Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 310 - Biểu Diễn Bằng Kỹ Xảo

Trước Sau

break
Editor: Ánh Quyên

Thời điểm Lý Vị Ương tiến vào đại sảnh đã nhìn thấy Tĩnh Vương Nguyên Anh, đang ngồi ở chỗ ấy uống trà cùng Quách Đạo.

Nhìn thấy Lý Vị Ương vào tới, hai người bọn hắn không hẹn mà cùng ngừng miệng.

Thần sắc Lý Vị Ương khẽ động, mỉm cười nói: Tĩnh Vương điện hạ hôm nay như thế nào có thời gian rảnh rỗi tới Quách phủ?

Tĩnh Vương tươi cười vô cùng ôn hòa, nhẹ nhàng nói: Bất quá là ngẫu nhiên vào ngồi một chút, tìm biểu đệ cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm mà thôi. Tĩnh Vương mỗi lần đến Tề quốc công phủ, trước sẽ đi thăm hỏi Trần Lưu công chúa, tiếp theo sẽ tìm cách tới gặp Lý Vị Ương. Nhưng lần này biểu hiện của hắn lại đặc biệt bình thản.

Ánh mắt Lý Vị Ương nhẹ nhàng lướt qua trên mặt Quách Đạo, thấp thoáng cảm thấy chuyện này có chút không đúng, nhưng nàng không có biểu hiện gì cả, chỉ khe khẽ mỉm cười, nói: Hai vị vừa rồi đều đang nói cái gì? Làm sao nhìn thấy ta vào tới lại không tiếp tục nói nữa, có phải có chuyện gì giấu ta hay không?

Tĩnh Vương ngượng ngùng cười nói: Gia Nhi, muội cũng không nên quá đa nghi! Trong nhà này có chuyện gì có thể dấu diếm được muội?

Ah, phải không? Lý Vị Ương quay đầu nhìn Quách Đạo, như đang tìm kiếm gì đó trên mặt hắn.

Quách Đạo Phạch một cái, mở cây quạt, phe phẩy, tiêu sái tự tại, mặt trên tươi cười vô cùng nhẹ nhàng: Đây là tất nhiên, nếu có vấn đề gì chúng ta đều sẽ bàn bạc với muội.

Lý Vị Ương cảm thấy vẻ mặt Quách Đạorõ ràng trấn định, rất tự nhiên, nhưng lại ẩn tàng một chút bất an, nhưng lúc này nàng cũng không vạch trần. Chỉ là tiện thể nguồi xuống ghế, nói: Đã không có gì bí mật, hai vị cứ tiếp tục nói đi, ta ngồi ở chỗ này ngồi nghe cũng được.

Bọn hắn liếc nhau, trên mặt lại lộ ra một tia khó xử. Thật lâu sau, Quách Đạo mới thở dài một tiếng, nói: Ta liền chuyện này cũng không giấu được Gia nhi muội. Nguyên Anh, ngươi không ngại thành thật nói đi.

Tĩnh Vương thấy tình cảnh này, hơi chần chờ rồi mới nói: Gia Nhi, kỳ thật chúng ta cũng không phải muốn giấu muội, bất quá chuyện này vô cùng trọng đại, không thể tùy tiện cho người khác biết được. Dù cho muội có thông minh giỏi giang, dù sao cũng chỉ là nữ nhân khuê các. Để muội liên quan quá nhiều ngược lại sẽ hại đến muội, cho nên chúng ta mới luôn kiên trì bảo thủ bí mật này.

Lý Vị Ương nghe đến đó, chỉ cảm thấy Tĩnh Vương luôn miệng liến thoắng đều là biện giải, muốn đem tất cả mọi chuyện liên quan thoái thác sạch sẽ. Nàng chẳng hề chú ý hắn, tươi cười lạnh nhạt mà nói: Ngũ ca, huynh đừng quên phụ thân lúc rời khỏi nhà đã nói gì với huynh?

Quách Đạo sửng sốt, mặt lộ vẻ khó xử: Ta tất nhiên sẽ không quên mất, phụ thân đặc biệt dặn dò bất luận có bất cứ chuyện gì đều phải bàn bạc trước với muội rồi mới được làm. Quách Đạo tuy rằng là nam tử, nhưng bây giờ ở trong lòng Tề quốc công, Lý Vị Ương như muốn có ích hơn cả mấy nhi tử bọn hắn. Bởi vì nàng vô cùng bình tĩnh, lại thêm cơ trí, lại có tư duy, quan sát tình thế một cách tỉ mỉ, xử lý vấn đề hoàn hảo đúng chỗ. Về điểm này, mấy vị công tử trẻ tuổi của Quách gia đều có vẻ như lực bất tòng tâm... Dù sao bọn hắn đều còn trẻ, cùng Bùi hoàng hậu đa mưu túc trí chỉ như một hạt bụi nhỏ, mà khả năng này không phải một hai ngày có thể bù đắp được. Tuy rằng Tề quốc công đối với chuyện Lý Vị Ương có đầy đủ năng lực như vậy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể quy kết vào thiên sinh. Cho nên lúc Quách Tố rời khỏi Đại Đô, mới trăm phương ngàn kế đem Tề quốc công phủ phó thác cho Lý Vị Ương coi quản.

Bây giờ Quách Đạo đối với hành vi giấu diếm nàng của mình có một chút bất an, vội vàng giải thích: Gia Nhi muội ngàn vạn lần không nên tức giận, ta không có ý gì khác, chỉ đang nghĩ đợi sự tình xem xét rõ ràng mới nói lại cho muội.

Chỉ sợ đến lúc đó đã muộn rồi! Lý Vị Ương nhướng mày, nói: Xem xét rõ ràng? Là muốn đợi mọi chuyện xong xuôi hết mới nói cho muội sao?

Quách Đạo thấy Lý Vị Ương thật sự tức giận, trong lòng vô cùng kinh hoảng, lúc này mới liên thanh xin lỗi: Là ta không tốt, đều là lỗi của ta, sự tình là như vậy...

Liền vào lúc này, Tĩnh Vương ở bên cạnh đột nhiên ngăn cấm: Quách Đạo!

Quách Đạo quay đầu, nhìn Tĩnh Vương Nguyên Anh liếc mắt một cái, trịnh trọng nói: Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ta đã đáp ứng phụ thân mọi chuyện đều phải nói với Gia Nhi, không thể giấu nàng. Nói xong, hắn nghiêm túc mà nói: Sự tình là như vậy, Doanh Sở đã đáp ứng chúng ta chỉ chứng Bùi hậu, nhưng vì muốn dẫn đến sự kiện này, chúng ta cần phải tìm một cái cớ, nên ta quyết định chọn một thời cơ thích hợp... để Doanh Sở ở trước công chúng chỉ chứng Bùi hậu tội danh cố ý mưu hại bệ hạ.

Quả nhiên là chuyện này, Lý Vị Ương ấn đường nhăn lại: Ngũ ca, huynh không thấy làm như vậy là quá mức mạo hiểm sao?

Quách Đạo còn chưa kịp mở miệng, Tĩnh Vương đã tiếp lời: Gia Nhi, muội quá mức cẩn thận dè dặt, nhìn trước ngó sau làm sao có thể thành đại sự? Doanh Sở sớm đã bị Bùi hậu bỏ qua, một con chó bị lạc đường tự nhiên sẽ muốn nhận chủ nhân mới. Vì tự bảo vệ mình, hắn không thể không làm việc cho chúng ta, đây là một cơ hội cực tốt để kéo Bùi hậu xuống đài, chẳng lẽ muội muốn trơ mắt bỏ qua như vậy sao? Ngay cả nếu muội không động thủ, chuyện này ta cũng nhất định muốn làm.

Nghe Tĩnh Vương đã quyết tâm như thế, Lý Vị Ương cười lạnh một tiếng nói: Chuyện này rốt cuộc là chủ ý của Tĩnh Vương ngươi, hay của Ngũ ca?

Quách Đạo nhìn Tĩnh Vương Nguyên Anh, quả nhiên liền nghe thấy Nguyên Anh nói: Là chủ ý của ta.

Lý Vị Ương khẽ lắc đầu: Tĩnh Vương điện hạ, gió to sóng lớn, con đường phía trước khó dò, ngươi vì sao nhất định phải đem Quách gia cột chung cùng một con thuyền với ngươi đây?

Tĩnh Vương cười lạnh một tiếng: Chúng ta vốn đang ở trên cùng một thuyền. Là cậu quá mức cẩn thận, nhận không rõ sự thật thôi. Mặc kệ Tề quốc công phủ cố gắng giữ khoảng cách với ta ra sao, ở trong mắt mọi người quan hệ giữa chúng ta sẽ không thay đổi.

Lý Vị Ương lại thở dài một hơi: Ngay cả như thế, ngươi không sợ làm cho tổ mẫu lo lắng vì ngươi hay sao?

Sắc mặt hắn trầm xuống, nói: Gia Nhi, ta làm như vậy cũng là vì muốn cho Tề quốc công phủ tiến thêm một bước! Muội rõ ràng ý tứ của ta sao?

Lý Vị Ương đương nhiên rõ ràng, Tề quốc công phủ bây giờ bất quá chỉ là một công hầu gia, nhưng tương lai nếu Tĩnh Vương đăng cơ làm hoàng đế, vậy thì địa vị Tề quốc công phủ nhất định sẽ được nâng lên một bậc, nhưng Tề quốc công không muốn mang vận mệnh gia tộc đi mạo hiểm, càng không muốn ủng hộ Tĩnh Vương đi tranh quyền đoạt thế. Điểm này Lý Vị Ương trong lòng cũng rất rõ ràng, bởi vậy nàng từ tốn nói: Nếu phụ thân ở chỗ này, người sẽ không tán đồng các ngươi làm như vậy.

Quách Đạo nhíu mày: Nhưng nếu tiếp tục tùy ý để Bùi hậu làm xằng làm bậy như vậy, chúng ta cũng chỉ có một con đường chết. Gia Nhi, Tĩnh Vương nói rất đúng, thay vì ôm cây đợi thỏ không bằng chủ động nhảy ra, có lẽ còn có thể có một đường sinh cơ, ngày xưa không phải muội cũng hay nói như vậy sao? Như thế nào đến hôm nay muội lại luôn nhìn trước ngó sau, không dám làm đây?

Lý Vị Ương nhìn thần sắc Quách Đạo, thu lại nụ cười: Ngũ ca, muội như vậy là suy xét cho Tề quốc công phủ, nếu muội chỉ có một mình đương nhiên có thể tùy ý động thủ, nhưng trên vai của của chúng ta chẳng những là tánh mạng của chính mình, còn có tất cả an nguy của Tề quốc công phủ, chẳng lẽ tất cả huynh đều bất chấp sao! Nhất định phải gấp gáp giúp Tĩnh Vương điện hạ đi cướp đoạt long ỷ kia sao?

Tĩnh Vương nhảy dựng lên, mặt mũi uể oải: Gia Nhi, muội nói lời này là có ý gì! Ta muốn đối phó Bùi hoàng hậu vẻn vẹn vì bản thân sao? Đương nhiên không phải, ta là vì muốn tốt cho chúng ta thôi!

Lý Vị Ương cũng chậm rãi đứng lên, ánh mắt rơi xuống trên mặt đối phương, giọng nói cực kỳ thanh lãnh: Tĩnh Vương điện hạ, mời các ngươi tự hỏi lòng mình, mấy ngày nay ngươi nhảy nhót lung tung còn chưa đủ sao? Ta đã nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi tất cả đều không nghe! Hiện tại càng không để ý đến an nguy của Tề quốc công phủ, nhất định phải khuyên Ngũ ca ta thay ngươi làm việc. Chuyện này nếu thành thì tốt, nếu không thì sao? Ngươi có nghĩ qua Ngũ ca sẽ ra sao hay không, Tề quốc công phủ sẽ ra sao hay không? Ngươi không có, ngươi chỉ nhìn thấy long ỷ kia kim quang lấp lánh, vì vậy không tiếc tất cả muốn khiến mọi người trong Quách phủ chôn chung với ngươi hay sao?

Những lời này đã để lộ ra sự căm hận của Lý Vị Ương, cho dù Tĩnh Vương có tốt tính mấy cũng không khỏi giận tím mặt, chỉ cảm thấy từng câu từng chữ của nàng như một thanh đao, chọc thẳng vào ngực hắn. Hắn không khỏi tiến lên một bước, cứng giọng nói: Gia Nhi, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện cùng ai hay không?

Lý Vị Ương lãnh đạm cười, thần sắc bình tĩnh nói: Ta đương nhiên biết, ta đang nói chuyện với hoàng tử của bệ hạ - Tĩnh Vương điện hạ. Chỉ đáng tiếc ngươi là Tĩnh Vương, không phải thái tử, điểm này ngươi cũng phải nhớ kỹ. Bệ hạ tuy rằng có bệnh, nhưng hắn còn chưa chết! Vị trí này ngươi tranh càng nhanh, sẽ chỉ chết càng nhanh! Ngươi muốn chết cũng được, nhưng muốn lôi kéo tất cả người trong Tề quốc công phủ vì ngươi làm đệm lưng, vậy thì ta chỉ có thể nói một câu, thứ không thể phụng bồi!

Tĩnh Vương phịch một tiếng, nện một quyền trên bàn, hung bạo làm cái bàn gỗ bị lõm xuống, nát vụn, vụn gỗ lập tức văng ra, mu bàn tay Tĩnh Vương máu tươi đầm đìa, máu tươi từng giọt từng giọt thuận theo bàn tay của hắn rơi xuống đất. Lý Vị Ương lạnh lùng nhìn thoáng qua, không hề động dung, giọng nói càng thêm lạnh lùng: Tĩnh Vương điện hạ, nơi này là Tề quốc công phủ, ngươi làm hư hao một bộ bàn ghế, cũng phải bồi thường!

Tĩnh Vương chán nản: Gia Nhi, ngươi thực sự muốn phân ra rõ ràng với ta như vậy sao?

Lý Vị Ương ý thái nhàn nhã: Tĩnh Vương điện hạ, ngươi là long tử, nếu ngươi gây họa, bệ hạ sẽ nhìn ngươi là con trai ruột của hắn, đối ngươi hạ thủ lưu tình, nhưng Tề quốc công phủ thì sao? Sợ rằng chưa hẳn là vậy. Bây giờ phụ thân cùng mấy vị huynh trưởng đều ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái, giết địch vì quốc gia, ngươi không vì bọn họ mà suy xét, lại vội vã gây sóng gió ở hậu phương, chúng ta đương nhiên muốn phân rõ ràng, miễn cho vô duyên vô cớ làm kẻ chết thay cho điện hạ.

Ba chữ Gây sóng gió này thật vô cùng đau đơn. Hắn muốn nổi giận, Quách Đạo bên cạnh vội vàng ngăn hắn lại, lại hướng Lý Vị Ương thấp giọng quát: Gia Nhi, không được vô lễ với Tĩnh Vương điện hạ!

Quách Đạo nói chuyện trước giờ vô cùng mưa thuận gió hoà, hơn nữa đối với Lý Vị Ương luôn thập phần dịu dàng, nhưng giờ phút này hắn lại có chút nghiêm khắc. Hắn dù sao cũng nhiều tuổi hơn so với Lý Vị Ương, là huynh trưởng của nàng, nếu thấy nàng nói chuyện với Nguyên Anh như vậy lại không nghe không hỏi, như vậy thật là không có quy củ.

Lý Vị Ương cũng không thèm để ý, nàng biết Quách Đạo là nghĩ cho mình, nhưng nói chung cũng có chút không vui. Nàng nhìn Tĩnh Vương, lạnh lùng nói: Điện hạ, lời nói đến thế, mời ngươi tự thu xếp ổn thoả.

Tĩnh Vương tức giận nói: Tốt, chuyện này, tự ta sẽ đi làm! Chỉ cần các ngươi giao Doanh Sở cho ta là được, những chuyện khác không cần các ngươi quan tâm! Dù cho ta có bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ không liên luỵ đến Tề quốc công phủ! Nói xong, hắn phất tay áo liền đi.

Nguyên Anh! Quách Đạo ở phía sau muốn đuổi theo hắn, Lý Vị Ương lại lớn tiếng nói: Ngũ ca, huynh đứng lại!

Quách Đạo vừa mới đi đến cửa, hắn khó khăn lắm mới đứng lại, quay đầu nhìn Lý Vị Ương, cả giận nói: Gia Nhi, muội vì sao lại dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Nguyên Anh? Cho dù không muốn giúp đỡ, cũng không cần trở mặt như thế! Huống chi muội biết rõ hắn thích muội, vì sao còn muốn làm tổn thương hắn như vậy?

Lý Vị Ương chậm rãi ngồi lại trên ghế, thần sắc hờ hững: Ngũ ca, đa tình trái lại sẽ càng tổn thương người khác. Muội đã vô ý với hắn, tất nhiên sẽ phải tuyệt tình một chút, để hắn hiểu rõ lập trường. Còn có một chuyện, muội hi vọng huynh không nên nghĩ đến đề nghị của Tĩnh Vương.

Quách Đạo không khỏi nhíu mày: Gia Nhi, muội quá cẩn thận, Tĩnh Vương nói không sai, đây quả thực là một cơ hội tốt.

Lý Vị Ương cười lạnh một tiếng: Cái gì mà cơ hội tốt? Là cơ hội tốt để Tĩnh Vương đả đảo thái tử hay là cơ hội tốt để hắn cướp đoạt ngôi vị thái tử? Ngũ ca, muội không phải ngăn cản các ngươi đối phó Bùi hậu, chỉ là mọi chuyện có nặng nhẹ, bây giờ tuyệt đối không phải là thời điểm để động thủ với Bùi hậu. Muốn đối phó kẻ địch, nhất định xem xét tất cả các khả năng của đối phương, giai đoạn trước mắt này, ngay cả đối phương vì sao muốn phát động trận chiến tranh này bọn hắn còn chưa hiểu rõ, còn vọng tưởng có thể vặn ngã đối phương? Đây không phải là bản tính tự nhiên sao?

Lý Vị Ương luôn là người vô cùng bình tĩnh, nhưng hắn lại cảm thấy nàng như rất bình thản. Bùi hậu hùng hổ doạ người như thế, nàng còn có thể ngồi được. Hắn không khỏi lắc đầu nói: Gia Nhi, muội phải suy nghĩ kĩ một chút, nếu chúng ta cứ tùy ý để thế cục này tiếp tục đi xuống, sợ rằng Tề quốc công phủ sẽ gặp phải tuyệt cảnh.

Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười nói: Ngũ ca, huynh không nên tin lời nói giật gân của Tĩnh Vương. Muội biết... Mấy ngày nay trong lòng huynh luôn khó chịu, bởi vì chuyện của Doanh Sở đã dẫn tới một số hồi ức không tốt trước kia của huynh.

Sắc mặt hắn trắng bệch, thật không ngờ đột nhiên nàng lại đề cập đến chuyện này, hắn quay đầu đi, nhẹ giọng nói: Không, ta không có chuyện gì, Gia Nhi, là muội hiểu lầm.

Lý Vị Ương mắt khép hờ: Không, muội không có hiểu lầm. Ngũ ca là rồng trong người, văn võ song toàn, nếu không phải bởi vì tay phải bị thương lại bị tiêu dao tán hành hạ, tuyệt đối sẽ không đến mức như hiện tại. Ngũ ca ngoài mặt không nói, trong lòng kỳ thật luôn canh cánh trong lòng.

Quách Đạo nhịn không được, hít sâu một hơi, Lý Vị Ương hiểu rất rõ hắn, hắn bề ngoài càng tiêu sái, nội tâm càng thống khổ. Lúc đêm khuya, hắn luôn khó mà quên được lý tưởng cùng khát vọng ban đầu. Cùng phụ thân ra trận giết địch, nguyên bản hắn cũng có một phần. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể ở lại Đại Đô yên lặng lưu thủ, bảo vệ phủ đệ, đây cũng là lý tưởng của hắn, nhưng không phải tâm nguyện của hắn, nhưng hắn nhất định phải làm! Bởi vì hắn như vậy trên chiến trường cũng không làm được gì, cảm giác vô lực như vậy luôn khiến hắn bị ấm ức, khiến hắn mất đi bình tĩnh cùng nghị lực ban đầu, thậm chí đối với đề nghị của Tĩnh Vương vô cùng tâm động, có lẽ trong cơ thể hắn đang có một dòng lệ khí, luôn muốn bùng phát ra ngoài.

Lý Vị Ương nhìn Quách Đạo, thần sắc chậm rãi trở nên dịu dàng: Ngũ ca, muội có thể lý giải tâm tình của huynh.

Không, muội không thể lý giải! Quách Đạo nện một quyền vào trên khung cửa, vẻ mặt thống khổ: Muội không biết cảm giác thân vì một nam tử khổ luyện hơn hai mươi năm võ nghệ, cuối cùng trở lại hai bàn tay trắng! Muội không biết lúc nhìn phụ thân cùng huynh trưởng lên chiến trường, chính mình lại không thể giúp đỡ, ở lại chỗ này cảm giác vô cùng buồn chán! Muội không biết rõ ràng trong lòng rất thống khổ, trên mặt lại còn phải mang tươi cười, sợ tổ mẫu cùng các ngươi thấy ta bất an! Muội không biết, đêm khuya vì thống khổ mà khó đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau còn phải cùng muội chơi cờ, tâm sự, ngụy tạo cảm giác vui vẻ! Cái gì Vương Tử Khâm, cái gì Vương Quý, ta mỗi lần nhìn thấy bọn hắn, đều cảm thấy tự ti vô cùng! Ban đầu ta hoàn toàn không có loại cảm giác này, nhưng hiện tại, ta so với ai, cũng đều không bằng! Muội rõ ràng sao?

Thần thái trong ánh mắt nàng vô cùng ảm đạm, một lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng nói: Muội không phải huynh, đương nhiên không thể hiểu cảm giác đau xót của huynh. Nhưng muội chỉ hi vọng huynh trước khi quyết định bất kỳ chuyện gì, cũng nên suy nghĩ kĩ một chút.

Quách Đạo nhìn Lý Vị Ương, có chút nghi hoặc: Gia Nhi, ta thực không biết vì sao muội có thể bình tĩnh như vậy, mặc kệ là chuyện gì phát sinh, muội đều có thể thong dong như vậy... Nhưng ta không giống muội, ta cũng có lúc không khống chế được bản thân.

Lý Vị Ương cười: Có lẽ bởi vì muội đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng có lẽ muội không dễ tín nhiệm người khác, Tĩnh Vương muốn diệt trừ Bùi hậu, điều đó tuy rằng cũng là mục đích của chúng ta, nhưng mục đích chân chính của hắn không chỉ đơn giản như vậy. Giống như lời muội vừa nói, hắn muốn diệt trừ thái tử, đăng cơ lên ngôi vị Hoàng đế. Ngũ ca, muội không phải ngăn cản huynh giúp hắn, cũng không phải ngăn cản huynh đối phó Bùi hậu, chỉ là muội cảm thấy hiện tại chưa phải là thời cơ tốt nhất.

Quách Đạo sửng sốt, hắn nhìn Lý Vị Ương nói: Vậy muội muốn ta đợi đến lúc nào?

Lý Vị Ương không dao động mà nói: Chờ đến khi phụ thân trở về, chờ đến khi Húc Vương trở về. Thế lực của Bùi hậu ở Đại Đô không phải ngày một ngày hai, ngay cả Bùi gia sớm đã không thể trông cậy được, nhưng sau lưng nàng còn có một người tay nắm binh quyền hùng hậu Bùi Uyên. Từ khi khai chiến đến nay người này luôn án binh bất động, Ngũ ca thử nghĩ coi, hiện tại chúng ta có thể dễ dàng động thủ sao? Mặc kệ là Húc Vương, Vương gia hay Tề quốc công phủ, bây giờ tinh anh nhất đều đang ở chiến trường, một khi có điều tổn thương, ngư ông đắc lợi chân chính đó là Bùi hậu. Hiện tại nếu huynh hành động thiếu suy nghĩ, nàng vừa đúng lúc nhảy vào, không phải rất dễ dàng sao?

Quách Đạo nhìn Lý Vị Ương, đột nhiên trầm mặc, hắn ý thức được đối phương nói không sai, trong lòng vô cùng rối loạn, cắn chặt răng, hắn mới nói: Vậy để ta đi khuyên Nguyên Anh.

Lý Vị Ương lắc đầu: Không, khuyên sẽ không hữu dụng, chúng ta đã nỗ lực hết sức, nghe hay không nghe, đều là chuyện của hắn.

Quách Đạo lại có chút lo lắng, nói: Nhưng hắn dù sao là thân nhân của chúng ta, nếu hắn gặp bất kỳ chuyện gì, Huệ phi sẽ không thể chịu nổi.

Lý Vị Ương lạnh lẽo cười nói: Không có người nào phải chịu trách nhiệm vì cuộc đời của người khác. Huệ phi nương nương là Huệ phi nương nương, Tĩnh Vương điện hạ là Tĩnh Vương điện hạ, không thể đem họ nhập làm một. Vì Huệ phi, chúng ta đã làm rất nhiều, không thể lại phát sinh thêm chuyện. Huống chi chúng ta căn bản không có cahs nào ngăn cản được Tĩnh Vương, dã tâm của hắn bừng bừng như lửa đốt, nhất định phải đem người khác thiêu cháy rụi mới cam tâm. Kỳ thật không chỉ hắn, Tần vương cũng vậy, ngay cả thái tử... Có lẽ long ỷ kia mị lực rất lớn, khiến cho bọn hắn đều điên cuồng.

Quách Đạo nhẹ nhàng thở dài nói: Hắn vừa rồi đã đem Doanh Sở đi.

Lý Vị Ương khẽ gật đầu: Muội biết.

Quách Đạo nói: Vậy chúng ta nên xử lý như thế nào?

Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười: Muội viết một phong thư, huynh chiếu theo đi làm là được.

Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Vương sửa sang lại triều phục, bước đi trên hành lang thật dài bằng bạch ngọc. Trong lòng hắn thầm suy nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Lý Vị Ương ngày hôm qua, gần đây mọi chuyện đều khiến cho hắn phiền lòng, giống như mặc kệ hắn làm cái gì đều rất không hài lòng, nhất là động tĩnh phía bên kia thái tử. Tần vương tuy rằng mượn bệnh không ra, nhưng thái tử lại bí mật cấu kết với Tần vương cùng đối phó hắn, điều này làm cho hắn có chút cảm giác trứng chọi với đá. Bây giờ đối phương lại càng liên tiếp bắt được nhược điểm của những tâm phúc bên người hắn, nếu không sớm hành động, chỉ sợ sẽ muộn, cho nên hắn mới gấp gáp muốn lợi dụng Doanh Sở.

Hắn cũng biết tình huống hiện tại thực tế không phải là tốt nhất, nhưng mặc kệ nói như thế nào, có thể gây phiền toái đến cho thái tử cùng Bùi hậu, áp lực của hắn cũng có thể giảm bớt rất nhiều, nguyên bản hắn nghĩ chuyện này nên để người của Quách gia đi làm, nhưng Lý Vị Ương lại kiệt lực phản đối, còn nói vô tình như vậy. Tĩnh Vương cũng không thể không thay đàn đổi dây, lấy lui làm tiến, tiếp theo hắn sẽ lựa chọn quan viên phái trung lập, cho nên khi hắn từ Tề quốc công phủ đi ra, liền đi đến Vương gia tìm Vương Tử Khâm, mà hôm nay chính là thời khắc mấu chốt để hắn thực hiện kế hoạch.

Tĩnh Vương một đường đi vào đại điện, thái tử cùng Tấn vương đang đứng ở chỗ ấy nói chuyện, nhìn thấy Tĩnh Vương đi tới, Tấn vương khẽ mỉm cười, nhất cử nhất động đều để lộ phong thái hết sức phong lưu, hắn chủ động tiến lên quan tâm mà nói: Thất đệ, thần sắc hôm nay dường như không tốt thì phải?

Nguyên Anh trong lòng tức giận, khí huyết cuồn cuộn, bước chân lại lảo đảo. Tấn vương vội vàng đỡ hắn, nói: Ồ, ngươi đây là như thế nào?

Nguyên Anh buông tay đối phương, lấy lại bình tĩnh, mới nhẹ nhàng nói: Không sao, chẳng qua lồng ngực có chút khó chịu, thở không nổi.

Lúc này văn võ bá quan đã lục tục tề tựu, đều tiến lên hướng ba người bọn hắn hành lễ. Tĩnh Vương nghe thấy tiếng của bọn hắn muốn gật đầu ra hiệu, nhưng chỉ cảm thấy trước mắt mông lung, khuôn mặt mọi người đều thấy không rõ lắm.

Thái tử ở bên hừ lạnh một tiếng nói: Tĩnh Vương, ngươi đây là như thế nào, đang êm đẹp biến thành bệnh sao? Có muốn tuyên triệu thái y khám và chữa bệnh cho ngươi một chút không?

Tĩnh Vương lạnh lẽo nói: Không cần, đa tạ thái tử điện hạ quan tâm, không cần khiến làm kinh động đến những người khác, ta bất quá là thân thể có chút không khỏe, còn có thể chống đỡ.

Thái tử cười lạnh, đứng sang một bên không nói thêm lời nào. Văn võ bá quan nhìn ba người bọn hắn đứng chung một chỗ nói chuyện, đều lui ra xa xem như xa rời khỏi chiến trường. Mãi đến khi chiêng trống vang lên, mọi người mới đồng loạt quỳ xuống hướng hoàng đế hành lễ. Hoàng đế nhìn bọn hắn khẽ mỉm cười nói: Như thế nào? Trước trẫm tới mọi người đang nghị luận chuyện gì?

Thái tử tiến lên một bước nói: Phụ hoàng, không có gì chuyện, chỉ là cùng hai vị hoàng đệ nói đến chiến sự gần đây.

Hoàng đế khẽ gật đầu đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Tĩnh Vương Nguyên Anh sắc mặt xám trắng phun ra một ngụm máu. Một đại thần bên cạnh vội vàng đi lên đỡ hắn, nhưng Tĩnh Vương vẫn tiếp tục thổ huyết, máu rơi đầy trên mặt đất. Thần tử liên thanh nói: Tĩnh Vương điện hạ, Tĩnh Vương điện hạ!

Hoàng đế cũng từ trên long ỷ đứng lên, hắn đi xuống mấy bước, nhìn Tĩnh Vương nói: Nguyên Anh, ngươi đây là như thế nào?

Nguyên Anh cắn răng nói: Nhi thần cũng không biết, chỉ thấy khí huyết công tâm. Hắn miễn cưỡng nói mấy câu, một ngụm máu tươi lại phun ra, cơ hồ muốn ngất lịm.

Hoàng đế cũng không khỏi kinh hãi, vội vàng nói: Tuyên thái y, mau đến xem Tĩnh Vương như thế nào!

Lập tức có người mang tới một cái ghế cho Tĩnh Vương ngồi xuống, thái y lập tức đi lên vội bắt mạch cho Tĩnh Vương, nhưng sau khi chẩn mạch xong, lại kinh hoàng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: Bẩm báo bệ hạ, Tĩnh Vương điện hạ mạch tượng bất an, thân thể cực kì suy yếu, sợ là... Sợ là bị trúng độc.

Hoàng đế sửng sốt, nhíu mày, nổi giận nói: Nói bậy! Vừa rồi người còn đang êm đẹp, làm sao lại đột nhiên trúng độc? Các ngươi đều là thứ ngu xuẩn, cái bệnh gì đều chẩn không ra! Hắn vốn có chứng bệnh đau đầu, gần đây lại thấp thỏm nóng nảy, nói xong mấy câu cũng cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.

Thái tử vội vàng đi lên đỡ hoàng Hoàng đế: Phụ hoàng, ngài ngàn vạn lần không nên tức giận, có lẽ là gần đây thời tiết chuyển nóng, Nguyên Anh nhất thời sơ sẩy quên mất mặc ít quần áo nên bị cảm lạnh, trở về nghỉ ngơi tịnh dưỡng sẽ khỏe lại. Hoàng đế cười lạnh một tiếng nói: Cảm lạnh? Bị phong hàn sẽ hộc máu sao! Vậy mà ngươi cũng có thể nói được.

Thái tử vô duyên vô cớ bị khiển trách, biến sắc, nhưng dù sao hắn cũng là tâm cơ thâm trầm, vội vàng nói: Vâng, là nhi thần sai!

Hoàng đế chỉ hắn, nghiêm khắc nói: Nguyên Anh là đệ đệ của ngươi, ngươi lại không quan tâm hắn, còn ở nơi này châm chọc khiêu khích, thái tử như ngươi, thật là khiến cho trẫm không biết nói cái gì mới tốt đây! Nói xong, hoàng đế ném hắn đi, thái giám ở bên cạnh dìu đỡ hắn tới đến long ỷ ngồi xuống, thái giám vội vàng dâng lên một cốc trà, hoàng đế uống hai ngụm, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm: Thái y, điều tra cho kĩ, xem Tĩnh Vương rốt cuộc là trúng độc gì!

Kinh Triệu Doãn sắc mặt tối đen luôn đứng phía sau đột nhiên bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: Bệ hạ, vi thần có chuyện thưa bẩm!

Hoàng đế liếc hắn một cái, mở miệng nói: Có chuyện gì?

Trên trán hắn mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, trịnh trọng nói: Bẩm báo bệ hạ, hôm qua cận thị của hoàng hậu nương nương Doanh đại nhân Doanh Sở, đột nhiên tới phủ của thần tự thú.

Hoàng đế nghe đến tên của Doanh Sở, lập tức nói: Tự thú? Hắn bị án gì?

Tĩnh Vương sắc mặt trắng bệch, hấp hối, nghe đến câu nói này liền cúi đầu, che lại một tia cười lạnh ở khóe môi.

Kinh Triệu Doãn nói: Xin bệ hạ chấp thuận tuyên triệu Doanh Sở lên điện.

Hoàng đế gật đầu nói: Cho hắn đi lên đi.

Doanh Sở liền bị áp giải đi lên, sắc mặt thái tử trắng bệch. Doanh Sở vì sao lại xuất hiện ở phủ đệ của Kinh Triệu Duẫn phủ trên xuất hiện? Nguyên Anh lại làm sao bị bệnh? Hiện tại Doanh Sở còn muốn ra chỉ chứng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Một vòng luẩn quẩn, hắn thấp thoáng cảm thấy như một cái lưới màu đen đang đón đầu mình.

Kinh Triệu Doãn chỉ sợ sự tình phát sinh biến cố, thúc giục Doanh Sở nói: Doanh đại nhân, mời ngươi nói cho mọi người biết rốt cuộc ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo với bệ hạ?

Doanh Sở tay chân đều mang xiềng xích, giờ phút này ngẩng đầu lên nhìn bốn phía chung quanh, cao giọng nói: Bẩm báo bệ hạ, Tĩnh Vương là bị trúng độc, hơn nữa độc này là do vi thần hạ dược.

Tất cả người ở đây đều là vô cùng chấn kinh, bọn hắn nhìn Doanh Sở, hoàn toàn ngây người.

Thái tử trong lòng lo âu, mặt mày đoan trang, lạnh lùng nói: Doanh Sở, ngươi đến tột cùng là muốn nói cái gì?

Kinh Triệu Doãn cố nén bất an, ưỡn thẳng lồng ngực, lớn tiếng nói với thái tử: Điện hạ cần gì phải gấp gáp, mời Doanh đại nhân nói chuyện rõ ràng không phải tốt sao? Doanh đại nhân, mời ngươi nói cho mọi người, ngươi vì sao muốn độc giết Tĩnh Vương, người sai khiến ngươi đến tột cùng là ai?

Doanh Sở ánh mắt do dự, thật lâu sau hắn cắn răng một cái, rồi mới nói: Kỳ thật người này ở trong triều đình, hắn không chỉ quyền cao chức trọng, hơn nữa thân phận tôn quý! Tiếng của hắn phảng phất như cuồng phong thổi qua, quát vào bên tai của các đại thần, tầm mắt bọn họ đều lặng lẽ đưa về phía thái tử. Đích xác, có khả năng sai khiến Doanh Sở, hơn nữa đối Tĩnh Vương có mang hận ý mãnh liệt, ngoài thái tử còn có ai?

Thái tử hơi nâng cằm lên, tay bởi vì khẩn trương mà trở nên trắng bệch, chẳng lẽ người Doanh Sở muốn chỉ chứng là mình sao? Quả thực là nói vớ nói vẩn, mình khi nào muốn hắn giết Tĩnh Vương đây?! Không, hắn nhất định là muốn thiết kế hãm hại mình, đây là vì báo thù riêng!

Doanh Sở gắt gao nhìn chòng chọc thái tử, vẻ mặt lộ ra sự trào phúng vô hạn, khiến cho mọi người cũng không nghĩ tới, ngay sau đó hắn lại xoay người, ánh mắt thẳng tắp chỉ vào chỗ ngồi của Tĩnh Vương, trong giọng nói xuyên qua mười phần hận ý: Là Tĩnh Vương Nguyên Anh!

Có lẽ là sự tình phát triển biến hóa quá đột ngột, vượt qua tất cả dự liệu của mọi người. Trong ngự điện bỗng chốc trở nên trầm tĩnh, cơ hồ khi lời của hắn vừa dứt, ánh mắt mọi người đều hướng về một vai chính khác, thì ra là Tĩnh Vương Nguyên Anh. Mà Nguyên Anh ngồi ở nơi này, nhìn thấy một đám ánh mắt hoài nghi, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng đột nhiên lộp bộp trầm xuống, xem ra sự tình hôm nay chưa hẳn có thể thuận lợi tiến hành như hắn mong muốn.

Trong khoảnh khắc, hắn cùng Kinh Triệu Doãn nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau đó ánh mắt lạnh thấu xương rơi xuống trên mặt Doanh Sở, giọng nói có chút suy yếu: Doanh đại nhân, ngươi có biết bản thân đang nói cái gì không? Ta làm sao lại có thể tự hạ độc bản thân?!

Tươi cười nơi đáy mắt Doanh Sở chợt lóe lên, nhưng rất nhanh đã biến mất, nửa tấm mặt nạ càng làm cho gương mặt hắn có vẻ yêu dị đến cực điểm. Sau đó, giọng nói sắc bén của hắn vang lên: Tĩnh Vương, chuyện đã tới lúc này, ngươi không cần tiếp tục nguỵ biện! Không phải ngươi dùng tiêu dao tán áp chế ta, ta cần gì phải hạ độc ngươi? Tiếp theo hắn hướng về phía Hoàng đế: Bệ hạ, chuyện đã như vậy, vi thần đang chuẩn bị về quê làm quan. Ai ngờ bị Tĩnh Vương nửa đường bắt đi không nói, còn dùng thủ đoạn hèn hạ với thần, hắn muốn lợi dụng tiêu dao tán khống chế thần. Hắn yêu cầu thần hạ độc hắn, lại ở trên điện chỉ ra và xác nhận độc này là do bản thân hạ, kẻ chủ mưu sau lưng là Hoàng hậu nương nương cùng thái tử điện hạ, thậm chí bức thần thừa nhận chứng đau đầu của bệ hạ đều do thần gây nên. Mục đích của hắn là muốn đem nước bẩn này hắt lên người nương nương cùng thái tử điện hạ, bệ hạ, tâm tư của Tĩnh Vương thật đáng sợ!

Tĩnh Vương vốn cho rằng Quách Đạo đã khống chế Doanh Sở trong lòng bàn tay, lại không ngờ Quách Đạo cũng không làm được! Hắn cảm thấy không tốt rồi, nghiêm nghị nói: Doanh Sở, ngươi không nên ngậm máu phun người! Hắn một bên nói, một bên liên tục ho ra máu, cả người đều đang run rẩy, hiện tại hắn rốt cục đã hiểu vì sao Lý Vị Ương không cho Quách Đạo tham dự vào chuyện này, chỉ vì nàng đã hoài nghi Doanh Sở sẽ không phản bội Bùi hậu, mà hắn lại nóng vội, nên mới rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Mọi người nhìn Tĩnh Vương Nguyên Anh, lộ ra vẻ mặt không dám tin, thì ra là hắn đợi ở chỗ này. Trước là tiêu dao tán khống chế Doanh Sở, sau đó tự hạ độc, để vu oan Bùi hậu cùng thái tử. Nhưng Doanh Sở làm sao lại lâm trận phản chiến? Sự tình này nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng không người nào dám nói ra lời này ra, đều lẳng lặng đợi hoàng đế tuyên án.

Một tuồng vui như vậy, quả thực quá buồn cười, còn dám diễn trò trước mặt mình! Hoàng đế cười lạnh một tiếng: Sự tình thì ra là như vậy! Tĩnh Vương, ngươi muốn giải thích như thế nào? Giọng nói của hoàng đế đã biến thành chất vấn lạnh thấu xương.

Thái tử trong lòng vô cùng hưng phấn, lớn tiếng mà nói: Doanh Sở, ngươi hãy đem tất cả mọi chuyện Tĩnh Vương bắt ngươi làm nói hết ra, hôm nay có phụ hoàng ở đây, chắc chắn sẽ trả lại cho ngươi một cái công đạo.

Doanh Sở nhìn thái tử, che lại sự lạnh lùng trong con ngươi, từ tốn nói: Vâng, tất cả đều là âm mưu của Tĩnh Vương, hắn muốn mượn miệng của vi thần vu oan giá họa cho hoàng hậu nương nương, để bệ hạ cho rằng nương nương có ý mưu hại, mượn cơ hội đem tội danh mưu phản gán lên người nương nương cùng thái tử. Doanh Sở tuy rằng mệnh hèn hạ, cũng không bao giờ thay chủ, dù chịu đựng vạn tiễn xuyên tâm cũng không thể trợ giúp Tĩnh Vương điện hạ vu oan chủ tử... Cho nên mới giả vờ chấp thuận, qua loa đại khái, có tiêu dao tán khống chế, Tĩnh Vương tự nhiên sẽ không nghi ngờ thần, vi thần liền mượn cơ hội này thay nương nương rửa thoát oan khuất, cho dù tiếp theo có hậu quả như thế nào, Doanh Sở đều nguyện dốc hết sức gánh vác! Nếu mọi người không tin, thần đồng ý lấy tánh mạng ra thề, nếu có nửa câu nói dối, trời tru đất diệt! Hắn nói vô cùng chân thành, trung thành đến cực hạn, bất kỳ người nào đều không nhìn ra điểm sơ hở trên mặt hắn.

Mà Tĩnh Vương giờ phút này đã triệt để rõ ràng, đây căn bản là một cái bẫy, đang chờ hắn chui vào, là hắn đã xem thường Doanh Sở. Nam nhân này căn bản chưa từng phản bội Bùi hậu, cho dù biết đối phương luôn dùng dược vật khống chế hắn, hắn cũng chưa từng hối hận. Chỉ vì lòng của hắn, mạng của hắn đều thuộc về ngươi kia, nếu như bắt hắn phản bội Bùi hậu, hắn tình nguyện chết đi.

Thái tử lãnh đạm nói: Tĩnh Vương, chuyện đã tới nước này, ngươi còn có lời gì muốn nói? Thật là không ngờ, đường đường là Tĩnh Vương điện hạ lại vì vu cáo hãm hại mẫu hậu cùng ta, không tiếc lợi dụng tánh mạng của mình, làm ra loại chuyện xấu xa dơ bẩn này, ngươi thật khiến phụ hoàng thất vọng đau khổ!

Tuy rằng, đám triều thần có không ít cáo già không tin tưởng lắm tuồng kịch trước mắt này, nhưng cũng có chút người đã tin, bọn hắn nhìn Tĩnh Vương, không khỏi cảm thấy sợ hãi, một hoàng tử trẻ tuổi không tiếc dùng tánh mạng của bản thân muốn vu oan cho Bùi hậu cùng thái tử, thật là quá độc ác.

Thái tử cười như không cười, che dấu bất an, hắn không rõ vì sao Doanh Sở lại đột nhiên lật lọng tới trợ giúp mình, nhưng nghĩ lại, hắn đã hiểu. Có lẽ đối phương trước giờ chưa từng phản bội mẫu hậu, mà mẫu hậu với mình đều đáng đứng trên cùng một chiếc thuyền, Doanh Sở không phải đang giúp mình, mà là đang giúp mẫu hậu.

Kinh Triệu Doãn hoảng hốt, vội vàng nói: Doanh đại nhân, ban đầu ngươi không phải nói như vậy? Nếu Tĩnh Vương điện hạ thực sự muốn mượn cơ hội vu cáo hãm hại ngươi, hắn vì sao lại phải ăn độc dược, vạn nhất có cái gì bất trắc...

Doanh Sở cười lạnh một tiếng, nói: Đây chính là chỗ lợi hại của hắn, nếu hắn không lấy thân thử độc, ai sẽ tin tưởng đây?

Doanh Sở, ngươi nói năng bậy bạ! Tĩnh Vương liên tiếp hộc máu, hắn rủ tay xuống, đột nhiên nắm chặt thành quả đấm. Hắn biết, Bùi hậu lần này nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này, mình thật sự nguy rồi. Đầu óc cấp tốc chuyển qua vô số ý nghĩ, nắm thời cơ quỳ rạp xuống đất, bi thương mà nói: Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không dám làm ra loại chuyện vu oan hoàng hậu cùng thái tử, tất cả đều là Doanh Sở mưu hại! Nhi tử tính tình quá mức chính trực, nhất định đã gây thù oán, trong cung đình nơi nơi đều là kẻ địch, những người kia vì không được người sủng hạnh nhất định giận lây đến nhi thần, liền trăm phương ngàn kế vu cáo hãm hại, gièm pha. Nhi thần vô duyên vô cớ trúng độc, tiếp đến lại bị Doanh Sở hàm oan, nhi thần không dám biện giải, tánh mạng của nhi thần đều nằm trong tay phụ hoàng, chỉ cần người nghe lời bọn hắn, nhi thần sẽ mất mạng! Nói tới đây, nhịn không được bi thống thất thanh.

Quả thật cũng là nhân vật lợi hại, nhất thời nghĩ không ra cơ hội phản bác, liền đưa ra kế sách bi thương, nhất thời các thần tử trên đại điện đều ngơ ngác nhìn nhau, thấy thị phi hắc bạch căn bản không thể nào phân biệt nổi... Thái tử xoay người hướng Hoàng đế, nói: Phụ hoàng, xin ngài xử trí Nguyên Anh, không nên dung túng hắn!

Ánh mắt Hoàng đế rơi xuống trên người Tĩnh Vương, hắn lạnh giọng nói: Nguyên Anh, ngươi thật khiến cho trẫm thất vọng!

Thân thể Tĩnh Vương run lên, hắn lớn tiếng nói: Phụ hoàng, nhi thần bị oan! Vì để thu dọn nhi thần, người đó không tiếc thông đồng cùng gia nôt, chuyện này diễn tới diễn lui, đều là muốn thiết kế hãm hại nhi thần, nhi thần thực sự bị oan!

Thái tử cười lạnh một tiếng, nói: Tĩnh Vương, ngươi không nên ở chỗ này nói chuyện giật gân. Nếu không phải Doanh đại nhân không chú ý đến an nguy bản thân, bước ra chỉ chứng ngươi, hôm nay người bị liên luỵ chính là mẫu hậu cùng ta, ai mới là bị oan? Ai mới là vô tội? Đúng là vừa đánh trống vừa la làng! Thân là hoàng tử, phía trước các binh lính đang chiến đấu đẫm máu trên chiến trường, ngươi lại không chút nào biết tiến thủ, đầu óc toàn là âm mưu quỷ kế. Ta thân là thái tử một nước, quả quyết không thể khoan dung hành vi này của ngươi. Phụ hoàng, xin người nghiêm khắc trừng phạt Nguyên Anh, trả lại trong sạch cho nhi thần cùng mẫu hậu!

Tĩnh Vương mặt đầy nước mắt: Nhi thần thân cô thế cô, bây giờ vạn phần vinh hạnh đều do người sủng ái, có lúc khó tránh đắc tội người khác, người ta đã căm thù nhi thần đến tận xương tuỷ, lại cộng thêm nhi thần không hiểu chuyện, không biết đề phòng sau lưng, mới khiến người tức giận! Cho dù nhi thần chết đi, chỉ cần phụ hoàng không thêm phiền não, nhi thần chết cũng cam tâm tình nguyện.

Từ đầu đến cuối, tuy rằng Tĩnh Vương không nói một chữ người hãm hại sau lưng hắn chính là Bùi hậu, nhưng cũng đã khiến cho mọi người nảy sinh hoài nghi mãnh liệt, tâm kế hắn so với thái tử, cao hạ đã phân. Hoàng đế than thở một hơi nói: Tĩnh Vương Nguyên Anh hồi phủ nghiền ngẫm lỗi lầm một tháng.

Thái tử liền biến sắc, lớn tiếng nói: Phụ hoàng, xử phạt này rất nhẹ. Hắn đây là vu oan quốc mẫu cùng thái tử đương triều, chẳng lẽ cứ dung túng hắn như vậy sao?

Hoàng đế day day ấn đường, nói: Vậy ngươi còn muốn như thế nào? Chỉ bằng lời nói của Doanh Sở, không có bằng chứng gì liền giết đệ đệ ngươi? Lòng nhân ái của ngươi ở nơi nào, tay chân ngươi để nơi nào (anh em như thể tay chân)? Ngay cả những thứ này ngươi còn không có, làm thái tử để làm gì!

Thái tử sắc mặt trắng bệch, lập tức nói: Nhi thần không phải có ý này.

Không phải thì tốt. Hoàng đế đã không còn bình tĩnh, đứng dậy, lãnh đạm nói: Được rồi, tan triều đi.

Tĩnh Vương là do người khác dìu đỡ ra ngoài, lúc đi đến cửa, hắn nhìn Doanh Sở một cái, đột nhiên cười lạnh, nói: Tốt, tốt, quả nhiên là người lợi hại!

Doanh Sở cũng nhẹ nhàng cười nói: Đáng tiếc cái lưới này không thể bắt được cá lớn, bất quá Tĩnh Vương điện hạ lại là chuyện ngoài ý muốn.

Tĩnh Vương tươi cười càng thêm lạnh lùng, tiếng rét căm căm: Đáng tiếc ta đi sai một nước cơ, mới thua trên tay một tên hoạn quan như ngươi.

Nhục mạ như vậy cũng không khiến Doanh Sở thay đổi sắc mặt, tươi cười của hắn vô cùng bình thường: Tĩnh Vương điện hạ, ngươi vẫn nên học hỏi Quách tiểu thư đi, nếu ngươi có nửa điểm trầm ổn của nàng, hôm nay người mắc lừa cũng sẽ không phải là ngươi.

Sắc mặt Tĩnh Vương vô cùng khó coi, hắn cười lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Thái tử cười hà hà một tiếng, tiến lên, vỗ vỗ vai Doanh Sở nói: Làm tốt lắm.

Ánh mắt giá lạnh của Doanh Sở rơi xuống trên bàn tay kia. Thái tử trong lòng cả kinh, lập tức thu tay về. Cố gắng trấn định, khẽ mỉm cười nói: Mặc kệ nói như thế nào, ta cũng phải cám ơn Doanh đại nhân đã trượng nghĩa nói thẳng.

Doanh Sở lạnh lùng, nói: Ta làm như vậy không phải là vì thái tử điện hạ.

Thái tử cười cười: Ta biết, ngươi là vì mẫu hậu thôi, ta sẽ hướng người nhắc đến công lao của ngươi. Mặc kệ ra sao, hôm nay có thể giết chết uy phong của Tĩnh Vương, trong lòng ta vẫn rất cao hứng.

Doanh Sở không tự chủ, than thở: Đáng tiếc, thật đáng tiếc, ta còn tưởng rằng Tề quốc công phủ sẽ bị mắc mưu, lại không ngờ Lý Vị Ương kia quá mức giảo hoạt, không tin tưởng màn biểu diễn của ta. Rốt cuộc là sai ở đâu?

Từ lúc bắt đầu Doanh Sở đã quyết định không phản bội Bùi hậu, về phần tiêu dao tán, thứ này căn bản không thể uy hiếp được hắn. Tất cả bất quá là cố ý làm cho tiểu tử ngốc Quách Đạo kia nhìn. Quách Đạo tuy rằng thông minh, nhưng dù sao chỉ là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi đều có thói tự phụ, cuồng vọng tự đại, giống như Tĩnh Vương. Nhưng bọn hắn lại trăm triệu lần không thể ngờ rằng, tất cả đều nằm trong bàn tay của Doanh Sở, bất quá là diễn kịch cho ta nhìn, ta diễn kịch cho ngươi nhìn thôi.

Thái tử nhìn vẻ mặt lạnh giá của Doanh Sở, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút rét buốt. Hắn gượng cười nói: Được rồi, ngươi nên hướng mẫu hậu phục mệnh đi!

Doanh Sở khom mình hành lễ: Đưa tiễn thái tử điện hạ.

Từ trong điện đi ra, Tĩnh Vương Nguyên Anh mặt không còn chút máu, thẳng đến lúc ra khỏi cung cửa, hắn một hơi lên không nổi, liền ghé vào Xa Viên, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi. Mà lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng, quay đầu lại mới nhìn thấy Lý Vị Ương đang đứng ở đấy, trong lòng giật mình, cười lạnh: Hiện tại nhìn ta chật vật như thế, ngươi vừa lòng chưa?

Lý Vị Ương nhìn đối phương chật vật, khẽ lắc đầu: Điện hạ ngươi làm gì phải nói như thế, ta cũng đã sớm khuyên ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Tĩnh Vương nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Lý Vị Ương, lần đầu tiên trong lòng lại sinh ra cảm giác thống hận: Đúng vậy, ngươi đã nói cho ta, là ta không biết tự lượng sức mình, không nghe theo lời nói của ngươi, nếu không cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh như thế này.

Lý Vị Ương nghe hắn nói chuyện tựa hồ mờ ẩn hận ý, cũng chỉ cười nhẹ: Điện hạ, dù sao bệ hạ cũng không có vì nguyên nhân này mà trách móc ngươi, không phải sao? Chỉ là nghiền ngẫm lỗi lầm một tháng, việc này đối với ngài mà nói cũng không được tính là cái gì cả, vừa lúc tu thân dưỡng tính, bảo dưỡng thân thể.

Tĩnh Vương ho khan mấy tiếng, đè nén vị tanh nơi cổ họng, lãnh đạm nói: Đa tạ ngươi quan tâm, ta nên đi. Nói xong, hắn xoay người lên xe ngựa.

Màn xe hạ xuống, che lại khuôn mặt yếu ớt của Tĩnh Vương, cũng che khuất đôi mắt như lửa đốt kia. Lý Vị Ương nhìn xe ngựa rời đi, ánh mắt lạnh lùng, Nguyên Anh này thật quá phức tạp, gần đây hắn giống như thay đổi thành một người khác, ngay cả nàng cũng đoán không được trong lòng đối phương đang nghĩ gì. Lý Vị Ương đi vào cửa cung, hôm nay nàng đến thăm Quách Huệ Phi, cũng là tới để chờ đợi kết quả thượng triều. Tại ngự hoa viên vừa vặn tình cờ gặp phải Doanh Sở đang muốn đi yết kiến hoàng hậu.

Lý Vị Ương thấy đối phương đã rửa mặt chải đầu, đổi mới hoàn toàn, nhất thời sinh ra cảm giác vớ vẩn, cười nói: Doanh đại nhân, xuất diễn này cũng không tệ, chẳng những có thể chạy thoát, còn cắn lại Tĩnh Vương.

Doanh Sở cũng mỉm cười: Nơi nào, cuối cùng vẫn bị Quách tiểu thư nhìn thấu, chỉ là ta rất hiếu kỳ, Quách tiểu thư làm sao biết được đây?

Lý Vị Ương nhẹ nhàng nói: Ta chỉ là cảm thấy cá tính ngươi như vậy, vĩnh viễn sẽ không phản bội người mình yêu mến.

Doanh Sở đột nhiên dừng bước, nghiêm túc nhìn thoáng qua Lý Vị Ương, nói: Ah, làm sao thấy được?

Lý Vị Ương không chút đếm xỉa mà nói: Doanh đại nhân làm nhiều chuyện cho Bùi hậu như vậy, không biết tiêu phí bao nhiêu tâm huyết, nhưng Bùi hậu cũng không cho ngươi bất kỳ hồi báo nào, ngươi cũng không oán không hối hận vẫn ở lại bên cạnh nàng, thậm chí vào còn có thể khoan dung tình địch tồn tại, thật sự khiến ta không thể không bội phục! Ngươi đã nhịn nhiều năm như vậy, làm sao có thể chỉ vì Bùi hậu ruồng bỏ ngươi, liền biểu hiện suy sụp tinh thần cùng tuyệt vọng như vậy? Không phải ta nhìn thấu, mà lại kỹ xảo biểu diễn của ngươi chưa tốt, đời người vốn là một vở kịch, diễn sâu quá cũng là vấn đề.

Doanh Sở sững sờ nửa ngày, đột nhiên phá lên cười: Nhìn thật tốt, đời người đúng là một vở kịch, kỳ thật cẩn thận mà nói, diễn xuất của ta không bằng ngươi... Lần này ngươi bất quá là mượn tay của ta, cho Tĩnh Vương một chút giáo huấn mà thôi!

Lý Vị Ương nghe thấy lời nói của đối phương, tươi cười thu lại: Doanh đại nhân muốn nghĩ như thế nào là chuyện của ngươi, ta cũng không có ý như thế.

Doanh Sở cười lạnh một tiếng: Quách tiểu thư trong lòng nghĩ như thế nào, chính ngươi rõ ràng nhất, mặc kệ nói như thế nào, ván này chúng ta không có ai thắng, cũng không ai bại, xem như ngang tay đi! Hi vọng lần sau, Quách tiểu thư cũng có thể thong dong ứng chiến! Nói xong, hắn cười lớn một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Triệu Nguyệt ở phía sau, tức khí nói: Một tên hoạn quan, sớm biết như thế nên giết hắn.

Lý Vị Ương cười nói: Giết hắn? Nhưng hắn có Bất Tử Chi Thân, làm sao có thể giết hắn. Thời gian cầm tù hắn, ngươi không phải đều đã thử qua sao? Đao, súng, côn, dìm, lửa, thậm chí là độc dược, cái gì cũng đều không có cách nào với hắn. Về phần sơ hở nơi ngực phải hắn cũng là giả, thấy rõ đối phương sớm đã có phòng bị, căn bản chưa từng đem nhược điểm chân chính bại lộ cho bất kỳ người nào biết.

Triệu Nguyệt sửng sốt: Tiểu thư, chẳng lẽ thực sự không có biện pháp nào giết chết Doanh Sở sao?

Lý Vị Ương khẽ mỉm cười, nói: Ngươi nhất định phải giết hắn làm cái gì? Ta không phải nói rồi sao, chỉ có chết trong tay Bùi hậu, với hắn mà nói mới là cái chết có ý nghĩa.

Triệu Nguyệt cắn răng nói: Nhưng lần này chính là hắn cùng hoàng hậu nương nương bắt tay đùa giỡn với chúng ta!

Lý Vị Ương lắc đầu: Ta thấy cũng chưa hẳn.

Triệu Nguyệt không khỏi nghi ngờ: Tiểu thư, ngài đây là có ý gì?

Lý Vị Ương cười nói: Cái gọi là thực cũng giả, lúc giả cũng thực, có thời điểm ngươi nhìn hắn như đang diễn kịch, nhưng đó lại là thực. Chí ít về chuyện Ngọc Quan Âm kia đích xác không thể nghi ngờ, Bùi hậu đuổi hắn ra khỏi Đại Đô cũng không sai. Ta thấy tâm tư Doanh Sở vô cùng giảo quyệt, phức tạp khó phân biệt, hắn đã có được đáp án mình muốn, lại thành công mượn tay của chúng ta mở công khai đường hoàng trở lại bên cạnh hoàng hậu nương nương. Mà ta, vừa lúc tặng cho hắn một món quà.

Triệu Nguyệt quả thực là như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không minh bạch Lý Vị Ương đang nói cái gì.

Lý Vị Ương quay đầu nhẹ nhàng với nàng, nói: Tương lai ngươi sẽ rõ ràng ý tứ của ta. Nói xong, nàng nhìn thoáng qua sắc trời, mây đen nặng trĩu che khuất ánh mặt trời: Thời điểm không sớm, chúng ta cũng nên đi thăm hỏi Huệ phi nương nương, đi đi.

Triệu Nguyệt sững sờ tại chỗ, nghĩ nửa ngày cũng không thể rõ ràng, nhìn thấy Lý Vị Ương đã đi xa, vội vàng nói: Tiểu thư, chờ nô tỳ một chút!
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc