Nạp Lan Tuyết đã chết, nhưng vấn đề mà Quách gia gặp phải trước mắt cũng không thể giải quyết trong một sớm một chiều được. Tội danh trên người Quách Diễn không thể tẩy thoát, mà Triệu Tường Hòa kia lại một mực chắc chắn chính mắt nhìn thấy Quách Diễn ra tay giết phụ thân hắn Triệu Tông, cùng làm chứng còn có vài vị tướng lĩnh xưa nay vô cùng thân cận với Triệu gia, hơn nữa Quách Diễn đang bị giam giữ, trên đường về kinh lại đột nhiên mất tích, quan viên cùng nha sai hộ tống đều bị tru sát, bởi vậy tất cả mọi người đều cho rằng hắn sau khi sát hại Triệu Tông, ý đồ mưu nghịch không thành nên mới tìm cách đào thoát. Dựa theo thông lệ, hoàng đế sẽ đưa ra bố cáo, tróc nã khâm phạm Quách Diễn. Tình cảnh Quách gia càng gian nan hơn là, Trần gia đã không còn là đồng minh, khiến cho Quách gia ở trong triều trở nên thân cô thế cô, các đại gia tộc khác xưa nay cảm thấy Quách gia thanh thế quá lớn đối bọn họ cũng không có gì tốt, không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi. Đến tình trạng này, Quách gia muốn thay đổi cục diện, có thể nói muôn vàn khó khăn.
Trong thư phòng, làn hương thơm bay lên, thản nhiên lượn lờ quanh lư hương, Tề Quốc Công sắc mặt ngưng trọng, không nói được một lời nào.
Quách Trừng trầm ngâm một lát, mở miệng nói: Phụ thân, Ngũ đệ đã đi suốt một tháng, nhưng đến bây giờ cũng không có một chút tin tức nào, có phải là. . .
Quách Trừng lo lắng không phải không có lý, Quách Đạo dù sao cũng không còn là vị công tử võ công trác tuyệt trước kia nữa, mặc kệ bên người hắn sắp xếp bao nhiêu hộ vệ, vẫn không thể yên tâm. Nếu hắn thành công trong việc gây sự chú ý của kẻ địch, có lẽ chỉ với những người Nguyên Liệt phái đi bí mật điều tra, cũng không thể cam đoan Quách Đạo được an toàn.
Tề Quốc Công đối với an nguy của đứa con trai này dĩ nhiên là vô cùng quan tâm, từ sau khi Quách Đạo rời đi, Tề Quốc Công chưa có hôm nào ngủ được ngon giấc, nhưng hắn vẫn phải biểu hiện bộ dáng vững vàng trước mặt Quách phu nhân. Hắn dù sao cũng đã có tuổi, không được quyết tuyệt như lúc còn trẻ. Hắn hy vọng nhất chính là toàn bộ gia tộc bình an cùng thịnh vượng, hiện tại một đứa con đã bị khép tội danh phản nghịch, một đứa khác lại ngàn dặm xa xôi đến biên cảnh đi tìm chứng cứ, nếu việc này thật sự là do Bùi hậu gây nên, bà ta sao có thể để lại chứng cứ để Quách Đạo tìm được đây? Hơn nữa người Triệu gia cũng không phải lương thiện gì, bọn họ trong quân đội có thế lực thâm căn cố đế, chỉ một mình Quách Đạo nếu không cẩn thận có thể sẽ gặp phải tình cảnh vạn kiếp bất phục!
Tề Quốc Công nghĩ đến đây, sắc mặt càng thêm trầm trọng, hắn có chút phiền lòng, đứng lên, chắp tay sau lưng, bước qua bước lại trong thư phòng, sau đó quay đầu, nhìn về phía Lý Vị Ương nói: Gia nhi, con thấy thế nào?
Lý Vị Ương nâng ánh mắt, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy, nói: Phụ thân không cần quá mức lo lắng, Gia nhi đoán một hai ngày nữa sẽ nhận được tin tức của Ngũ Ca.
Lý Vị Ương gật đầu, vẻ mặt khẳng định, nói: Mong phụ thân tin tưởng Gia nhi.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy Phanh một tiếng, nắm đấm của Quách Diễn nện trên mặt bàn, bàn gỗ cứng như gỗ lim bị hắn làm cho lõm xuống một chỗ, mu bàn tay máu tươi đầm đìa, chén trà trên mặt bàn cũng bị hất đổ rơi trên mặt đất, chén trà quay tròn lăn đến dưới chân Lý Vị Ương. Nàng thấy đối phương tức giận như thế, nhưng lại mỉm cười nói: Nhị ca không cần quá khẩn trương.
Quách Diễn cắn răng nói: Ta không phải khẩn trương, ta là đau lòng! Ta nợ Ngũ đệ nhiều lắm, ta thua thiệt hắn cũng quá nhiều, như thế nào có thể bù đặp lại được? Nếu việc lần này hắn có chuyện gì bất trắc, ta phải ăn nói sao với mẫu thân đây. . .
Hắn mới nói một nửa, Lý Vị Ương đã nâng tay kêu ngừng, khuyên giải nói: Nhị ca, Gia nhi biết qua chuyện của Nạp Lan cô nương, nhị ca đã tự trách mình rất nhiều, nhưng việc này kỳ thật cùng nhị ca không có quan hệ, nhị ca không cần để trong lòng.
Quách Diễn lắc đầu, trong mắt toát ra thâm trầm thống khổ, nói: Làm sao có thể không liên quan đến ta? Nếu không phải vì ta, nàng ấy sao có thể bị Bùi hậu cưỡng ép? Làm sao phải nơi nơi lưu lạc, cuối cùng vẫn mất mạng trên tay của ta!
Lý Vị Ương vẻ mặt đạm mạc, ngữ điệu nhè nhẹ, nói: Mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn của chính mình, từ lúc Nạp Lan cô nương bắt đầu đáp ứng Bùi hậu, nàng ấy cũng đã đoán được kết cục cuối cùng này, đã chuẩn bị đón nhận từ sớm, người ngoài cần gì phải khổ sở thay cho nàng?
Quách Diễn nhìn Lý Vị Ương, không biết nên nói cái gì, nhìn nhận của Lý Vị Ương rất nhiều điểm đều khác với bọn họ, thậm chí đối với Nạp Lan Tuyết, nàng vẫn luôn giữ vững thái độ khoan dung, hắn mơ hồ cảm thấy, cá tính của Lý Vị Ương cùng Nạp Lan Tuyết có ba phần tương tự, đều ngoan cố đến cùng.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Quách Đôn hơi nhíu mày, chủ động đứng lên đi mở cửa, mở ra nhìn thấy chính là tỳ nữ bên người Lý Vị Ương, Triệu Nguyệt.
Lý Vị Ương nhìn thấy nàng, trên mặt xẹt qua một tia hiểu rõ, nói: Như thế nào rồi?
Triệu Nguyệt hành lễ với mọi người, sau đó từ trong tay áo rút ra một phong thơ đưa cho Lý Vị Ương, nói: Tiểu thư, tin tức đã đến.
Lý Vị Ương trong lòng chợt động, mở phong thư trong tay ra đọc.
Bên cạnh Quách Đôn kiềm chế không được, mừng như điên, lập tức nói: Là Ngũ đệ gởi thư sao?
Lý Vị Ương không trả lời hắn, đọc phong thư lướt nhanh như gió, sắc mặt lập tức biến đổi. Quách Diễn đứng lên, trọng giọng nói hàm chứa một tia run rẩy: Gia nhi, có phải Ngũ đệ đã xảy ra chuyện gì hay không?
Lý Vị Ương nhẹ thở ra một hơi, trấn định nói: Không, Ngũ Ca tất cả đều bình an, phong thư này là ngũ ca gửi về. Điểm này, nàng quả thực không nói sai.
Quách Đôn vội vàng đi lên định cầm lấy lá thư trong tay Lý Vị Ương, nàng đưa nội dung phong thư ra trước mặt Quách Đôn để hắn xem qua, sau đó lập tức gấp lại lá thư, nhanh chóng nhét vào bên trong tay áo. Quách Đôn nhìn chữ viết trên phong thư như rồng bay phượng múa, đúng thật là bút tích của Quách Đạo, không thể nghi ngờ, có như thế hắn mới thả lỏng, quay đầu lại thấy Lý Vị Ương tươi cười đầy mặt, nói: Ngũ Ca nói cho chúng ta biết, ngũ ca đã tìm được chứng cớ, đủ khả năng chứng minh nhị ca vô tội.
Mọi người vừa nghe xong, trên mặt đều lộ ra sợ hãi xen lẫn vui mừng, nhất là Tề Quốc Công, hắn xưa nay trầm ổn, cũng nhịn không được hưng phấn mà nói: Thật vậy sao? Đạo nhi rốt cuộc đã nói như thế nào?
Lý Vị Ương cười cười, vẻ mặt trịnh trọng nói: Ngũ Ca trong thư có nói, sau khi đến biên cảnh, rất vất vả để nghe ngóng tin tức của mọi người, hơn nữa còn tìm được rồi một quyển sổ, chứng minh Triệu Tông vì một mình tham ô năm mươi vạn lượng quân tư, cho nên muốn trừ bỏ nhị ca!
Quách Diễn lập tức đứng lên, hắn khiếp sợ nhìn Lý Vị Ương nói: Muội nói cái gì? Năm mươi vạn lượng? Ta sao lại không biết chuyện này!
Lý Vị Ương mỉm cười nói: Đúng vậy, Triệu Tông lại nghĩ nhị ca đã phát hiện ra tất cả, cho nên hắn muốn trừ bỏ nhị ca, lại không biết nhị ca căn bản hoàn toàn không biết gì cả.
Quách Diễn trong lòng nhanh chóng xuất hiện một tia nghi ngờ, trong đầu lướt qua những cảnh tượng vào buổi tối hôm đó, hắn vì có việc quân cơ trọng yếu cần bẩm báo Triệu Tông, không đợi cho phép đã vội vã đi vào doanh trướng đối phương, lúc ấy Triệu Tông đang bí mật nói gì đó với Triệu Tường Hòa, vừa thấy hắn tiến vào, sắc mặt nhất thời đại biến. Hiện giờ nghĩ lại, chỉ sợ đích xác cùng việc này có liên quan. Quách Diễn như bừng tỉnh, nói: Hóa ra đây là nguyên nhân hắn muốn ta phải chết! Nếu sự thật là như thế, Triệu Tông lại chết như thế nào đây?
Lý Vị Ương khuôn mặt tươi cười ấm áp, trong giọng nói thổi qua một tia lãnh mạc: Nhị ca, Triệu Tông chết chẳng qua là người chịu tội thay mà thôi, năm mươi vạn lượng kia là quân tư bệ hạ cấp cho đại quân, Triệu Tông làm sao có lá gan lớn đến lớn như vậy mà dám tham ô? Chuyện này sau lưng đương nhiên là có người chỉ điểm hắn, nhưng trái lại, người nọ cũng không muốn để lộ ra việc này, liền trừ bỏ Triệu Tông, tiên hạ thủ vi cường thôi. Triệu Tông vừa chết, việc này dĩ nhiên là chết không đối chứng, người duy nhất có khả năng tiết lộ mọi chuyện ra ngoài chính là nhị ca.
Trong thư phòng, thần sắc mọi người càng nghe càng trở nên khó coi, Tề Quốc Công đã phát hiện được Lý Vị Ương muốn nói gì, có thể khiến Triệu Tông tham ô ngân lượng, ngoài Bùi hậu ra thì chính là Thái Tử, Tề Quốc Công đã hiểu ra mọi chuyện, trầm ngâm nói: Không, có lẽ màn kịch này ngay từ đầu chính là muốn nhằm vào Quách gia!
..............................
Đã đăng đầy đủ trên Worpress Mai Anh, các bạn tìm bằng cách gõ link: maianh88.com nhé!
Chiều mai sẽ đăng đầy đủ lên wattpad, hihi, cả nhà đọc truyện vui vẻ
...............................
Lý Vị Ương trên trán xẹt qua một tia lãnh ý, gật đầu nói: Chính xác, năm mươi vạn lượng này nói cho cùng Bùi hậu còn không để vào mắt, bà ta sai khiến Triệu Tông làm như vậy, mục đích chân chính là muốn vu oan giá họa, ngay cả nhị ca không phát hiện ra chuyện này, bọn họ cũng sẽ tìm ra mọi biện pháp để trừ bỏ Quách gia! Triệu Tông cũng chẳng qua cũng là bị Bùi hậu lợi dụng thôi, mục đích của Bùi hậu không phải ở quân lương, mà muốn mưu hại Quách gia.
Tề Quốc Công chậm rãi ngồi xuống, thật lâu sau cũng không mở miệng, cuối cùng thở dài một hơi, từng chữ từng chữ nói: Bùi hoàng hậu thật đúng là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt. Trước đây Bùi hậu không ra tay với Quách gia, chẳng qua là thời cơ không đúng, nay bà ta vừa ra tay, từng bước đều là muốn dồn Quách gia vào chỗ chết, thủ đoạn có thể nói là thâm độc đến cực điểm.
Bùi hậu nếu không đa mưu túc trí như thế, cũng sẽ không thể ngồi yên ổn trên ngôi vị hoàng nhiều năm đến vậy, Lý Vị Ương thản nhiên nói: Đây là lẽ đương nhiên, Bùi hậu biết thời điểm động thủ, lại biết nên động thủ như thế nào, chúng ta thật sự là khó lòng phòng bị.
Mọi người trên mặt đều lộ ra một tia bất an, Quách Đôn vội hỏi: Ngũ đệ khi nào thì mang theo chứng cớ trở về?
Lý Vị Ương cười, trả lời: Ngũ Ca trong thư có nói, hắn một đường bảo hộ người làm chứng cùng sổ sách trở về kinh, đại khái còn khoảng năm ngày nữa là về đến nơi.
Tề Quốc Công suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng nói: Năm ngày nữa chính là tiết Trung thu, con xác định khi đó Quách Đạo có thể trở về đúng lúc đó sao?
Lý Vị Ương đương nhiên hiểu ý Tề Quốc Công, trên mặt mỉm cười, nói: Tiết Trung thu bệ hạ nhất định tổ chức đại yến, dựa theo lệ thường, phàm là quan viên tam phẩm trở lên đều có thể mang theo người thân trong nhà đến tham gia, nếu Ngũ Ca có thể kịp thời mang chứng cớ về đến, chúng ta nên công bố ngay trong lúc đó trước mặt mọi người, làm cho âm mưu Triệu gia không thể che giấu, cũng có thể khiến bọn chúng cắn ngược lại Bùi hậu một miếng!
Quách Trừng từ lâu đến giờ tâm tình mới được thả lỏng, vỗ tay cười lớn, nói: Tốt! tốt! Thật sự là quá tốt!
Quách Diễn thần sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn cũng vô cùng kích động, bởi vì hắn biết oan khuất của chính mình sắp được tẩy thoát.
Đợi nhóm nhi tử Quách gia lần lượt rời đi, Lý Vị Ương là người rời khỏi cuối cùng. Nhìn theo những người khác đi xa, nàng quay đầu hướng về Tề Quốc Công nói: Phụ thân, Gia nhi còn có một việc khác muốn nói cho người.
Lúc này ba người Quách Trừng, Quách Diễn, Quách Đôn đã đi xa, nếu là ngày thưòng bọn họ sẽ phát hiện Lý Vị Ương có chút không thích hợp, nhưng hiện tại bởi vì quá mức cao hứng, thế nên bọn họ không nhìn ra được thần sắc của nàng có chút khác thường.
Tề Quốc Công nhìn Lý Vị Ương quay lại, trong lòng bất an, nói: Gia nhi, ý của con là .. ?
Lý Vị Ương vẫn chưa nói gì, rất nhanh đưa ra lá thư trong tay áo, đưa cho Tề Quốc Công nói: Phụ thân, mời người cẩn thận kiểm tra phong thư này!
Tề Quốc Công sửng sốt, lập tức nhận lấy phong thư, tỉ mỉ, đọc từ trên xuống dưới một lượt. Xem xong, sắc mặt lập tức có biến hóa lớn, hắn ngẩng đầu nói: Gia nhi, Đạo nhi rõ ràng nói. . . Nhưng con vừa rồi lại ——
Lý Vị Ương thần sắc bình tĩnh, nói: Vừa rồi đột nhiên Gia nhi nghĩ tới biện pháp này, không biết phụ thân nghĩ như thế nào?
Tề Quốc Công trên mặt lộ ra nghi hoặc, lại nghe thấy nàng từng chữ từng chữ nói: Nếu Ngũ Ca có thể mang chứng cớ về, ngày nhị ca được rửa sạch oan khuất cũng sắp tới, chúng ta không ngại cứ phao tin Ngũ Ca tìm được chứng cớ ra ngoài, khiến đối phương có lòng cảnh giác, không dám làm xằng làm bậy, phụ thân nghĩ như thế nào đây?
Tề Quốc Công nhìn đôi mắt nữ nhi trong trẻo, ánh mắt ánh mắt sáng ngời, dĩ nhiên là có thâm ý, hắn dù sao cũng đã làm quan nhiều năm, đa mưu túc trí, đương nhiên là hiểu được, trên mặt nháy mắt lộ ra ý cười, nói: Được! Cứ làm theo lời Gia nhi nói! Con cứ yên tâm, tất cả ta sẽ bố trí thật tốt!
Lý Vị Ương mỉm cười, trong mắt thâm ý dày đặc, nói: Chỉ mong lần này có thể mã đáo thành công!
Tiết Trung thu, đại yến trong cung.
Quách phu nhân ăn mặc thật đẹp, đi tới sân viện Lý Vị Ương, thần sắc thoáng có chút sầu lo, nói: Gia nhi, ngũ ca con hôm nay sẽ trở về sao?
Lý Vị Ương mỉm cười, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh, nàng mở miệng nói: Mẫu thân không cần lo lắng, ngũ ca nếu đã nói hôm nay có thể trở về, vậy ngũ ca nhất định sẽ trở về, chỉ cần lúc đó có thể vào cung, sẽ không có vấn đề gì, huống chi. . . Nàng lời còn chưa dứt, đã chủ động đứng dậy, đi đến bên cạnh Quách phu nhân, tiếp tục nói: Huống chi nhà chúng ta đều là cát nhân thiên tướng, ngũ ca lúc ấy xảy ra chuyện lớn như vậy đều có thể gặp dữ hóa lành, nhị ca lúc này đây tất nhiên sẽ có cách giải quyết, mẫu thân không cần quá lo lắng.
Quách phu nhân thở dài một hơi, sửa lại trâm phỉ thúy lưu ly trên đầu Lý Vị Ương, nhẹ giọng nói: Chỉ hy vọng như thế!
Lý Vị Ương tươi cười càng thêm ôn hòa, mi tâm giãn ra, cũng không giải gì thêm.
Trong nhà ngoại trừ Quách Diễn không thể tham gia yến hội lần này, những người còn lại đều phải vào cung dự tiệc, xe ngựa một đường chạy thẳng tới hoàng cung, mười sáu hộ vệ theo sát xe ngựa trên phố, sau đó quẹo trái chạy về hướng cửa bắc, Kiều Bắc là cửa bắc của hoàng cung, dựa theo quy định, xa giá của quan viên ngoài tam phẩm có thể chạy thẳng vào cửa này, đến trước cửa lớn mới phải xuống xe ngựa, đi vào trong cung, bái kiến hoàng đế. Xe ngựa rất nhanh đã đến cửa Kiều Bắc, sau đó chạy thêm một quãng nữa để đến cửa lớn, trên đường đột nhiên bị người chặn lại
Triệu Nguyệt nâng màn xe lên, thấy một người ở phía trước sắc mặt giận dữ quát lớn, người trước mắt là đương nhiệm Kim Võ Tướng quân, yến hội lần này được phân phó đến bảo vệ ngoài cửa lớn hoàng cung, hắn có thân phận vô cùng đặc biệt, chính là cháu họ của Bùi hoàng hậu, tên của hắn là Bùi Trung. Tuy hắn không thuộc dòng chính của Bùi gia, nhưng cũng là con cháu Bùi gia, luôn được hưởng đãi ngộ hơn những người khác, cho nên vô cùng kiêu ngạo.
Bùi Trung từ sáng sớm đã tuần tra bên ngoài cửa hoàng cung, khi nhìn thấy xe ngựa Quách gia đi từ ngoài vào, xe ngựa trang trí xa hoa diễm lệ, hộ vệ hai bên uy vũ hùng dũng, xe ngựa một đường hướng cửa lớn chạy tới, chạy đến gần chỗ hắn mà vẫn chưa giảm tốc độ, Bùi Trung cười lạnh một tiếng, tiến lên ngăn cản, tức giận nói: Người nào vô lễ như thế? Dám cho xe ngựa chạy nhanh như vậy, quả thực là to gan lớn mật! Hắn nói còn chưa xong, bị một roi đánh trúng, khuôn mặt tuấn lãng nhất thời nở hoa, hắn bụm mặt, tức giận nói: Ai dám to gan lớn mật như vậy, cũng dám đánh ta sao?
Vừa dứt lời, trước mặt liền nhìn thấy nam tử vô cùng tuấn mỹ một thân tuyết trắng, áo choàng thêu tơ vàng sáng rạng rỡ trong bóng đêm. Người nọ thần thái cười mà như không cười, liếc xéo hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm cây roi, chuôi chiếc roi khảm đầy bảo thạch, thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo ngang ngược. Vừa giận tím mặt, nhìn kỹ lại đối phương, Bùi Trung trong lòng cả kinh, vội vàng quỳ rạp xuống đất, nói: Tham kiến Húc Vương điện hạ!
Húc Vương Nguyên Liệt hừ lạnh một tiếng, nói: Trong cung đã có quy định, phàm là quan viên ngoài tam phẩm cùng gia quyến, đều có thể ngồi trên xe ngựa chạy thẳng đến trước cửa lớn của hoàng cung, Quách tiểu thư vội vã vào cung tham gia yến hội, cho xe ngựa chạy nhanh một chút thì có gì không đúng? Chẳng lẽ ngươi muốn để những người khác trách nàng đến muộn sao?
Bùi Trung há miệng thở dốc, sau đó ngậm lại. Trong lòng hắn xuất hiện cảm giác tức giận không nói rõ, thầm nghĩ mình dù sao cũng là cháu trai của Bùi hậu, tuy rằng chỉ là cháu họ, nhưng xét đến cùng cũng là con cháu Bùi gia, Húc Vương Nguyên Liệt này sao có thể hành động như thế, cũng chẳng kiêng dè chút nào, thậm chí còn đả thương mình, thật sự là vô cùng quá phận! Huống chi lúc này hắn đã hạ quyết tâm phải khiến cho người Quách gia có ba phần kiêng nể, không thể cứ như vậy lui bước —— nhưng còn không đợi hắn phản bác, Húc Vương Ba một tiếng, lại cho má phải của hắn nở hoa: Chức quan lục phẩm nho nhỏ, lại dám chắn trước mặt xa giá, còn không mau tránh ra, cẩn thận ta một kiếm chém đầu của ngươi!
Húc Vương Nguyên Liệt lời nói vô cùng ngang ngược, nhưng lời này hắn nói ra, lại không biết vì sao có cảm giác như hắn sẽ làm thật, trên gương mặt tuấn mỹ còn có chút sát ý, dung mạo càng thêm sáng lạn, khiến không ít người trong xe ngựa bên cạnh ghé mắt nhìn theo. Bùi Trung trong lòng vừa động, cũng không dám ngăn cản nữa, thậm chí không kịp lau đi vết máu trên mặt, liên thanh nói: Mời Quách tiểu thư! Mời Húc Vương điện hạ! Nói xong hắn cùng thuộc hạ đứng lui sang một bên.
Nguyên Liệt lạnh lùng cười một tiếng, nói với phu xe của Quách gia: Còn không mau đi!
Lý Vị Ương ngồi bên trong xe ngựa không khỏi mỉm cười, Nguyên Liệt so với trước kia càng thêm kiêu ngạo, hắn làm như vậy rõ ràng là muốn để Bùi hoàng hậu nhìn thấy, dù sao hắn cũng là thân vương, một kẻ canh cửa nho nhỏ cũng dám ngăn cản, chính xác là muốn đánh thẳng mặt bà ta.
Đến tham gia yến tiệc, Lý Vị Ương mặc quần áo màu hồng phấn, bên tay áo có đính thêm một dải lụa mỏng nhiều màu, kết hợp với quần bích la thướt tha, bộ y phục này là do Quách phu nhân đặt may cho nàng cở cửa tiệm Phi Vân nổi tiếng nhất kinh thành, thoạt nhìn phong lưu hơn nữa còn rất khác biệt, nàng không mang thêm trang sức quý giá nào, chỉ dùng cây trâm hình hoa mai trắng muốt nổi bật trên nền ngọc lục bảo xanh mát, làm cho dung mạo của nàng càng thêm thanh lịch, hơn nữa còn mang bộ dáng thản nhiên, lúc nàng chậm rãi bước qua cửa hoàng cung, có không ít người chăm chú nhìn theo nàng.
Lý Vị Ương dời ánh mắt xem như không phát hiện thấy, lẳng lặng đi bên cạnh Quách phu nhân, các nam tử Quách gia cũng một đường đi tới, Lý Vị Ương nhìn thấy trong hoa viên, đã có vô số danh môn thiên kim tụm năm tụm bảy, tiếng nói cười oanh oanh yến yến không ngừng truyền đến. Ánh mắt nàng đột nhiên nhìn đến một thân ảnh màu tím nhạt, ánh mắt hơi đổi, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt tràn ngập oán hận của đối phương. Trong nháy mắt, khuôn mặt Bùi Bảo Nhi đã chuyển sang một thần sắc khác, ý cười chân thành, gương mặt sáng ngời, quay đầu nói chuyện cùng Vương tiểu thư bên cạnh, cả người nàng giống như cây hải đường dưới ánh trăng đêm hạ, vừa nhìn thấy đã khiến người ta kinh ngạc, đẹp thì có đẹp, nhưng làm cho người ta cảm thấy khó có thể trèo cao.
Lúc này, hoàng đế cùng các vị phi tử đã an vị, có thể nhìn thấy xa xa Quách Huệ phi một thân hoa phục đang mỉm cười. Quách Huệ nhẹ nhàng gật đầu với Lý Vị Ương, Lý Vị Ương thản nhiên mỉm cười, đã nghe thấy hoàng đế nâng chén nói: Hôm nay là tiết Trung thu, các vị cứ thoải mái uống rượu, không say không về! Hắn nói mấy câu nói xong rồi nâng cốc chúc mừng, mọi người bên cạnh lập tức đứng dậy hưởng ứng, đồng thanh nói: Chúc bệ hạ An khang trường thọ, chúc Việt Tây thịnh thế thái bình! Hoàng đế ánh mắt lướt qua một vòng, đột nhiên quay đầu hỏi: Lệ phi đâu?
Bùi hậu vẻ mặt thản nhiên: Nàng ấy nói hôm nay có tim mừng muốn báo bệ hạ, bệ hạ chỉ cần chờ xem tin tốt là được.
Lý Vị Ương nhìn qua các vị phi tử, Bùi hoàng hậu tuyệt sắc ung dung, Quách Huệ phi đoan trang đại khí, Chu Thục phi kiều mỵ quyến rũ, Trần quý phi cao quý vô song, duy nhất không nhìn thấy Cát Lệ phi được sủng ái nhất trong truyền thuyết. Lý Vị Ương đối với Cát Lệ phi có vài phần tò mò, nàng vẫn nghĩ rằng Cát Lệ phi phải có điểm hơn người, mới có thể khiến hoàng đế nhìn nàng với cặp mắt khác. Phải biết rằng từng ấy năm tới nay, hoàng đế dần dần đã không đến hậu cung, nhưng Cát Lệ phi vẫn có thể tùy ý ra vào thư phòng bệ hạ như vậy. . . Nữ tử này thật sự là không thể xem thường.
Lý Vị Ương đang suy nghĩ, chợt thấy đối diện cách đó không xa có một ánh mắt chú mục nhìn nàng, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Bùi Bật, Bùi Bật nâng chén, xa xa nhìn nhau.
Lý Vị Ương trong lòng hiện lên một tia sát khí, trên mặt vẫn mang nét cười lơ đễnh.
Vào lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng sáo ngọc, từ xa lại gần, từ gần đến xa, giống như bắt gặp phía chân trời, âm thanh không ngừng lặp lại khiến người nghe mơ màng, ngay sau đó nghe đến đến tỳ bà, tiếng đàn khương cổ, tiếng sáo trúc theo thứ tự truyền đến, khúc nhạc này nghe qua vô cùng động lòng người, hơn nữa còn có thể suy diễn ra cảnh đẹp hư ảo. Hơn nữa bởi vì bố trí xảo diệu, tỳ bà, đàn cổ, địch âm, hỗ trợ lẫn nhau, âm thanh vô cùng hài hòa hoàn mỹ, như giữa bầu trời đêm truyền đến tiếng nói của cõi tiên, trơn tru mượt mà, quẩn quanh trong tai người nghe không thoát đi được, mang theo một loại ý vị phiêu phiêu mơ hồ.
Sau tiếng đàn, một đoàn mười mấy thiếu nữ theo thứ tự đi ra, cẩn thận nhìn kỹ lại tất cả có chín mươi tư người, trong đó, người đứng chính giữa là một nữ tử thân khoác dải lụa hồng sa, tay áo dài lay động. Thêm một đám cô nương mặc quần áo màu trắng ca múa, tập trung lại thành vòng tròn, vây quanh nữ tử mặc hồng sa, tiến tới tiến lui, rồi lại xoay tròn, vờn quanh quyến rũ. Rõ ràng vũ đạo đã được tập luyện rất kỹ, lại đều mặc xiêm y vô cùng diễm lệ, nhưng chín mươi tư người còn lại bất luận thế nào cũng không hơn nữ tử ở giữa. Xa xa nhìn lại, nữ tử mặc hồng sa dáng người nhẹ nhàng xoay tròn, dải lụa hồng phất phới, bàn tay trắng nõn thon thon, giống như cành liễu mảnh xinh đẹp cùng mềm mại, quần áo sắc hồng phiêu phiêu bay lên, giống như ngọn lửa trong đêm mị hoặc lòng người, lãng du trong bầu trời đêm.
Lý Vị Ương xem múa, cảm thấy nữ tử kia đôi mắt rất đẹp, thần thái xinh đẹp không nói hết, tay áo tung bay, lại càng thêm vẻ phong tình vạn chủng, hơn nữa khúc vũ kia vô cùng hoa lệ phức tạp, càng làm rung động lòng người. Văn võ bá quan cùng nhóm nữ quyến đều ngây người, nữ tử này vũ tư mị hoặc, thần thái cũng vô cùng cao quý, giống như tiên nữ hạ phàm!
Lý Vị Ương trên mặt lộ ra một tia đăm chiêu mỉm cười, nghe thấy bên cạnh Quách phu nhân nói: Đây là Cát Lệ phi.
Lý Vị Ương khẳng định suy đoán trong lòng, càng thêm cẩn thận nhìn về phía Cát Lệ phi, trong khung cảnh ảo diệu như sương kia, tiếng sáo ngọc du dương uyển chuyển, làm người ta dường như cảm thấy đây là cõi thần tiên, còn nàng ấy là một áng mấy hồng, rong chơi tiên cảnh dao trì, vẻ đẹp chói mắt, nũng nịu như vậy, khiến người xem không có cách nào chuyển rời ánh mắt, hóa ra đây là Cát Lệ phi, phi tử mà hoàng đế sủng ái nhất!
Trong lúc xem ca múa, không một ai chú ý tới Húc Vương Nguyên Liệt như đang say rượu, lặng yên ngồi đó.
Đến khi Cát Lệ phi ngừng ca múa, điềm nhiên đi đến trước mặt hoàng đế, khom người hành lễ, trên mặt hoàng đế lần đầu tiên lộ ra nét tươi cười: Vũ đạo của ái phi quả nhiên là xuất chúng!
Cát Lệ phi nét cười hiện lên trên mặt: Bệ hạ quá khen rồi, thần thiếp không dám nhận, chẳng qua chỉ là muốn mọi người được vui vẻ! Nàng thân là sủng phi của hoàng đế, lại có tư thái khiêm nhường như vậy, hiến vũ trong giai yến Trung thu, quả mới thấy đây là người đầu tiên, không có người thứ hai.
Hoàng đế ha ha cười, mặt mày giãn ra, lớn tiếng nói: Người đâu! Ban thưởng ái phi của trẫm trăm hộc minh châu!
Những lời này nói ra, Cát Lệ phi trên mặt nhất thời dẫn theo nụ cười, cảm tạ ân thế, sau đó mới ngồi trở lại vị trí của mình. Chu Thục phi bên cạnh dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng: Khó trách muội muội thời gian dài như vậy đều không thấy đâu, hóa ra là một mình vụng trộm tập luyện ca múa, để ngày hôm nay tỏa sáng gây được sự chú ý của mọi người!
Nàng nói lời đó vốn là hòa khí, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đứng ngồi không yên, Cát Lệ phi chỉ lãnh đạm cười không nói.
Chu Thục phi thấy nàng không đáp, không hề thu lại, tiếp tục nói: Muội muội đã dồn hết công phu, khó trách độc chiếm thánh sủng! Lời này có bao nhiêu châm chọc, Cát Lệ phi mi tâm vừa động, mỉm cười nói: Muội muội ngu dốt, Thục phi nương nương quá khen rồi!
Thục phi bờ môi cong lên, giấu đi sự khinh miệt trong ánh mắt, bâng quơ nói: Chẳng qua kế này là của kẻ tiểu nhân, cũng dám mang ra bêu xấu trước mặt mọi người, thật sự là làm trò cười cho người trong nghề!
Cát Lệ phi vẻ mặt bất giác hơi biến sắc, Chu Thục phi trong lòng đắc ý, cẩn thận nhìn vẻ mặt Cát Lệ phi, thản nhiên nói: Muội muội dù sao cũng ở hàng phi tử, lại bày vẽ ca múa như ca kỹ, vẫn là không nên tái diễn.
Cát Lệ phi né tránh, khóe môi chậm rãi cong lên, nói: Ca múa là phương pháp muội dùng để giải sầu, tỷ tỷ không ngại thử một lần, dù sao tỷ tỷ cũng nhàn rỗi hơn muội, cách thức giải sầu này có lẽ sẽ hợp với Thục phi tỷ tỷ... Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt mang một ý tứ khác, nói tiếp: Huệ phi nương nương thấy muội nói có đúng không?
Quách Huệ phi mơ hồ nhận thấy được lời nói này của đối phương có chút bất thường, rõ ràng là đang châm chọc Chu Thục phi không nhận được thánh sủng, lại cố ý lôi kéo mình vào. Nhìn thấy Chu Thục phi biến sắc, con ngươi Quách Huệ phi thu lại, còn Cát Lệ phi vẫn đang mỉm cười, không nhẹ không nặng nói: Lệ phi muội muội quả là ca múa rất đẹp, bệ hạ cũng rất thích, về sau nếu như có cơ hội, không ngại truyền lại cho mọi người trong cung, để các nàng đều có thể nhận được chút sủng ái của bệ hạ.
Cát Lệ phi rốt cục cũng nở nụ cười, dừng lại một chút rồi nói: Khúc vũ này không phải ai cũng có thể học được.
Quách Huệ phi cười nói: Đúng vậy, muội muội xinh đẹp tựa thiên tiên, thế gian này tìm cũng không ra mỹ nhân thứ hai như vậy, người khác dĩ nhiên có học cũng không bằng được muội muội.
Chu Thục phi nghe xong lời này, khôi phục lại nụ cười lạnh, thần sắc thản nhiên nói: Thật vậy sao! Chẳng qua là ỷ vào bản thân có vài phần giống với người đó thôi.
Trong ánh mắt Cát Lệ phi hiện lên một tia tức giận không dễ phát hiện, nén lại lửa giận trong lòng, nói: Thục phi tỷ tỷ, mời tỷ tỷ thận trọng từ lời nói đến việc làm!
Chu Thục thấp giọng nói: Chẳng lẽ không đúng sao? Ta tuy rằng không có cơ hội nhìn thấy Tê Hà công chúa năm đó, nhưng nghe nói nàng vũ tư tuyệt mỹ, tướng mạo xuất chúng, là một tuyệt thế giai nhân. Lúc trước mọi người đều nói, khi xa giá Tê Hà công chúa đi trên đường phố, nàng vô tình nhấc màn xe lên nhìn mọi người nở một nụ cười, cũng đủ khiến người khác mê mẩn, mỹ mạo như vậy, Lệ phi muội muội sợ là không thể bằng được!
Cát Lệ phi sắc mặt trở nên tái nhợt, trong lòng nàng vô số tạp niệm dâng lên, bối rối, thống khổ, trong khoảng thời gian ngắn tất cả cùng phát tác. Trong lòng khắc cốt ghi hận Chu Thục phi, lại quay đầu nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế đang cúi đầu uống rượu, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt cũng không dừng trên người nàng, rõ ràng không hề chú ý tới bên này. Trong lúc đó, nàng liền hiểu rõ, hoàng đế với mình ngày ngày ân ái, sủng ái vô cùng, nhưng chỉ coi nàng là bóng dáng của người khác. Nhiều năm như vậy, không phải tất cả đã quá rõ ràng rồi sao?
Trong lòng nàng đau đớn, nhưng cố gắng kiềm chế phẫn hận cùng bất an xuống đáy lòng, cười nhẹ nói: Chuyện xảy ra trong quá khư, bệ hạ đã nói, nếu ai dám nghị luận, giết không cần hỏi! Chẳng lẽ Thục phi tỷ tỷ muốn nếm thử tư vị này sao?
Chu Thục phi cười lạnh một tiếng, xoay mặt đi: Chỉ cần muội muội nghe rõ, ta cần gì phải nói thêm nữa? Chẳng qua chỉ là nhiều chuyện thôi! Nói xong câu này, Chu Thục phi trong nháy mắt lấy lại vẻ bình tĩnh như nước, lời nói nghe có vẻ thản nhiên nhưng lại cất giấu sự sắc bén ở bên trong.
Quách Huệ phi thấy hai người các nàng đối chọi gay gắt, không khỏi thở dài, hằng ngày trong cung châm chọc gây sự với nhau, kỳ thật ai cũng không nể nang, vậy có là gì? Chẳng qua chỉ là tranh cãi võ miệng, nhưng cũng đủ khiến người khác chê cười! Nhưng nếu không tranh không đấu, còn sống cũng là sống uổng phí, càng thêm tịch mịch. Lúc này nàng nâng ánh mắt lên, nhìn thoáng qua Bùi hoàng hậu ngồi ở cách đó không xa, nàng vẫn mỉm cười như lúc đầu, không có chút biến hóa, dường như chưa từng nghe được cuộc tranh cãi của nhóm phi tử.
Quách Huệ phi thâm sâu hít một hơi, trong lòng có chút thê lương, nhà đế vương vốn là như thế! Hậu cung nhiều năm như vậy đều có vô số mỹ nhân, nhưng người chân chính có thể trải qua năm tháng, ở lại bên cạnh bệ hạ trở thành phi tử cũng ít ỏi chỉ có mấy người. Chu Thục phi tính là một, Cát Lệ phi, tiếp đến là Trần quý phi, thì người còn lại chính là mình. Trong số tất cả mọi người, thủy chung sừng sững không ngã chỉ có duy nhất Bùi hậu mà thôi, Bùi hoàng hậu mới lớn lên đã vào cung, hơn mười năm qua một tay nàng nắm quyền sinh sát, nắm giữ quốc gia đại sự, đằng sau vẻ mỹ mạo tuyệt đỉnh, năm tháng trôi qua đã đem đến cho nàng một loại khí độ hoàn toàn khác, đoan trang an hòa hơn. Mặc kệ là quá khứ như thế nào, ánh mắt hoàng hậu luôn mang vẻ đạm mạc mà, giống như hàm chứa ý cười, nhưng bất kể là ai cũng không dám làm càn trước mặt nàng.
Lúc này, Trần quý phi như có như không nhẹ nhàng đưa ánh mắt lại, Quách Huệ phi cúi đầu xuống, tránh ánh mắt tìm kiếm của Trần quý phi, chuyện Quách, Trần hai nhà trở mặt mọi người cũng sớm đã biết, tuy rằng mọi người không biết Quách Diễn đang trốn ở Quách phủ, nhưng mỗi người lại biết Trần gia nữ nhi đã rời khỏi Quách gia, không bao giờ quay lại nữa. Không rõ chân tướng nên mọi người đều cho rằng, sau chuyện xảy ra với Quách Diễn, nữ nhi Trần gia thấy không có hi vọng, nên đã lập tức trở lại nhà mẹ đẻ, muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cùng Quách gia. Đối với chuyện này, Trần gia không ai đứng ra giải thích, ngược lại để lời đồn đãi này tùy ý lan truyền, thế cho nên một số người nhìn nét mặt Trần quý phi, đều mang theo chút khác thường như vậy.
Quách Huệ phi trong lòng biết tất cả, nàng cùng Trần quý phi chẳng qua là có miệng mà khó trả lời thôi. Phàm là người thông minh sẽ không chấp nhất, Quách, Trần hai nhà sau này sẽ như thế nào, hãy cứ để thời gian quyết định.
Lúc này, một làn gió nhẹ đưa đến ngào ngạt hương hoa, Lý Vị Ương cúi đầu cầm chén rượu, khuôn mặt trầm tĩnh không gợn sóng, cây trâm ngọc lục trên mái tóc mây bảo rũ xuống, nhẹ nhàng lay động trong gió, gương mặt trắng thuần của nàng càng trở nên ôn nhu mỹ lệ. Bất kể là ai bắt chuyện với Lý Vị Ương, nàng đều khéo léo trả lời, khuôn mặt luôn mang theo ấm áp, từ người trẻ tuổi đến các vị lão thành, không ai là không thấy thích nàng. Mà Quách phu nhân vẫn trước sau như một, vẻ mặt không có gì thay đổi, mọi người nhìn vào, đối với chuyện của Quách Diễn cũng không thể đoán được gì.
Song, Quách phu nhân trong lòng thực sự rất lo lắng, hơn nữa yến hội đã tiến hành được một nửa, mà bà vẫn không thấy bóng dáng Quách Đạo đâu cả, không khỏi nôn nóng nói: Gia nhi, ngũ ca con thật sự có thể trở về đúng lúc sao? Yến hội đã diễn ra quá nửa thời gian, mà vẫn chưa thấy tin tức gì cả.
Lý Vị Ương mỉm cười nói: Ngũ ca xưa nay làm việc thoả đáng, Gia nhi nghĩ ngũ ca lúc này đã đến trước cửa cung rồi.
Bùi Bật phía đối diện thấy mẹ con Lý Vị Ương thì thầm, bên môi xẹt qua một tia cười lạnh: Lý Vị Ương à Lý Vị Ương, ngươi cứ nghĩ tất cả sẽ đúng như ngươi dự đoán hay sao? Chỉ sợ Quách Đạo mà ngươi nói, còn không có cách nào có thể đem được chứng cứ tới trước mặt bệ hạ!
Lúc này ngoài cửa hoàng cung, Quách Đạo dáng vẻ vội vàng, ra roi thúc ngựa, phi thẳng từ ngoài cửa cung mà vào, Bùi Trung thầm nghĩ quả nhiên tới rồi, lập tức cao giọng nói: Người tới là người nào? Còn không xuống ngựa!
Quách Đạo giơ lênh bài trong tay ra, nói: Có kim bài của Bệ hạ ở đây, có thể đi thẳng một đường vào cung, không cần xuống ngựa! Hắn nói xong, lại giục ngựa giơ roi, hướng hoàng cung thẳng tiến. Kim bài này là bệ hạ ban cho Húc Vương Nguyên Liệt, trên đời này chỉ có duy nhất một cái, Bùi Trung đương nhiên là nhận thức được, nhưng hắn lúc này hướng ánh mắt sang phó tướng bên cạnh, hàng trăm binh sĩ từ hai bên nhất thời trào ra, bao vây quanh ngựa của Quách Đạo.
Bùi Trung lạnh lùng nói: Lớn mật cuồng ngôn, dám giương oai trước cửa hoàng cung, còn không mau hắn bắt lại!
Quách Đạo giọng lạnh lùng nói: Ta có kim bài trên tay, có việc gấp muốn gặp mặt bệ hạ, các ngươi làm sao dám động thủ với ta!
Bùi Trung ánh mắt lạnh lùng, hướng về phía người mặc đồ đen đứng chờ đã lâu, nói: Triệu tướng quân, người này nói có chuyện gấp muốn gặp bệ hạ, ngươi thấy thế nào? Chỉ thấy từ trong đám người đi ra là một nam tử trẻ tuổi, vóc người khôi ngô tuấn tú, trên người mặc một bộ nhuyễn giáp, xương gò má rất cao, hắn hắc hắc cười lạnh, nói: Quách Đạo, ngươi không cần uổng phí khí lực, chứng cớ này ngươi sẽ không có cách nào đưa đến trước mặt bệ hạ!
Liếc mắt một cái đã nhận ra, người này chính là Triệu Tông, con trai Triệu Tường Hòa, Quách Đạo giương mày, lớn tiếng nói: Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu sao? Đây chính là cửa cung, các ngươi dám lớn mật như thế thật sao!
Triệu Tường Hòa cười ha ha nói: Đừng tưởng rằng ngươi xuất thân Quách phủ, thì chúng ta sẽ không dám ra tay với ngươi! Phải biết rằng nay trong cung đang mở yến tiệc, ngươi một mình một ngựa muốn vào cung, đương nhiên sẽ bị quân sĩ ngăn lại, hơn nữa ngươi cự tuyệt không cho người kiểm tra, trong lúc tranh chấp bị ngộ sát, đây không phải là chuyện vô cùng bình thường sao? Muốn trách thì trách ngươi quá mức lỗ mãng, hành tung mới bị bại lộ! Nói xong, hắn lạnh lùng nói: Còn không mau đưa hắn đi chém đầu! Chẳng lẽ còn muốn để tên nghịch tặc này xông vào phá hỏng thịnh yến của bệ hạ sao?
Cả trăm tên binh lính lập tức cầm binh khí trong tay xông đến, chỉ thấy trên bầu trời đêm toát ra ánh sáng lóng lánh, mang đến một mảnh sát khí, Quách Đạo nắm chặt kim bài, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm không dễ phát hiện. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mọi người đột nhiên nghe thấy từ ngoài cung truyền đến tiếng vó ngựa, Bùi Trung lắp bắp kinh hãi, còn không kịp phản ứng lại, chỉ thấy mấy trăm kỵ binh mặc giáp đen đã vây trước cửa cung chật như nêm cối, mỗi người đều mang sát khí, khí độ ngưng trọng. Bùi Trung tức giận nói: Người nào dám tập kết binh sĩ ở đây?
Chỉ thấy nam tử cao quý một thân hoa phục, thần sắc ngạo mạn, ngồi trên lưng tuấn mã, giục ngựa từ phía sau tiến đến trước đám cấm quân cùng các binh sỹ mặc giáp đen, khuôn mặt này Bùi Trung bất luận thế nào cũng sẽ không quên, giọng hắn lạnh lùng nói: Húc Vương điện hạ, ngài vốn nên ở bên trong tham gia yến hội, hiện tại đến đây làm gì?
Ánh mắt Nguyên Liệt lướt qua khắp lượt bọn họ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, trầm giọng nói: Có người mật báo cho ta, nói Bùi Trung và Triệu Tường Hòa không hề tâm phục, ý đồ mưu nghịch, những người còn lại đều là cấm quân của bệ hạ, làm sao có thể ủng hộ hành động phản nghịch này, nếu trong lòng không có ý mưu phản, thì lui hết sang một bên, nếu còn không chịu lui, toàn bộ sẽ bị bắn chết!
Chỉ trong chốc lát, quân lệnh truyền xuống, chỉ nghe thấy tiếng la hét thất thanh, phó tướng bên cạnh lặp lại lời nói của Húc Vương ba lần, mấy trăm cấm quân mỗi người đều nghe rõ ràng, vẻ mặt không khỏi biến sắc. Húc Vương vừa nói thế, trong đám người đã có kẻ kinh hoàng thất thố, mắt thấy thế cục sẽ khó có thể khống chế. Bùi Trung lạnh lùng cười một tiếng, nói lớn: Húc Vương, ngài ở đây nói lời bịa đặt, hơn nữa tập kết quân sĩ làm loạn, rõ ràng là muốn tạo phản! Thế nhưng còn dám yêu ngôn hoặc chúng! Người đâu, còn không mau bắt hết bọn họ!
Trong đám người, lập tức có mười tên phó tướng tận lực với Bùi Trung tiến lên, Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên, đội kỵ binh phía sau bắn ra hàng trăm mũi tên, nhanh như tia chớp, bắn vào đám người, mười tên phó tướng kia lập tức ngã gục trên mặt đất, cả đám người kinh sợ, nhóm cấm quân nhóm dù sao cũng là đám người hiểu biết, kiến thức rộng rãi, đào tạo bài bản, lúc này cũng phải dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía kỵ binh của Húc Vương.
Quách Đạo mỉm cười, giơ cao kim bài, cao giọng nói: Có kim bài của bệ hạ ở đây, Húc Vương phụng lệnh bệ hạ tróc nã Triệu Tường Hòa, Bùi Trung mưu đồ gây rối, ý đồ che chở phản tặc, đều xem bọn họ là phản nghịch, điện hạ sớm đã hạ lệnh bao vây chỗ này, Húc Vương biết các ngươi đều có gia đình ở quê nhà, chỉ cần phục tùng quân lệnh lui ra, Vương gia tuyệt đối sẽ không truy cứu!
Có kim bài của bệ hạ, tương đương với việc đích thân bệ hạ tới, mọi người phải tuân mệnh làm việc, cấm quân thấy thế không tự chủ được nhao nhao lui về phía sau, Bùi Trung lúc này mới thực sự hoảng hốt. Nguyên Liệt hướng ánh mắt, Triệu Nam ở phía sau liền dẫn vài tên kỵ binh tiến lên, rút trường kiếm ra đánh rớt kiếm trên tay Bùi Trung, sau đó không để hắn cùng Triệu Tường Hòa có thời gian giãy dụa, đã xoay cánh tay bọn họ về phía sau, ép quỳ trên mặt đất.
Bùi Trung cùng Triệu Tường Hòa đột nhiên thấy đại họa buông xuống trước mắt, sắc mặt đại biến, Triệu Tường Hòa cảm thấy uất ức, hắn quỳ trên mặt đất, giọng run rẩy, nói: Điện hạ, ta vẫn trung tâm thể quốc, tại sao nói ta có ý đồ mưu nghịch, ta chỉ là tới tham gia yến hội, lại nghe nói nơi này có người muốn xông vào cung, nên mới đi theo tới đây, chỉ muốn hộ giá mà thôi, cái gọi là mưu nghịch quả thật rất oan uổng, thỉnh điện hạ tra xét!
Nguyên Liệt ánh mắt dị thường lãnh mạc, trên mặt cũng không lộ rõ là mừng hay giận, không kiên nhẫn vung tay lên, lập tức có người kéo Bùi Trung cùng Triệu Tường Hòa đứng lên. Bùi Trung trong lòng biết tình huống không ổn, hướng ánh mắt sang bên cạnh, phó tướng của hắn lập tức lén lút lui về phía sau, định chạy đi báo tin, chỉ nhìn thấy ánh đao sắc bén bỗng nhiên chợt lóe, đầu của tên phó tướng kia rơi trên mặt đất, tiếng kêu rên đồng thời cũng dừng! Máu tươi bắn đầy lên áo các cấm quân.
Nguyên Liệt giọng lạnh lùng nói: Triệu Nam, ngươi lập tức dẫn theo ba trăm kỵ binh vây quanh Triệu phủ, tróc nã toàn bộ Triệu thị, thẩm vấn ngay tại chỗ, khai ra vây cánh, nếu như cãi lời, giết không cần hỏi! Nói xong, hắn quay đầu ngựa lại, hướng về phía cửa cung đi vào, hắn giục ngựa chạy thật nhanh, tiếng vó ngựa vang lên vang dội, năm mươi kỵ binh cũng đi theo hắn, trong cung tương đối yên tĩnh, nhất thời vang lên tiếng vọng thật lớn.
Lúc này, sớm đã có người bẩm báo tất cả cho Hoàng đế biết chuyện, nhưng hắn cũng chỉ cười nhẹ, nói: Cứ để hắn đi đi! Sau đó tiếp tục ẩm yến, làm như không nghe thấy.
Nguyên Liệt không đi về phía hoa viên, mà trực tiếp dẫn năm mươi kỵ binh thẳng đến chỗ trực đêm. Dựa theo luật lệ Việt Tây, mỗi buổi tối đều có một số quan viên trực đêm trong cung, một quan viên sẽ phụ trách thông báo ý chỉ bệ hạ. Bởi vì trong tay Nguyên Liệt có kim bài, nên mới một đường đi thẳng được đến đây. Người gác cổng nhìn thấy đám người phía trước, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại thấy dẫn đầu là Húc Vương Nguyên Liệt, vội vàng quỳ xuống bái kiến.
Nguyên Liệt không thèm chớp mắt, bước nhanh đi vào chủ đường, vừa đến nửa đường, đã thấy Triệu Thác đang phê duyệt thư tín, Triệu Thác nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy mấy tên kỵ binh bên người Húc Vương tiến tới. Nguyên Liệt phân phó binh lính bao vây hắn, sau đó mỉm cười nói: Triệu đại nhân, bệ hạ cho mời!
Triệu Thác lạnh lùng nói: Húc Vương, ngài sao lại dẫn người vào cung làm loạn.
Nguyên Liệt ánh mắt sáng như tuyết, cười lạnh nói: Là làm loạn hay là trừ gian, sau này Triệu đại nhân sẽ biết!
Triệu Thác là đệ đệ của Triệu Tông, đảm nhiệm chức bộ binh viên ngoại, hắn dùng sức lực nói với đám kỵ binh đang giữ chặt tay của mình: Cút ngay, ta tự mình đi được. Trong giọng nói lộ ra uy phong của ngày xưa. Nguyên Liệt thầm nghĩ ngươi còn không biết mình chết lúc nào nữa kìa, nét cười lại càng toát ra trên mặt, ung dung nói: Cũng được, nể mặt Triệu đại nhân một chút, cứ để hắn tự đi, các ngươi đi theo sau, hắn có chạy đằng trời!
Triệu Thác hừ lạnh một tiếng nói: Húc Vương điện hạ, tuy rằng ngài được bệ hạ sủng ái, nhưng phía trước là đường lớn hay vực thẳm, ta khuyên ngài không cần đắc ý thái quá, nay Quách gia như bước trên băng mỏng, vô cùng nguy hiểm, nếu ngài là người biết thức thời thì nên lánh mình, miễn phải chôn cùng người Quách gia!
Nguyên Liệt mỉm cười nói: Triệu đại nhân không cần lo lắng cho ta, chỉ sợ ngài rốt cuộc khó có thể nhìn thấy ngày mai! Vẫn là nên nghĩ phải làm thế nào để thoát thân, mới là người biết thức thời!
Triệu Thác trên mặt lộ ra đắc ý nói: Hừ! Ta thật muốn biết ngài có tài năng gì, có thể giúp đỡ Quách gia lật lại bản án!
Nguyên Liệt mỉm cười nói: Phải không? Vậy mời ngài cứ mỏi mắt chờ!
Triệu Thác thấy hắn trên mặt mang ý cười, mâu trung ẩn ẩn toát ra sát ý, trong lòng không khỏi giật mình, thầm nghĩ: chẳng lẽ đối phương thật sự nắm được nhược điểm gì của Triệu gia sao? Không! Tuyệt không có khả năng này! Người làm chứng kia đã chết, chứng cớ cũng bị bọn họ âm thầm phá hủy! Dù là người Quách gia mánh khoé đến cỡ nào, cũng không thể tìm thấy gì trong đám tro cốt của người chết được!