đế chán ghét cùng kiêng kị nhất, Hoàng đế nhất định mặt rồng giận dữ. Lí Vị Ương đoán trước, Lí Tiêu Nhiên khác với Liên phi, ông nhất định biết, Hoàng đế kiêng kị nhất điều gì!
Quả nhiên, Lí Tiêu Nhiên nói tiếp: “Chỉ cần để cho Tưởng gia nhận chút giáo huấn, đừng vì cá nhân ham quân công mà đặt sinh mệnh của bệ hạ lên lửa nóng than hồng!”
Sắc mặt Hoàng đế đã khó coi đến tột đỉnh, ông tức giận nói: “Lí tướng, ngươi còn cầu xin cho Tưởng gia, ngay cả ngươi trẫm cũng trị tội!”
Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, sau đó lúng túng lui ra, bộ dáng như đang than thở, các đại thần bên cạnh lập tức ngậm miệng, bọn họ đều nhìn ra, Lí Tướng quốc nói nhiều lời cầu xin như vậy, ngược lại càng làm Hoàng đế tức giận, hiện tại bọn họ không ai dám nói gì nữa!
Lí Vị Ương thiếu chút nữa cười ra tiếng, phụ thân à phụ thân, người căm hận Tưởng gia đến mức nào mới có thể làm ra loại chuyện bỏ đá xuống giếng thế này, dù sao, tảng đá này bỏ rất nhanh, độc, chuẩn, nàng rốt cuộc hiểu ra, sự độc ác tàn nhẫn trong di truyền của mình là đến từ ai.
Sắc mặt Lí Trường Nhạc vô cùng sợ hãi, nàng lo lắng, sợ hãi, nhưng không phải vì Tưởng gia, mà vì chính nàng, nếu Tưởng gia ngã xuống thì tất cả xong rồi, không có ai làm chỗ dựa cho nàng, cuộc đời của nàng sẽ lâm vào bóng tối, nhưng hiện tại, không ai dám nói hộ Tưởng gia một câu, ánh mắt khẩn cầu của nàng nhìn về phía Thác Bạt Chân, nhưng đối phương lại nhìn Lí Vị Ương không chớp mắt, phảng phất như đang suy xét điều gì, trong lòng Lí Trường Nhạc bỗng dâng lên vô hạn phẫn hận, vì sao, vì sao người nào cũng chú ý tới đồ tiện nhân kia!
Tưởng Nam lớn tiếng nói: “Bệ hạ, vi thần phụng chỉ tru sát Mộ Dung thị, bệ hạ muốn giáng tội thì giáng tội một mình vi thần, tha cho cha thần đi!” Nói xong, dập đầu không ngừng.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Ngươi đã muốn chết, vậy trẫm cũng không cần giữ ngươi lại —— “
Từ lúc Hoàng đế nói ra câu kia, tức là đã động sát tâm! Tưởng Húc sợ hãi kinh hoảng, tâm niệm khẽ chuyển, nhanh chóng nhảy dựng lên, hung dữ trừng Tưởng Nam, giận không kiềm được: “Nghiệp chướng! Còn dám chống đối Hoàng thượng! Tưởng gia ta cho dù đoạn tử tuyệt tôn, cũng không giữ ngươi lại!” Nói xong rút trường kiếm bên hông cấm vệ quân bên cạnh, chém thẳng về phía Tưởng Nam! Nếu không có cấm vệ quân kịp thời giữ chặt, chỉ sợ Tưởng Nam đã đổ máu tươi tại chỗ!
Cấm vệ quân tốn bao nhiêu sức lực mới kéo được Chinh Tây Tướng quân Tưởng Húc đang kêu la muốn giết Tưởng Nam ra, mà lúc này mọi người đã sợ ngây người, chỉ có Lí Vị Ương trong lòng cười lạnh, Tưởng Húc đúng là biết diễn kịch!
Tưởng Húc quỳ trên mặt đất, khóc rống lên: “Bệ hạ, con không dạy được là lỗi của cha, vi thần sinh ra loại nghiệt tử cuồng vọng này, dám chống đối bệ hạ, vi thần thật sự không thể để tâm đến tình cảm phụ tử, nó tội ác tày trời nên chém đầu, xin bệ hạ giáng tội!”
Một quan viên nhất phẩm đã hơn bốn mươi tuổi, vừa dập đầu vừa rơi lệ, người khác nhìn thấy trong lòng cũng dâng lên chua xót, sắc mặt Hoàng đế lại chậm rãi thay đổi.
Trên đời này, dù sao không chỉ có một mình Lí Tiêu Nhiên thăm dò được tính khí Hoàng đế, ngay tại lúc Tưởng Húc muốn giết con để tạ tội, Hoàng đế đã thay đổi chủ ý, thu lại câu ban chết đang chuẩn bị ra miệng.
Lí Vị Ương nhìn thấy khoé miệng Hoàng đế rủ xuống, phát hiện biểu cảm đằng đằng sát khí trên mặt ông bất giác biến mất, nàng chớp chớp mắt, đáng tiếc tình cảnh này không tới phiên mình nói chuyện, bằng không châm ngòi hai ba câu, làm Tưởng gia trả giá lớn bằng máu cũng không phải không có khả năng, dù sao… nàng không thể, nhưng chưa hẳn Liên phi không thể! Cho nên Lí Vị Ương kịp thời liếc mắt ra hiệu cho Liên phi.
Liên phi bỗng chốc phục hồi lại tinh thần: “Bệ hạ, hay là tha cho thiếu tướng quân đi, người xem, Chinh Tây Tướng quân đã cầu xin như vậy, dù sao thiếu tướng quân cũng là một vị anh tài hiếm có, giang sơn bệ hạ còn phải dựa vào bọn họ bảo vệ, tội gì tổn thương trái tim bọn họ chứ…”
Tưởng Húc vừa mới thả lỏng tâm tình, bỗng chốc lại căng thẳng lên. Ông ngẩng đầu nhìn chằm chằm Liên phi, trong mắt mơ hồ toát ra sự căm hận.
Hoàng đế chán ghét nhất loại chuyện thần tử có công kiềm chế thiên tử, ông nghe như vậy, đầu tiên là nhíu mày, sau đó nhìn thoáng qua cần cổ bị xước của Liên phi, bên trên còn dính vết máu, vô cùng thương tiếc, tâm tư vốn muốn buông tha Tưởng Nam lại thay đổi, ông lạnh lùng nói: “Trẫm lại muốn xem, thiếu ngươi anh tài trong trời đất, giang sơn của trẫm có đổ hay không! Từ hôm nay trở đi, tước bỏ quân hàm Tướng quân tam phẩm của Tưởng Nam, vĩnh viễn không bổ nhiệm! Về phần Tưởng Húc, ngươi dạy con không nghiêm, cũng phải chịu phạt, từ Chinh Tây Tướng quân nhất phẩm giáng xuống Tam phẩm, phạt bổng lộc ba năm, giao trách nhiệm đóng cửa suy nghĩ một năm! Đại ấn của ngươi, lập tức giao cho Cao Tiến! Đi đi!”
Trong mắt Liên phi, tràn ngập sự thất vọng vô hạn, vì sao, Hoàng đế vẫn không chịu giết chết người Tưởng gia! Chỉ giáng quan phạt bổng lộc! Vì sao! Ánh mắt nàng chuyển về phía Lí Vị Ương, thấy đối phương nhẹ nhàng lắc đầu, Liên phi ngẩn ra, lập tức cúi đầu, sợ bị người khác nhìn ra sự khác thường trong lòng.
Lí Vị Ương thở dài một hơi tận đáy lòng, nếu Liên phi làm theo lời nàng, hôm nay đã có thể nhổ tận gốc Tưởng gia, bởi vì một toà nhà không mang lòng thần phục nói rõ vấn đề hơn xa báo sai quân công, trong mắt Liên phi cái gọi là tội danh làm hơn một ngàn người Mộ Dung thị vô tội uổng mạng, ở chỗ Hoàng đế, thực ra không đáng giá một văn tiền. Nếu không có mấy câu nói của Lí Tiêu Nhiên, cây gậy của Hoàng đế sẽ chỉ giơ lên cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống, Tưởng gia sẽ không bị xử phạt gì, hôm nay Hoàng đế xử phạt, căn bản không phải vì bịa đặt sự thật, báo sai quân công, mà là vì ông ta bị kinh hoảng do ám sát! Để cho mọi người biết, nếu ai mang phiền toái đến cho Hoàng đế, ông ta sẽ không để cho đối phương được thoải mái! Cũng may, mặc kệ thế nào, đối với Tưởng Nam mà nói, con đường sĩ đồ của hắn đã triệt để đi đời, mà đối với Tưởng Húc, đóng cửa suy nghĩ một năm, tương đương Hoàng đế lấy đi hai mươi vạn binh quyền trong tay hắn, quay đầu lại giao cho Xạ Kỵ Tướng quân Cao Tiến… Đối với Tưởng gia, đây là một đả kích lớn. Bọn họ có miệng mà nói không nên lời, dù sao Tưởng Nam liên luỵ Hoàng đế gặp chuyện không may, tội danh như vậy, Hoàng đế không giết hắn đã là ngoại lệ khai ân rồi.
Lí Tiêu Nhiên chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu, đã buộc Tưởng gia giao ra hai mươi vạn binh quyền để giữ lại Tưởng Nam, bọn họ còn phải chấp nhận! Cho dù hai mươi vạn quân đội là Tưởng gia dựa vào nhiều năm quân công bảo vệ giang sơn cũng phải nhường ra ngoài!
Lí Mẫn Đức nhìn xem tất cả, cười lạnh, nghĩ thầm hiện giờ trong tay Tưởng Quốc công chỉ còn lại ba mươi vạn quân đội, thế lực bỗng chốc bị mất một nửa, đủ để Tưởng gia nghẹn khuất một trận. Nhưng mà, vốn có thể đẩy bọn họ vào chỗ chết, chỉ tại Liên phi nhiều chuyện mà hỏng mất cơ hội vô cùng tốt này, hắn vẫn cảm thấy tiếc hận.
Lí Vị Ương cũng tiếc hận, nhưng nhìn thấy ánh mắt của cha con Tưởng gia như nuốt phải ruồi bọ, còn cả Tưởng Nam chảy một mảng máu lớn, nàng thấy cảm giác này —— cũng không tệ.
Cha con Tưởng gia bị Hoàng đế trừng phạt, không thể không quỳ xuống tạ ơn, lúc ra cửa, thân hình cao lớn của Tưởng Húc lay động, nếu không phải Tưởng Nam tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ lấy, suýt nữa đã ngã lăn xuống mặt đất, Tưởng Hải cùng những người Tưởng gia khác chỉ có thể trơ mắt nhìn, bởi vì Hoàng đế lệnh cho hai người ra ngoài, mà những người khác còn phải ở lại, loại dày vò này, khó chịu hơn bất cứ điều gì, Tưởng Hải đỏ hai hốc mắt, nhịn xuống sự phẫn hận trong mắt.
Bước ra khỏi đại điện, trong lòng Tưởng Húc dâng lên sự thê lương vô cùng, khoé mắt co rúm, giọng khàn khàn: “Buông ta ra!” Lời này là nói với Tưởng Nam, Tưởng Nam giật mình nhìn ông.
Ngay sau đó, Tưởng Húc gian nan hoạt động hai chân, bước tới màn mưa đầy trời, sau đó vén góc áo dài, thong thả mà kiên điện, quỳ gối ở quảng trường trước đại điện.
Tưởng Nam vội vàng bước lên đỡ ông: “Phụ thân! Người làm gì vậy!”
“Nghiệp chướng! Ngươi biết cái gì! Nếu không phải vì ngươi, Tưởng gia ta cớ gì phải chịu nhục! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, bớt kiêu bớt nóng! Ngươi thì sao! Cho rằng mình rất giỏi! Hai mươi vạn quân đội, ngươi cũng biết vì số đó chúng ta đã cố gắng bao lâu! Tất cả đều bị huỷ trong tay một mình ngươi!”
Tưởng Nam làm sao không thấy nghẹn khuất muốn chết, thấp giọng nói: “Người quỳ ở đây, không tội cũng thành có tội, mau đứng lên đi, bệ hạ sẽ không vì cái quỳ này mà tha thứ cho chúng ta, còn bị người khác chê cười!”
“Ngu xuẩn!” Tưởng Húc ngẩng đầu, tóc mắt mũi miệng tất cả dính đầy nước mưa, nhưng ánh sáng trong đôi mắt lại toả ra bốn phía, ánh lên sự phẫn nộ, lạnh lùng nhìn con trai của chính mình: “Nếu muốn Tưởng gia mất trong tay ngươi, vậy ngươi cứ đứng!”
Nước mưa rất lớn, Tưởng Nam bất đắc dĩ quỳ xuống cùng Tưởng Húc, chỉ chốc lát sau cảm thấy cả người ướt đẫm, vô cùng khó chịu, trong cơn giận dữ nói: “Phụ thân! Người quỳ, con quỳ cùng người là được! Nhưng mà con không sai! Cũng tuyệt đối không nhận sai!” Loại nghẹn khuất này, cả đời hắn chưa từng phải chịu, nhưng hắn chỉ có thể nắm chặt hai tay, răng nanh nghiến ken két! Hắn không biết mình sao lại xui xẻo như vậy, từ đâu nhảy ra con cháu Mộ Dung thị, mọi chuyện vốn đang hoàn hảo, sắc mặt Hoàng đế bỗng đảo lộn!
Lúc này, bầu không khí trong điện sắp ngưng trệ, ngoài điện lại mưa gió mãnh liệt, gió bắc kết hợp cùng tiếng rít gào bén nhọn từ bốn phương tám hướng vuốt nhẹ lên cửa sổ đại điện, phát ra tiếng động làm người khác khó chịu. Yến hội trong đại điện cũng tiến hành không nổi nữa, Hoàng đế vẫy tay: “Tan đi!”
Mọi người như được đại xá, nhìn Hoàng đế cùng Hoàng hậu rời đi, những người khác cũng theo rời khỏi đại điện, ngoài điện lúc này đang mưa to tầm tã, trải qua yến hội kinh tâm động phách này, trong lòng mỗi người nặng trịch, ngay cả ô trúc thái giám chuẩn bị trước cũng không cần, đầu trần rời đi, người khác không cần ô, nhưng Lí Trường Nhạc cần, nàng sợ mặt nạ bị phá huỷ, cố gắng giơ ô, nhưng mà bên cạnh đều là người nhà khác, nha đầu của mình không được phép tiến vào đại điện, chỉ chốc lát sau nàng đã bị đẩy ngã trái ngã phải, nhưng hiện tại đi tìm người Tưởng gia cũng không thấy đâu, chỉ còn lại nàng cùng Tưởng Nguyệt Lan theo dòng người đi ra ngoài, đến bậc thầm, Tôn Duyên Quân đang chờ ở cửa, Lí Trường Nhạc lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ngẩng cao đầu đi qua, Tôn Duyên Quân càng nhìn càng thấy không vừa mắt, duỗi chân ngáng đường Lí Trường Nhạc, Lí Trường Nhạc không ngờ đường đường thiên kim tướng quân lại làm loại chuyện này, hét lên một tiếng, trước mặt vô số người lăn từ trên bậc thềm cao xuống đất.
Hôm nay mọi người đã bị kinh hoảng vô số, đâu ra sức lực chịu thêm gì nữa, ai ai cũng sợ hãi dừng chân, cho rằng lại phát sinh chuyện gì đáng sợ, nhưng mà, chuyện làm bọn họ sợ hãi không phát sinh, ngược lại thấy Lí Trường Nhạc một mình từ bậc thềm lăn lông lốc không ngừng như quả cầu tròn xuống đất, ô bật ra, phân thành bốn năm mảnh.
“A! Thật đáng sợ!” Một vị phu nhân kêu thét lên, sau đó bà chỉ vào Lí Trường Nhạc, như nhìn thấy một con quỷ đáng sợ.
Tất cả nhìn theo ngón tay bà, sau đó mọi người ngây ra.
Lí Trường Nhạc bị ngã gần như lục phủ ngũ tạng cũng muốn rơi ra, lại giữa màn mưa mờ mịt nghe thấy có người kinh hoảng hét chói tai, nàng bỗng chốc bừng tỉnh, bất chấp đau đớn, vội vàng sờ mặt, mặt nạ vẫn còn đây, đúng lúc này, nàng đột nhiên thấy trên đất có một đống đen tuyền, trái tim dần chìm vào vực sâu không đáy…
Trước mặt hơn một ngàn người, trước mặt tất cả quan to quý nhân Kinh đô, Đại tiểu thư Lí gia Lí Trường Nhạc xinh đẹp như thiên tiên từ trên bậc thềm lăn xuống, dung mạo xinh đẹp không chút thay đổi, nhưng một đầu tóc đen đẹp đẽ lại rơi xuống đất, dính nước bùn, lộ ra cái đầu, không chỉ trống trơn, mà bên trên có vô số vết sẹo cùng dấu vết thối rữa, một tia chớp làm sáng cả bầu trời, cảnh tượng đáng sợ như vậy hiện ra trước mắt mọi người.
“Bệnh chốc đầu! Bệnh chốc đầu!” Một phu nhân vốn không thấy rõ ràng, chỉ cho rằng Lí Trường Nhạc không có tóc, nhưng tia chớp kia đã chiếu rõ cái đầu đáng sợ của Lí Trường Nhạc, phu nhân đứng gần nhất hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Tưởng Hải chen giữa mọi người chạy tới, cởi áo khoác ngoài che lên đầu Lí Trường Nhạc, nói: “Cúi đầu!”
Tưởng Nguyệt Lan vội vàng đi lại, Tưởng Hải giao Lí Trường Nhạc cho nàng: “Còn không mau đi!”
Mọi người há hốc mồm nhìn cảnh này, quả thật không tin được hai mắt mình, Đại tiểu thư xinh đẹp của Lí gia, hói đầu cũng thôi đi, sao có thể là đầu đầy sẹo, có sẹo thậm chí bắt đầu thối rữa, chảy ra máu đen, thật đáng sợ…
Mọi người nghị luận ào ào, Lí Tiêu Nhiên đã mất mặt đến cực điểm, bước nhanh đến chỗ hai người, lạnh lùng nói: “Còn đứng ở đây doạ người sao?!” Nói xong, ông vội vàng rời khỏi cung, Tưởng Nguyệt Lan không dám nhiều lời, nhanh chóng dẫn Lí Trường Nhạc rời đi.
Rốt cuộc có người phát ra tiếng cười, sự buồn cười như bị truyền nhiễm, rất nhanh truyền khắp dưới sự tiếc hận của các nam nhân cùng vui sướng khi người khác gặp hoạ cùng chán ghét của các nữ nhân. Tôn Duyên Quân cũng vô cùng kinh ngạc, nàng vốn chỉ định làm Lí Trường Nhạc xấu mặt, nhưng vừa rồi, nàng rõ ràng đã vạch ra một bí mật.
Thác Bạt Duệ lẫn trong đám người, nhìn thấy cảnh tượng kia rõ ràng, gần như muốn nôn oẹ. Hắn thấy có một đoạn màu trắng nho nhỏ gì đó, hình như là giòi bọ đang động đậy, quả thật làm hắn muốn nôn cả cơm đêm qua ăn ra. Thật ra tất cả mọi người không biết, đó không phải là giòi bọ, mà là Ngân tuyến trùng Tưởng Thiên đặt lên để hấp thụ máu đen tránh cho vết thương của Lí Trường Nhạc chuyển xấu, nhưng theo Thác Bạt Duệ thấy, hai thứ này chẳng khác gì nhau, hiện tại hắn chỉ mong nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi tiệc tối ác mộng, nữ thần xinh đẹp nhất trong lòng hắn đã trở thành ác mộng đáng sợ.
Thác Bạt Chân lạnh lùng nhìn, trong mắt không một tia dao động, thậm chí không hề có ý định đi lên hỗ trợ, hắn chỉ muốn biết, buổi yến hội hôm nay, rốt cuộc có liên quan gì đến Lí Vị Ương không. Không biết vì sao, hắn chung quy cảm thấy trong đó có mối liên hệ gì đó, bằng không sao giải thích được bức hoạ vốn nên là Lí Vị Ương lại biến thành Võ Hiền phi? Nàng nhất định biết điều gì đó, nhất định là vậy! Điều này làm trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, đồng thời, cũng tạo ra sự run rẩy khó diễn tả thành lời, nữ tử này, vì sao không thể để cho hắn sử dụng?! Đúng lúc này, Thái tử đi tới bên cạnh hắn: “Tam đệ đừng quá thương tâm.”
Trên mặt Thác Bạt Chân đầy bi thương: “Hoàng huynh, đệ thật sự không ngờ, yến hội sẽ biến thành dạng này, mẫu phi người ——“ Thật là đáng tiếc, sợi dây Võ Hiền phi đã bị chặt đứt hoàn toàn.
Thái tử thở dài: “Ta biết đệ cùng Võ Hiền phi tình cảm thân thiết, hiện tại Hiền phi có kết cục này, phụ hoàng cũng quá nhẫn tâm, tin lời nói đạo sĩ kia —— “
Thác Bạt Chân cúi đầu, như thể đang bi thương một câu cũng không nói nên lời.
Thái tử vỗ vai hắn: “Ta sẽ nghĩ cách, hy vọng phụ hoàng không trách tội đệ.”
Thác Bạt Chân thở dài: “Hiện tại, đệ chỉ có chỗ dựa là Hoàng huynh.”
Thái tử gật đầu: “Yên tâm, không chỉ tiêng ta, còn có mẫu hậu đều sẽ nói giúp đệ! Sẽ không để phụ hoàng giận cá chém thớt, đệ yên tâm, mọi chuyện giống như trước, tuyệt đối không thay đổi.”
Thác Bạt Chân đương nhiên biết đây là lời an ủi, hôm nay Hoàng đế gả cháu gái Vĩnh Ninh hầu cho Thác Bạt Duệ đã là cảnh cáo hắn. Theo Hoàng đế thấy, ông giết Võ Hiền phi, mình nhất định sẽ ghi hận trong lòng, cho nên Hoàng đế trước tiên đoạt lấy trợ lực của hắn… Phụ thân này, thật đúng là máu lạnh vô tình lại ngang ngược, xem ra, mọi chuyện phải mưu đồ lại một lần nữa, Thác Bạt Chân buông mắt xuống, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nhưng tại sao, gương mặt của Lí Vị Ương vẫn quay trong đầu hắn, vì sao, hiện tại khuôn mặt nàng lại càng rõ ràng hơn…
Lúc này, Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc đang tìm kiếm Lí Vị Ương khắp nơi, muốn hỏi rõ nàng một chuyện, nhưng đã không thấy bóng dáng đối phương.
Trong Thiên điện cách đó không xa, Lí Mẫn Đức đứng dưới hành lang, nhìn màn mưa bên ngoài như đang xuất thần.
Trong điện, chỉ có hai người Liên phi một thân hoa phục cùng Lí Vị Ương.
Trên mặt Liên phi, tràn đầy bi thương, nàng nhìn Lí Vị Ương, gần như nói không ra lời.
Lí Vị Ương thấy nàng như thế, trào phúng nở nụ cười: “Thế nào? Hối hận sao?”