Thứ Nữ Công Lược

Chương 661: Hạ Ngữ (hạ)

Trước Sau

break
Edit: Gà

Hôn sự của Từ Tự Truân và Khương gia Cửu tiểu thư đã bàn nhiều năm như vậy, bất luận là Từ gia hay Khương gia, trong lòng đều đã sớm có chuẩn bị. Khương gia để thị tì vợ Viên Bảo Trụ vốn chuẩn bị cho Cửu tiểu thư quay về phủ, thậm chí sau khi tặng lễ Tết xong cũng không quay lại Nhạc An nữa.

“. . . . . . Thấy bảo là để giúp đỡ Khương phu nhân chuẩn bị hôn sự cho Cửu tiểu thư Khương gia.” Khương gia nhiệt tình mà long trọng tiếp đãi Hoàng Tam phu nhân. Hoàng Tam phu nhân cảm thấy hai nhà đều rất có thành ý, như vậy chuyện kế tiếp nhất định sẽ rất thuận lợi. Nét mặt nàng thoải mái ngồi sóng vai cùng Thập Nhất Nương trên Lâm Song đại kháng, thưởng thức trà Long Tĩnh Tây Hồ hương thơm thoang thoảng khắp phòng, “Nghe Khương phu nhân nói, Lễ bộ thị lang Vương Tử Tín Vương đại nhân và Khương tiên sinh là bạn thân, Khương gia muốn mời Vương đại nhân làm người mai mối.”

Thập Nhất Nương đẩy đĩa nhỏ đựng bánh trái du tới trước mặt Hoàng Tam phu nhân: “Vậy hôn sự của thế tử nhà muội, làm phiền tỷ tỷ rồi.”

“Yên tâm, yên tâm.” Hoàng Tam phu nhân nếm thử một miếng bánh, “Ôi chao! Cũng là cho thêm quả du vào, mà sao bánh này lại thơm như vậy! Nhà chúng ta lại chẳng làm được ra mùi vị như thế này.”

“Nếu tỷ tỷ thích, muội sẽ sai người làm thêm để tỷ mang về.” Thập Nhất Nương kêu Hổ Phách vào, sai nàng đi phân phó nhà bếp làm luôn, rồi xoay người nói chuyện với Hoàng Tam phu nhân, “Tỷ tỷ xem, bên nhà muội, nên mời người nào làm mai mối thì hợp?”

Câu hỏi này rất ý nhị.

Hoàng Tam phu nhân là một người giỏi giang, lại biết rõ các lễ nghi hiếu hỉ, lấy giao tình của hai nhà Từ, Hoàng, Từ Tự Truân thành thân, mời nàng giúp đỡ nói chuyện sính lễ sính kim (lễ vật và tiền bạc) là thích hợp nhất. Nhưng nếu mời Hoàng Tam phu nhân nghị hôn, đến lúc mời người mai mối, sẽ không hay nếu bỏ qua trượng phu nàng là thế tử gia Vĩnh Xương Hầu. Nhưng Từ Tự Truân cũng là thế tử, để cho trượng phu của Hoàng Tam phu nhân làm người mai mối thì không được thích hợp lắm —— thân phận thế tử gia Vĩnh Xương Hầu còn hơi thấp. Nhưng nếu không mời Hoàng Tam phu nhân giúp Từ Tự Truân làm mai, Hoàng Tam phu nhân biết được, chỉ sợ trong lòng sẽ nghĩ ngợi.

Cũng may Hoàng Tam phu nhân là người thấu tình đạt lý, nàng ngẫm nghĩ cũng hiểu được đạo lý trong đó.

“Người mà ta đề cử, không biết muội muội có cảm thấy thích hợp không?” Nàng cười nói, “Muội thấy Uy Bắc Hầu ở cách vách như thế nào? Hai nhà có quan hệ thông gia, hắn lại là trưởng bối. Tuy chỉ là mới lên chức Hầu gia, nhưng Khương gia cũng chỉ mời thị lang đến làm mối. Ta thấy như vậy là thích hợp nhất!”

Thập Nhất Nương nghe vậy không khỏi khẽ gật đầu.

Tối hôm qua khi nàng và Từ Lệnh Nghi nói chuyện, cũng có nhắc tới Uy Bắc Hầu.

“Vẫn là tỷ tỷ suy nghĩ chu đáo.” Nàng cười nói, “Muội và Hầu gia vẫn còn đang nhức đầu vì chuyện này đấy.” Vừa nói, lại cầm tay Hoàng Tam phu nhân, “Tỷ tỷ vừa tới cũng đừng vội về. Không bằng cùng muội tới xem tân phòng chuẩn bị cho Truân ca nhi một chút. Có chỗ nào mà muội chưa nghĩ tới thì tỷ nhắc nhở muội một câu. Đừng để cho muội bị người khác chê cười.”

Từ Tự Truân là thế tử có phẩm giai, hôn sự đều có một bộ quy tắc. Không thể so với lúc gả Trinh tỷ nhi và cưới vợ cho Từ Tự Dụ, chỉ cần chiếu theo phong tục tập quán là được.

Hoàng Tam phu nhân vốn là người nhiệt tình, nghe Thập Nhất Nương nói vậy, cười khanh khách theo Thập Nhất Nương ra chính phòng: “Muội không nói ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, huống hồ bây giờ muội đã có lời! Chỉ là đến lúc đó đừng có chê ta nhiều lời là được.”

Hai người cười cười nói nói từ cửa sau ra chính viện, đối diện chính là cửa trước ở nhà cũ của Nguyên Nương.

Đại môn ở nhà cũ của Nguyên Nương bốn phía đều mở, nha hoàn, phụ nhân hoặc khiêng rương hòm, hoặc bê hoa kỷ, hoặc tay không, mặc dù qua lại không dứt, bước chân vội vã, nhưng cũng tuần tự ra cửa bên trái, vào cửa bên phải, an bài đâu vào đấy.

Hoàng Tam phu nhân không khỏi âm thầm gật đầu.

Xem chừng, Thập Nhất Nương đang chuẩn bị đem nhà cũ của Nguyên Nương làm tân phòng cho Từ Tự Truân. Cứ như vậy, phòng này dĩ nhiên lại phải tu sửa một phen. Những gì mà Nguyên Nương lưu lại trước đây phải dọn sạch sẽ không còn chút dấu vết, vậy mới không để người khác dị nghị —— hơn nữa sao có thể để người chết chiếm cứ chỗ của người sống mãi được? Huống chi người dọn tới này còn là thân sinh ruột thịt của Nguyên Nương!

“Đại tỷ bên này còn để lại rất nhiều thứ.” Thập Nhất Nương và Hoàng Tam phu nhân chậm rãi vào cửa, đám nha hoàn, phụ nhân từ xa nhìn thấy liền đứng sang một bên nhường lối cho các nàng đi, “Muội để cho các nàng tới dọn dẹp mấy thứ đồ đạc trước đã, đợi công tượng (thợ thủ công) đến tu sửa đổi mới hoàn toàn rồi chuyển vào .”

“Nên làm như vậy.” Hoàng Tam phu nhân cười nói, “Mấy công tượng kia nguồn gốc có rõ ràng không? Chẳng may gặp phải kẻ tay chân không sạch sẽ, trộm đồ đạc mang ra ngoài, cho dù có lấy lại được những thứ này, nhưng đồ đã qua tay thì còn sạch sẽ gì nữa, có đánh chết, trong lòng vẫn không thấy thoải mái. . . . . .” Vừa nói chuyện vừa đánh giá căn phòng.

Các loại màn trướng ở phòng ngoài và gian thứ hai của chính viện đều được thu xuống, để lại một khoảng không rộng rãi, chỉ có trong căn phòng ở gian thứ ba vốn là chỗ ở cũ của Nguyên Nương có một thiếu phụ và bà tử đang đứng chỉ huy đám nha hoàn, phụ nhân di chuyển đồ đạc.

Nhìn thấy các nàng đi vào, hai người bước lên phía trước hành lễ.

Hoàng Tam phu nhân thấy hai người quen quen, không khỏi nói: “Đây là. . . . . .”

Thập Nhất Nương liền cười chỉ vào người trẻ tuổi: “Tỷ tỷ không nhận ra à, đây là Ngụy Tử ở bên người Thái phu nhân!”, rồi chỉ vào người lớn tuổi hơn, “Vị này là thị tì của đại tẩu muội, Hàng ma ma.” Lại nói, “Trong nhà không đủ người, muội mời hai vị này tới giúp kiểm kê đồ đạc của Đại tỷ.”

Như vậy cũng tốt.

Tránh cho có người nói đồ đạc bị mất hoặc thay đổi!

Hoàng Tam phu nhân gật đầu cười, cùng Thập Nhất Nương tiếp tục đi tới gian thứ tư: “Đại tẩu muội đã từ Dư Hàng tới chưa?”

“Vẫn chưa!” Thập Nhất Nương cười nói, “Nói là đợi đến khi hôn kỳ của Truân ca nhi định xong mới lên đường.” Trong lòng lại nghĩ tới Ngũ di nương cùng La Chấn Hồng, lúc nàng thấy vẫn còn nằm trong tã —— nghe La Chấn Thanh nói, đến lúc đó bọn họ sẽ cùng lên đường tới Yến Kinh.

Trong khi Thập Nhất Nương và Hoàng Tam phu nhân đang nói chuyện, Từ Tự Truân cùng Đào Thành đang quỳ trước mặt hắn lau nước mắt.

“Đào quản sự cũng thật là, mỗi lần gặp Tứ thiếu gia của chúng ta đều khiến ngài ấy phải rơi nước mắt.” Vương Thụ bên cạnh vừa đưa khăn cho Từ Tự Truân, vừa nửa đùa nửa thật trách cứ Đào Thành.

Đào Thành vội ngẩng đầu lên, thay một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Là tiểu nhân không tốt, là tiểu nhân không tốt. Khiến thế tử gia phải thương tâm.” Nói rồi, đứng dậy hành lễ với Vương Thụ, “Vương huynh đệ nói đúng, sau này ta không dám….như thế nữa!”

Từ Tự Truân thấy hơi áy náy, vội nói: “Đào ma ma là nhũ nương của mẫu thân ta. Ta xem ngươi như huynh đệ của mình. Vương Thụ, không được thất lễ với Đào quản sự.”

“Nô tài không dám, không dám.” Đào Thành thấp thỏm lo âu hành lễ với Từ Tự Truân.

Vương Thụ là do Hầu gia ban thưởng, mấy năm nay lại được Từ Tự Truân tín nhiệm, dĩ nhiên không sợ Đào Thành vốn chỉ là một quản sự ở điền trang xa xôi thị tì của tiền phu nhân (Nguyên Nương). Nhưng hắn cũng không dám cư xử vô lễ.

“Tứ thiếu gia giáo huấn đúng lắm. Sau này nô tài không dám nữa!” Hắn bất an bước tới trước mặt Đào Thành hành lễ, “Đào quản sự, mong ngài đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với tên hầu như ta!”

Hắn nhấn mạnh hai chữ “tên hầu”, ám chỉ Đào Thành, đừng tưởng rằng Tứ thiếu gia nói ngươi là huynh đệ của hắn, ngươi liền xem mình đã là huynh đệ của Tứ thiếu gia rồi. Chỉ cần ta đem những lời này nói cho Thái phu nhân hoặc Hầu gia, ngươi chờ mà chịu phạt đi!

Đào Thành sao lại nghe không hiểu.

Vương Thụ này, tuổi còn nhỏ mà đã cứng mềm không ăn, chỉ sợ dã tâm không nhỏ. Ngặt nỗi mình chỉ là một quản sự Điền trang, ngày thường căn bản không được gặp Thế tử gia, những năm này, chẳng qua là dựa vào chút ân tình ngày trước mà được Thế tử gia coi trọng liếc mắt một cái. Nếu đắc tội với tùy tùng bên người Thế tử gia, hắn thường xuyên trước mặt Thế tử gia gây khó dễ cho mình, nước chảy đá mòn, chỉ sợ ngay cả chút ân tình ngày trước cũng không giữ nổi.

Dù trong lòng lúc này như đang ngồi trên đống lửa, hắn vẫn cố nhịn xuống.

“Vương huynh đệ nói gì vậy. Ta cũng chỉ hơn huynh có vài tuổi thôi. . . . . .”

Từ Tự Truân thấy bọn họ ở đây khách khách khí khí, không khỏi cười phất phất tay: “Được rồi, các ngươi đừng ở đây ngươi một câu ta một câu nữa.” Hắn phân phó Vương Thụ, “Ngươi đi lấy một trăm lượng bạc cấp cho Đào quản sự.” Rồi nói với Đào Thành, “Ngươi giúp ta mua chút vàng hương đưa tới trước mộ phần của Đào ma ma, nói cho bà ấy biết, ta, ta sắp thành thân. . . . . . Bảo bà không cần phải lo lắng nữa. . . . . .” Nói đến đây, mặt đột nhiên đỏ lên.

Nhiều như vậy?

Vương Thụ liếc nhìn Đào Thành một cái.

Người này, mỗi lần tới đều khóc lóc một trận, sau đó Thế tử gia liền thưởng cho hắn vô số bạc. Ai biết hắn cầm số bạc này đi làm những gì?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì, cung kính hành lễ rồi lui xuống.

“Thế tử gia, không cần nhiều như vậy!” Đào Thành vội nói, “Nô tài nghe được tin Thế tử gia sắp thành thân, đến ngày ngài thành thân, nô tài sẽ tới trước mộ phần của nương khấn vái. . . . . .”

“Đừng nói thế, ta muốn dùng bạc của chính mình để mua tiền vàng.” Từ Tự Truân chân thành nói, “Ta không tiện xuất phủ, ngươi thay ta đi một chuyến đi!”

Đang nói, thì Thu Vũ bên người Thập Nhất Nương tới đây.

“Tứ thiếu gia, Tứ phu nhân sai nô tỳ tới đây hỏi một tiếng. Ba ngày sau ngài có bận gì không?”

Từ Tự Truân vội đứng lên, nói: “Nhờ Thu Vũ tỷ tỷ quay về nói với mẫu thân một tiếng. Ta nghe theo mẫu thân sắp xếp!”

Thu Vũ cười rời đi.

Trong mắt Đào Thành lộ vẻ nghi hoặc.

Từ Tự Truân liền giải thích: “Mẫu thân nói, ta sắp thành thân, ba ngày sau mời Đại cữu cữu tới đây, cùng Bạch tổng quản và Lô quản sự, đem những đồ đạc mà mẫu thân để lại cho ta sắp xếp lại một chút, chính thức giao cho ta.” Rồi hắn ngượng ngùng cười nói, “Thực ra mấy năm nay vẫn do mẫu thân và Lô quản sự trông coi, nghe Lô quản sự báo cáo số lượng, trừ Điền trang mấy năm thu hoạch không tốt, lợi tức hàng năm của những thứ khác đều không tệ. Ta thấy giao cho ta, nói không chừng còn không quản lý tốt được như mẫu thân, muốn mẫu thân tiếp tục trông coi giúp ta, nhưng mẫu thân không đáp ứng. Nói ta đã trưởng thành, phải học việc quản lý này. . . . . .” Nói đến đây, hơi ngượng ngùng cười cười.

Thập Nhất Nương đó, tốt như vậy sao?

Đào Thành thực sự rất nghi ngờ, không khỏi nói: “Ngài sau này là Vĩnh Bình hầu, mấy thứ sản nghiệp này của tiền phu nhân, hiển nhiên ngài không để trong mắt. Nhưng đó là tấm lòng ái hộ của tiền phu nhân, ngài tuyệt đối không được cô phụ từ tâm của tiền phu nhân!”

Chỉ khi Từ Lệnh Nghi qua đời, Từ Tự Truân mới có thể là Vĩnh Bình hầu.

Phụ thân đang mạnh khỏe, Đào Thành lại nói như vậy, trong lòng hắn không khỏi khó chịu.

“Ta giờ chỉ là thế tử Vĩnh Bình Hầu.” Từ Tự Truân chau mày, giáo huấn Đào Thành, “Sau này không được phép nói lung tung ta là Vĩnh Bình Hầu nữa.”

Đào Thành thầm kêu hỏng bét, nín thinh, ngoan ngoãn đứng ở một bên, cho đến khi Vương Thụ cầm bạc đi vào, Từ Tự Truân không muốn làm Đào Thành mất mặt, vẻ mặt cũng bớt giận, bưng trà lên uống.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc