“Biết bảo con tiến cung làm gì không?” Thập Nhất Nương ân cần hỏi con trai.
“Nói là muốn đi Tây Uyển nghịch băng.” Cẩn Ca Nhi cười nói, “Còn nói bảo con mười hai tiến cung ngắm đèn lồng.”
Đi gần kề như vậy, là tốt hay là không tốt nhỉ?
Thập Nhất Nương nhìn về phía Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi đã dặn dò Cẩn Ca Nhi: “Đừng quên cấp bậc lễ nghĩa.” Xem như uyển chuyển tỏ vẻ đồng ý.
Có tiểu hài tử nào không thích đùa, huống chi hoàng gia làm việc uy nghiêm, khí phái, không tầm thường không ai so sánh được. Lúc đó Cẩn Ca Nhi nghe xong liền động tâm, nhưng mà nghĩ đến mấy ngày này phụ thân trói buộc (hạn chế) hắn, sợ phụ thân mất hứng, thấy phụ thân rất sảng khoái mà đáp ứng, mặt hắn tràn đầy vui sướng: “Phụ thân yên tâm, lời không nên nói một câu con cũng sẽ không nói.”
Mặc dù Cẩn Ca Nhi tuổi còn nhỏ, nhưng đối xử với mọi người, giải quyết công việc đúng mực chính xác chắc chắn. Ở điểm này, Từ Lệnh Nghi thừa nhận.
Hắn hơi gật đầu.
Cẩn Ca Nhi liền hoạt bát hơn nhiều, nói chuyện với mẫu thân: “… Tây Uyển rất lớn. Hồ băng để chơi đùa còn lớn hơn nhà của chúng ta, đứng ở bên hồ nhìn, khắp nơi óng ánh sáng long lanh, giống như thế giới của ngọc lưu ly. Rất đẹp.” Lại nói tiếp, “Đại công chúa nói: lễ hội đèn lồng trong nội cung năm nay tổ chức ở ngự hoa viên trước điện Khâm An. Nội vụ phủ đã phụng mệnh làm một ngàn ngọn hoa đăng…”
Cái lần đi Bảo Định, trên đường Từ Lệnh Nghi vẽ tranh phong cảnh cho Thập Nhất Nương, chịu ảnh hưởng của phụ thân, Cẩn Ca đi nơi nào, cũng thích nói tất cả những điều mình nhìn thấy cho mẫu thân.
Thập Nhất Nương mỉm cười lắng nghe, ngày hôm sau A Kim chuẩn bị áo khoác da mặc để nghịch băng cho Cẩn Ca Nhi, sáng sớm mùng sáu phấn khởi tiễn Cẩn Ca Nhi ra cửa.
Cẩn Ca Nhi trở về liền kéo Thập Nhất Nương sang một bên, nói: “Mẫu thân, hóa ra ngày đó người bị quả cầu của đại công chúa đập trúng đầu là con trai của Trường Ninh Vệ chỉ huy thiêm – Vương hiền.”
“Các con làm sao mà biết được?” Thập Nhất Nương vẫn rất chú ý hôn sự của đại công chúa, hi vọng nàng có thể tìm được người tính tính cách thật thà, “Sao hắn lại có thể đến ngự hoa viên.”
“Hắn vốn là viên quan nhỏ ở cấm vệ quân, phụng mệnh thống lĩnh Âu Dương đợi Hạ công công ở bên cạnh điện Khâm An, ” Cẩn Ca Nhi cười nói, “Hôm nay chúng con đi nghịch băng, lại trông thấy hắn đang trực ở cửa lớn Tây Uyển.”
Thập Nhất Nương nghĩ một chút, chần chừ nói: “Các con sẽ không bảo hắn kéo xe trượt băng cho các con chứ?”
Lúc đám hoàng tử, công chúa bọn họ nghịch băng ở Tây Uyển, thái giám vì lười biếng, thường bảo viên quan nhỏ của cấm vệ quân ở Tây Uyển giúp đỡ kéo xe trượt băng.
“Mẫu thân, người thật giỏi. Điều này cũng bị người đoán trúng!” Cẩn Ca Nhi cười hì hì ôm cánh tay mẫu thân, “Bát hoàng tử chỉ Vương hiền, nhưng mà, con thấy sắc mặt của đại công chúa không được tốt lắm,liền bảo Vương Hiền đi giúp bọn con vẫy lá cờ .” Lúc tỷ thí trượt băng cần một người ở bên cạnh vẫy lá cờ ra hiệu thời gian xuất phát, “Ai biết đại công chúa chơi một lúc liền không chơi nữa. Cả buổi chiều chúng con ở Trùng Hoa cung nướng đậu tằm ăn.” Dáng vẻ rất nhàm chán.
Thập Nhất Nương buồn cười.
Không đến hai ngày, có hai Hiếu Lăng Vệ đến tìm Cẩn Ca Nhi chơi.
“Một người tên là Tạ Nhan, một người tên là Vệ Tốn.” Hổ Phách nói nhỏ, “Tạ đại nhân là cháu trai của Vĩnh An công chúa, năm nay mười tám tuổi, Vệ đại nhân là con trai của Giang Đô quận chúa, năm nay mười sáu tuổi; được phong làm chỉ huy sứ cùng một lúc với Lục thiếu gia, nghe giọng điệu kia, mùng sáu cũng đi trong nội cung nghịch băng.” Vừa cười nói, “Hai vị đại nhân đối xử với mọi người đều rất khách khí, lớn lên cũng nhã nhặn (lịch sự), còn mang theo tám hộp lễ sắc làm quà bày tỏ.
Không nghĩ tới Cẩn Ca Nhi cũng có bằng hữu đến chơi!
Trong lòng Thập Nhất Nương cảm khái một lúc, phân phó Hổ Phách: “Hiếm khi hắn có bằng hữu đến thăm, không thể để mất lễ nghép. Ngươi đi qua chỗ đó nhiều một chút. Muốn ăn gì, uống gì, bảo phòng bếp cứ làm, bạc ta sẽ trả.”
Hổ Phách cười trả lời “Vâng”, lui xuống, một lúc sau đến bẩm báo: “Phu nhân, người đã chậm một bước!”
Thập Nhất Nương khó hiểu.
Hổ phách che tay áo cười: ” Lúc nô tài đến, trông thấy quản gia ở đó phân phó mấy gã sai vặt bên người Lục thiếu gia, còn nói, bảo phòng bếp chiêu đãi thật tốt, bạc Hầu gia sẽ trả.”
Thập Nhất Nương cũng cười rộ lên.
Buổi tối Cẩn Ca Nhi tới vấn an.
“Mẫu thân, Vệ Tốn hẹn con ngày mai đi Tây Giao ngắm hoa mai!” Hắn tha thiết mong chờ nhìn Thập Nhất Nương, “Con không dám đồng ý với người khác!”
“Ít ở chỗ ta giả bộ đáng thương đi!” Thập Nhất Nương cười nhéo mũi của con trai, “Đợi phụ thân con trở về, ta nói một tiếng với phụ thân con.”
“Chuyện gì mà phải nói với ta một tiếng!” Nhắc tào tháo thì tào thào đến. Từ Lệnh Nghi giũ tuyết trên áo choàng xuống.
“Phụ thân!” Cẩn Ca Nhi giống như con chó nhỏ vây quanh Từ Lệnh Nghi nói lẩm bẩm, “Con có bằng hữu hẹn con ra ngoài đi chơi, … Thực tế con cũng không muốn đi ra ngoài, nhưng người ta lần đầu tiên hẹn, từ chối cảm thấy không tốt lắm… Không từ chối, lại sợ phụ thân tức giận… Do dự rất lâu, đành phải uyển chuyển nói xem trong nhà có chuyện gì không đã… Phụ thân, Tạ Nhan và Vệ Tốn hai người đều rất tốt, và cũng hòa thuận với nhau…”
Từ Lệnh Nghi thấy vừa buồn cười, vừa tức giận, đến cuối cùng vẫn là thương đứa con trai này: “có thể đi, nhưng phải mang theo hộ vệ, hơn nữa không cho phép bỏ hộ vệ của mình chạy lung tung. Nếu con làm không được, về sau đừng hòng ra khỏi cửa!”
“Tất nhiên, tất nhiên.” Cẩn Ca Nhi vội vàng bảo đảm, lại thầm nói, “Con bỏ hộ vệ của mình chạy lung tung lúc nào?”
“Hộ vệ uống trà trong trà lâu, con chạy đi dạo phố.” Từ Lệnh Nghi thâm ý liếc nhìn Cẩn Ca Nhi, “Cái này có tính là bỏ hộ vệ của mình chạy lung tung hay không?”
Cẩn Ca Nhi trợn mắt há hốc mồm.
Từ Lệnh Nghi nói: “Không còn sớm nữa, đã hẹn ngày mai, thì nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai ra ngoài. Mùa đông ban ngày ngắn.”
Cẩn Ca Nhi không dám nói thêm câu nào nữa, vội vàng hành lễ lui xuống, ngày hôm sau ngoan ngoãn đã ngồi trong xe ngựa nóc màu đen, do ba mươi mấy hộ vệ bao vây một tầng bên trong một tầng bên ngoài đi đến chỗ gặp mặt. Tạ Nhan và Vệ Tốn còn mang nhiều người hơn hắn. Cẩn Ca Nhi thở khẽ một hơi, một đoàn người mênh mông đi Tây Sơn rong chơi.
Về đến nhà, nói hai ngày nữa muốn đi Tây Sơn cưỡi ngựa.
Thập Nhất Nương rất bất ngờ: “Sắp sang năm mới rồi, nước đóng thành băng, cưỡi ngựa cái gì! Đợi đến mùa xuân, thời tiết ấm áp, chúng ta đi Tây Sơn đạp thanh (*đi chơi trong tiết thanh minh), chẳng phải tốt hơn sao?”
“Là bằng hữu hẹn nhau.” Cẩn Ca Nhi cười nói, “Đã đồng ý, không đi không được!”
“Bằng hữu?” Thập Nhất Nương hơi kinh ngạc, “Bằng hữu nào? Tên gọi là gì? Tại sao quen nhau? Bao nhiêu tuổi rồi? Trong nhà làm gì?”
Cẩn Ca Nhi vẫn cười: “Hôm nay đi Thành Tây ngắm hoa mai mới quen ah, lớn hơn con bốn hoặc năm tuổi, ở đại doanh Tây Sơn làm chức quan nhỏ, cũng có thiêm sự, cũng có đồng tri. Mọi người nói chuyện hợp ý, liền hẹn ngày mai cùng nhau đi cưỡi ngựa.”
Thập Nhất Nương nghe xong có chút không muốn con trai đi.
Đại doanh Tây Sơn là thân vệ, thiêm sự, đồng tri của Hoàng Thượng, so với Đô Chỉ Huy Tư thiêm sự bình thường cao hơn một phẩm. Lại lớn hơn Cẩn Ca Nhi bốn – năm tuổi, chỉ sợ cũng không phải đệ tử của gia đình có công lao giàu có bình thường.
Cẩn Ca Nhi bước lên phía trước ôm bả vai Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, con cưỡi ngựa từ Yên Kinh thẳng đường đến Gia Dự quan, lại từ Gia Dự cưỡi ngựa đi về Yên kinh, không phải rất ổn sao. Huống chi là cưỡi ngựa cùng một chỗ với bằng hữu, kế hoạch đúng là rất náo nhiệt, tranh cường háo thắng, không làm mọi người cảm thấy phiền chán. Người yên tâm đi, con đi góp vui với mọi người thôi.” Lại nói tiếp, “Phụ thân sợ người lo lắng, nói con có thể đi nếu như được người đồng ý. Mẫu thân người cho con đi đi! Nếu không là con không giữ chữ tín, truyền đi ai làm bằng hữu với con nữa ah!”
Thập Nhất Nương không muốn để Cẩn Ca Nhi quá thân thiết với đại doanh Tây Sơn.
“Nếu là bằng hữu mới quen, con có nhiều người quan tâm hơn.” Nàng nói, “Đáng kết giao chúng ta liền kết giao, không đáng kết giao chúng ta vui vẻ trên phương diện rộng là được rồi.” Lại nói tiếp , “Tạ Nhan và Vệ Tốn cũng đi sao?”
“Không đi!” Cẩn Ca Nhi cười nói, “Bọn họ sẽ không cưỡi ngựa. Nhưng mà, Vệ Tốn hẹn con và Tạ Nhan mười một đến nhà hắn ngắm tuyết.”
Ngắm tuyết so với cưỡi ngựa miễn cưỡng hơn.
Thập Nhất Nương cười gật đầu, trêu ghẹo con trai: “Con xã giao hơi nhiều ah!”
“Đó là đương nhiên.” Cẩn Ca Nhi ưỡn ngực, “Cửu hoàng tử còn hẹn con đi làm khách ở nhà An Huệ Vương, con cảm thấy hắn luôn thâm trầm nên không đồng ý.”
An Huệ Vương là con trai thứ tư của Hoàng Thượng.
“Con gặp An Huệ Vương rồi hả?” Thập Nhất Nương chưa gặp qua An Huệ Vương bao giờ cả, “Gặp lúc nào vậy?”
“Lần đầu tiên lúc cùng phụ thân đi chúc buổi sáng Hoàng Thượng.” Cẩn Ca Nhi nói, “Hắn lớn lên rất giống thái tử điện hạ, nhưng mà không hoạt bát như thái tử điện hạ, dáng vẻ trông còn lớn hơn thái tử điện hạ hai hoặc ba tuổi…” Hai mẫu thân đang nói chuyện, có gã sai vặt chạy vào, “Lục thiếu gia, Lục thiếu gia, có một tiểu công công tìm ngài.”
“Tiểu công công?” Cẩn Ca Nhi ngạc nhiên, “lúc này?”
Gã sai vặt gật đầu: “Hắn nói hắn là người của Ung Vương Phủ, phụng mệnh Cửu hoàng tử vội tới đưa tin cho Lục thiếu gia.”
“Mẫu thân, con đi xem một chút!” Cẩn Ca Nhi nói xong, theo gã sai vặt vội vàng đi ngoại viện, thời quan ước chừng hai nén hương trôi qua mới trở về.
“Cửu hoàng tử tìm con làm gì?” Không đợi con trai mở miệng, Thập Nhất Nương đã hỏi.
Cẩn Ca Nhi nhếch miệng: “Hắn nói Hoàng hậu nương nương bảo con mời hắn và thập nhất hoàng tử đến nhà chơi!”
“Con nói như thế nào?” Thập Nhất Nương vội vàng hỏi.
Nàng lo lắng Cẩn Ca Nhi lỗ mãng mà đồng ý rồi — thân phận của Từ Lệnh Nghi quá nhạy cảm, mời hai hoàng tử nhỏ tuổi về nhà nhà chơi, không biết có bao nhiêu người sẽ nghĩ cái gì.
“Con nói với tiểu thái giám kia là có ai không biết phụ thân ta là người có tiếng theo nề nếp cũ, chuyện không hợp phép tắc người tuyệt đối sẽ không làm. Nếu người biết ta mời hoàng tử đến nhà chơi, còn không đem ta giày vò ah!” Cẩn Ca Nhi nói, “Ngày mai ta đi Tây Sơn cưỡi ngựa, ngày kia đi nhà của Vệ Tốn ngắm tuyết. Nếu bọn họ lén có thể lén đi ra ngoài thì đi cùng ta, nếu như không được, ta cũng không có biện pháp.”
Hay cho câu “Chuyện không hợp quy tắc tuyệt đối không làm”, Thập Nhất Nương cười dịu dàng ôm con trai, khen ngợi hắn một chút, lúc này mới nói: “Con nói như vậy, Cửu hoàng tử và thập nhất hoàng tử sẽ không tức giận chứ? Ta thấy lúc con đi nội cung xem hoa đăng, không bằng lúc đó gặp mặt bọn họ giải thích tử tế.”
“Vâng!” Cẩn Ca Nhi cười gật đầu, bảo Thập Nhất Nương chuẩn bị cho hắn hai cái Hòa Điền Ngọc để chơi, “Hai người bọn họ đều thích Hòa Điền Ngọc, đến lúc đó đưa cho bọn họ, sự tức giận của bọn họ cũng biến mất.”
Thập Nhất Nương tìm được hai cái Hòa Điền Ngọc phù hợp ở trong kho cho Cẩn Ca Nhi, Cẩn Ca Nhi lại ở bên ngoài vui vẻ chơi hai ngày. Trong cung ngắm hoa đăng, lại có bằng hữu ngày đó quen biết lúc cùng cưỡi ngựa đặt trước mấy gian nhã ở quán rượu sát đường phía Đông nhã hẹn Cẩn Ca Nhi mười lăm đi ngắm đèn, đến mười bảy – ngày cuối cùng của Tết âm lịch phò mã của Toại Bình công chúa bao trọn lầu hai của Xuân Hỉ lầu, dùng thiếp mời mời Cẩn Ca Nhi đến chơi. Cẩn Ca Nhi hôm nay đi thế này, ngày mai đi nhà kia, bản thân đương nhiên cũng muốn mời lại, thương lượng với Từ Lệnh Nghi, mượn tòa nhà ngõ Kim Ngư của Thập Nhất Nương, mời bốn đào kép nổi tiếng của Yên Kinh hát biểu diễn tại nhà, tổ chức ‘Li Oanh Yến’. Có người nghe xong càng nghĩ càng thấy là một chủ ý tốt, rầy rà hai ngày cũng đi biệt viện của hắn làm khách… Người đến chỗ của hắn, đến trung tuần tháng hai vẫn không dừng, thậm chí càng diễn càng hăng, thậm chí có người dùng lá vàng bôi sữa heo trên người làm ‘Hoàng Kim Yến ” một chỗ ngồi tốn vạn tiền vàng, xa xỉ khiến người líu lưỡi.