Bùi Hiến bị người áp giải tới kim trướng, ở trong, những Hãn vương cùng các quý tộc đã ngồi một bên nghe thẩm.
Đại Quân sắc mặt lạnh như băng nhìn Bùi Hiến rồi hỏi tả hữu: Đây là kẻ muốn ám sát ta?
Bùi Hiến ngẩng đầu, nhìn Đại Quân một cái, mặt không biểu cảm nói: Ngươi tru giết huynh đệ ta, ta dĩ nhiên nên vì hắn báo thù, tối nay những kẻ giết ngươi đều là người ta phái đi, hết thảy đều là do bản thân ta gây ra, không quan hệ với Bùi gia, thỉnh Đại Quân không cần giận chó đánh mèo.
Đại Quân cười lạnh một tiếng: Quy củ trên thảo nguyên, đó là một người làm một người chịu, ngươi đã có gan thừa nhận, sẽ trừng phạt một mình ngươi.
Ánh mắt Bùi Hiến tránh qua một tia quyết tuyệt không dễ phát hiện, hắn không sợ chết, một mình hắn chết còn hơn là tất cả Bùi gia cùng chết. Chiêu này của Lí Vị Ương thật sự là quá độc ác. Nếu vừa rồi Bùi Hiến không mở miệng, chỉ sợ hiện tại người chạy ra gánh tội chính là nhị ca Bùi Huy. Bùi Huy là nhân vật Bùi gia lĩnh quân, quả quyết không thể chết ở nơi này, Bùi Hiến rất hiểu rõ điểm ấy, cho nên hắn không chút do dự đứng dậy. Nhưng chuyện trước mắt, hắn vẫn cảm giác cái chết và sợ hãi đang đến rất gần.
Lúc này, Thái tử dĩ nhiên không vừa mắt, ở một bên lớn tiếng nói: Đại Quân, việc này còn có huyền cơ, mời ngài cho ta cơ hội hướng ngài chứng minh. Lời hắn nói một nửa, lại bị Tĩnh Vương Nguyên Anh gạt qua, Nguyên Anh nhàn nhạt cười nói: Thái tử điện hạ, trước mắt bao người thích khách chạy vào lều trại Bùi gia, Bùi gia nếu không phải trong lòng có quỷ sao không đưa hắn giao ra cần gì phải tru giết thích khách? Đây không phải giết người diệt khẩu thì là cái gì? Nếu vừa rồi lúc Quách phủ đi điều tra, Bùi gia có thể thành thật giao ra thích khách thì còn có thế chứng minh bọn họ vô tội. Hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, đệ khuyên Thái tử điện hạ không cần vì bọn họ nói rõ, bằng không chỉ làm cho người ta hoài nghi...
Thái tử trừng mắt: Hoài nghi cái gì? Chẳng lẽ hoàng đệ muốn nói ta đồng mưu ám sát Đại Quân sao?
Tĩnh Vương Nguyên Anh mỉm cười, chậm rãi nói: Điện hạ, huynh đa tâm rồi, đệ cũng không phải có ý tứ này, chẳng qua hoàng huynh cùng Bùi gia đi lại rất gần, gia tộc Bùi thị lại là mẫu tộc của hoàng huynh, nói thế nào hoàng huynh cũng không thể nhân tư phế công, tổn hại uy nghiêm Thái tử.
Thái tử bị hắn tung lên rồi lại ném xuống, nhất thời một câu cũng không nói ra được. Không sai, ở đây tất cả mọi người có thể vì Bùi Hiến cầu tình, chỉ có hắn nói ra sẽ làm người ta cảm thấy không ổn. Bùi gia dĩ nhiên trọng yếu, nhưng còn kém xa thanh danh của bản thân. Nghĩ đến đây, hắn theo bản năng nhìn Tĩnh Vương một cái, trong lòng không khỏi đem đệ đệ này cáu giận đến cực điểm.
Mà Tần Vương nhìn thấy cảnh tượng này, hoà giải nói: Tốt lắm tốt lắm, hai vị không cần vì cái này mà tranh cãi, Bùi công tử đã thừa nhận hết thảy, cũng chỉ có thể tùy ý Đại Quân xử trí.
Sau khi Việt Tây Hoàng đế ra lệnh bắt người Bùi gia liền không quan tâm, trở về lều trại nghỉ ngơi. Giờ phút này trong kim trướng, đại bộ phận đều là quý tộc thảo nguyên, bọn họ đối với việc ám sát Đại Quân đương nhiên là căm thù đến tận xương tuỷ. Hơn nữa ban ngày vừa mới phát sinh chuyện Bùi Bạch, bởi vậy, trong mắt bọn họ Bùi gia càng đáng giận, lúc này liền có một vị Hãn vương đứng lên lớn tiếng nói: Đại Quân, mời ngài dựa theo luật lệ thảo nguyên chúng ta xử quyết người này đi! Bằng không thật sự khó có thể bình ổn tức giận của nhiều người như vậy!
Đại Quân nheo mắt, mỉm cười nói: Mọi người đều không có gì dị nghị, liền theo quy củ của chúng ta làm đi. Nói xong, hộ vệ trong lều trại liền bước nhanh lên. Bùi Hiến ngay cả thấy chết không sợ cũng không khỏi biến sắc, hắn không hiểu quy củ thảo nguyên, cũng không biết tội hành thích vua đến cùng sẽ bị trừng phạt như thế nào, nhưng hắn đã có chủ ý, tiến cũng một đao, lùi cũng là một đao, đã vì gia tộc chịu tội, hắn lại có cái gì sợ hãi?
Bùi Hiến nhìn Bùi Huy bên cạnh đang cưỡng chế phẫn nộ, cắn răng chịu đựng, một chữ cũng không nói.
Bùi Hiến bị mang ra khỏi lều trại, các quý tộc Việt Tây nhìn hắn bị đưa đi. Đám người bên trong truyền đến tiếng khe khẽ: Đại Quân sẽ xử trí người này thế nào a? Ai biết a, quy củ của người trên thảo nguyên không giống với Việt Tây chúng ta. Đúng vậy, Việt Tây nếu là tội hành thích vua, thì phải liên luỵ cửu tộc, bản thân cũng phải lăng trì xử tử. Thảo nguyên sẽ xử phạt thế nào đây? Mọi người trên mặt không khỏi tò mò, đương nhiên cũng có người vì Bùi gia cảm thấy không đáng, vì quý công tử Bùi Hiến cảm thấy tiếc hận. Trong đám người, duy nhất chỉ có Thái tử ánh mắt âm trầm, không nói một lời. Bùi Huy nâng bước muốn xông lên, nhưng trước mặt bỗng tối sầm, té xỉu.
Nguyên Liệt liếc mắt nhìn Lí Vị Ương một cái, dưới bóng đêm, mặt nàng có vẻ càng trắng nõn, hàng lông mày dài nhỏ, ánh mắt trong trẻo nhiễm lên một tầng ánh sáng như ánh trăng nhu hòa, hắn mỉm cười, mở miệng nói: Nàng muốn đi xem bọn họ xử quyết Bùi Hiến như thế nào không?
Lí Vị Ương quay đầu, nhìn hắn nói: Hay còn có tân kỳ ngoạn pháp bất thành?
Nguyên Liệt ha ha cười, đôi mắt màu hổ phách thêm vài phần thần bí nói: Nàng theo ta. Nói xong bọn họ liền hướng nơi hành hình đi đến, không riêng gì bọn họ, còn có vài quý tộc Việt Tây đối với hình phạt trên thảo nguyên cũng thập phần hứng thú, từng đám từng đám đi xem.
Tĩnh Vương Nguyên Anh cũng từ kim trướng đi ra, hắn bước nhanh muốn đuổi kịp Lí Vị Ương, đúng lúc này, đột nhiên có một thiếu nữ chắn trước mặt hắn. Thiếu nữ kia một thân hồng y, dung mạo phá lệ xinh đẹp, dáng người yểu điệu, ánh mắt nghiêm cẩn nhìn hắn, ngữ khí có vẻ thập phần kinh hỉ: Tĩnh Vương điện hạ.
Kia đúng là nữ nhi Đại Quân, A Lệ công chúa. Ba năm trước Tĩnh Vương theo Hoàng đế tham gia săn bắn, A Lệ công chúa có cơ hội gặp hắn, rõ ràng là đối với hắn nhất kiến chung tình. Đáng tiếc Tĩnh Vương đối với nàng thủy chung thập phần có lễ, nhưng không thân cận. Lúc này ở đây nhìn thấy hắn, A Lệ công chúa vẻ mặt vô cùng kinh hỉ, nàng tiến lên nắm lấy tay áo Nguyên Anh nói: Ta đến lều trại tìm chàng vài lần, nhưng hộ vệ đều nói chàng không ở đó, chàng không phải cố ý trốn tránh ta chứ? Nói xong ánh mắt nàng không khỏi chớp chớp, vô hạn ủy khuất nói: Chẳng lẽ ta chọc làm chàng chán ghét sao?
Trên thảo nguyên, A Lệ công chúa là cô nương xinh đẹp nhất, cũng là mục tiêu của nhiều dung sĩ, chưa từng có bị người khác bỏ qua như vậy. Nàng không rõ Tĩnh Vương vì sao không thích nàng, còn tìm mọi cách trốn tránh nàng.
Nguyên Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi đẹp của A Lệ công chúa, lập tức cười nói: A Lệ công chúa nàng hiểu lầm rồi, hai ngày qua ta luôn túc trực bên phụ hoàng, cho nên không ở trong trướng.
A Lệ công chúa sửng sốt: Chàng nói là thật sao? Không đợi hắn trả lời, vội vàng nói: Thật sự không cố ý trốn tránh ta sao?
Nguyên Anh tự nhiên lắc đầu, kỳ thực hắn biết A Lệ công chúa là cô nương tốt, nhưng hắn cũng không muốn cùng thảo nguyên kết thân. Một hoàng tử có một thê tử dị tộc, điều này làm cho khả năng tương lai ngồi lên ngôi hoàng đế bằng không. A Lệ công chúa thân phận thập phần quý trọng, nếu gả cho hắn, nhất định là chính vương phi, chính vương phi sinh hạ con đương nhiên là thế tử, tương lai muốn kế thừa vị trí của hắn. Nghĩ cũng biết, văn võ bá quan đều sẽ không đáp ứng cho một đứa nhỏ huyết thống thảo nguyên kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nghĩ như vậy, nếu cưới A Lệ công chúa, Nguyên Anh muốn ngồi lên ngôi Hoàng đế lợi thế thiếu mất ba phần. Cho nên đây là nguyên nhân căn bản hắn muốn trốn tránh A Lệ công chúa.
Nhưng hiện tại hắn không muốn đem hết thảy nói rõ ràng, bởi A Lệ là một cô nương đơn thuần thiện lương, Nguyên Anh không muốn thương hại nàng, cho nên hắn tình nguyện kính nhi viễn chi, hi vọng nàng chủ động buông bỏ. Nhưng hắn xem thường sự chấp nhất của A Lệ, tiểu cô nương này ba năm trở lại đều đối với hắn nhớ mãi không quên, thập phần coi trọng.
Nguyên Anh nhìn thoáng Lí Vị Ương đi mất, không khỏi có vài phần sốt ruột, chân cũng đi về phía trước hai bước, A Lệ công chúa vội vàng ngăn trước mặt hắn nói: Chàng muốn đến chỗ kia? Đuổi theo Quách gia tiểu thư kia sao? Chàng vì sao thích nàng như thế? Có phải ta có chỗ nào làm không tốt?
A Lệ và Bùi Bảo Nhi không giống nhau, Bùi Bảo Nhi nói chuyện mang theo ba phần đố kị cùng không phục, cho nên vẻ mặt trở nên dữ tợn, nhưng A Lệ vẻ mặt hồn nhiên, nàng chính là hoang mang, chính là không rõ, nàng cảm thấy bản thân rất tốt, mọi người đều thật thích nàng, vì sao Nguyên Anh lại không thích nàng?
Nguyên Anh cười khổ một chút nói: Nàng ấy là biểu muội của ta, Cữu mẫu ở xa ngàn dặn vạn dặn ta nhất định phải chiếu cố nàng, Húc Vương Nguyên Liệt rõ ràng dụng tâm kín đáo, cho nên ta không thể để bọn họ ở một chỗ, vậy nên ta muốn đuổi kịp. A Lệ công chúa, nàng cũng không nên hiểu lầm.
A Lệ chợt nhíu mày nói: Chàng đừng tưởng ta là tiểu hài tử, đừng giống phụ vương nói lời lừa gạt ta, ta biết chàng thích nàng ta, vừa rồi ở trong trướng ta thấy chàng nhìn chằm chằm nàng ta, không chút nào rời đi!
Nguyên Anh sửng sốt, hắn thật không ngờ A Lệ công chúa lại quan sát kỹ như thế, hắn nhíu mày, gật đầu nói: Không sai, ta cùng nàng ấy thật là có hôn ước, tương lai ta sẽ cưới nàng làm chính vương phi của ta.
A Lệ trong lòng sốt ruột, nói: Vì sao? Nếu nàng ta thích chàng, vì sao vừa rồi đến liếc mắt một cái cũng không nhìn chàng một chút? Nàng ta cùng Húc Vương mới là một đôi! Nàng ta căn bản không thích chàng! A Lệ nói chuyện thập phần đơn thuần, nàng thật không ngờ một câu này như một cây đao đâm trúng tâm Nguyên Anh. Ánh mắt hắn chợt trở nên lãnh đạm, A Lệ không thể nhìn ra cảm xúc không vui của hắn, ngược lại nắm chặt tay hắn, thanh âm thanh thúy nói: Bằng không, chàng không cần trở về, hãy ở lại thảo nguyên được không? Ta cùng chàng săn thú, cưỡi ngựa, nhất định vui vẻ vô cùng.
A Lệ công chúa khuôn mặt tuyết trắng, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt thiên chân hồn nhiên như vậy các tiểu thư quý tộc Việt Tây luôn dè dặt tuyệt không có được. Nếu Nguyên Anh không nghĩ đến việc kế thừa đại thống, có khả năng hắn sẽ nghiêm cẩn suy nghĩ vấn đề này. Nhưng nhìn mặt A Lệ, trong đầu hắn lại tránh qua kia một gương mặt trắng thuần lạnh lùng, trong lòng cũng là run lên, bỏ tay nàng ra, lạnh lùng nói: Công chúa vẫn nên nhanh trở về, không cần đi theo ta.
A Lệ công chúa vội vàng nói: Vì sao đuổi ta về? Nàng vừa khóc vừa nói Ta biết căn bản trong lòng chàng không có ta, lần đầu tiên gặp, chàng cười với ta, ta nghĩ trong lòng có chút hảo cảm với ta... Nàng nói không được nữa.
Nguyên Anh trong lòng không kiên nhẫn, chỉ có thể ôn nhu nói: A Lệ công chúa, ta không xứng với nàng, trên dũng sĩ thảo nguyên nhiều rất nhiều, bọn họ đều thật thích nàng.
A Lệ công chúa nước mắt cuồn cuộn nói: Nhưng ta chỉ thích một mình chàng thôi, nếu chàng không đồng ý ở lại thảo nguyên, ta cùng chàng về Việt Tây được không? Ta và chàng sẽ được ở cùng bên nhau. Gương mặt nàng thập phần hồn nhiên. Cô nương trên thảo nguyên, trong lòng chỉ có thích và không thích, căn bản không thể nghĩ được những thứ phức tạp lợi hại khác. Nàng không biết rằng Nguyên Anh chưa từng nghĩ đưa nàng về Việt Tây, cũng không nghĩ sẽ cưới nàng, đây là điều đã định, cho nên ngay cả A Lệ công chúa vẻ mặt thập phần bi thương, nhưng Nguyên Anh vẫn đẩy nàng ra, nhàn nhạt nói: Ta phải đi, thật có lỗi.
Lí Vị Ương cùng Nguyên Liệt đi tới pháp trường thảo nguyên, với nàng đây là một nơi kỳ quái. Người thảo nguyên dung lá sắt làm một cái hỏa bản vĩ đại, phía dưới bản tử này nhẹ nhàng, đầy cành khô cùng cỏ. Bọn họ đem Bùi Hiến đi qua hỏa bản, ở dưới đốt lên một đống lửa. Lí Vị Ương xem một màn này, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái, nàng quay đầu hỏi Nguyên Liệt nói: Bọn họ đang làm gì vậy?
Nguyên Liệt bởi đã điều tra thảo nguyên một lần, cho nên hắn biết rõ đối phương sẽ làm gì, nhưng hắn chỉ mỉm cười nói: Nàng xem tiếp sẽ biết.
Ánh mắt Lí Vị Ương lại một lần nữa dừng ở trên đống lửa, lửa vốn thật nhỏ, lại dần dần thành lớn, độ ấm dần dần lên cao, ngay cả bọn họ đứng thật xa, vẫn cảm thấy từng trận nóng rực. Ánh mắt Bùi Hiến trở nên hoảng sợ, nhìn lá sắt phía trên, không ngừng đổ mồ hôi do độ ấm lên cao, hắn thậm chí bắt đầu không ngừng bôn chạy, cả người thở hổn hển, phảng phất toàn thân đều bị mồ hôi làm ướt. Ngay lúc các quý tộc Việt Tây ánh mắt toát ra kinh ngạc, nhìn xa trên đài thiết bản bên cạnh, có hộ vệ đổ xuống thùng nước lạnh, nước này đổ xuống như thác, sau đó nhóm hộ vệ dùng dây thừng trói gia súc trói Bùi Hiến lại, đưa hắn kéo đến phía trên thiết bản. Mọi người hoàn toàn bị dọa bởi một màn quỷ dị này, chỉ thấy da thịt và thiết bản nóng đỏ vừa tiếp xúc, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế, sau đó liền nghe thấy một trận thanh âm xuy xuy, rồi có hộ vệ đi chân trần vọt lên, lột một tầng da xuống dưới, động tác sạch sẽ lưu loát, so với lột ra da dê không có gì khác nhau.
Lí Vị Ương chỉ nghe như tiếng heo trúng đao và thanh âm kinh sợ, theo bản năng nàng lui về phía sau một bước, nàng quay đầu, kinh ngạc nhìn Nguyên Liệt nói: Bọn họ vì sao phải làm như vậy?
Nguyên Liệt tươi cười ấm áp, thanh âm cũng thật êm tai, Bọn họ dùng da người, lột da ra dùng để bọc trống, ồ, đúng rồi, xương đùi làm thành kèn, sọ sẽ làm thành bát đầu lâu, nàng nhìn thấy bát đầu lâu chưa?
Lí Vị Ương lắc lắc đầu, Nguyên Liệt ánh mắt lòe lòe, tươi cười càng thêm ôn hòa, Lúc chúng ta đến, đã từng gặp qua trên chợ thảo nguyên bán bát đầu lâu, mặt trên được nạm vàng bạc, còn khảm châu bảo, nàng còn nhớ rõ không. Một cái bát đầu lâu vẻn vẹn mất một vạn lượng bạc, nó sẽ trở thành đồ của các quý tốc thảo nguyên cất giữ. Đương nhiên, người thảo nguyên làm bát này lúc đầu chẳng phải vì để bán, mà chỉ là muốn làm thành pháp khí, người vừa mới nhìn qua bên này là vu y, bọn họ trị bệnh cứu người đều phải dựa vào pháp khí này. Còn có chùa Miếu Lí, nơi nơi đều là xương người làm thành pháp khí, đều là xương của phạm nhân phạm vào tội ác tày trời.
Đám phu nhân tiểu thư quý tộc Việt Tây nhìn thấy một màn như vậy, đều sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, bọn họ thật không ngờ, trên đời này lại còn có người dùng biện pháp đáng sợ như vậy để lột da người sống, đây nếu so sánh với lăng trì xử tử còn đáng sợ hơn nhiều, quả thực làm cho người ta rợn tóc gáy!
Lí Vị Ương nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: Chết kiểu này thật sự dã man, Đại Quân là đang giết gà dọa khỉ thôi.
Nguyên Liệt bờ môi cong lên, gật gật đầu nói: Người thảo nguyên luôn dũng mãnh dã man, kẻ có gan hành thích vua đương nhiên không có kết cục tốt, Bùi Hiến như thế, đã là phá lệ khai ân rồi.
Bên kia hộ vệ đã đem da Bùi Hiến mang xuống dưới, tiếp theo là đem chỗ xương cốt làm sạch sẽ, không để sót lại một chút thịt nào, lập tức lại thấy kia hộ vệ đem đầu lâu xuống, đưa cho một phù thủy thảo nguyên đang đứng chờ, rồi tứ chi hắn cũng đều bị mang hết xuống dưới, sau này sẽ dùng làm vật liệu chế tác pháp khí. Trừng phạt như vậy thật dã man, tàn nhẫn, nhưng không có người nào dám lên tiếng ngăn cản. Bởi vì trên thảo nguyên, lúc đám hộ vệ làm việc này, trong miệng đều thì thào chú ngữ, thập phần trịnh trọng, bộ dáng thần bí, hiển nhiên rất thành kính. Trong mắt mọi người, trận hình pháp này có một loại cảm giác thần bí, như đang hiến tế người sống, hết sức hoa lệ, trịnh trọng.
Lí Vị Ương đi xuống, nàng thở dài một tiếng, quay đầu rời đi, Nguyên Liệt đi theo nàng, nhìn chăm chú vẻ mặt nàng, không khỏi mở miệng hỏi: Nàng cảm thấy hình phạt này quá mức tàn khốc sao?
Lí Vị Ương nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ nhàng nói: Hết thảy đều là hắn gieo gió gặt bão, nếu không phải hắn hại người trước, chúng ta cần gì phải đối đãi Bùi gia như thế? Hắn muốn giết ta là điều đương nhiên, ta phản kháng không đúng sao? Huống chi, đây là người thảo nguyên động thủ, tay ta cũng chẳng dính một giọt máu nào.
Nguyên Liệt mỉm cười, gật gật đầu nói: Nàng không mềm lòng là tốt rồi.
Lí Vị Ương tiếp tục đi về phía trước, nàng không mềm lòng, nhưng nàng cảm thấy có chút buồn nôn. Người thảo nguyên hình dùng phạt như thế, thủ đoạn so với nàng còn tàn nhẫn hơn đến ba phần. Đúng lúc này, Lí Vị Ương nhìn thấy A Lệ công chúa, nàng một mình đứng ở trước kim trướng, cách đó không xa khóc lóc thật sự thương tâm. Lí Vị Ương làm như không thấy, nhưng A Lệ vừa ngẩng lên đã thấy nàng, cấp tốc chạy lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Lí Vị Ương, ánh mắt dẫn theo vài phần bi thương. Lí Vị Ương có chút kinh ngạc, nàng thật là không nghĩ ra, việc xử quyết Bùi Hiến này lại cùng A Lệ công chúa có quan hệ gì? Sao nàng phải khóc thương tâm như thế.
A Lệ khóc thút thít nghẹn nói: Tĩnh Vương... Tĩnh Vương...
Lời của nàng chưa nói hết, Lí Vị Ương đã hiểu được, nàng tiến về phía công chúa. Nguyên Liệt mỉm cười, lui về sau mấy bước, để trên sân chỉ còn hai nữ tử, hắn tin tưởng Lí Vị Ương nhất định sẽ làm A Lệ công chúa hiểu được, bởi nàng nói chuyện đều thẳng thắn, không hề nể mặt.
Lí Vị Ương nhìn A Lệ công chúa, ánh mắt toát ra một tia lạnh nhạt nói: Công chúa điện hạ bị Tĩnh Vương cự tuyệt sao?
A Lệ sửng sốt: Ngươi làm sao biết?
Lí Vị Ương nghĩ rằng, nếu không như thế ngươi làm gì phải khóc đau thương thế này chứ? Nàng cười nhẹ: Công chúa, dũng sĩ thảo nguyên mới thích hợp với công chúa nhất, bất luận công chúa gả cho ai đều có thể thật sự hạnh phúc, nhưng nếu công chúa đến Việt Tây, chỉ sợ không thể đến được với người trong lòng, ngược lại sẽ làm công chúa rơi vào hoàn cảnh khó chịu.
Công chúa không hiểu nhìn Lí Vị Ương, nàng đối với Vị Ương không có địch ý sâu sắc, nhưng lúc đối mặt Lí Vị Ương lại có một chút ê ẩm. Nhìn thấu tâm tư đối phương, Lí Vị Ương nhàn nhạt cười nói: Tĩnh Vương phủ tuy rằng chưa có chính vương phi, nhưng vì bảo trì huyết thống thuần khiết, Tĩnh Vương nếu muốn cưới công chúa, cũng chỉ có thể ủy khuất công chúa làm sườn phi, đến lúc đó công chúa sẽ không còn là công chúa kiêu ngạo của thảo nguyên nữa, mà là một nữ tử cúi đầu ở Tĩnh Vương phủ chờ đợi hắn, thân phận nhất đẳng, chờ hắn cưới chính vương phi, nàng ta cùng con hắn sẽ kế thừa tước vị Tĩnh Vương, mà hài tử của công chúa lại là thứ xuất, chắc công chúa không hiểu thứ xuất là gì, trên thảo nguyên, mỗi hoàng tử đều có quyền kế thừa, tuy đại vương tử là có được quyền thừa kế thứ nhất, nhưng các con của Đại Quân cũng đều có cơ hội kế thừa tước vị, nhưng ở Việt Tây, chỉ có con của chính phi mới có tư cách kế thừa tất cả.
Lí Vị Ương nói không sai, không phải người người đều có thể giống Húc Vương Nguyên Liệt, được lão Vương gia cùng Hoàng đế ngầm đồng ý kế thừa tước vị.
A Lệ công chúa nhìn Lí Vị Ương, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, Lí Vị Ương biết nàng không thể lý giải nổi, liền nhẹ giọng giải thích: Ở Việt Tây, công chúa không chỉ gặp phải vấn đề thân phận, còn cả phong tục tập quán, công chúa không thấy Tương vân quận chúa sao? Nàng không thích sữa dê thảo nguyên, cũng không thích gió thảo nguyên, càng không thích nam tử thô lỗ của thảo nguyên, công chúa thì sao? Công chúa sẽ thích Việt Tây quý tộc dè dặt, thích bọn họ lục đục với nhau, thích bọn họ đấu đá nhau sao? Công chúa một khi gả cho Tĩnh Vương điện hạ, sẽ phải giúp đỡ hắn trù tính, lúc nào cũng thăm dò tâm tư hắn, đối phó địch nhân của hắn, mượn sức minh hữu của hắn, hết thảy những việc đó công chúa có thể làm được sao?
A Lệ giật mình mở to hai mắt, nàng không nghĩ tới một mối nhân duyên lại phức tạp như thế, chẳng lẽ lập gia đình không phải là ngươi thích ta, ta thích ngươi sao? Trên thảo nguyên, phần lớn mọi người đều như vậy a, vì sao đến Tĩnh Vương Nguyên Anh lại không được đây?
Khuôn mặt Lí Vị Ương trầm tĩnh, đôi mắt tối đen giống như thủy tinh, mỉm cười, nói: Công chúa không làm được có phải hay không? Công chúa từ nhỏ sinh trưởng ở thảo nguyên, đúng chính là đúng, sai chính là sai, không có lẫn lộn, công chúa như vậy sẽ sống không quá một năm trong hoàng thất Việt Tây, chỉ sợ còn có thể mang đến phiền toái cho Tĩnh Vương. Công chúa đã thích hắn, lại có thể nhẫn tâm mang đến phiền toái cho hắn sao? Hơn nữa rời xa nhà vạn dặm, điều này nghĩa là gì? Có nghĩa là công chúa vĩnh viễn không có cách nào trở lại thảo nguyên này. Đến lúc đó mặc kệ công chúa nói chuyện hay hành động, đều có người nhìn chằm chằm công chúa, công chúa sẽ cảm thấy hít thở không thông, công chúa thật sự có thể chịu được sao? Tình cảm công chúa dành cho Tĩnh Vương đủ để chống đỡ hết thảy sao?
A Lệ bị nàng nói làm cho sợ tới mức lui lại mấy bước, tuy nàng muốn phản bác, nhưng nàng biết, lời đối phương nói mỗi một chữ đều là thật sự, bởi nàng thấy được, một đám tiểu thư Việt Tây quý tộc tâm tư đều ngàn hồi trăm chuyển, một câu nói đều có thể suy xét theo rất nhiều phương diện, rõ ràng là việc rất đơn giản, đều sẽ bị những người này biến thành thật phức tạp, điều này làm cho A Lệ thập phần hoang mang.
Lí Vị Ương không nói nữa, làn váy nàng nhẹ nhàng phất qua bên cạnh A Lệ, lúc đi thoáng qua, lại bị A Lệ công chúa đột nhiên kêu: Là Tĩnh Vương cho ngươi đến nói những lời này với ta sao?
Lí Vị Ương xoay người nhìn A Lệ công chúa khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc, mỉm cười nói: Đây là những lời ta muốn nói nên ta nói, ta không muốn nhìn thấy một người tự do tự tại lại biến thành một con rối bó tay bó chân, càng không muốn nhìn thấy một người cơ bản thập phần sáng sủa lại biến thành người ủ rũ, muốn làm gì cũng phải nhìn theo đoán ý kẻ khác. Nàng cũng không biết bản thân vì sao lại nói với A Lệ nói những lời này, có lẽ nàng thấy trên người A Lệ công chúa bóng dáng một người nào đó. Khi yêu thì chấp nhất, muốn đánh đổi bất cứ giá nào, nghĩ muốn làm những điều tốt nhất cho đối phương, nhưng thật không ngờ người ta không cần. A Lệ công chúa là người đơn thuần, dễ dàng bị Bùi Bảo Nhi xúi giục, nàng thật sự không phải người xấu, nàng đối với Lí Vị Ương mặc dù có điểm cẩn thận toan tính, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự dùng một chút thủ đoạn nào để đối phó tình địch.
A Lệ đột nhiên thở dài, nàng chậm rãi nói: Nhưng sau này trên thảo nguyên cũng sẽ không yên ổn.
Lí Vị Ương nhìn nàng vẻ mặt cô đơn, không khỏi cảm thấy kỳ quái nói: Ý của công chúa là...?
A Lệ công chúa yên lặng nhìn nàng nói: Đại huynh vừa chết, các ca ca ta đều bắt đầu tranh đoạt, bọn họ tuy rằng không giả dối, thông minh như hoàng tử Việt Tây, nhưng đều đem cả tính mạng đi giao tranh. Mặc kệ là ai thắng, đều sẽ có người chết. Cho nên ta không nghĩ sẽ ở lại thảo nguyên, ta nghĩ sẽ đi theo Tĩnh Vương về Việt Tây đi.
Lí Vị Ương sửng sốt, nàng thật không ngờ A Lệ công chúa lại không chấp nhất chuyện Tĩnh Vương còn có suy nghĩ như vậy. A Lệ công chúa thần sắc ảm đạm, nàng tiếp tục mở miệng nói: Ta hi vọng tam ca có thể kế thừa vị trí Đại Quân, nhưng huynh ấy là người không có khả năng kế thừa nhất.
Vẻ mặt Lí Vị Ương xẹt qua một tia khác thường, nàng nhìn thấy huynh trưởng Tam vương tử của A Lệ công chúa là người thông minh tài cán, có thể kế thừa đại thống, nhưng hắn hôm nay đuổi theo ra ngoài trướng, muốn mượn sức nàng và Nguyên Liệt để hành động, do đó có thể thấy hắn là một kẻ có tâm tư. Hắn đưa ra ý kiến giúp Tương vân quận chúa tái giá, bởi vậy tự nhiên khiến quý tộc Việt Tây có hảo cảm, có được không ít người đồng tình, nhưng vì sao A Lệ công chúa nói hắn không có tư cách nhất để kế thừa vị trí Đại Quân đây?
Thấy vẻ mặt Lí Vị Ương, A Lệ công chúa thở dài: Bởi vì tam ca không phải con thân sinh của Đại Quân.
Lí Vị Ương hoàn toàn ngớ ra, A Lệ công chúa thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng giải thích nói: Mẫu thân của ta là sườn vương phi của Đại Quân, nhưng ban đầu mẫu thân là thê tử của bá phụ ta.
Lí Vị Ương đột nhiên hiểu ra, nàng lại gần nhìn A Lệ nói: Hay là Tam vương tử hắn...
A Lệ công chúa gật gật đầu nói: Tam ca ta mồ côi từ trong bụng mẹ, khi đó bá phụ khởi binh phản loạn, bị phụ vương ta tru giết, sau này phụ vương sở hữu thê thiếp của hắn, trong đó cũng bao gồm mẫu thân thân sinh ta. Không đến ba tháng sau mẫu thân sinh ra tam ca, cho nên trên thảo nguyên, người người đều biết tam ca không phải là con thân sinh của Đại Quân.
Lí Vị Ương thở dài một hơi, trên thảo nguyên bởi dân cư sinh sản khó khăn, cho nên các nam nhân thu dưỡng đứa trẻ không phải con mình cũng không có gì kỳ quái. Chẳng qua, Đại Quân có nhiều vương tử như vậy, Tam vương tử muốn kế thừa vương vị thật sự khó khăn, khó trách hắn nóng vội như vậy, liều mạng muốn mượn sức quý tộc Việt Tây, nàng nhìn A Lệ công chúa, không khỏi mở miệng nói: Công chúa điện hạ vì sao đột nhiên nói với ta chuyện này?
A Lệ công chúa cắn chặt răng nói: Ta muốn nói với ngươi, tam ca thật hi vọng ta có thể gả cho Tĩnh Vương điện hạ, nên hắn thúc đẩy ta đến thổ lộ.
Lí Vị Ương càng hiểu ra, hoá ra Tam vương tử muốn dựa vào Tĩnh Vương. Chẳng qua, hắn không phải là người ngu xuẩn, hắn hẳn là hiểu rất rõ Tĩnh Vương Nguyên Anh sẽ không cưới A Lệ, nhưng hắn vì sao phải làm vậy? Trong đó tất nhiên có duyên cớ. Nàng liếc mắt nhìn kim trướng, lại thấy Thái tử cùng Nhị vương tử Ba Lỗ vai kề vai đi ra, bộ dáng nói nhỏ với nhau. Lí Vị Ương thấy một màn như vậy, mơ hồ đoán được chân tướng, chắc Ba Lỗ đã kết minh với Thái tử, có thế mới khiến cho Tam vương tử vội vã ân cần với Tĩnh Vương. Lí Vị Ương xem ra, Tam vương tử so Nhị vương tử giảo hoạt hơn nhiều, cho nên hắn rất có khả năng chiếm được vị trí Đại Quân. Về phần huyết thống, kỳ thực với lực lượng trước mắt, căn bản không phải là việc quá trọng yếu.
A Lệ công chúa đột nhiên cao giọng nói: Ta mặc kệ tam ca vì lý do gì mà muốn ta làm như vậy, ta không phải vì cái gì khác, ta chỉ muốn cùng Tĩnh Vương về Việt Tây. Ta còn muốn cám ơn ngươi đã nói với ta những lời này. Ngươi là người tốt, tương lai nếu có cơ hội, ta sẽ hồi báo ngươi.
Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt nàng kiên định như vậy, không khỏi thở dài một hơi, trên đời này thật ra có hay không có nam nhân có thể quay đầu nhìn lại một cô nương?
A Lệ công chúa nói xong những lời này, rồi xoay người chạy đi, chạy ra xa còn quay đầu nhìn lại Lí Vị Ương. Kẻ ngốc cũng biết Lí Vị Ương nói những lời hôm nay hết thảy đều là sự thật, nàng căn bản đối Lí Vị Ương đầy oán khí, nhưng cũng đã tan thành mây khói.
Bên kia Thái tử cùng Ba Lỗ nói mấy câu, rồi lấy cớ có chút việc, chờ mọi người rời đi, hắn đợi đến nửa canh giờ, đến khi tin tưởng không có người nhìn thấy hắn, liền lặng lẽ tiến vào kim trướng, Đại Quân mỉm cười nói: Thái tử điện hạ, đêm khuya tới chơi có chuyện gì sao?
Thái tử chắp tay nói: Không biết Đại Quân đối với đề nghị hôm qua của ta có ý nghĩ gì không? Hôm qua, hắn đã đưa ra yêu cầu của Bùi Hoàng Hậu với Đại Quân, hắn cho rằng hôm nay Đại Quân sẽ có hành động, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện Bùi gia. Hắn xem ra, Lí Vị Ương quả thực không thể tha thứ, sự nhẫn nại của hắn cũng đã dùng hết, hắn không thể để người này tồn tại.
Đại Quân mỉm cười, thanh âm thêm một tia hàn ý: Thái tử điện hạ, ta không quên Bùi Hoàng Hậu đã nói cái gì, nàng nói như thế nào, ta làm như thế nào lại là việc của ta, đến cùng thì ai mới là Đại Quân thảo nguyên?
Thái tử nhíu mày, theo bản năng đi lên phía trước một bước nói: Đại Quân, ngài nói những lời này ý là không muốn cống hiến sức lực cho mẫu hậu ta sao?
Không! Đại Quân cắt ngang, Nếu là việc khác ta đương nhiên sẽ tận lực vì Bùi Hoàng Hậu, nhưng chuyện này rất khó thực hiện. Ta lúc trước đáp ứng với Thái tử, nhưng thật không ngờ Quách gia tiểu thư kia lại cấu kết cùng Húc Vương, bởi vậy, thân phận nàng có thể thập phần đặc biệt! Thái tử vốn nên biết, Hoàng đế bệ hạ cực kỳ yêu thích Húc Vương điện hạ, nếu ta làm người trong lòng hắn bị thương, hắn không liều mạng với ta mới là lạ.
Thái tử nhíu mày nói: Đại Quân sợ hãi sao?
Đại Quân cười nhẹ nói: Cả đời này ta chưa từng sợ kẻ nào, nhưng phải xem có đáng giá hay không. Nếu như chỉ vì mấy thất bố, chủy thủ, một ít lá trà mà phải đối địch với Việt Tây Hoàng đế, thậm chí còn phải đối địch với cả Húc Vương, ta còn chưa có ngu như vậy.
Đâu chỉ là mấy thất bố? Một ít lá trà? Mẫu hậu cho các người không ít lợi ích. Thái tử không khỏi nắm chặt hai tay, Đại Quân nói như vậy rõ ràng là cố ý chống chế thôi! Hắn không khỏi tiến lên trước một bước nói: Hơn nữa chính miệng Đại Quân rõ ràng đã đáp ứng rồi, chẳng lẽ hiện tại ngài muốn lật lọng sao?
Đại Quân tươi cười càng thêm thân thiết, hắn hướng Thái tử vẫy tay, ý bảo đối phương không cần tức giận, sau đó khuôn mặt bình tĩnh nói: Thái tử điện hạ không cần sốt ruột, có gì cần nói chúng ta có thể ngồi xuống chậm rãi nói.
Thái tử tức giận, còn có cái gì để nói nữa, không đáp ứng chính là không đáp ứng, còn có thể hảo hảo nói chuyện sao. Ngày hôm qua rõ ràng đã đồng ý, hiện tại lại thay đổi, là e ngại Lí Vị Ương sao? Trong lòng Thái tử không khỏi suy nghĩ, nếu Đại Quân không chịu động thủ, hắn cũng không nghĩ tự mình làm, lại càng không nghĩ nhiễm lên huyết tinh, trêu chọc mối họa. Thái tử trầm ngâm một lát, ngữ khí chậm lại nói: Đại Quân, ngài cùng mẫu hậu ta kết minh đã không phải chuyện ngày một ngày hai, hay ta có lễ tiết gì không chu toàn chọc giận ngài, ta xin tạ lỗi với ngài. Nhưng việc này thật sự là rất quan trọng, nếu Đại Quân làm được, hàng năm ta có thể cung cấpmột ngàn bộ thiết giáp cho thảo nguyên, như vậy thì thế nào?
Đại Quân mỉm cười, nói: Khó mà làm được, ta biết mười vạn quân đội, một năm một ngàn bộ thiết giáp, khi nào thì mới đủ võ trang đây? Việt Tây các người có câu: kêu không hoạn quả mà hoạn không đều, ta nên giải thích với quý tộc là thiết giáp lấy được thế nào đây?
Thái tử cắn răng nói: Thiết giáp còn chưa đủ, ta có thể chắp tay dâng kỹ thuật dã thiết, Đại Quân hẳn là hiểu rõ, kỹ thuật dã thiết Việt Tây là tân tiến nhất, ta có thể phái chuyên gia đến truyền thụ cho các ngài.
Đại Quân lắp bắp kinh hãi, thiết giáp nguyên bộ của Việt Tây cùng lắm chỉ mười lăm cân, hơn nữa áo giáp cũng chỉ có ba mươi cân, không những chắc chắn mà còn rất dễ mặc, có thể nói là đệ nhất. Thiết giáp như vậy chỉ sợ dùng vàng nhiều đến thế nào cũng không mua được, đều được quan phủ Việt Tây quản lý chặt chẽ. Nhưng Thái tử điện hạ lại dùng thiết giáp để trao đổi, thậm chí còn truyền thụ cho bọn họ dã thiết thuật. Chẳng lẽ Lí Vị Ương thật sự quan trọng như vậy sao? Bắt buộc phải đưa nàng vào chỗ chết sao?
Kỳ thực Thái tử cũng không muốn trả giá cao như vậy, chẳng qua hôm nay Lí Vị Ương đã làm nhiều việc thật sự làm hắn kinh hãi. Hắn không ngờ, nàng vừa ra tay đã khiến cho Bùi gia có đi mà không có về, hôm nay trừ Bùi Huy là không xảy ra chuyện gì, còn lại Bùi Bạch bị bổ làm hai nửa, Bùi Dương bị chém đầu, Bùi Hiến rõ ràng bị lột da, những cái chết quá mức thê thảm, đến Thái tử cũng không khỏi lưu luyến. Nếu tình hình cứ phát triển như thế, chỉ sợ sẽ đến lượt bản thân hắn, hắn càng nghĩ càng sợ hãi, không tự chủ được gia tăng lợi thế cho Đại Quân.
Đại Quân nhìn thấu đối phương đang cấp bách, ra vẻ khó xử nói: Ta biết Thái tử có hảo ý, kỹ thuật dã thiết tuy tốt nhưng nếu không có quặng sắt ta cũng không thể làm gì được.
Quặng sắt?! Thái tử không khỏi nhìn đối phương, ánh mắt chớp động hàn quang, người thảo nguyên này, dã tâm cũng thật sự là quá lớn.
Trong kim trướng yên tĩnh, Đại Quân nhìn ra đối phương khó xử, bộ dáng không thèm để ý, cuối cùng cười nói: Nguyên nhân là như thế, hảo ý của Thái tử ta chỉ có thể tâm lĩnh. Nhưng mà ta thật sự không dám vi phạm ý của Hoàng đế bệ hạ, nếu hoàng đế biết ta làm loại chuyện này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ta, ta thật sự là đối với trăm vạn thiết kỵ Việt Tây còn sợ hãi. Hắn vừa nói vừa giảo hoạt nhìn đối phương.
Thái tử trong lòng quýnh lên, lập tức nói: Đại Quân...
Đại Quân phất phất tay, thanh âm áp đảo, nói: Thái tử không có chuyện gì nữa thì cũng nên rời đi.
Thật sự là lão hồ li, béo nhờ nuốt lời! Thái tử oán hận nhìn hắn, quay đầu bước đi, nhưng mới đi được vài bước lại dừng lại, đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn Đại Quân, thanh âm trở nên dị thường trầm thấp nói: Nếu ta hứa với Đại Quân, chờ sau khi ta đăng cơ, cho ngài ba tòa thành trì quặng sắt phong phú thì sao?
Đại Quân kinh ngạc nhìn Thái tử, ánh mắt biểu lộ một tia hứng thú nói: Ồ? Hàng năm một ngàn bộ áo giáp, kỹ thuật dã thiết, còn có ba tòa thành trì quặng sắt, Thái tử thật sự có quyết định lớn như vậy.
Thái tử cắn răng nói: Lợi thế này tuyệt đối không thể thêm nữa, ngài nếu thật sự không đồng ý ta sẽ tìm người khác! Nói xong xoay người muốn đi.
Đại Quân vội vàng nói: Không vội, không vội, chúng ta hảo hảo nói là được. Nói xong lập tức hướng ra phía ngoài la lớn: Người đâu, đem rượu.
Thái tử trong lòng buông lỏng, hắn ý thức được Đại Quân đây là đã đáp ứng, hắn cười lạnh một chút, sau đó hỏi: Ngài chuẩn bị khi nào thì hành động?
Đại Quân mỉm cười, không đáp. Trong lòng Thái tử đem lão hồ li này mắng một lần lại một lần, tối hôm nay một chuyến đi đến, đối phương ngang ngạnh buộc hắn phải thêm ba điều kiện. Trên thực tế, Bùi Hoàng Hậu lúc trước đã dặn dò qua hắn, vạn vạn không thể bị này lão hồ li này lừa, hắn áp bức giao ra nhiều điều kiện kết minh như vậy, đây là điều Thái tử thật không ngờ. Nếu Bùi Hoàng Hậu ở đây, tất nhiên sẽ không đáp ứng. Nhưng lúc này Thái tử đã bất chấp, hắn nhìn thấy thảm trạng người Bùi gia, thật sự là làm hắn trong lòng run sợ, lại cũng không thể chịu khuất nhục, chỉ cần có thể không bao giờ nhìn thấy Lí Vị Ương nữa, hắn tình nguyện trả giá tất cả, dù sao điều kiện cuối cùng cũng phải đợi hắn lên đế vị, đến lúc đó còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chờ hắn sở hữu quân đội Việt Tây, nếu không muốn cho, chung quy vẫn là chính hắn định đoạt! Có trong tay trăm vạn quân đội hung mạnh Việt Tây, còn sợ lão hồ li này không nghe lời sao?
Như vậy cũng xem như đã giao hẹn xong, vẻ mặt Thái tử không hỏi thả lỏng đứng lên, hắn tiếp nhận rượu ngon trên bàn, hướng Đại Quân cung kính nói: Ta trước ẩm một ly, cầu chúc Đại Quân mã đáo thành công.
Đại Quân tươi cười ấm áp nói: Nói hay, nói hay, đến lúc đó điện hạ nghe tin tốt của ta là được.
Hai người hiểu trong lòng mà cười cười không nói, trong lòng Đại Quân xẹt qua một tia cười lạnh, Thái tử này thông minh có thừa nhưng lão luyện không đủ, hôm nay nếu là Bùi Hậu ở đây, tuyệt đối sẽ không đánh mà thắng, bức bách bản thân hắn đáp ứng, Thái tử đến cùng vẫn là quá non! Trên thực tế từ lúc Thái tử nhắc tới dã thiết thuật, Đại Quân đã nghĩ sẽ dựa theo nguyên kế hoạch tiến hành rồi, chẳng qua hắn muốn nâng điều kiện, xem Thái tử sẽ trả giá thế nào, hiện tại hắn đã biết Lí Vị Ương này rất có giá trị .
Lúc này, Lí Vị Ương đã về tới trướng của nàng, tỳ nữ ở cửa vừa thấy nàng trở về, lập tức nghênh đón, Tiểu thư, người đã trở lại.
Lí Vị Ương hơi gật đầu, vào trong trướng, phát hiện tam ca Quách gia huynh đệ đang chờ ở đó, bọn họ vừa mới băng bó vết thương, cũng không chịu đi nghỉ ngơi, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn.
Quách Trừng nằm ở một bên, không hề để ý đến thương thế của bản thân, một bên vui vẻ uống rượu, một bên bóc lạc ăn. Nhìn thấy Lí Vị Ương, hắn lập tức đứng lên nói: Muội muội, muội đã trở lại. Lí Vị Ương cười cười nói: Tam ca nhàn nhã tự đắc như thế, làm trong lòng muội khẩn trương mất nửa buổi tối.
Quách Trừng nhìn nàng cười nói: Muội đã giao việc, ta khi nào thì không hoàn thành đây?
Lí Vị Ương mỉm cười, ngồi ở một bên, động tác lưu loát bóc một củ lạc cho vào miệng, nhìn Quách Đôn bên cạnh, ánh mắt thân thiết nói: Tứ ca thương thế như thế nào rồi?
Quách Đôn chẳng hề để ý quơ quơ tay nói: Chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ, không có gì trở ngại! Nhưng tên kia bị ta chém đầu, thật sự là thống khoái! Hắn vừa nói, vừa lộ ra vẻ mặt hưng phấn cực đoan.
Lí Vị Ương chú ý tới Quách Đạo bên cạnh vẻ mặt bên trong hình như ẩn chút ưu phiền. Ánh mắt Lí Vị Ương chuyển sang hắn, nhẹ giọng nói: Ngũ ca có chuyện gì sao?
Quách Đạo thở dài nói: Sự tình không ổn, muội vừa rồi không nhìn thấy ánh mắt phụ thân sao? Rõ ràng là trách chúng ta không nói trước cho người, chỉ sợ quay đầu tất có đại loạn.
Lí Vị Ương vẻ mặt không thay đổi: Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân về lại sinh sôi, phụ thân không phải đang trách các huynh làm việc lỗ mãng, mà là trách các huynh không đem bốn huynh đệ Bùi gia giết hết. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, hiển nhiên là không sợ trách phạt. Dám làm sẽ dám nhận, đây là tính cách của Lí Vị Ương!
Quách Trừng nhìn nàng, không khỏi rùng mình, từ lúc Lí Vị Ương đưa ra kế hoạch này, hắn đã cảm thấy vô cùng mạo hiểm, nhưng lại không cam lòng buông tha một cơ hội tốt như vậy. Trên thực tế, Lí Vị Ương căn bản không tính để huynh đệ Quách gia tham dự, nhưng nếu là để cấm quân bình thường đi điều tra, chỉ sợ người Bùi gia ngược lại sẽ để cho họ khám xét, chỉ có người Quách gia làm, Bùi gia mới không chịu được loại sỉ nhục này, vi diệu nhân tâm biến hóa, chỉ có tài năng của Lí Vị Ương mới nắm chắc tình hình như thế.
Quách Đạo đẩy củ lạc trong tay ra, cũng không nói chuyện, hắn biết ý Lí Vị Ương, nếu hôm nay động tác hắn mau lẹ một chút, bất kể là Bùi Huy hay Bùi Hiến đều có thể một đao giết chết, vĩnh tuyệt hậu hoạn! Hiện tại còn lưu lại một Bùi Huy, tức là vẫn để lại điểm tai hoạ ngầm. Hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm triệt để, trừ bỏ nhứng đứa con tinh anh của Bùi gia, tương đương với việc chặt đứt đường lui của Bùi gia!
Lí Vị Ương nhàn nhạt cười nói: Các huynh không cần lo lắng, Quách gia cùng Bùi gia vốn là tử cừu, hơn nữa một bút cũng không làm nên chuyện, không nên nhìn hắn hiện tại sảnh đường phú quý mà lo nghĩ, Bùi Hoàng Hậu lại thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa, chung quy cũng sẽ có ngày kia thôi.
Quách Đạo ngồi ở bên phải Lí Vị Ương, nhanh nhẹn kề bên nàng. Lúc nhìn nàng nói chuyện ánh mắt tỏa sáng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, ánh mắt hắn lóe lên, ngắm nhìn khuôn mặt Lí Vị Ương, theo bản năng vươn tay về phía nàng. Lí Vị Ương sửng sốt, nghiêng đầu tránh đi, Quách Đạo ngẩn ra, lập tức mỉm cười nói: Đừng nhúc nhích, chỗ này có một ít vết bẩn. Nói xong, hắn thay Lí Vị Ương lau đi vết bụi vương trên mặt nàng từ lúc nào.
Quách Đôn cơ bản đang rót rượu vào miệng, nhưng thấy một màn như vậy, nhất thời bị dọa, đến rượu cũng không kịp uống xong, từ yết hầu chảy xuôi xuống ngực áo. Lí Vị Ương vẻ mặt thập phần không hiểu, Quách Đạo thu tay lại, ngượng ngùng cười nói: Thế nào, Ngũ ca lau mặt cho muội cũng không được sao?
Lí Vị Ương nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng có chút kỳ quái, dù sao nàng cũng chưa từng đem tâm tư đặt trên tình yêu nam nữ, càng không đặc biệt lưu tâm đến Quách Đạo, cho nên cười nói: Đương nhiên không sao.
Mà Quách Trừng bên cạnh nhìn một màn này, cũng lâm vào trầm tư, ánh mắt còn có một tia bất an cùng u buồn, hắn mơ hồ cảm thấy, lão ngũ so với trước kia càng thêm mê luyến Lí Vị Ương.
Quách Đôn đã phản ứng lại, hắn là người tương đối cẩu thả, nhìn tình hình này thật không tin lời Quách Đạo giải thích, hơn nữa tâm tình hôm nay thật hưng phấn, hắn cũng sẽ không nghĩ quá nhiều. Hắn vỗ đùi nói: Hiện tại chỉ còn lại Bùi Huy cùng Bùi Bảo Nhi, bọn họ bị cái họa lớn như vậy, muội xem ánh mắt quý tộc thảo nguyên nhìn người Bùi gia, bọn họ sợ là sẽ không dễ chịu lắm! Hừ, tốt nhất chúng ta phải tận diệt!
Lí Vị Ương tươi cười nhu hòa, ánh mắt trong trẻo nói: Đúng vậy, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Xem ra người Bùi gia nên thật sự suy nghĩ tốt một chút, nghĩ xem nên làm thế nào để tránh đối địch với các quý tộc thảo nguyên, bình an trở lại Việt Tây.