Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 279 - Huyết Quang Tai Ương

Trước Sau

break
Edit: Ha Thu

Sau khi trở lại Quách phủ, Lí Vị Ương vừa mới rửa mặt chải đầu xong, lại nhìn thấy Quách phu nhân đã bước vào cửa, bộ dáng muốn nói lại thôi: Gia nhi, hôm nay... Doanh Sở cùng con nói chuyện gì?

Lí Vị Ương ánh mắt thẳng tắp nhìn Triệu Nguyệt liếc mắt một cái, mang chút khiển trách, Triệu Nguyệt liền vội vàng cúi đầu, chuyện này nàng cũng không muốn nói, phu nhân như vậy là quan tâm tiểu thư, nàng không đành lòng nhìn phu nhân lo lắng. Lí Vị Ương thu hồi ánh mắt, ngữ khí bình thản nói: Mẫu thân không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu.

Quách phu nhân hiển nhiên cũng không tin, nàng trong ánh mắt hàm chứa thân thiết: Gia nhi, con luôn như thế, có chuyện cũng không hướng mẫu thân nói. Doanh Sở nói con năm nay đại kiếp nạn, có thật là như vậy không?

Lí Vị Ương thần sắc tự nhiên, cũng là nhẹ nhàng thở dài nói: Thầy bà hồ ngôn loạn ngữ, mẫu thân không nên tin làm gì?

Quách phu nhân cũng là lo lắng trùng trùng nói: Doanh Sở không là một thầy bà bình thường, lời hắn nói tuy không đúng 10 phần thì cũng đúng 9 phần, Vương Tử Khâm cũng nói con nên để ý cẩn thận, không phải sao? Con thế nào lại không để ở trong lòng.

Lí Vị Ương bật cười nói: Thiên mệnh không thể xoay, làm gì phải quan tâm quá mức? Huống chi bọn họ chưa hẳn thật sự biết thiên mệnh, mười thành đổ thì có cửu thành là hù nhân.

Quách phu nhân vẫn lo lắng, nàng nhẹ nhàng nắm tay Lí Vị Ương, ôn nhu: Gia nhi, con nghe mẫu thân nói, mọi việc không thể khinh thường. Mẫu thân thật vất vả mới tìm được con, nếu là con có cái gì bất trắc, con bảo mẫu thân nửa đời sau muốn sống thế nào đây!

Lí Vị Ương nghe ở đây, trong lòng mềm nhũn, trái lại an ủi nói: Mẫu thân không cần lo lắng, con sẽ cẩn thận một chút là được.

Quách phu nhân thở dài một hơi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó trên cổ lôi ra một khối phật bài, tự mình đưa cho Lí Vị Ương, mãn hàm hi vọng nói: phật bài này ta luôn luôn mang theo, thỉnh đại sư khai quang, cực kỳ linh nghiệm, hi vọng nó có thể mang đến vận khí tốt cho con.

Lí Vị Ương sờ sờ, cười nhẹ nói: Là, con sẽ luôn luôn mang theo, mẫu thân yên tâm đi.

Quách phu nhân gật gật đầu, đứng dậy nói: Như vậy là tốt rồi, ngàn vạn nên cẩn thận không để bản thân bị nguy hiểm.

Lí Vị Ương nghe Quách phu nhân lời ấy, tựa hồ là lo lắng Bùi Hoàng Hậu ở sau lưng động thủ, nàng chính là ấm áp cười cười: Nếu là Bùi Hậu muốn động thủ, hôm nay ở yến hội thưởng cúc đó là thời cơ tốt nhất, mà mẫu thân người xem, mọi chuyện không phải đều là gió êm sóng lặng sao?

Quách phu nhân lắc lắc đầu: Doanh Sở kia không phải người bình thường, bọn họ doanh gia là Bùi thị nhiều thế hệ gia bộc, nghe nói hắn từ nhỏ đã đi theo Bùi Hoàng Hậu, khắp nơi coi nàng là chủ, sai đâu đánh đó. Theo lý thuyết một nam tử là không thể tùy ý vào cung, ai biết Bùi thị làm hoàng hậu, hắn liền lập tức vào cung.

Lí Vị Ương nhướng mày nói: Tiến cung ý tứ là...

Quách phu nhân mi tâm vừa nhíu, trong mắt tránh qua thần sắc như hèn mọn, ngữ khí hơi trào phúng nói: Trong cung nam tử chỉ có hai loại, một loại là thái y, một loại đó là thái giám. Lí Vị Ương tim đập nhanh hơn, không khỏi truy vấn nói: Doanh Sở là thái y sao?

Quách phu nhân trên mặt có một tia xấu hổ: mặc dù là thái y, cũng không thể lúc nào cũng có thể nhìn thấy hoàng hậu, đây là không hợp lễ, cho nên hắn không là thái y.

Không là thái y? Thì phải là thái giám. Lí Vị Ương nghĩ đến đây, không khỏi mỉm cười nói: Vì muốn hầu hạ Bùi Hậu, thế nhưng có thể làm được chuyện như vậy, có thể thấy được người này tâm chí kiên định, hơn nữa đối Bùi Hậu trung thành và tận tâm.

Quách phu nhân tự nhiên gật gật đầu: đích xác như thế, từng ấy năm tới nay, hắn đều là ở bên người Bùi Hậu như hình với bóng, cơ hồ tính tình giống với hình bóng Bùi Hậu, hắn vì Bùi Hoàng Hậu bày mưu tính kế, thậm chí vì nàng diệt trừ đối thủ. Nghe nói hiếm có thể thấy người nhìn thấu tâm tư Bùi Hậu, đó là vì chuyện gì cũng do hắn đi xử lý.

Lí Vị Ương nghe ở đây, không khỏi đối với Doanh Sở người này càng thêm hiếu kỳ, tiếp tục xâm nhập hỏi: nhưng là con vào Đại Đô lâu như vậy, vì sao chưa từng gặp qua hắn?

Quách phu nhân nhíu mày, nàng nghĩ nghĩ hồi đáp: có lẽ hắn là vì Bùi Hoàng Hậu đi làm chuyện gì, lại có lẽ là phạm vào sự tình gì tạm thời trốn tránh đầu sóng ngọn gió, tính từ đó đến nay chắc đã hơn nửa năm hắn không ở trong cung, đây chính là chuyện lạ.

Lí Vị Ương như có đăm chiêu: có lẽ Bùi Hoàng Hậu có chuyện quan trọng vội vàng kêu hắn đi làm. Nhưng là, chuyện gì cần thời gian nửa năm? Có thể để Doanh Sở rời đi khỏi hoàng cung, có thể thấy được việc này không phải là nhỏ.

Thời gian trôi qua mau, một tháng đã đi qua. Một ngày vào thời điểm giữa trưa dùng bữa, Lí Vị Ương nhìn Quách phu nhân vẻ mặt hoảng hốt, tựa hồ có chút tâm sự, liền có lòng muốn hỏi một câu, nhưng là trước mặt Tề Quốc Công cùng những người khác, Lí Vị Ương lại không muốn trực tiếp hỏi nữa. Thẳng đến ngọ thiện xong, Quách phu nhân rời về phòng, nàng mới đuổi theo, nhẹ giọng hỏi: mẫu thân, xảy ra chuyện gì, vì sao người mi tâm lo lắng trùng trùng?

Quách phu nhân dừng lại bước chân, thấy Lí Vị Ương, sắc mặt hơi hoãn, ôn nhu nói: buổi chiều mẫu thân muốn đi ra ngoài, đại khái là chạng vạng mới trở về.

Lí Vị Ương không khỏi nhìn nhìn sắc trời: giờ này sao lại muốn đi ra ngoài? Bên ngoài tựa hồ lập tức sẽ đổ mưa, nếu là sự tình không vội, ngày mai con sẽ bồi mẫu thân cùng đi.

Quách phu nhân nhìn thoáng qua bầu trời quay cuồng đám mây, do dự một lát, lại vẫn là lắc lắc đầu: ngày mai sợ là không kịp, ta muốn đi vương phủ một chuyến.

Lí Vị Ương không khỏi kinh ngạc nói: Vương gia? Mẫu thân vì sao muốn đi Vương gia, hay là Nam Khang công chúa có chuyện gì?

Quách phu nhân gật gật đầu, sắc mặt có một tia khó coi nói: ngay tại ngọ thiện phía trước, cung nữ bên người Nam Khang lặng lẽ đưa ta một phong thơ, mặt trên cái gì cũng không có, chỉ có hai chữ cứu mạng.

Lí Vị Ương sửng sốt: cứu mạng? Nam Khang công chúa vì sao muốn đưa thư như vậy đi? Vừa mới nãy mẫu thân nói cung nữ là lặng lẽ đến, này lại là có ý tứ gì? Quách phu nhân nhíu mày nói: cung nữ kia nói Nam Khang hiện thời đã bị Vương Diên giam lỏng, thế cho nên các cung nữ cũng không thể dễ dàng nhìn thấy công chúa.

Lí Vị Ương vốn tưởng rằng trải qua sự tình lần trước người này sẽ biết điều hơn, cũng không ngờ hắn ngược lại ngày một nghiêm trọng, lập tức nói: Vương Diên như thế thật lớn mật, dám nhốt công chúa!

Quách phu nhân lắc đầu thở dài: lần trước ở trong cung xảy ra chuyện, mẫu thân cũng có nghe thấy, con tuy rằng là có ý tốt, đáng tiếc chuyện này ngược lại còn tăng thêm cho Nam Khang công chúa cùng phò mã càng mâu thuẫn. Nghe nói phò mã cực kì sủng ái mỹ thiếp kia của hắn, muốn lập nàng làm bình thê, vì chuyện này, hắn cùng công chúa năm lần bảy lượt cãi lộn, huyên náo toàn bộ Vương gia. Vương Quỳnh vì thế còn trách Vương Diên một chút, nhưng là không có hiệu quả, quả thực giống như là loại mê muội. mẫu thân thật sự là không rõ, Vương Diên từ trước tuy có chút lỗ mãng, tính cách cũng không đến nỗi xấu giống như thế, lại không biết kết quả xảy ra chuyện gì khiến bản thân hắn biến thành như vậy, mà ngay cả phụ thân của hắn quản giáo cũng không chịu nghe theo, cho nên —— vô luận như thế nào mâu thân cũng phải đi Vương gia một chuyến.

Lí Vị Ương hiểu, Nam Khang công chúa là dưỡng nữ của Quách Huệ phi, Huệ phi dặn dò nhắc nhở, thỉnh Quách gia thay nàng ta ở ngoài cung chiếu cố công chúa, nếu là Nam Khang xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Quách Huệ phi nhất định sẽ vô cùng thương tâm, cho nên Quách phu nhân mới có thể vội vã tiến đến Vương gia. Lí Vị Ương trầm ngâm một lát, mở miệng nói: mẫu thân đã muốn đi, không ngại mang theo vài vị huynh trưởng, nếu là náo ra sự tình gì còn có thể giúp mẫu thân giải quyết.

Quách phu nhân đương nhiên cũng lo lắng qua điểm này, lại lắc đầu nói: thật sự không ổn lắm, các ca ca con nếu biết Vương Diên là người gây chuyện, nhất định thập phần tức giận, đem sự tình náo lớn, làm như vậy đối với Nam Khang công chúa cũng không có chỗ tốt gì, bọn họ vợ chồng luôn muốn đi xuống... Có lẽ người trẻ tuổi trong lúc đó thiếu xuy nghĩ, ta đi khuyên một chút là được.

Quách gia tương đương với Nam Khang ngoại tổ gia, vô duyên vô cớ Quách gia cùng vài công tử tiến vào, người khác nhất định sẽ tưởng đến chọn thứ gì hoặc là khiêu khích. Quách phu nhân là người muốn đến hoà giải, đương nhiên không để Vương gia hiểu lầm, Lí Vị Ương cũng là không cho là đúng, nàng nói vậy vì biết cá tính của Vương Diên, nhất định sẽ không bởi vì người khuyên sẽ cải tà quy chính, huống chi hắn luôn sủng ái cái tiểu thiếp kia, thậm chí không để ý tôn nghiêm của Nam Khang công chúa cùng hoàng thất có thể diện, có thể thấy được người này đã điên đến mức nông nỗi, nàng lại thế nào có thể để Quách phu nhân mạo hiểm? Nghĩ nghĩ, nàng tiến lên một bước nắm tay Quách phu nhân nói: mẫu thân không cần lo lắng trùng trùng, như vậy đi, con trước hết mời người đi vương phủ tìm hiểu một chút tin tức, xem kết quả xảy ra chuyện gì, sau đó chúng ta sẽ quyết dịnh nên xử trí như thế nào. Người cũng không nên gấp gáp, chờ trận mưa to này qua, ngày mai ta lại cùng người tiến đến.

Quách phu nhân nhìn Lí Vị Ương thần sắc kiên quyết, là hạ quyết tâm không để bản thân đi, nàng tâm niệm vừa động nói: hảo, mẫu thân đây sẽ chờ tin tức của con. Lí Vị Ương gật gật đầu, lập tức phân phó Triệu Nguyệt nói: người đi Vương gia hỏi một câu, xem kết quả xảy ra chuyện gì, tận lực lặng lẽ, không cần kinh động phò mã! Triệu Nguyệt lập tức lên tiếng: DẠ! sau đó bước nhanh rời đi. Vừa mới đi đến trong đình viện, chỉ nghe thấy ầm vang một tiếng nổ, cũng là nhất đạo thiểm điện nhảy lên không mà qua, lập tức liền nhìn thấy mưa lớn theo bầu trời mới hạ xuống. Quách phu nhân nhìn nhìn ngoài trời, không khỏi mi tâm nhăn lại thay đổi nhanh, che giấu không được nội tâm lo âu.

Lí Vị Ương đã nhìn ra, nhẹ nhàng nắm giữ tay nàng: mẫu thân, thời tiết mát, ngươi đi vào trước nghỉ ngơi đi, có tin tức con sẽ lập tức thông báo người. Quách phu nhân gật gật đầu, lập tức liền cùng tỳ nữ rời đi. Lí Vị Ương nhìn bóng lưng bà, cũng là lâm vào trầm tư. Nam Khang công chúa đột nhiên đưa một phong kỳ quái đến, chuyện này thật sự là ý vị sâu xa, trải qua chuyện lần trước, Nam Khang lại không giống như trước, đơn thuần lỗ mãng, cứu mạng Hai chữ này là hàm nghĩa gì, nàng hẳn là rất rõ ràng... Cho nên Lí Vị Ương mới trăm phương nghìn kế cản trở Quách phu nhân tiến đến, nàng cảm thấy chuyện này là vô cùng cổ quái.

Không lâu sau, Triệu Nguyệt liền hướng Lí Vị Ương hồi báo nói: tiểu thư, nô tì đã đi tìm hiểu qua, phò mã bởi vì bị thương ở đùi phải, tính tình càng thêm táo bạo dễ giận, cả ngày chỉ ở tại phòng tiểu thiếp kia, căn bản không để ý tới Nam Khang công chúa. Trấn đông tướng quân vì việc này giận dữ, hung hăng đánh phò mã một chút, ai biết hắn lại điên dại ngày một nghiêm trọng, thậm chí đem Nam Khang công chúa khu trục xuất ra khỏi phòng, đem tiểu thiếp kia đi vào, hiện thời công chúa sống một mình ở nhất viện, Vương Diên còn phái người trông coi, không để công chúa mật báo cho người trong cung, nếu không có những người khác của Vương gia bảo vệ, chỉ sợ...

Triệu Nguyệt không nói tiếp, nhưng Lí Vị Ương đã đứng lên, trong mắt lại khó được lộ ra thanh sắc khinh miệt: từ trước ta chỉ nghe người ta nói sắc mê tâm khiếu, lại chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy. Hiện thời xem ra Vương Diên này thật là điên rồi, như thế ngu xuẩn sự việc như vậy hắn cũng dám làm, thực làm người ta không dám tin!

Triệu Nguyệt cúi đầu nói: không cần biết người ngoài hắn đối sử ra sao, liền ngay cả người của Vương gia cũng cùng hắn ầm ĩ, trấn đông tướng quân có lần muốn đem hắn trục xuất khỏi gia môn, nhưng là lại ngại cho Nam Khang công chúa nên không thể hành động, dù sao hắn cũng là phò mã, địa vị tôn sùng...

Chuyện này quả thực chính là cái nghịch biện, bởi vì là phò mã, cho nên là có thể làm xằng làm bậy sao? Triệu Nguyệt đang nói, lại liền thấy Liên Tâm bước nhanh đi đến, nàng khom người nói: tiểu thư, phu nhân vừa mới phân phó bị xe ngựa, đi ra cửa.

Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức nói: cái gì, mẫu thân ta nhằm hướng nào mà đi?

Liên tâm hồi đáp: Là hướng phía đông nam hướng mà đi, lại không có nghe thấy phu nhân phân phó đi chỗ nào, bên ngoài mưa đa bớt, lập tức bước đi liền, không biết phu nhân có việc gì gấp, giờ đã trễ nhưng lại muốn vội vàng xuất môn.

Lí Vị Ương đã hiểu được, nàng phân phó Triệu Nguyệt nói: Nhanh đi chuẩn bị xe ngựa, ta muốn lập tức xuất môn. Đi thông báo cho ba vị huynh trưởng, nói mẫu thân cùng ta đi Vương gia. Hôm nay, Quách Trừng, Quách Đôn, Quách Đạo ba người đều đi Tần Vương phủ dự tiệc cho nên không ở phủ thượng, Lí Vị Ương không kịp thông báo bọn họ, chỉ có thể lưu lại lời nhắn, liền vội vã đi.

Xe ngựa Quách gia một đường đến vương phủ, quản gia của Vương gia bước nhanh ra đón: Quách tiểu thư, không có từ xa tiếp đón, thỉnh ngài khoan thứ. Nhưng là... Tiểu thư nhà ta hôm nay đi dự yến hội phủ Tần Vương, không ở nhà.

Lí Vị Ương bước chân một chút, không khỏi quay đầu nói: Tiểu thư nhà ngươi không ở phủ, vậy những người khác đâu?

Quản gia lập tức nói: Tướng quân hôm nay cùng tấn nam hầu có hẹn, mặt khác hai vị công tử cũng đều không ở phủ thượng, chỉ còn có công chúa cùng phò mã.

Lí Vị Ương gật gật đầu, lập tức nói: Ngươi đi đi, ta tự đến viện chính thăm Nam Khang công chúa.

Quản gia nhìn Lí Vị Ương, càng thêm do dự nói: Quách tiểu thư, vẫn là để lão nô dẫn đường cho ngài đi, Nam Khang công chúa hiện tại đã không được ở trong viện ban đầu.

Lí Vị Ương trên mặt tránh qua một tia thanh lãnh, nói: Hảo, ngươi ở phía trước dẫn đường.

Đây là một tòa môn quy nhỏ, cửa chỉ có hai, ba cung nữ, người người thần sắc hoảng hốt dáng điệu bất an, nhìn thấy quản gia dẫn theo Lí Vị Ương đến, vội vàng khom mình hành lễ.

Lí Vị Ương nghỉ chân, hỏi: Hôm nay mẫu thân ta đã tới sao?

Vài cái cung nữ đều là nhận thức được Quách phu nhân, vội vàng nói: Là, phu nhân muốn nói chuyện riêng.

Lí Vị Ương gật gật đầu, lập tức nói: Các ngươi liền thủ ở bên ngoài, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.

Các cung nữ cùng kêu lên xác nhận, theo sau liền nhìn thấy Lí Vị Ương mang theo Triệu Nguyệt đi đến tiến vào, một cung nữ khuynh thân nói: Ngươi xem, Quách phu nhân cùng Quách tiểu thư đều đến, lần này công chúa chúng ta có thể có chỗ dựa.

Một cung nữ cũng là lắc đầu nói: Phò mã kia ai cũng không dám trêu chọc hắn, quả thực hắn giống như là điên rồi, ta chỉ sợ người Quách gia đến cũng không có biện pháp nào.

Bên cạnh có người chạy nhanh nói: Các ngươi hai cái đều nhỏ tiếng chút, nếu là không cẩn thận bị phò mã nghe thấy, đều chịu tội không nổi! hai cung nữ kia hai mặt nhìn nhau, nhất thời không lên tiếng.

Quản gia nghe được không khỏi thở dài một tiếng, vị tam công tử nhà bọn họ cũng không biết kết quả là chuyện gì xảy ra, từ khi gặp nữ nhân bên ngoài kia, giống như là bị mê hoặc tâm hồn. Lời nói của phụ thân hắn cũng không chịu nghe, lời nói của huynh đệ tỷ muội cũng không để ý, đối với Nam Khang công chúa vị thê tử này thái độ càng là ác liệt đến cực điểm. Nhất là khoảng thời gian này, lời nói lạnh nhạt đều có tính khinh, thậm chí thời điểm tâm tình không tốt còn muốn động thủ, hên là có Vương Quỳnh kịp thời ngăn trở hắn, nếu không chỉ sợ toàn bộ Vương gia đều phải gặp tai ương ngập đầu. Nhưng dù sao Vương Quỳnh cũng không thể quản thúc dược hắn, Vương Diên thì lạ không có chút gì gọi là muốn dừng tay, ngược lại ngày một nghiêm trọng. Một khi người của Vương gia làm cho hắn cảm thấy khó chịu, hoặc là đối hắn quản giáo quá mức, hắn vừa quay đầu sẽ gặp Nam Khang công chúa chút giận trên người. Vương Quỳnh vì thế chuẩn bị không ít hộ vệ xung quanh công chúa bảo vệ, phòng ngừa Vương Diên vô lễ. Ai biết Vương Diên thế nhưng lại đem từng tên hộ vệ đuổi đi hết, cũng tự tuyên bố rằng Vương Quỳnh nếu lại nhúng tay giữa chuyện vợ chồng bọn họ, hắn sẽ ra bích phủ đệ ở ngoài sống. Vương Quỳnh sợ sự tình náo đại, truyền ra ngoài khiến người người chê cười, bất đắc dĩ mới đưa hết thảy hạ nhân về, chỉ có thể âm thầm che chở công chúa phòng ngừa người điên này lại gây chuyện.Quản gia lại nhìn trong viện liếc mắt một cái, bất đắc dĩ xoay người rời đi. Mà lúc này, trong phòng Quách phu nhân đang ôn nhu an ủi Nam Khang công chúa, thời điểm Lí Vị Ương đuổi tới, nhìn thấy Quách phu nhân cả người không sao, mới yên lòng.

Nam Khang công chúa nhìn thấy Lí Vị Ương đến, giống như tìm được tâm phúc, trên mặt dẫn theo nước mắt nói: Gia nhi tỷ tỷ, ngươi rốt cục đã đến.

Lí Vị Ương gật gật đầu, nói: Mẫu thân nói có nhận được thư của công chúa

Nam Khang sửng sốt, lập tức nói: Gởi thư? Cái gì gởi thư, ta không có truyền thư đi ra ngoài.

Lí Vị Ương cùng Quách phu nhân liếc nhau, trên mặt đều lộ ra thanh sắc kinh nghi. Quách phu nhân vừa rồi nóng vội chỉ lo hỏi tình trạng Nam Khang, thật không có nhắc tới sự tình này, lúc này mới hỏi nói: Hôm nay ta rõ ràng nhận được một bức thư, người kia nói là cung nữ lục nhi nhờ cậy đưa tới, mặt trên chỉ viết hai chữ cứu mạng, cho nên ta mới vội vã chạy tới nơi này.

Nam Khang công chúa nghe đến đó, vẻ mặt càng thêm khó có thể tin: Lục nhi? Điều này sao có thể! Lục nhi đã bị Vương Diên bắt đến chỗ tiểu thiếp hắn làm việc, hiện thời cũng là chỉ có hắn với tiểu thiếp, ta lại làm sao có thể hội phân phó nàng làm việc?

Lí Vị Ương biến sắc,: nếu công chúa nói như vậy, người tìm chúng ta là Vương Diên, hắn có ý tứ.

Nam Khang công chúa khuôn mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch, nàng lập tức đứng dậy nói: Hắn khẳng định không có hảo tâm như vậy, phu nhân, tỷ tỷ các ngươi đi nhanh đi, ta sẽ không có chuyện gì!

Quách phu nhân nhìn Nam Khang công chúa, rõ ràng sợ hãi cả người phát run, cũng là cứng rắn buộc bọn họ rời đi, nàng không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một hơi nói: Nam Khang, ngươi cùng chúng ta cùng nhau rời nơi này đi.

Nam Khang công chúa lắp bắp kinh hãi nói: Rời nơi này, ta có thể đi nơi nào? Ta là con dâu Vương gia, điều này sẽ không thay đổi, trừ phi bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Nàng lúc này không gọi phụ hoàng chỉ kêu bệ hạ, chứng minh nàng đã nhận rõ Hoàng đế đối nàng vô tình.

Lí Vị Ương mục thị nàng nói: Ngươi không cần nhớ tới bệ hạ, hắn trong lòng đã không có người nữ nhi là ngươi, vậy ngươi thân ở nơi nào hắn đều sẽ không để ý.

Nam Khang lại không là nghĩ như vậy, nàng nhìn Lí Vị Ương nói: Gia nhi tỷ tỷ, ta biết mọi người là muốn cứu ta, nhưng hiện thời ta đã không là Nam Khang trước đây, cũng không có ngu xuẩn như vậy, nếu là ta rời đi cùng Quách gia, nhất định sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho các ngươi! Vương Diên không sợ trời không sợ đất, quả thực giống như người điên, hắn đem ta đuổi ra khỏi phòng chính, hiện thời ta chính là chịu điểm ủy khuất thôi, còn chưa chết, nhưng là ta không thể liên lụy Quách gia, liên lụy mẫu phi, cho nên các ngươi đi mau là được, không cần quản ta!

Lí Vị Ương nghe được Nam Khang nói mấy lời này, trong lòng cũng là hơi hơi động, kỳ thực nàng đã sớm cảm thấy chuyện hôm nay có người gửi thư là vô cùng cổ quái, nhưng Quách phu nhân cố ý muốn đến, nàng cũng không miễn theo tới. Nghĩ đến đây, nàng quay đầu hướng Quách phu nhân nói: Mẫu thân, Nam Khang nói cũng không có sai, con trước tiên đưa người trở về, có chuyện gì chúng ta bàn bạc kỹ hơn, người yên tâm, con sẽ không để Nam Khang ở trong này chịu ủy khuất, nhất định sẽ nghĩ cách giúp nàng rời khỏi nơi này. Quách phu nhân vừa muốn gật đầu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một cái cười lạnh: Muốn rời khỏi nơi này, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!

Lí Vị Ương ánh mắt nhất ngưng, liền nhìn thấy Vương Diên theo ngoài cửa đi đến, kia một khuôn mặt tuấn mỹ thoạt nhìn như trước là thần thái sáng láng, chính là bước chân khập khiễng chứng minh đùi phải hắn đã bị phế, Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng nói: Rõ ràng đã tàn phế, bước chân so với từ trước lớn hơn. Vương công tử thật đúng là thân tàn chí kiên!

Vương Diên nghe đến đó, không khỏi nổi giận nói: Quách Gia, ngươi thật to gan!

Lí Vị Ương tươi cười lại cực kì tầm thường: Vương công tử, lời này ngươi có thể nói không chỉ một lần!

Vương Diên âm lãnh nói: Bảo ta Vương công tử? Quách tiểu thư, ngươi chỉ sợ đã quên, ta là phò mã, ngươi phải xưng hô ta một tiếng phò mã!

Lí Vị Ương hơi hơi nâng lên mi mắt, con ngươi kia trong suốt như nước ở trong nháy mắt phảng phất đao phong đứng ngay trước mặt nhìn Vương Diên đáy lòng phát lạnh, nàng thanh âm cũng là thập phần lãnh liệt: Ngươi còn nhớ bản thân là phò mã, ngươi đã biết bản thân là loại người nào, vì sao còn muốn làm xằng làm bậy như vậy!

Vương Diên mày nhíu nhíu, thanh âm tuy rằng như trước đông lạnh nói: Quách tiểu thư, ngươi cái gì cũng tốt, cái chính là sao chỉ thích đưa mõm chó vào chuyện người khác! Ta cùng Nam Khang chính là vợ chồng, sự tình giữa chúng ta há đến phần ngươi một ngoại nhân đến nhúng tay vào, ta sớm đã cảnh cáo ngươi, nói ngươi không cần nhiều chuyện, ngươi lại cố tình không nghe!

Lí Vị Ương thần sắc điềm đạm, không có chút tức giận: Nam Khang công chúa cùng ta tình đồng tỷ muội, nàng gặp chuyện ta tự nhiên không thể ngồi xem mặc kệ. Hiện tại ta thầm nghĩ, hỏi ngươi một câu, trăm phương nghìn kế mời chúng ta đến đây, kết quả là duyên cớ gì?

Nam Khang cảnh giác nhìn Vương Diên, thần sắc có chút bất an, nàng thấp giọng nói: Vương Diên,chuyện giữa ta và ngươi không cần liên lụy người khác, ngươi nên tránh ra, thả Quách phu nhân cùng Quách tiểu thư rời đi, không cần gây thêm chuyện nữa! Nam Khang dù sao cùng Vương Diên chỉ có ít thời gian vợ chồng, nên đối hắn có ba phần hiểu biết, giờ phút này nhìn thấy hắn không có bộ dáng ý tốt, trong lòng liền khẩn trương đứng lên, nàng hôm nay căn bản không có truyền tin cho Quách phu nhân, đối phương lại cố tình giả danh nàng truyền đến tin cầu cứu, chuyện này thật sự là quá cổ quái, nàng liền liên tưởng đến Vương Diên, sợ là hắn muốn báo thù trước đó Quách Gia đả thương đùi hắn, quả thực như thế, bản thân đã ảnh hưởng đến người Quách gía, làm phiền hà đến Quách phu nhân cùng Quách Gia tiểu thư.

Triệu Nguyệt cảnh giác xem một màn, đột nhiên trong tai truyền đến tiếng rên rỉ, trong lòng nàng rùng mình, nghiêng tai lắng nghe, lại là một tiếng hô hấp dồn dập, cùng với tiếng đầu lâu vỡ vụn, nàng thần sắc biến đổi, hình như hộ vệ bên ngoài đang đánh nhau! Triệu Nguyệt biến sắc, tiểu thư lần này xuất hành là sớm có phòng bị, chuẩn bị mười người võ công cao cường của hộ vệ Quách phủ, còn có hai mươi ám vệ ẩn tàng thân hình bảo hộ, đến nơi nào đều hẳn là vô tư. Nhưng hôm nay nàng nghe ngoài cửa tiếng hộ vệ bị giết vị trí hẳn là rất gần, tình huống lần này không đúng!Lúc này, Vương Diên đã rút trường kiếm bên hông ra, chỉ vào Lí Vị Ương nói: Quách tiểu thư, ta trăm phương nghìn kế thỉnh ngươi tới, ngươi nghĩ ta sẽ nhẹ nhàng buông tha ngươi như vậy sao? Về phần ngươi mang theo nhiều hộ vệ như vậy, sớm bị người của ta cho rơi vào cạm bẫy vây khốn hơn phân nửa, còn lại nếu có thể phá vậy, cũng sẽ bị ta an bày ám khí giết chết!

Vương Diên có vẻ khác với những người Vương gia, mục đích vì lợi dụng Vương Tử Khâm bày ra quân trận này. Lí Vị Ương trầm tĩnh nói: Hoá ra phò mã là sớm có chuẩn bị!

Vương Diên nảy sinh ác độc nói: Đây là điều đương nhiên, ngươi phế ta một chân, ta liền muốn tính mệnh của ngươi!

Lí Vị Ương mỉm cười: Phò mã có từng lo lắng kết cục sau này của ngươi không?

Vương Diên tươi cười trung lộ nói ra cắn cốt hàn ý: Mặc kệ là hậu quả gì, ta đều muốn giết ngươi! Giờ phút này hắn tươi cười độc ác âm ngoan, đáy lòng phát lạnh.

Nam Khang công chúa thế nhưng bước tới một bước che ở phía trước Lí Vị Ương, rõ ràng thân thể kịch liệt run run, thanh âm cũng thoát phá, nàng lại từng chữ từng chữ nói: Vương Diên, ngươi chớ quên, Quách Gia là Quách phủ thiên kim, nếu là nàng có tổn thương gì, người của Quách gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi một người có thể đấu được toàn bộ Quách thị gia tộc sao? Ngươi nếu làm bị thương Quách phủ phu nhân cùng tiểu thư, Vương gia nhân cũng sẽ không thể giúp ngươi, bọn họ chỉ biết đem ngươi đẩy ra, bởi vì ngươi phạm vào ngập trời tội lớn!

Vương Diên chợt biến sắc, nắm trường kiếm ngón tay siết chặt, hắn đương nhiên biết, nếu là bản thân làm Quách Gia bị thương, Vương gia nhân chỉ biết lập tức không quan tâm hắn, bởi vì bọn họ không đồng ý trở thành quân cờ như Bùi thị gia tộc, nhưng là lần trước Quách Gia chặt đứt hắn một cái đùi phải, làm hắn ngày ngày đêm đêm thống khổ khó chịu, thù hận như vậy hắn lại sao có thể quên! Chỉ cần hắn hôm nay giết Quách Gia, phụ thân cùng huynh trưởng của hắn tự nhiên có biện pháp giải quyết vấn đề. Tuy rằng là hắn chủ động động thủ, khả đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể nói là Quách phu nhân cùng Quách Gia hành hung người trước, ý đồ muốn giết hắn vì Nam Khang công chúa cho hả giận, đến lúc đó tự nhiên có thể giải quyết dễ dàng!

Lí Vị Ương nhìn Nam Khang công chúa, hiện thời nàng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ ban đầu nữa, đến thời khắc mấu chốt, nàng cũng hiểu được lúc này việc bảo họ bản thân cùng người nhà Quách Gia là quan trọng nhất. Lí Vị Ương mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bờ vai của Nam Khang công chúa, lúc đó trong nháy mắt, Nam Khang quay đầu, trong mắt cũng là hàm nước mắt. Lí Vị Ương nhàn nhạt nói: Ngươi yên tâm đi, ta không có việc gì, trước tiên hãy tránh ra.

Nam Khang cũng là đứng trước mặt nàng không chịu rời đi, Lí Vị Ương là vì nàng đến, nàng tuyệt đối không để Quách Gia có tổn thương, bằng không nàng liền không còn mặt mũi đi gặp Quách Huệ phi.

Vương Diên cười lạnh tiến lên một bước, trường kiếm tới gần vài phần, hắn đôi mắt màu đỏ, thời điểm nhìn Lí Vị Ương có thị huyết hận ý: Quách Gia, ta khuyên ngươi thành thành thật thật đi lại đây! Bằng không, mẫu thân ngươi ta cũng sẽ không bỏ qua! Lí Vị Ương khinh nhẹ nhíu mày, Nam Khang lại đột nhiên hướng hắn tiến vài bước lớn tiếng nói: Mặc kệ ngươi muốn làm gì, lại có cái gan gì, mọi chuyện đều do ngươi gây ra, không nên trách người khác!

Vương Diên tay trái lấy kiếm, tay phải đột nhiên kéo Nam Khang vào trong người, thấy nàng như thế kích động, tươi cười lại trở nên thập phần trào phúng, nói: Ngươi thật sự là đồ tiện nhân! Cấu kết ngoại nhân đến hại ta, ngươi cho là Quách gia nhân có thể giúp ngươi cả đời! Tưởng có thể rời khỏi Vương gia? Có thể, trừ phi ngươi chết! Ngươi trước tiên cút đi qua một bên, chờ ta xử lý xong Quách Gia, rồi sẽ đến lượt ngươi sau!

Nam Khang trong con ngươi dần dần lộ ra đau thương, thần sắc muốn chết, Vương Diên đã một phen nắm cổ áo nàng, hung hăng đem nàng đẩy té trên mặt đất, nàng không cẩn thận đụng vào bên cạnh góc bàn, cái trán nhất thời máu tươi đầm đìa, nhưng Vương Diên cũng không thèm nhìn nàng liếc mắt một cái, chính là hướng Lí Vị Ương đi về trước một bước. Hắn từ nhỏ theo phụ thân ở trong quân doanh lớn lên, được giáo dưỡng kỹ càng, lại trong lòng thô bạo dã man. Nhân ở trong quân luyện võ nghệ, thân hình lại phá lệ cao lớn, người tầm thường là không thể đả thương hắn, đến nay chưa có nữ nhân dám hỗn hào với hắn, thế mà Lí Vị Ương lại dám phế đi hắn một cái đùi phải, hiện thời hắn kiếm hắn sẽ không lưu tình!

Nam Khang công chúa gắt gao trừng mắt Vương Diên, trong mắt có khắc cốt hận ý.

Triệu Nguyệt bước nhanh tiến lên, đem Quách phu nhân cùng Lí Vị Ương bảo hộ ở sau người, bên hông nhuyễn kiếm cũng đồng thời xuất ra.

Vương Diên lạnh lùng cười nói: Bất quá chỉ là một nô tì mà thôi, ngươi cho là làn nào cũng đều như vậy dùng được sao? Lập tức hắn đã một kiếm xông đi lên, xuống tay không lưu tình chút nào, đều là giống như thủy ngân tả một loại vô khổng bất nhập sát chiêu! Triệu Nguyệt chân khí bỗng chốc lan toả toàn thân, cả người bay giữa không trung, tránh đi trường kiếm đối phương, nhưng nghe áo choàng xoạt một tiếng, thế nhưng bị đối phương dùng kiếm chặt bỏ nửa áo choàng, nàng thân người bay giữa không trung, kiếm thế liền có chút ngưng trệ, mà Vương Diên trường kiếm hốt bạo hàn mang, Triệu Nguyệt nhất thời không chịu nổi, thân hình ngả về phía sau, rơi xuống đất, đối phương trường kiếm lại đón đầu đi lên!

Lí Vị Ương không khỏi nhíu mày, lần trước võ công Vương Diên cùng Triệu Nguyệt còn tương xứng, hiện thời lại không biết là duyên cớ nào, thế nhưng trở nên lợi hại! Bất quá là ngắn ngủi mới một tháng, một người sao võ công có thể tăng lên nhiều như vậy sao?

Triệu Nguyệt bị đối phương làm cho tả hữu né tránh, toàn thân phi từ phía sau Vương Diên, Vương Diên nghe được sau đầu sinh phong, lạnh lùng cười, cũng là phản thủ một kiếm, Triệu Nguyệt thế đi rất mãnh không kịp sát trụ, mũi kiếm lạnh lẽo cứa vào da thịt nàng, giống như tận xương thịt bên trong, một kiếm sát thương sâu đậm, Triệu Nguyệt phản kiếm mà chắn, rất dễ dàng ngăn cách trường kiếm hắn, Vương Diên lại cười một tiếng dài, tả quyền anh ra, Phanh một tiếng đánh vào vai phải Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt tuy là chuẩn bị tốt, vẫn bị một quyền đánh trúng máu tươi phun ra. Triệu Nguyệt bị bức lui sau ba bước, đã sắp đụng tới cái bàn, chưởng phong kích động trung, lan đến gần bên cạnh bình hoa, Triệu Nguyệt linh cơ vừa động, một cước đem bình hoa đá đến giữa không trung, sau đó xuất chưởng đánh ra kình phong, bình hoa hóa thành mấy trăm khối thật nhỏ mảnh sứ, giống như ám khí một loạt hướng Vương Diên đánh tới, Vương Diên vội vàng xuất song kiếm, ở thân tiền họa xuất ngàn vạn bóng kiếm, chặn ám khí.Chờ tỉnh qua thần đến, Vương Diên song kiếm đồng loạt công đi lên, Triệu Nguyệt nỗ lực đề khí, trên mặt đất cấp tốc quay cuồng, có thế này kham kham tránh né. Triệu Nguyệt luyện tập là kiếm phàm tương đối linh hoạt, trong phòng này thập phần nhỏ hẹp, độ cao hữu hạn, thi triển không hết võ công, thế này khắp nơi bị quản chế, hơn nữa Vương Diên này tựa hồ dùng vật dược gì, cứ thế võ công tăng nhiều, Triệu Nguyệt tâm niệm nhanh quay ngược trở lại, liền vội tốc hướng ra phía ngoài thối lui, muốn đem Vương Diên dẫn tới bên ngoài trên bãi đất trống. Vương Diên không vội không hoảng hốt, một đường cùng Triệu Nguyệt hai người đánh ra cửa sổ, đến trong đình viện. Triệu Nguyệt hạ tâm, chân đạp bước nhanh, sau đó đểu xuất chiêu ngoan độc, rốt cục làm cho Vương Diên từng bước lui về phía sau.

Lí Vị Ương nhìn chăm chú vào thế cục trong viện, Quách phu nhân khẩn trương nói: Gia nhi, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Lí Vị Ương phảng phất không có nghe thấy, ánh mắt chỉ dừng ở trên mặt Vương Diên, nàng cảm thấy chuyện này cổ quái nói không nên lời, trong thời gian ngắn như vậy Vương Diên võ công đột nhiên tăng mạnh, quả thực như có hữu thần trợ. Hắn còn có thể khống chế được ám vệ của bản thân nàng, chắc chắn sau lưng có người chỉ điểm hắn, trợ giúp hắn, thậm chí thiết kế ra hết thảy cạn bẫy đến ám sát bản thân nàng! Nghĩ đến đây, nàng trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia nghi ngờ có liên quan đến ai đó...nàng liền nhớ đến một bên mặt nạ với gương mặt tái nhợt tái nhợt...

Triệu Nguyệt đã hướng Vương Diên vọt đi qua, lại đột nhiên nghe thấy Vương Diên quát to: Bắt nàng ta! Nhưng vào lúc này, một cái lưới lớn đã được chuẩn bị sẵn bỗng hướng nàng úp tới lên đầu, Triệu Nguyệt cả kinh, dùng trường kiếm chém cái lưới, trường kiếm căn bản chưa vung lên được đã bị mắc kẹt trong lỗ ti của lưới, cả người nàng lại bị lưới úp xuống, toàn thân khó dẫy dụa ra được, bị bắt phủ phục. Nàng không dám tin nhìn Vương Diên, lạnh lùng nói: Ngươi đã sử dụng quỷ kế?

Vương Diên cười ha ha, hắn lớn tiếng nói: Còn không đem nàng trói đứng lên!

Chuyện này đã sớm có hộ vệ mai phục, nghe vậy lập tức tiến lên đem Triệu Nguyệt gắt gao khống chế, sau đó lấy lưới chói nàng lại thành một cục như bó giò. Lí Vị Ương trong phòng đi ra, nàng ánh mắt lạnh như băng nhìn Vương Diên nói: Hoá ra để đối phó với nha đầu của ta thì ngươi đã chuẩn bị tốt, phò mã quả nhiên là thông minh!

Vương Diên tươi cười dẫn theo một tia đắc ý: Nếu không có như thế, làm sao ta có thể lấy tính mạng của ngươi đây? Quách Gia ngươi chớ có trách ta, muốn trách thì trách ngươi xen vào việc của người khác, nhất định chết không có kết cục tốt!

Nhìn thấy Lí Vị Ương hồn nhiên thanh sắc không có e ngại, Vương Diên càng tức giận.

Nam Khang công chúa trong phòng chạy ra đuổi tới, nàng lớn tiếng nói: Vương Diên, ngươi không nên sai lại càng thêm sai!

Vương Diên cũng là cười ha ha, nhanh chóng nâng lên trường kiếm, chỉ vào Lí Vị Ương nói: Đây là ngươi nợ ta, hôm nay ta sẽ hướng ngươi đòi lại!

Nam Khang công chúa cấp tốc về chạy về phía Lí Vị Ương, hiển nhiên là không để Vương Diên hại Vị Ương. Ai biết Vương Diên lại nâng tay liền cho Nam Khang một kiếm, Nam Khang bỗng chốc quỳ rạp xuống đất, trên đầu gối cũng là máu tươi chảy ròng. Lí Vị Ương sắc mặt tức giận nói: Phò mã, ngươi có biết bản thân ngươi đang làm gì không hả? ngươi làm công chúa điện hạ bị thương, đây chính là tử tội! Vương Diên tươi cười lạnh hơn, hắn lớn tiếng nói: Cái gì tử tội? Ta cũng muốn nhìn, ai có thể làm khó dễ ta được? Một bộ dáng càn rỡ tới cực điểm, so với Vương Diêm trước đây tưởng như hai người!

Lí Vị Ương chính mắt nhìn thấy Vương Diên trong mắt hắn tàn nhẫn cùng một tia điên cuồng,cái ý tưởng chợt trong đầu lướt qua, nàng nhịn không được bật thốt lên nói: Ngươi là bị người ta khống chế!

Vương Diên mặt mày bay lên như đao, trong tay trường kiếm vút ra, tựa như thanh phong tia chớp, chỉa thẳng tới trước ngực Lí Vị Ương, Triệu Nguyệt bị áp chế trên mặt đất cùng Nam Khang công chúa đồng thời hô to: Cẩn thận! Quách phu nhân vừa vặn đuổi tới cửa, nhìn thấy tình cảnh lúc này bị dọa ngất đi! Nhìn thấy các nàng như thế sợ hãi, Vương Diên đắc ý cười, thủ đoạn trầm xuống, lại đột nhiên xoay người, mọi người chỉ thấy được trên không trung vài đạo huyết quang nổ lên, vừa mới xông vào, hai gã ám vệ thậm chí còn không kịp nói ra tiếng liền trợn tròn mắt, nằm té trên mặt đất, yết hầu còn tại thì thầm chảy máu đỏ tươi.

Nam Khang công chúa kêu một tiếng sợ hãi, trên mặt cơ bắp kịch liệt co rúm, môi run lên, tựa hồ muốn khóc, nhưng là chỉ có thể nức nức nở nở phát tiếng thút thít.

Ám vệ bên cạnh ngươi quả nhiên lợi hại, trước đó ta đã từng làm thí nghiệm, cạm bẫy này do muội muội ta thiết kế ám vệ nhà ta đều không có biện pháp xuyên thấu! Vương Diên cười nói.

Lí Vị Ương nhíu mày, này đó ám vệ mà Nguyên Liệt tỉ mỉ an bày ở bên người nàng nhằm bảo hộ nàng, cũng không ngờ bị cạn bẫy của Vương Tử Khâm làm khó, vốn có hại gã ám vệ xông vào được nhưng vẫn là thất bại trong gang tấc, có thể thấy được đối phương chuẩn bị đã lâu, muốn lấy được tánh mạng nàng bằng mọi giá.

Quách phu nhân tỉnh lại, tiến lên gắt gao bảo vệ Lí Vị Ương, lớn tiếng nói: Phò mã, ngươi nếu là muốn giết người, liền giết ta đi, không cần làm hại đến nữ nhi của ta!

Đừng có gấp, các ngươi một người đều chạy không thoát! Vương Diên nhẹ nhàng mà ở trường kiếm vung lên cao, bảo kiếm kia tấu ra một tia minh vang, nghe vào trong tai mọi người, tựa như tử vong chi âm, hắn mỉm cười, đột nhiên buông hạ trường kiếm, từng bước một hướng về phía Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương ý nghĩ ở kịch liệt chuyển động, ban đầu Quách phu nhân thu được kia một phong thơ, sau đó là bản thân đuổi theo Quách phu nhân tới, bất luận Quách gia hay Vương gia những người khác đều không ở phủ thượng, lại tiếp Vương Diên muốn mượn cơ hội này trừ bỏ nàng, mà hắn vẻ mặt lại như điên cuồng, căn bản không nghe người khuyên cáo, giống như là bị khống chế! Nếu bản thân chết ở chỗ này, Quách gia chỉ biết đem Vương gia tính xổ, hai nhà náo loạn, quả nhiên đây là bàn tính tốt...

Lí Vị Ương cả đời này tràn ngập trong tinh phong huyết vũ, nàng cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi. Mắt thấy kiếm kia cách bản thân càng ngày càng gần, nàng cũng không lo lắng việc sinh tử của chính mình, nàng chỉ oán trách bản thân lo lắng còn chưa đủ chu đáo, thế cho nên không thể bảo hộ Quách phu nhân, để bà ấy lâm vào tuyệt cảnh như vậy! Kỳ thực hôm nay chuyện này bất luận Lí Vị Ương nàng cố ý né tránh như thế nào đi nữa, đều là tránh không được. Bởi vì đối phương sớm lắm hết thảy muốn dẫn nàng nhập cuộc, nếu không là Nam Khang công chúa cũng sẽ là người khác, chung quy nàng không thể khống chế được hết mọi chuyện. Mà trước mắt lúc này là Vương Diên, cũng bất quá cũng chỉ là một quân cờ, vẫn là một người không thông minh, bị người ta lợi dụng làm quân cờ!mũi kiếm của Vương Diên ở viên gạch trên đất xẹt qua, một đường bắn tung tóe ra thật nhỏ như Sao Hỏa, cảnh tượng xem ra cực kì đáng sợ.

Nhưng vào lúc này, Triệu Nguyệt thừa dịp không ai để ý bỗng chốc bay vút lên không trung, thoát khỏi bị áp chế, nàng thân hình nổ lên, trực tiếp liền hướng Vương Diên đánh tới, Vương Diên không ngờ Triệu Nguyệt đột nhiên thoát ra được, nhưng lại một tay kéo Quách phu nhân đến thân mình làm bia chắn, mạnh tay đẩy bà ấy về phía trước, chuyện phát sinh ở điện quang hỏa thạch trong lúc đó, Lí Vị Ương phòng bị không kịp, chỉ có thể mau một bước che ở trước mặt Quách phu nhân, Triệu Nguyệt sửng sốt, không kịp vận chuyển chân khí, trong tay trường kiếm lúc này bỗng chốc đâm vào thân hình Lí Vị Ương.

Quách phu nhân thất thanh la lớn: Gia nhi! Lí Vị Ương chỉ cảm thấy trước ngực cực đau, trước mặt bỗng tối sầm, phun ra một ngụm huyết, cơ hồ muốn ngất xỉu đi.

Trong hỗn loạn lại đột nhiên nghe thấy một trận thanh âm ồn ào, phảng phất là Vương Tử Khâm thất kinh nói: Tam ca, ngươi làm cái gì vậy? Này một tiếng truyền đến, lúc này Lí Vị Ương thần chí đột nhiên mơ hồ, cả người cũng hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy bản thân phảng phất bị liệt hỏa dày vò, toàn thân cao thấp chỗ đau chỗ không, cảm thấy như bị thiêu đốt, trước mắt một mảng mơ hồ, lại phảng phất nhìn đến vô số ảo ảnh, một lát là bản thân, một lát là đi qua, không ngừng ở sương mù bên trong thoáng hiện. Liền ngay cả mặt Nguyên Liệt đều là nhất thời rõ ràng nhất thời mông lung. Nàng không biết bản thân ở sương mù bên trong dày vò bao lâu, chung có một ngày, trước ngực lại như vậy đau đớn, sương mù kia cũng dần dần tán đi, nàng mở mắt ra, gặp được một cái mông lung thấp thoáng bóng người: Tỉnh?

Bên tai thanh âm thập phần quen thuộc, theo sau, nàng cảm thấy mê mang, ánh mắt giống như vừa muốn một lần nữa khép lại, bỗng nhiên cảm giác được có người đang nắm tay nàng, trước ngực lại là một trận đau đớn, nàng hai mắt khép lại, lại lần nữa lâm vào sương mù bên trong.

Quách phu nhân nhìn nữ nhi khuôn mặt trắng bệch, mày không khỏi khinh súc, nàng xoay người lại nói: Thái y không phải nói là Gia nhi là không có trở ngại sao? Vì sao lại bị thương nghiêm trọng như thế, đều ba ngày nay cũng không có thể tỉnh lại?

Quách Đạo ôn nhu nói: Mẫu thân không cần lo lắng, thái y nói khối phật bài kia thay Gia nhi chặn lại nhát kiếm trí mạng, trì hoãn kiếm thế, cho nên Gia nhi bất quá là chịu chút thương tổn da thịt mà thôi, do muôi ấy thân mình yếu ớt, nhất thời không thể khỏi ngay được, con nghĩ hai ngày sau sẽ tốt lên thôi, mẫu thân đừng lo lắng quá.

Quách phu nhân gật gật đầu, than nhẹ một tiếng, theo sau giống như nhớ tới cái gì nói: Triệu Nguyệt đâu? Nàng còn quỳ ở bên ngoài sao?

Quách Đạo gật gật đầu nói: Là, nàng luôn luôn bên ngoài quỳ, chúng ta đã khuyên nàng, nàng cũng là không chịu nghe, kiên quyết nói đây đều là nàng bảo hộ tiểu thư không tốt, nếu nàng không nhất thời sơ sẩy, cũng sẽ không làm bị thương Gia nhi.

Quách phu nhân lắc lắc đầu nói: ngày hôm đó ta nhìn thật rõ ràng, nàng là liều mạng đi cứu Gia nhi! Nếu không phải nàng, sợ là chúng ta cũng khó thoát khỏi cái chết, làm sao có thể trở về an toàn như thế này được đây? được rồi, để ta đi xem nha đầu kia.

Nguyên Liệt luôn luôn canh giữ một bên, lẳng lặng nhìn Lí Vị Ương, khuôn mặt có vẻ dị thường âm lãnh, đầy mắt đỏ máu làm người ta gặp mà cảm thấy ớn lạnh, đối với chung quanh hết thảy mắt ngơ tai điếc. Mọi người thấy hắn như vậy, đầy mặt sốt ruột, ẩn ẩn đè nén để mắt trung nổi giận, Quách Đạo vừa muốn khuyên hắn đi nghỉ ngơi, Quách phu nhân lại hướng hắn lắc lắc, Quách Đạo nhịn xuống, cùng Quách phu nhân đi ra...

Quách phu nhân thở dài, nói: Chuyện này chỉ sợ đây chính là mới bắt đầu mà thôi...

Quách Đạo tim đập nhanh hơn, nói: Mẫu thân ý tứ là ——

Quách phu nhân cũng không phải người hồ đồ, giờ phút này đem tất cả sự tình suy nghĩ kỹ một lượt, không khỏi nói: Đối phương đã muốn lợi dụng Vương gia, liền sẽ không chỉ làm một nửa, không biết còn muốn ra tay tàn độc thế nào nữa đây.

Quách Đạo tức giận: loại biện pháp như vậy cũng có thể nghĩ ra, thực sự thấp kém!

Thủ đoạn không cao minh lắm, lại rất dùng được a, hơn nữa đối bọn họ bên này thực lực nhất thanh nhị sở... Quách phu nhân nhẹ nhàng thở dài.
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc