Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 277 - Bùi Bật Chết

Trước Sau

break
Edit: Ha Thu

Một đường đi ngoại ô xem phong cảnh, thời điểm bọn hắn trở lại trong thành, chợ đêm đã mở, A Lệ công chúa hưng phấn ở các sạp tiền chạy tới chạy lui, trên chân chuông không ngừng ở trong gió phát ra động tĩnh thanh thúy. Lí Vị Ương nhìn nàng gương mặt vui vẻ hí hửng góc váy nhẹ nhàng như bay, không khỏi trên mặt mỉm cười. A Lệ công chúa đột nhiên giơ lên một cái mặt nạ con mắt quái vật, giống như đứa nhỏ mang ở trên mặt mình, vọt tới trước mặt Lí Vị Ương, sau đó đem mặt nạ bỗng chốc vạch trần, khoái chí nói: Gia nhi, ngươi xem mặt nạ này đẹp mắt không?

Lí Vị Ương cười gật đầu nói: Đẹp mắt.

A Lệ công chúa cơ hồ cao hứng nhảy lên, nàng quay đầu nhìn Quách Đôn nói: Chúng ta mua cái này đi. Quách Đôn ghét nhìn thoáng qua mặt nạ cực xấu kia, không khỏi mở miệng nói: cái này có gì hay? Thoạt nhìn vừa hắc ám lại xấu nữa!

A Lệ công chúa nhìn thoáng qua mặt nạ cầm trong tay, thoạt nhìn mặt nạ đích xác có vài phần cổ quái, nàng cau hếch mũi cau mày, liền cấp tốc chạy về sạp bán mặt nạ, hướng về lão bán hàng nói: Cho ta đổi một cái xinh đẹp hơn.

Lão bán hàng thấy bọn họ quần áo hoa lệ, hiển nhiên xuất thân nhà phú quý, lập tức đem tất cả mặt nạ mình có đều bài xuất ra hết để cho nàng chọn lựa thoải mái. A Lệ công chúa nhìn hoa cả mắt, một lát giơ lên cái này, một lát cầm lấy cái kia, cũng là một cái cũng luyến tiếc không muốn buông, Quách Đôn liền ở bên cạnh nhìn nàng cười hì hì.

Nguyên Liệt cũng là thở dài một hơi: Mới nhìn thấy mặt nạ đã cười hề hề không muốn rời đi, tứ ca nhà nàng như vậy mà vẫn nhẫn nại theo đuổi.

Lí Vị Ương ánh mắt dừng ở trên người A Lệ công chúa, nói: Xem ra A Lệ công chúa cũng thật lòng thích tứ ca, có lẽ nhà chúng ta việc vui sắp đến gần.

Nghe được Lí Vị Ương nói như vậy, Quách Đạo nở nụ cười một tiếng nói: Cái gọi là liệt nữ sợ triền lang, tứ ca luôn nhìn chằm chằm người ta, nửa khắc hơn khắc không rời mắt, A Lệ công chúa bị hắn làm động lòng cũng không phải chuyện gì kỳ quái, cũng may hai người bọn họ không có người khác chen ngang có thể đồng tâm nắm tay nhau cùng đi.

Lí Vị Ương cười gật gật đầu, Nguyên Liệt nhìn thoáng qua vẻ mặt nói nói cười cười của A Lệ công chúa cùng Quách Đôn, không khỏi lắc lắc đầu, nguyên bản hắn cho rằng A Lệ công chúa đối Tĩnh Vương Nguyên Anh yêu thích mãnh liệt, nhưng là hiện tại xem ra A Lệ công chúa đối với Tĩnh Vương không còn lưu luyến để tâm. Nghiêm cẩn thích, nỗ lực kiên trì, dũng cảm thông báo, nếu đến khi đó không được thì có thể buông tha, ngược lại đi tìm hạnh phúc mới cho bản thân. Hắn cười tủm tỉm nói: Như vậy ngươi nên sớm trở về nói cho Quách phu nhân biết, để cho bà ấy cảm thấy vui mừng.

Lí Vị Ương ánh mắt trở nên xa xưa, tựa hồ thì thào lẩm bẩm: Nếu là lúc trước Nạp Lan cô nương cũng có thể đủ giống A Lệ công chúa có thể sớm buông tay, có lẽ sự tình sẽ không biến thành như vậy.

Nghe được Lí Vị Ương nói như vậy, Quách Đạo nhất thời trầm mặc, hắn biết Lí Vị Ương mặt ngoài tỏ ra vô tình lãnh đạm, kỳ thực đối với cái chết của Nạp Lan Tuyết luôn luôn canh cánh trong lòng. Mỗi một lần nhắc tới Nạp Lan Tuyết, Lí Vị Ương đều là bộ dáng không để ý, nhưng ở Quách Đạo xem ra, Trên thực tế Lí Vị Ương xem Nạp Lan Tuyết là tri kỷ của mình. Nguyên nhân vì... thời điểm nàng phát hiện đối phương lừa gạt bản thân nên mới có thể phẫn nộ như thế. Biết rõ đối phương trong lòng có nỗi khổ riêng, cũng không thể dễ dàng tha thứ, là vì các nàng trong lòng đều là người bướng bỉnh đến cùng, hơn nữa, chí tử không thay đổi.Quách Đạo thở dài một hơi, nhìn phía xa xa nói: Không biết nhị ca hiện tại ở nơi nào.

Lí Vị Ương nghe hắn nhắc tới Quách Diễn, lại cười lạnh một tiếng: Mặc kệ huynh ấy ở nơi nào, đời này huynh ấy đều sẽ không trở lại Đại Đô.

Quách Đạo tuy rằng hi vọng Quách Diễn rồi sẽ trở về, nhưng là hắn không thể chấp nhận sự thật là nhị ca sẽ không bao giờ về nữa, phần lớn là nghĩ đến hắn ở nơi phương xa cảm thấy thương tâm. Quách Diễn từng đã bởi vì gia tộc phản bội Nạp Lan Tuyết, theo sau lại bởi vì Nạp Lan Tuyết rời khỏi gia tộc, nhị ca kỳ thực làm cái gì cũng đều không suy nghĩ thấu đáo tận tình, cũng là hắn một mặt cũng có phần yếu đuối.

Lí Vị Ương mỉm cười: Ca yên tâm đi, nhị ca sẽ không có chuyện gì, huynh ấy chẳng qua muốn có một cuộc sống mới, cũng coi như huynh ấy thực hiện lời hứa với Nạp Lan Tuyết.

Quách Đạo chớp chớp mắt, cười nói: Ta thì không có gì hết, chỉ là mẫu thân có chút nhớ.

Nguyên Liệt nghe được hai người nói chuyện, không chịu cô đơn nhay vào nói: Các ngươi cùng nhớ cái tên kia đã đi xa, còn không bằng ngẫm lại trước mắt tình huống nên giải quyế thế nào.

Bóng đêm buông xuống, Nguyên Liệt khuôn mặt tuấn mỹ loang loáng rạng rỡ, kia một đôi con ngươi màu hổ phách lưu chuyển, Lí Vị Ương lại cười nói: Ngươi là nói chuyện hôm nay Bùi Bật bị bệ hạ áp giải vào thiên lao?

Nguyên Liệt đương nhiên gật gật đầu: Nếu Bùi Bật bị Hoàng đế giết, kia Bùi thị chủ yếu là can chi, họ không liên quan nhất định sẽ đoạt tuyệt quan hệ với Bùi Bật, Bùi Hoàng Hậu sẽ không dễ dàng bỏ qua để Bùi Gia nhà bà ta mất đi người cháu trai nối dõi cuối cùng này. Tuy rằng bà ta có thể tiếp tục đề bạt những người khác trong dòng họ Bùi thị, khả kia đến cùng chỉ là huyết thống chí thân ( note: huyết thống chí thân ở đây có nghĩ là họ hàng xa cùng họ nhưng không phải con cháu ruột thịt của mình), làm sao có thể đủ tin cậy giao phó đây? Cho nên ta đoán bà ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu Bùi Bật.

Lí Vị Ương tươi cười đạm mạc: Ngươi đừng quên, Bùi Bật phạm tử tội.

Nguyên Liệt lắc lắc đầu, ánh mắt thâm trầm: Nếu là lúc đó hắn thật sự rút ra chủy thủ hướng Hoàng đế mới là tử tội, bây giờ không khỏi có chút gượng ép. Nếu Bùi Hậu tìm được chứng cớ khác, chỉ sợ chuyện này liền sẽ xuất hiện biến động... Lí Vị Ương nghe xong những lời này, toát ra vẻ mặt đăm chiêu.

Quách Đôn nhìn thoáng qua hai bóng lưng phía trước, thở dài một hơi nói: Ngươi xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu là tốt rồi, dù sao ngươi cùng muội ấy —— là tuyệt đối không có khả năng.

Quách Đạo sửng sốt, lập tức cười ha hả,bản thân chủ động ôm lấy bả vai tứ ca, vui vẻ ra mặt nói: Ngươi có rảnh lo lắng ta, không bằng hảo hảo suy nghĩ một chút nên làm như thế nào đem thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát hiếu động kia cưới vào cửa cho thỏa đáng!

Nói xong hắn tựa tiếu phi tiếu chỉ chỉ A Lệ công chúa, lại không biết từ khi nào, có hai công tử mặc hoa phục chạy tới A Lệ công chúa bắt chuyện. Quách Đôn nhất thời đem mặt trầm xuống, thấp giọng nói: Hai vị này thừ dịp ta không ở đó, dám đến tán tỉnh nữ nhân của ta, thật đúng là chán sống! Nói xong đã bỏ lại Quách Đạo, vội vàng bước về phía A Lệ.Quách Đạo nhất thời cười to, kia tiếng cười bỗng chốc truyền rất xa, kinh động Lí Vị Ương cùng Nguyên Liệt. Lí Vị Ương quay đầu, nhìn Quách Đạo cùng đám người bên trong tươi cười đầy mặt, không khỏi nói: Ngũ ca bị chuyện gì vậy? Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?

Quách Đạo nhìn Lí Vị Ương cười bỡn cợt, nói: Ngươi xem tứ ca hắn... Lí Vị Ương nghiêng đầu nhìn lên, đã thấy đến Quách Đôn không biết khi nào đã một tay nhấc tên kia lên, bộ dáng nổi giận đùng đùng.

A Lệ công chúa ở bên cạnh cũng là ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới lớn tiếng nói: Ai nha, ngươi làm gì vậy, người ta chính là hỏi đường thôi mà!

Lí Vị Ương bật cười, Nguyên Liệt lại lắc đầu: A Lệ công chúa này thật đúng là đơn thuần, nàng quần áo vừa thấy đã biết không phải là người Đại Đô, nếu là người ta muốn hỏi đường, làm gì tìm nàng hỏi?

Lí Vị Ương tươi cười càng thêm ôn hòa: Có lẽ chính là vì nàng đơn thuần nên mới hấp dẫn tứ ca, hắn ở Đại Đô nhìn những thục nữ danh môn dè dặt dối trá đến phát chán, cho nên mới thích tính cách hồn nhiên, chất phác, thiện lương thảo nguyên cô nương này như vậy.

Nguyên Liệt trong mắt thủy quang liễm diễm, cũng là lại đem đề tài cũ ra nói tiếp: Vừa rồi chúng ta lời nói chỉ nói đến một nửa, lại bị bọn họ làm đứt quãng, hiện tại nàng có thể nói cho ta biết chuẩn bị như thế nào đối phó với Bùi Bật?

Lí Vị Ương nhìn Nguyên Liệt liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: Trên đời này mỗi một cá nhân trong bản thân đều có nhược điểm, và Bùi Bật cũng có nhược điểm, ta nghĩ chàng sẽ sớm nhìn thấy rỗ ràng.

Nguyên Liệt nao nao, trong mắt chớp động một chút khoái trá ý cười: Ta đã hiểu.

Bọn họ hai người nhìn nhau cười, lại đều không có đem những lời này nói ra.

Mà lúc này A Lệ công chúa đã ở cách đó không xa lớn tiếng kêu lên: Gia nhi, mau tới đây xem, nơi này có rất nhiều tráng sức xinh đẹp!

Lí Vị Ương bước nhanh đi qua, A Lệ công chúa liền cầm trong tay trâm cài loại hiến vật quý đưa cho nàng, Lí Vị Ương nhìn liếc mắt một cái cũng là thấy vật này thập phần tầm thường, không ngờ A Lệ công chúa thế nhưng như thế lại thích. Nàng cài lên đầu, nhìn Nguyên Liệt, hắn đầu đội ngọc quan, mặc cẩm y, đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn nàng. Lí Vị Ương mỉm cười, cúi đầu xờ cây trâm vừa cài lên đầu, nhẹ giọng hướng A Lệ công chúa nói: Thật là rất xinh đẹp.

Trong hậu cung Hoàng hậu, Thái tử vội vã tiến vào, dường như như một trận gió, các cung nữ thậm chí không kịp ngăn cản. Bùi Hậu nhìn hắn một cái, âm thanh lạnh lùng nói: Ngươi sốt ruột như vậy, rốt cuộc đã xảy chuyện gì?

Thái tử nhìn Bùi Hậu muốn nói lại thôi, Bùi Hậu lập tức hiểu, liền vẫy tay kêu nữ quan mang các cung nữ đi ra ngoài, sau đó ánh mắt nhìn thẳng đối phương nói: Chuyện gì? Nói đi.

Thái tử nhìn hoàng hậu, lớn tiếng nói: Mẫu hậu, hôm nay phát sinh chuyện như vậy ngài hẳn là đều biết.

Bùi Hoàng Hậu thở dài một hơi, nói: Nếu ngươi nói là ở nghi thức tế thiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, không sai, ta đã biết đến rồi. Thái tử lại tiến lên một bước, trên mặt tỏ vẻ sốt ruột nói: Mẫu hậu, nếu là Bùi Bật cũng xảy ra chuyện, tương lai toàn bộ Bùi thị bộ tộc...

Hắn lời nói không có nói hoàn, Bùi Hoàng Hậu đã ngẩng đầu lên, nghiêm cẩn nhìn hắn hỏi: Bùi thị bộ tộc thế nào?

Thái tử tâm niệm nhanh quay ngược trở lại, tiếp tục nói: Bùi Bật hiện thời là cháu trai cuối cùng của mẫu hậu, nếu là hắn cũng xảy ra ngoài ý muốn, Bùi thị bộ tộc sẽ nên do ai đến chủ trì đại cục đây?

Bùi Hoàng Hậu lạnh lùng cười nói: Bùi Bật có xảy ra chuyện thì đã sao? Chẳng lẽ Bùi gia chỉ có một mình hắn thôi sao? Ngươi nói như vậy thì đại cữu cữu Bùi Uyên ngươi để ở chỗ nào?

Thái tử đánh gãy lời của nàng nói: Đại cữu cữu xa ở biên quan, nước ở xa không giải được lửa gần, ở bên trong Đại Đô, Bùi Bật chính là một đạo bình chướng cuối cùng, chẳng lẽ mẫu hậu muốn trơ mắt nhìn bình chướng ngã xuống? Nếu là người không chịu cứu Bùi Bật, tương lai người khác chỉ sẽ cho rằng hoàng hậu nương nương cùng Thái tử đều là kẻ yếu đuối, từng cái từng cái tìm tới cửa, đến lúc đó mẫu hậu lại phải như thế nào giải quyết?

Bùi Hậu lạnh lùng cười, mặt mày bình tĩnh nói: Một người nếu là bị người khác tính kế, thì nên xem xét xem bản thân nguyên nhân như thế nào mà bị người ta tính kế, hắn nếu không có tin tưởng lời nói của Vương Tử Khâm kia, thì sao bị lạc đến nước này?

Thái tử nhíu mày nói: Mẫu hậu ý nói Bùi Bật là bị Vương Tử Khâm tính kế?

Bùi Hoàng Hậu trong mắt xẹt ý nghĩ: Chưa hẳn là Vương Tử Khâm! Lúc trước thời điểm thay ngươi tuyển phi, Vương Tử Khâm cũng từng là một người đủ điều kiện cho vị trí thái tử phi, chính là sau này do Vương gia không biết điều, thế nhưng dùng lời nói khéo léo từ chối. Ta sai người đi hỏi thăm một chút về Vương Tử Khâm này, mới biết được nàng lúc đó tuổi tuy nhỏ, lại có thiên phú hơn người, là nhân vật thập phần kiêu ngạo. Người như vậy chẳng phải rất phù hợp cho vị trí Thái tử phi sao, nhưng sau này ta cũng không có kiên trì bắt nàng vào vị trí thái tử phi nữa, nếu không có như thế, ngươi cho rằng một Vương Gia nho nhỏ có thể kháng cự ta sao?

Thái tử nghe đến đó, không khỏi tim đập nhanh hơn nói: Mẫu hậu ý ngài là?

Bùi Hoàng Hậu thanh âm càng thêm lãnh đạm, mà kia một đôi mắt đẹp bên trong cũng bắn ra sắc thái sắc bén: Phụ hoàng ngươi là một người thích tự cho là mình thông minh, ta cùng hắn đấu nhiều năm như vậy, quá hiểu hắn mà, hắn cho rằng Nguyên Liệt là người thừa kế tốt nhất của hắn, cố ý đưa hắn đặt ở vị trí Húc Vương, làm chúng ta không để ý tới Nguyên Liệt mà dời đi mục tiêu. Hắn cũng không ngẫm lại, ta Bùi Hoài Trinh kết quả là loại người nào! Ta xem ra, hắn vì Nguyên Liệt định tuyển cho hắn một vị hôn thê thông minh, gia thế, như vậy cũng không sai, đáng tiếc từng ấy năm tới nay luôn luôn đi theo đại tông sư học nghệ, tự khoe mình thanh cao, hiện nay thời thế đã khác, nàng ta chưa bao giờ trải qua thất bại, lại thông minh cũng có hạn! Có lẽ trên chiến trường có thể như cá gặp nước, kỳ khai đắc thắng, nhưng là ở hậu cung và trong triều đình, thì ngũ hành bát quái, âm dương số học, càng là không dùng được! Nàng có thể tính ra ngày mai khi nào thì đổ mưa, bị cho là ra ngày nào đó quát đông nam phong, chẳng lẽ còn có thể đo lường tính toán ra nhân tâm sao? Nhân tâm biến hoá kỳ lạ hay thay đổi, nàng vô luận như thế nào cũng coi không ra, cho nên ở hậu cung thì cuộc sống nàng so ra còn kém Quách Gia! Trên thực tế, Hoàng đế chưa hẳn không biết điểm này, nhưng là hắn cố tình lựa chọn bỏ qua, nguyên nhân lớn nhất là Quách Gia cùng Bùi Hậu có chỗ tương tự, nên hắn không tự chủ được tâm sinh chán ghét.Thái tử nhíu mày nói: Mẫu hậu ý nói là phụ hoàng có tâm muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Húc Vương Nguyên Liệt?

Bùi Hoàng Hậu tươi cười ôn hoà như trước, nhưng ánh mắt lí quang cũng là thập phần lợi hại: Chẳng lẽ ngươi hiện tại mới nhìn ra sao?

Thái tử cắn răng nói: Ta luôn luôn biết phụ hoàng không thích ta, cũng biết Nguyên Liệt thân phận đặc biệt, mà ta vạn lần thật không ngờ, phụ hoàng thế nhưng muốn nâng đỡ một cái xuất thân đê tiện trở thành Hoàng đế!

Bùi Hoàng Hậu cười nhẹ, thần sắc thong dong nói: Bởi hắn là do Tê Hà công chúa sở sinh, cho nên Hoàng đế mới có thể tâm tâm niệm niệm yếu phù hắn lên ngôi vị hoàng đế! Nàng như vậy nói xong, ánh mắt lại bỗng nhiên trở nên âm lãnh.

Thái tử xem ở trong mắt không khỏi lại là cả kinh, từng ấy năm tới nay, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc dù là chuyện nguy cấp, Bùi Hoàng Hậu cũng không từng lộ vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi như thế, điều này làm cho hắn không tự chủ được cảm thấy một tia khủng hoảng: Mẫu hậu, người nói phụ hoàng nếu là kiên trì muốn Nguyên Liệt cưới Vương Tử Khâm, chúng ta lại nên làm cái gì bây giờ đây?

Bùi Hoàng Hậu âm lãnh nói: Ta vừa rồi có nói, ngươi nghe vẫn chưa hiểu sao?

Thái tử trên mặt liền lộ ra vẻ mặt do dự, Bùi Hoàng Hậu thở dài một hơi, đứa con trai này thông minh thì có thông minh đó, đáng tiếc rất thiếu kiên nhẫn, muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế nếu không có mẫu hậu này nâng đỡ, đó là vạn lần không có khả năng. Giọng nói của nàng bình thản đắc đạo: Vương Tử Khâm không cần phải lo! Ngươi còn không bằng hảo hảo suy nghĩ một chút nếu Nguyên Liệt thật sự cùng Quách gia kết thành một đôi, ngươi phải nên làm như thế nào?

Thái tử nhíu mày nói: Nhưng là phụ hoàng sớm đã tính toán đem kia Vương Tử Khâm gả cho Nguyên Liệt, nói chính xác thì hắn sẽ thay chúng ta trừ bỏ Quách gia, vậy không cần chúng ta động thủ.

Bùi Hoàng Hậu thần sắc càng thêm lạnh như băng nói: Nói ngươi ngu xuẩn ngươi thật đúng là đại ngu xuẩn! Hoàng đế nói như thế thì đã sao, nhưng ngươi xem hắn lại làm cái gì đây? Bất quá là tọa sơn xem hổ đấu! Hắn liền muốn Quách gia cùng Vương gia bên trong tranh đấu đến kẻ chết người sống, lão hồ li, ta rất hiểu hắn!

Nghe được hoàng hậu nói như vậy, Thái tử trên mặt lộ ra khiếp sợ vẻ mặt: Nói như vậy phụ hoàng là đang thử?

Bùi Hoàng Hậu tươi cười càng sâu, tựa như một gốc cây mạn sa châu hoa nở rộ, mà xinh đẹp, lại mang theo vô cùng vô tận lạnh như băng, làm người ta nhìn liếc mắt một cái liền như rơi xuống vực sâu: Hài tử ngốc, phụ hoàng ngươi ý tứ đã thật rõ ràng, nếu hắn thật sự muốn xử tử Quách Gia, thì ở ngự thư phòng lần trước hắn đã làm như vậy.

Thái tử càng thêm khó mà tin được: Khả hắn có lẽ là cố kị Húc Vương.

Bùi Hoàng Hậu lắc lắc đầu: Hắn chính là cho Quách Gia một cơ hội chứng minh bản thân, nếu là nàng có thể đả bại Vương Tử Khâm, khả năng nàng cùng Húc Vương là cặp đôi hoàn hảo.

Nghe Bùi Hậu nói như vậy, dĩ nhiên là đã quá hiểu tâm tư của Hoàng Đế, Thái tử thần sắc trở nên xanh mét, Nói như vậy Bùi Bật vẫn là bị Quách Gia đùa giỡn! Như vậy một vòng lẩn quẩn, đứa nhỏ này vẫn là không nhìn ra trọng điểm, Bùi Hoàng Hậu lắc lắc đầu, lại không cùng hắn nhiều lời, chính là nhàn nhạt nói: chuyện của Bùi Bật, ta đều có chủ trương, ngươi yên tâm đi, ta sẽ khiến cho phụ hoàng ngươi đem Bùi Bật thả ra.

Thái tử vừa nghe, không khỏi giật mình nói: Mẫu hậu nguyện ý vì Bùi Bật cầu tình sao?

Bùi Hoàng Hậu chậm rãi đứng lên, đi tới cái bàn đang có để một chậu bông phía trên, nàng lấy tay nhẹ nhàng hái một đoá hoa nở rộ bạch ngọc lan, ngón tay thon dài dừng ở cánh hoa phía trên, chậm rãi đem đóa hoa bóp nát trong lòng bàn tay, Thái tử thấy thế không khỏi có chút sợ hãi, không dám hỏi nhiều, chỉ nghe thấy Bùi Hoàng Hậu thanh âm xa xa truyền đến: Ngươi yên tâm đi, hắn là cháu của ta, ta sẽ không thấy chết không cứu.

Ngay từ đầu, nàng vì Bùi thị gia tộc tuyển định người thừa kế, nếu không phải Bùi Bật thân thể không tốt, Bùi Hoàng Hậu còn sẽ hảo hảo nâng đỡ hắn, đáng tiếc hiện thời Bùi Bật đã làm nàng thật thất vọng, một người thông minh hơn nữa lại cơ trí hơn người thế nhưng từng bước một bị Quách Gia bức đến nông nỗi như hiện giờ, Bùi Hoàng Hậu đối với việc cứu tính mạng Bùi Bật đã không có gì hứng thú. Chỉ tiếc Bùi Bật là người con cuối cùng của Bùi Gia nàng, nếu là hắn cũng chết, chỉ sợ Bùi Uyên trở về, Bùi Hậu vô pháp sẽ không biết giải thích thế nào, có thể tính là vì Bùi Uyên, thay hắn chăm sóc người thân...

Bùi Hoàng Hậu đem bông hoa vò nát trong tay vứt bỏ trên mặt đất, tùy ý cánh hoa cái nát cái còn, nàng mỉm cười nói: Đi thôi, đi gặp phụ hoàng ngươi.

Hoàng đế ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, nghe thấy được hoàng hậu, Thái tử cùng với vài tên quan viên trọng yếu trong triều đến ngự thư phòng cầu kiến, hắn lạnh lùng cười nói: Hoàng hậu, động tác thật đúng nhanh. Cho bọn họ đi vào đi.

Bùi Hậu quả nhiên dẫn một đám người vào ngự thư phòng Hoàng đế, Hoàng đế nhàn nhạt nhìn lướt qua, những người này bên trong có bốn là quan viên nhất phẩm, còn lại đều là quan lớn, có thể thấy được Bùi Hậu thế lực thực tại không nhỏ, không biết từ khi nào đã mượn sức những người này, thật sự là làm hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hoàng đế trong lòng đã hiểu ý đồ đến đây của Bùi Hậu, lại bất động thanh sắc, chính là mỉm cười nói: Hoàng hậu dẫn dắt các chư vị tới gặp trẫm, chẳng lẽ là vì chuyện Bùi Bật hành thích vua?

Hoàng đế đã mở miệng nói ra việc này, bọn họ lại cũng liền dễ dàng nói. Thái tử dẫn đầu nói: Phụ hoàng, hôm nay chúng ta đến trước mặt người cũng chính là vì việc này, Bùi Bật là thế gia đệ tử, xưa nay theo khuôn phép cũ...

Thái tử! Hoàng đế ngắt lời nói, Hôm qua trẫm đã hạ chỉ đem Bùi Bật nhốt vào thiên lao, hiện thời hắn đã là một tội nhân, liên phổ thông dân chúng (ý nói dân thường) cũng không có thể so sánh! Cái gì thế gia đệ tử, gia đệ tử đều như hắn, trẫm giang sơn liền xong rồi!

Mọi người vừa nghe, Hoàng đế đây là hùng hổ, một chút cũng không muốn nghe bọn hắn cầu tình.

Thái tử bị đánh gãy cũng không có thể như vậy dừng tay, chỉ có thể cắn răng nói: Phụ hoàng, lúc này Bùi Bật đích xác phạm vào tội bất kính không hiểu quy tắc, vốn nên chịu xử phạt, nhưng là —— Hoàng đế cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến hừ nói: Cái gì mà tội bất kính không hiểu quy tắc? Rõ ràng chính là tội hành thích vua!

Thái tử trên mặt ra một ít mồ hôi lạnh, hắn nhìn Bùi Hậu liếc mắt một cái, đã thấy đối phương khí định thần nhàn, thấy vậy lấy lại bình tĩnh nói: Phụ hoàng, không thể kết luận chủy thủ kia chính là của Bùi Bật, tội hành thích vua lại là từ đâu mà đến?

Bùi Hậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phía sau mọi người lập tức hiểu ý. Hoa thái phó đứng dậy, hắn trong triều chính là nhất phẩm, nguyên lão tam triều, ở bách quan trung cũng là rất có địa vị, hắn ánh mắt lạnh lùng nói: Thần có chuyện tấu bệ hạ! Lúc này đây Bùi Bật ở trước mắt bao người làm chuyện lỗ mãng, bản ứng là trọng tội, chẳng qua, hắn là người con trai cuối cùng của Bùi Gia, mong bệ hạ vì Bùi đại tướng quân, khoan thứ cho hắn!

Lập tức lại có thần tử nói: Bệ hạ, thỉnh ngài niệm ở Bùi Uyên trấn thủ biên cương nhiều năm, trung thành và tận tâm, khổ tâm cô nghệ, không có công lao cũng có khổ lao, đối với con hắn niệm tình tha thứ! Mọi người người này một lời, người kia một lời, tranh nhau vì Bùi Bật cầu tình.

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, hắn nguyên bản chỉ biết nếu động đến Bùi Bật sẽ có người đến cản trở, nhưng không thể tưởng được những chuyện tầm thường như thế này không dễ dàng mở miệng lão thần được, thế nhưng đều bị Bùi Hậu kích động nhất nhất đi lên cầu tình. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút tức giận, nhưng cố nén không ở trên mặt lộ ra, chẳng qua thanh âm càng lãnh đạm nói: Trẫm thân là thiên tử, thống trị quốc gia, giáo hóa dân chúng, muốn coi trọng pháp luật. Nếu như không có pháp luật, quốc gia liền không có cách nào vận hành đúng cách! Người xưa có câu, vương tử phạm pháp, cùng thứ dân đồng tội! Như thế nào đồng tội? Đó là đồng dạng phạm tội đồng dạng xử trí, nếu như dân chúng bình thường tham dự hành thích vua, lúc này luận xử mưu phản, mà quan to quý nhân đây? Chẳng lẽ có thể bởi vì bọn họ ngày xưa công huân liền có thể tha thứ, dùng cái gì tội bất kính không hiểu quy tắc đến che giấu hành vi phạm tội hành thích sao?! Trẫm hiện thời không có truy cứu Bùi gia, chỉ truy cứu Bùi Bật, liền đã là rộng rãi xử trí. Như là các ngươi kêu trẫm tha thứ cho hắn, trẫm lấy mặt mũi nào đối mặt trong triều văn võ bá quan, trẫm lấy mặt mũi nào đối mặt thiên hạ dân chúng?

Mọi người nghe Hoàng đế như muốn nói Bùi Bật phạm tội mưu nghịch buộc phải chết, không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhất thời lên tiếng không được. Kỳ thực bọn họ chịu nghe Bùi Hậu chỉ thị đến nơi này cầu tình, bản thân chính là đang mạo hiểm, bất quá chẳng qua ỷ vào Bùi Uyên là trụ cột quốc gia, đại tướng quân phụng mệnh trấn thủ biên cương, muốn mượn uy danh hắn nói Hoàng đế nên cân nhắc, thuận nước giong thuyền tiện thể nịnh hót Bùi Hậu. Nhưng là bất luận bọn họ có nói như thế nào, thì Hoàng đế đều muốn Bùi Bật phải chết vì tội mưu phản, bọn họ làm sao lại dám mở miệng cầu tình đây?

Bùi Hậu cười nhẹ, mở miệng nói: Bệ hạ, không biết Bùi Bật phạm tội mưu nghịch, có chứng cớ gì chứng minh không?

Hoàng đế lạnh lùng thốt: Hoàng hậu như thế là đang chất vấn trẫm, ý nói trẫm đang vu oan cho hắn sao.

Bùi Hậu mỉm cười, cũng không kích động: thiếp nói chuyện quá đường đột không suy nghĩ, thỉnh bệ hạ giáng tội, nhưng là thiếp vẫn không hiểu, thỉnh bệ hạ chỉ rõ. Bên cạnh lập tức có người phụ họa nói: Bệ hạ anh minh! Quả quyết sẽ không dễ dàng tin lời nói bên ngoài, nói vậy bệ hạ chắc chắn có chứng cớ.

Hoàng đế tức giận nói: Lúc đó chủy thủ trên người Bùi Bật rơi xuống, đó là người người đều biết.

Bùi Hoàng Hậu tiến lên một bước,khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng nói: Cái gọi là người người đều biết, bất quá là nhìn thấy chuỷ thủ kia ở trên mặt đất, lại có ai thấy chủy thủ từ trên người Bùi Bật đến rơi xuống? Có lẽ là của người khác rơi xuống chẳng may gần vị trí hắn đứng, lại có lẽ là có người cố ý vu oan hãm hại, phải biết rằng Bùi Bật trước khi tiến vào đại điện là đã từng trải qua soát người!

Hoàng đế ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương: là hắn đã từng trải qua soát người, đáng tiếc Khương Vũ kia cùng hắn cấu kết, cố ý cho qua!

Bùi Hoàng Hậu không cho là đúng nói: thần thiếp lại có cái nhìn khác! Đã là cố ý cho qua, Khương Vũ lại vì sao gọi hắn đứng qua một bên để soát người lại kỹ hơn, chẳng phải là làm cho người ta hoài nghi sao? Bệ hạ anh minh, quả quyết sẽ không tin khi không có chứng cớ xác thực chứng minh sự tình.

Hoàng đế ánh mắt lạnh lùng buông xuống: Ý của ngươi là Bùi Bật vô tội?

Bùi Hoàng Hậu cười cười: Bệ hạ, nếu người nói Bùi Bật ở điện tiền vô lễ, thần thiếp có thể tin được, nhưng người lại nói hắn muốn hành thích vua, thần thiếp cũng là không thể tin, phàm là hành thích vua, nhất định là có thù hận hoặc là muốn soán vị. Đáng tiếc, dựa vào điểm này thì Bùi Bật không có khả năng, như thế nào dám làm ra chuyện như vậy mà không suy nghĩ được gì và mất gì sao? Mọi người đều biết, từ xưa đến nay soán vị phải có binh quyền, tuy rằng huynh trưởng ta trong tay là có binh quyền, nhưng lại là ở biên cương, nước ở xa không giải được lửa gần, Bùi Bật trong tay vừa không chấp chưởng cấm quân, cũng không chấp chưởng Binh bộ, thậm chí còn không bằng Kinh Triệu Doãn trong tay có vệ đội! Có thể nói toàn bộ đại đều không có người nào nghe hắn, mà hoàng cung bên trong thái giám cung nữ cũng tuyệt sẽ không để ý tới hắn, chẳng lẽ chỉ cần một chuỷ thủ nho nhỏ có thể giết chết bệ hạ sao? Vô binh không tướng lại vô hậu viên, hắn soán cái gì! Mưu cái gì!

Hoàng đế sắc mặt càng ngày càng lạnh, Bùi Hoàng Hậu lời nói thật rõ ràng, Bùi Uyên xa ở biên cương, Bùi Bật ngay cả có ý đinh muốn soán vị, cũng tuyệt không có khả năng soán vị, Hoàng đế có thể hiệu lệnh thiên hạ, lại không thể bịa đặt chuyện, giết người vô tội lung tung.

Hoàng hậu ăn nói lưu loát, hợp tình hợp lý, các đại học sĩ thấy thế mở miệng nói: Bệ hạ, lời nương nói vi thần thấy rất có lý, nếu chưa điều tra rõ ràng và cũng không có chứng cớ xác thực chứng minh Bùi Bật có tội, người nên để Bùi Bật tạm thời được phóng thích, thần nguyện ý đứng ra bảo đảm!

Hoàng đế không khỏi cười lạnh, Bùi Hậu chiêu thức ấy thật lợi hại, nàng biết Bùi Huy từng đã ở đại lao Kinh Triệu Doãn bị vu oan giá hoạ, như vậy sẽ khó mà có thể cứu được, mà nếu tìm người bảo lãnh phóng thích, thiên lao cũng sẽ không ép cung tra khảo Bùi Bật, càng không thể làm giả lời khai. Không thể buộc Bùi Bật nhận tội, tự nhiên còn có quay vòng đường sống, Hoàng đế nghĩ nghĩ, ánh mắt lạnh hơn: Không ổn! Bùi Hậu lại ép sát một câu nói: Bệ hạ, loại này ở bản triều là có tiền lệ, thời điểm Thái Tổ Hoàng đế chấp chính, tả thừa tướng bị cho là mưu phản nên bị nhốt vào thiên lao, trong triều lục bộ quan viên nhiều người cùng nhau tìm người bảo lãnh, Thái Tổ Hoàng đế cũng đồng ý tìm người bảo lãnh hậu thẩm. Tình cảnh của Bùi Bật lúc này và lúc trước của tả thừa tướng giống nhau, Thái Tổ Hoàng đế có thể làm, đương kim thánh thượng ngài cũng có thể làm!

Việt Tây kết tội thông qua thủ tổ chế, tổ chế chính là pháp luật, tổ tông làm qua chuyện, đời sau Hoàng đế có thể coi là pháp luật căn cứ, không thể không làm theo. Hoàng đế nghe đến đó, càng đối Bùi Hậu thủ đoạn thấy rõ, lại nhất thời phát tác không được! Nhưng vào lúc này, bốn nhất phẩm quan to dẫn đầu quỳ rạp xuống đất, Mong Hoàng đế ân chuẩn, Bùi Bật có thể tìm người bảo lãnh hậu thẩm, thần nguyện ý đảm bảo, cũng phụ trách hảo hảo trông giữ Bùi Bật! Nếu như như có chuyện gì xảy ra, thần nguyện ý lột bỏ chức quan, giao Hình bộ chịu tội!

Hoàng đế nhìn bọn họ, còn chưa kịp nói chuyện, người khác cũng đồng loát quỳ xuống, toàn bộ ngự thư phòng người quỳ đầy đất, tất cả mọi người cùng nhau dập đầu đụng bang bang rung động: Thần nguyện ý vì Bùi Bật bảo đảm!

Bùi Hoàng Hậu này trên thực tế là náo cung, áp chế Hoàng đế đáp ứng đem Bùi Bật tìm người bảo lãnh chờ điều tra. Mà một khi tìm người bảo lãnh, thiên lao tự nhiên không được tra khảo ép cung, tâm huyết ban đầu vừa muốn đã thành dã tràng xe cát, nhưng nếu Hoàng đế không đáp ứng, chuyện nhất náo ở ngự thư phòng này sẽ truyền khắp thiên hạ, lúc đó chủy thủ kia là như thế nào rơi xuống, Hoàng đế không có thấy rõ ràng, càng thêm không có người chứng, truyền ra ngoài đích xác nghe không được tốt. Mọi người trong đây không thay đổi chủ ý, có lão sư Hoàng đế, hoàng thân quốc thích, bọn họ đều quỳ xuống, nếu chưa nói ra kết quả đương nhiên không chịu dễ dàng đứng lên, bằng không sẽ quỳ mãi nơi đây. Hoàng đế kiên trì không chịu, chính là cùng thánh tổ Hoàng đế vi phạm bất tôn, chiêu như thế này không thể không nói không độc ác!

Hoàng đế xem bọn hắn quỳ ở nơi đó dập đầu đụng đất kêu bang bang, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem những người này toàn bộ ra ngoài giết, nhưng Bùi Hoàng Hậu kéo đến vừa vặn đều là người có thanh danh, nếu là giết bọn họ, chỉ sợ ngày mai Hoàng đế hung ác sẽ truyền khắp thiên hạ. Hắn có thể giết tội thần, có thể không gọi là thô bạo, nhưng lại không thể giết những người này! Hoàng đế không tiếng động thở dài một hơi, Bùi Bật mệnh quý, thật sự không chết được, hắn nghĩ nghĩ liền mở miệng nói: Tuyên Bùi Bật tiến cung.

Bùi Hậu lạnh lùng cười, nàng sớm biết rằng Hoàng đế sẽ thỏa hiệp, bởi vì nơi này mỗi một cá nhân đều do nàng lựa chọn cẩn thận, tuyệt sẽ không đi sai nước!

Nhưng vào lúc này, lại đột nhiên có một thái giám bước nhanh tiến vào, đưa lên một đạo sổ con, theo sau thối lui đến một bên, khoanh tay nhi lập. Hoàng đế mở ra coi sổ con kia, cầm trên tay xem từ đầu tới đuôi một lần, yết hầu bên trong phát ra vài tiếng khó có thể ức chế tiếng cười, sau đó cất cao giọng nói: Chư vị, các ngươi không cần quỳ, Bùi Bật đã vượt ngục, may mắn thay thiên lao trông coi sâm nghiêm, lại đưa hắn trở về thiên lao rồi! Nếu là hắn vô tội, cần gì phải vượt ngục, hành động này vừa vặn chứng minh hắn là có tâm muốn mưu hại trẫm, nhưng lại muốn đào thoát không chịu tội! Nói cái gì tìm người bảo lãnh hậu thẩm, người như thế cũng có thể thả ra sao?!

Mọi người vừa nghe nhất thời sắc mặt đại biến, mọi người đều thật không ngờ tưởng Bùi Bật sẽ hảo hảo chờ đợi, tự nhiên lại nghĩ đến vượt ngục, hắn là bị điên rồi sao?

Bùi Hoàng Hậu sắc mặt cũng là trầm xuống, lập tức nàng liền nhìn chằm chằm Hoàng đế, muốn biết có phải đã có người động tay động chân, nhưng là khuôn mặt Hoàng đế lúc này chính là mang theo ý cười bình tĩnh, lại vô luận như thế nào đều nhìn không ra có gì khác thường.

Hoàng đế cao giọng nói: Bùi Bật đã là tội không thể xá, trẫm liền ban hắn thủy hình, việc này dừng lại ở đây! Về phần các ngươi... Hừ, lại phì một tên cầu tình, trẫm cũng không dư truy cứu, phải lạy liền tiếp tục quỳ đi! Nói xong, Hoàng đế đã đi ra ngoài.

Mọi người nghe đến đó, cũng không từ cúi đầu, ai cũng không dám nói thêm nữa, nếu Bùi Bật không có trốn ngục, như vậy bọn họ còn có thể vì hắn cầu tình, nhưng là một khi trốn ngục, điều đó hoàn toàn chứng minh hắn có tội.

Bùi Hoàng Hậu nhìn Hoàng đế đi ra ngoài, theo bản năng tiến lên lấy bản sổ con nhìn thoáng qua, lập tức sắc mặt trùng xuống mặt đất, mọi người nhìn lên, chỉ thấy hoàng hậu sắc mặt buồn rầu khó coi dừng trên bản sổ con, có thể thấy được trong lòng nàng giận đến cực điểm.

Quách gia ở đại sảnh, cũng là rạng ngời sáng chói. Nguyên Liệt vừa đúng lúc đang ngồi ở đó, nhàn nhạt mở miệng nói: Nghe nói hoàng hậu dẫn theo lão thần uy tín trong triều, hùng hổ xông vào ngự thư phòng muốn nỗ lực bảo vệ Bùi Bật, hiện tại nghe được tin tức này, chỉ sợ muốn chọc giận đến điên.

Lí Vị Ương mỉm cười nói: Nếu là Bùi Bật không có trốn ngục, hắn lần này liền thật sự tự do, đáng tiếc hắn quá nóng vội.

Quách Đạo ở một bên xem bọn họ chơi cờ vừa ăn điểm tâm, theo bản năng mở miệng hỏi: Ta thật muốn biết hai người các ngươi kết quả đã bày ra chiêu gì, vì sao Bùi Bật hành động như vậy? đây không phải tính cách của hắn?

Lí Vị Ương cười nhẹ, hạ xuống nhất tử nói: Trên đời này mỗi một cá nhân đều có nhược điểm, Bùi đại công tử nhược điểm là gì đây?

Quách Đạo cẩn thận nghĩ nghĩ, có chút hoang mang: Bùi Bật hình như không có gì nhược điểm, điều có thể làm hắn để ý nhất chính là... Nói tới đây, hắn hai tròng mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức nói: Cái hắn quan tâm nhất chỉ có đệ đệ Bùi Huy, nhưng Bùi Huy đã chết, các ngươi có năng lực lấy hắn ra như thế nào?

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng nói: Là....người đều đã chết, tự nhiên chỉ có thể lấy phần thi thể.

Nghe đến đó, Quách Đạo nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn nhận đến kinh hách lại nói: Ngươi —— không thể nào?

Lấy phần thi thể, đào thi thể moi dậy, đây là thật là hành vi ác độc, tương lai muốn nhận đến trời phạt, người bình thường là làm không được cũng tuyệt đối không dám làm.Nguyên Liệt bật cười, tươi cười càng trào phúng nói: Ngươi nghe nàng nói bậy, chúng ta làm sao lại làm như vậy, người đều đã chết còn đem tro cốt đào ra, chẳng qua bất quá chính là truyền một tin tức để Bùi Bật biết được mà thôi, hắn đối với đệ đệ yêu thương như thế, tất nhiên không để chuyện đó xảy ra! Quả nhiên không ngoài sở liệu, hắn tự cho là thông minh, dùng số tiền lớn mua chuộc cai ngục, muốn vụng trộm đi ra ngoài coi một chút, hắn thầm nghĩ mua được một canh giờ cũng sẽ không kinh động bất cứ kẻ nào, cũng thật không ngờ...

Hắn lời nói không nói hoàn toàn, liền nghe thấy Lí Vị Ương tiếp tục nói: Cũng không ngờ tên cai ngục bán đứng hắn, chẳng những không thay hắn che lấp, ngược lại đem hết thảy bẩm báo Kinh Triệu Doãn, Kinh Triệu Doãn lại chi tiết bẩm báo Hoàng đế, còn vừa vặn vào thời điểm những người kia đang cầu tình giúp hắn, tự nhiên việc đó không thành, còn không thể không chết.

Nghe đến đó, Quách Đạo không khỏi vỗ tay thở dài: Gia nhi, thủ đoạn của muội càng ngày càng lợi hại! Chẳng qua nói thì dễ như vậy,nhưng Bùi Bật cũng không phải là kẻ ngốc, ngươi là làm như thế nào làm hắn tin tưởng đây?

Lí Vị Ương cười cười, dấu diếm thanh sắc nói: Sơn nhân đều có diệu kế.

Quách Đạo vẻ mặt càng hoài nghi, Bùi Bật là người thông minh, hắn lại làm sao có thể dễ dàng tin tưởng như vậy? Nguyên Liệt quát to một tiếng: Không cần ăn ta kỳ! Khả lại đã là chậm quá một bước, hắn oán niệm quay đầu, tiếp tục giải thích nói: Bùi Bật trời sanh tính đa nghi, chúng ta nói đối phương tự nhiên không tin, đành phải thỉnh các cai ngục hỗ trợ một chút.

Trên thực tế, Lí Vị Ương đúng là thông qua Vương Tử Khâm kêu nàng từ trong ngục Khương Vũ truyền lại tin tức, yêu cầu hắn đem tin tức này truyền bá đi, Bùi Bật biết tự nhiên lòng nóng như lửa đốt, không đợi đến khi tìm người bảo lãnh, hắn đã tìm cách chốn ra chứng minh thực hư, nghĩ cách cản trở Lí Vị Ương, đương nhiên hắn bị rơi vài bẫy.

Nguyên Liệt lén lút tàng nổi lên một quân cờ, cười hì hì nói: Ngươi cũng biết hắn bị phán thủy hình?

Lí Vị Ương cầm trụ tay áo hắn, cờ tướng tử tha xuất ra, nhướng mày nói: Cái gì là thủy hình?

Nguyên Liệt bị bắt trụ cũng không tức giận, nói: Cái này chính là một loại hình phạt, người thi hình đem phạm nhân ấn ngã xuống, dùng dây thừng buộc lại, bất quá buộc cũng không chặt lắm, có thể nhúc nhích, theo đó bọn họ dùng một cái đồng da thủy thùng áp ngực ở hắn.

Lí Vị Ương nhíu mày, nói: Đây gọi là hình phạt kỳ quái sao?

Quách Đạo nở nụ cười: Đối với một người trưởng thành mà nói, nhất thùng thủy chẳng phải rất nặng, thời điểm mà khi hình phạt bắt đầu chính là một phen cảnh tượng đáng kinh ngạc. Có một cai ngục giống tiểu hài tử sẽ ngồi lên, rồi một chút một chút vỗ, phạm nhân sẽ cảm giác được áp lực ở ngực gia tăng mấy lần, sau đó một chút một chút toàn bộ thông qua da thịt thẩm thấu đến lồng ngực, áp bách trái tim hắn, dần dần lục phủ ngũ tạng hắn đều mất đi công năng bình thường, thế cho nên khí huyết không được lưu thông bình thường, cuối cùng mặt dần biến thành màu đen, mãi cho đến tử vong mới thôi. Nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng phạm nhân cũng là thần chí không tỉnh chỉ muốn chết ngay lập tức, thống khổ đến cực điểm. (note: hình phạt thuỷ tử bản conver dịch khó hiểu nên mình ghi bậy lại như vậy mong các hạ thông cảm ^-^)Lí Vị Ương nghe hình phạt như thế, không khỏi lắc đầu nói: Bệ hạ trừng phạt thật đúng là độc đáo, làm người xem mở mang tầm mắt, hơn nữa đều là thập phần tàn khốc, lại thật có ý tứ!

Nguyên Liệt lắc lắc đầu nói: Lão nhân kia là như vậy đó, nghĩ ra cách giết người hết sức kỳ quái, ta nhìn hắn rõ ràng là vì ra uy bức khí trước mặt Bùi Hoàng Hậu. Vương Tử Khâm lần này cũng nhúng tay một chút, ngươi định không chuẩn bị cho nàng một chút giáo huấn sao? Để nàng biết có một số người không nên động vào?

Lí Vị Ương nghe đến đó, nhẹ nhàng cười nói: Vương tiểu thư hiện thời đã là thập phần ảo não, ta cần gì phải lại đi trêu chọc nàng.

Quách Đạo không cho là đúng: Tuy nàng không muốn đẩy Quách Gia chúng ta vào chỗ chết nhưng không nên vì vậy mà không cho nàng ta chút giáo huấn, chỉ sợ ngươi buông tha nàng một hồi, nàng liền hếch mũi lên mặt.

Lí Vị Ương tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: Nghe Ngũ ca nói vậy, mà như là không thích Vương tiểu thư.

Quách Đạo trong mắt che ba phần không kiên nhẫn: Vấn đề ở đây không phải là thích hay không thích, chính là người này qúa kiêu ngạo, nhuệ khí cao, tài năng không nhường nàng như vậy kiêu ngạo, cho rằng khắp thiên hạ đều phải vây quanh nàng!

Lí Vị Ương ôn nhu địa hạ nhất tử, cắt đứt đường lui của Nguyên Liệt, mới chậm rãi nói: Trên đời này có một số người sinh ra đã là cẩm y ngọc thực, xinh đẹp có thừa, hơn nữa văn võ song toàn, tài hoa hơn người, càng thêm không ai bì nổi. Nếu một chút chuyện cũng không nhịn được, quả thật là gặp rắc rối. Nhưng Vương tiểu thư là người thông minh, ta tin tưởng nàng một ngày nào đó sẽ suy nghĩ cẩn thận việc cùng Bùi Hậu hợp tác không phải là chuyện hay ho gì... Hơn nữa, trải qua sự tình lúc này, nàng cùng Bùi gia đã xem như triệt để vỡ tan, các ngươi không cần qua cho lo lắng nàng.

Quách Đạo gật gật đầu, từ từ thở dài nói: Chỉ hy vọng như thế.

Bùi Hoàng Hậu nổi giận đùng đùng về tới cung hoàng hậu, Thái tử vội vàng đi theo nàng tiến vào trong điện, đã thấy đến nàng mạnh tay cầm một bình hoa đập nát, Thái tử nhìn thấy một màn, vội vàng hốt hoảng quỳ xuống, hắn chưa bao giờ thấy mẫu hậu tức giận như thế, run giọng mở miệng nói: Mẫu hậu, người không cần tức giận, cẩn thận bảo trọng thân thể.

Bùi Hoàng Hậu tức giận đến cả người phát run, vẫn là nàng lần đầu tiên tính sai, nàng vốn tưởng rằng có thể bảo vệ Bùi Bật, cũng không ngờ tiểu tử này ngu xuẩn như thế, thế nhưng lại nghĩ tới vượt ngục! Vượt ngục? Đó là thiên lao, hắn điên rồi!

Thái tử thanh âm càng kinh hoảng bất an: Mẫu hậu, lần này hoàn toàn là một sai lầm, không biết là ai đem tin tức phần mộ Bùi Huy bị đào lên truyền đến tai Bùi Bật, hắn nhất thời không suy nghĩ thấu đáo bị đối phương gài bẫy! Cũng trách bọn họ quá mức giảo hoạt, loại thủ đoạn này mà cũng nghĩ ra được!

Bùi Hoàng Hậu lạnh lùng cười nói: Loại ngu xuẩn như vậy chết cũng được, không cần quản hắn!

Thái tử nghe Bùi Hoàng Hậu nói được như thế, lập tức liền hiểu được, đối phương là không chuẩn bị lại đi cứu Bùi Bật... Cũng là đối phương đáng chết! Hắn nghĩ đến đây, buông con ngươi xuống nhàn nhạt nói: Là, theo ý chỉ của mẫu hậu!

Giờ phút này, ngoài cửa cung nữ báo lại: Nương nương, Doanh đại nhân đã trở lại.

Bùi Hoàng Hậu hai mắt sáng ngời, thần sắc nhất thời thả lỏng, nàng chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: Thỉnh hắn tiến vào.

Một lát, liền có một hắc bào nam tử bước nhanh đi vào trong điện, hắn mặt mang mỉm cười, hướng Bùi Hoàng Hậu nhẹ nhàng hành lễ nói: Nương nương, vi thần đã trở lại.

Bùi Hoàng Hậu nhìn hắn một cái, trên mặt dẫn theo ba phần ý cười: Ngươi vừa đi đã nửa năm trôi qua rồi?

Kia Doanh đại nhân mỉm cười nói: Nương nương, lúc này đây vi thần đã trở về, là giúp nương nương một tay.

Bùi Hoàng Hậu đôi mắt đẹp nhất ngưng, gương mặt tuyệt mỹ với vẻ diễm quang bắn ra bốn phía, làm cho người ta nhất thời không dám nhìn gần: Ngươi có biết ta đã gặp phiền toái?

Doanh đại nhân cười cười: Vi thần biết nương nương đang nói gì, nương nương yên tâm, phiền toái đó rất nhanh sẽ được giải quyết!

Thái tử ánh mắt lạnh như băng xem người này, có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ. Doanh Sở xử sự chu mật, giọt nước không rỉ, tâm ngoan thủ độc, một người đa dạng khó đoán, lại sinh như vậy một trương mặt... Bởi vậy Thái tử một bên đối với nhân phẩm của hắn xem thường đến cực điểm, một bên càng chán ghét hắn vì hắn luôn bên người mẫu hậu đảo quanh. Nhiều năm như vậy hắn luôn luôn muốn tiêu diệt người này, nhưng lại không bắt được nhược điểm của hắn, huống chi bên người mẫu hậu cho tới bây giờ không thể thiếu hắn, luôn sủng ái hắn ——

Doanh Sở ở bên người hoàng hậu chỉ nhậm một cái thị trung thị lang, cố tình giết người vô số, thanh chấn triều dã, người cáo tội hắn có thể chất đầy thư phòng, có thể nói hắn tội danh rõ ràng, nếu không có mẫu hậu luôn luôn che chở, chỉ sợ sớm bị tử hình. Năm trước bởi vì khốc thẩm tự mình đi khảo xát thị tình, hắn tránh đi chỗ khác, né đi mũi nhọn. Hiện tại hắn giống như một cái màu đen u linh, lại một lần nữa xuất hiện tại hoa lệ trong cung đình, như vậy làm người ta ghé mắt, tràn ngập ác cảm, lại có một loại hơi thở kỳ dị yêu diễm...
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc