Qua tết Đoan Ngọ, La Chấn Hưng cùng một vị Cử nhân họ Thường đến Từ phủ làm khách.
Từ Lệnh Nghi và Thường Cử nhân nói chuyện một canh giờ rồi phân phó Bạch tổng quản đi thu dọn Thính Đào các cách Song Phù viện không xa: “Sau này Ngũ thiếu gia sẽ theo Thường tiên sinh đọc sách tại Thính Đào các!”, “Ngũ thiếu gia cũng giống Nhị thiếu gia, sẽ tới Nhạc An đọc sách”. Lời này vừa nói ra, Từ Tự Truân cũng thở dài một hơi.
“Đệ nói rồi, sau đó mẫu thân đã đi tìm cậu”, Từ Tự Giới cười nhìn ca ca, “Cậu sẽ tìm cho đệ một vị Tây Tịch. Đệ sẽ không đi Nhạc An.” Hắn rất tin tưởng Thập Nhất Nương.
“Không phải ta sợ cậu vạn nhất không tìm được người thích hợp sao?”, Từ Tự Truân có chút ngượng ngùng, “Đến lúc đó mẫu thân thấy Nhị ca ở Nhạc An đọc sách tốt, nhất quyết đưa đệ tới Nhạc An. . . . . . Ta chẳng phải sẽ chỉ còn lại một mình sao!”, đến đây, trong giọng nói có chút buồn bã.
Trong lòng của Từ Tự Giới ấm áp: “Sẽ không! Trong nhà không phải còn có Lục đệ sao? Cho dù đệ đến Nhạc An đọc sách, những dịp lễ tết vẫn được về thăm nhà mà!”, vừa nghĩ như thế, trong lời nói của hắn giống như có chút ngập ngừng.
Từ Tự Truân có vài phần ngượng ngùng.
Không phải Lục đệ không tốt, chỉ là tuổi còn quá nhỏ, hai người khó có thể chơi chung với nhau. . . . . . Cứ như thế, hắn không coi Lục đệ là bằng hữu!
“Thôi thôi, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa.” Hắn phất phất tay, vội dừng đề tài này tại đây, “Giờ đệ không cần tới Nhạc An nữa, mà chỗ đọc sách lại ngay cạnh Song Phù viện, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi học rồi.” Rồi hỏi, “Khi nào thì đệ chính thức đến Thính Đào các đọc sách? Tuy Thường tiên sinh là Tây Tịch của đệ, nhưng ta có phải qua chào hỏi một tiếng không nhỉ?”,
“Đệ cũng không biết nữa.” Từ Tự Giới nói, “Nếu không, chúng ta đi hỏi mẫu thân xem sao?” hai người cùng nhau đi tới chính phòng.
Từ Lệnh Nghi đang cùng Thập Nhất Nương nói chuyện bọn nhỏ: “. . . . . Bên chỗ Truân ca, Triệu tiên sinh biết nên làm như thế nào. Cẩn ca nhi tới chỗ ta tô chữ, ta cũng sẽ đốc thúc chuyện học của nó. Vấn đề là bên chỗ Giới ca….Ta thấy Triệu tiên sinh là một người hết sức nghiêm cẩn. Giới ca trước giờ vẫn theo học Triệu tiên sinh, đã thành thói quen, giờ thay đổi tiên sinh, chỉ sợ có chút không có thói quen. Tính tình nó lại hay rụt rè, sau này nàng nên hỏi han nó nhiều một chút. Về phần tiền học phí trả cho Thường tiên sinh, ta định trả số bạc giống như khi Triệu tiên sinh mới tới là ba mươi lượng bạc một năm, một tên sai vặt, hai bộ xiêm y đông hạ bốn mùa. Nếu dạy tốt, đến cuối năm sẽ thưởng thêm bạc. Nếu Giới ca nhi có thể đỗ Tú tài thì sẽ có thêm phần thưởng.”
Mức học phí trả cho Tây Tịch ở Yến Kinh là trong khoảng hai mươi đến ba mươi lạng bạc, hơn nữa Từ Lệnh Nghi còn ban cho một tên sai vặt, xiêm y đông hạ và tiền thưởng. Đãi ngộ như vậy không tính là thấp.
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu.
“Hầu gia yên tâm!” Khí trời dần dần nóng lên, lại không dùng đá lạnh, nên nàng lấy cây quạt tròn quạt cho Từ Lệnh Nghi vừa mới bước vào cửa, “Thiếp sẽ chú ý tới Giới ca nhi. Nhưng mà Cẩn ca nhi đến chỗ ngài, ngài đừng mặc cho nó thích làm gì thì làm. Còn nữa, không được dẫn nó tới mã trường cưỡi ngựa. Kiểu gì cũng phải đợi tới lúc nó được mười tuổi. Thật sự rất muốn ngài tự mình mang theo nó. . . . . .” , nàng đứng ở bên cạnh hắn, giơ tay nhấc chân giống như những nhành mai đu đưa.
“Rốt cuộc nàng có cho ta dẫn nó đi cưỡi ngựa không? Hay là không cho?” ánh mắt hắn hờ hững dừng trên người nàng.
Xiêm y ngân bạch khoác trên người, vạt áo buông lỏng, theo từng động tác của nàng giống như mặt nước xao động mà mở ra, khiến cho chỗ đẫy đà của nàng càng lộ vẻ no đủ, vòng eo càng thêm tinh tế, có mỹ lệ lại thêm phần dụ hoặc.
Hắn giật lấy quạt tròn trong tay nàng, hung hăng quạt thật mạnh: “Lúc thì nói không được, lúc thì nói được, nàng cứ y như tiểu hài tử không biết nên làm cái gì mới đúng. . . . . .” , Thập Nhất Nương nhìn chằm chằm hắn.
Là ai dẫn Cẩn ca nhi đi cưỡi ngựa? Khiến cho hài tử cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện này. Thấy hắn về là xum xoe bưng trà rót nước cho hắn, cứ như cún con ngoe nguẩy đuôi bên người hắn chạy tới chạy lui. . . . . . . . . . . .
“Thiếp không cho phép, Hầu gia sẽ nghe thiếp sao?”, trong giọng nói không khỏi mang vài phần tức giận, “Còn nói cái gì tiểu nam hài, không thể cả ngày ở cùng đám nha hoàn, phụ nhân, kiến thức nông cạn không nói, còn cả ngày Đông gia trường Tây gia đoản. . . . . .”
Có tiểu nha hoàn cách rèm nói: “Hầu gia phu nhân, Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia tới!”
Thập Nhất Nương vội dừng đề tài này lại.
Từ Lệnh Nghi thấy mặt nàng mang giận tái đi, không khỏi có chút hối hận bản thân nói năng không kiềm chế. Đem quạt tròn nhét vào trong tay nàng, nhân cơ hội cầm tay nàng: “Thôi được rồi, bọn nhỏ tới kìa!”. Giọng nói trầm thấp, ngữ điệu nhu hòa, mang theo vẻ dỗ dành hết mức.
Thập Nhất Nương không phải không tán thành quan điểm của hắn, chỉ là nàng không tin tưởng mấy sư phụ dạy cưỡi ngựa chưa gặp mặt bao giờ kia, nên không tình nguyện để Cẩn ca nhi đi theo hắn. Lại thêm ngữ khí hắn không tốt khiến cho nàng bực mình. Giờ thấy hắn hạ giọng, khó chịu trong lòng cũng tự nhiên tan thành mây khói. Nhưng phải nhéo vai hắn một cái mới chịu nở nụ cười.
Càng lúc càng giống hài tử.
Từ Lệnh Nghi cười lắc đầu.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đi đến.
“Các con đến đúng lúc lắm!” Đợi bọn họ hành lễ xong, Thập Nhất Nương để cho tiểu nha hoàn bê ghế con tới cho hai bọn họ ngồi. Từ Lệnh Nghi không đợi hai người mở miệng đã nói, “Mười lăm tháng năm Thường tiên sinh sẽ tới đây dạy học.” Hắn nhìn Từ Tự Giới, “Mấy ngày tới con đi thu xếp đồ đạc đi, sau đó tới Thính Đào các đọc sách”, rồi nói với Từ Tự Truân, “Sau khi Giới ca nhi đến Thính Đào các, Triệu tiên sinh buổi sáng dạy Cẩn ca nhi, buổi chiều sẽ dạy con. Sau này mỗi buổi sáng con sẽ theo ta đến thư viện ở ngoại viện để học tập việc quản lý việc trong nhà.”. Hai người vội đứng dậy đáp: “Vâng” .
Từ Lệnh Nghi lại dặn hai người phải chịu khó nghe lời tiên sinh, chăm chỉ học tập. . . . . . Nghe nhiều nhìn nhiều, không hiểu thì hỏi Bạch tổng quản, không được tùy tiện đưa ra quyết định…. Rồi cho hai người lui xuống để chuẩn bị cho tốt.
Từ Tự Truân đưa mắt nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương bất động thanh sắc, tiễn hai người ra cửa.
Từ Tự Truân vội nói: “Đến lúc đó con định mời Thường tiên sinh một bữa cơm, người xem có được không?”
“Được a!” Thập Nhất Nương lo Từ Tự Truân sẽ không tham gia khoa khảo, sẽ không có ai chứng minh khả năng dạy học của Triệu tiên sinh tốt đến đâu. Lúc trong nhà chỉ có một tiên sinh thì không sao, giờ có tới hai tiên sinh dạy học, nhân phẩm Triệu tiên sinh thì nàng tin tưởng, còn Thường tiên sinh vẫn chưa tiếp xúc, nếu hai vị tiên sinh không vừa ý nhau, bị ảnh hưởng vẫn là Từ Tự Truân và Từ Tự Giới. Nàng dặn dò Từ Tự Truân: “Triệu tiên sinh là tiên sinh con, lại từng dạy Ngũ đệ con. Nhiều năm như vậy, đối đãi với các con thân như đệ tử, các con không được thất lễ với ngài ấy. Nếu muốn mời Thường tiên sinh, không bằng mời Triệu tiên sinh tiếp khách, để cho Triệu tiên sinh giúp các con khoản đãi Thường tiên sinh. Hai vị tiên sinh cũng có thể nhân cơ hội này làm quen với nhau.” Đầu xuôi thì đuôi mới lọt. Lại nghĩ tới Từ Tự Truân sắp chính thức tiếp nhận công việc quản gia, phân phó hắn, “Con đang ở ngoại viện, quản sự trong nhà nên đối xử tốt một chút, bọn họ sau này là trợ thủ của con đấy.” Từ Tự Truân liên tục gật đầu.
Đợi sau khi Thường tiên sinh chính thức chuyển vào, hắn làm theo những gì Thập Nhất Nương dặn dò, mời Triệu tiên sinh tới giúp đỡ, ở sân viện của mình thiết yến khoản đãi Thường tiên sinh. Thường tiên sinh biết lúc trước hai vị thiếu gia đều do Triệu tiên sinh dạy vỡ lòng, nhưng chỉ dạy chút tu thân dưỡng tính gì gì đó, nên không cần yêu cầu nghiêm khắc. Nhưng hắn phải dạy Từ Tự Giới bát cổ văn, cần phải đốc thúc chặt chẽ. Vì thế mà lo lắng Từ Tự Giới sợ khổ, vào trước là chủ (ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo), luôn so sánh hắn với Triệu tiên sinh, sẽ không nghe lời. Hiện tại thấy hai hài tử hết sức tôn kính hắn, xử sự ôn hòa hữu lễ, nghĩ là Triệu tiên sinh đã dạy dỗ rất tốt, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, cũng có chút xấu hổ bản thân lúc trước phỏng đoán Triệu tiên sinh có tâm tư lừa tiền của Từ gia. Cho nên cư xử với Triệu tiên sinh hết mực lễ độ. Triệu tiên sinh vốn là người tính tình hào sảng, còn sợ Thường tiên sinh là người đem bát cổ văn thành Phật âm luân ngữ, coi thường chút Thi từ ca phú của hắn, nếu Thường tiên sinh chủ động cùng hắn giao hảo, hắn cũng đối với Thường tiên sinh như bằng hữu, thời gian hưu mộc cũng thường cùng Thường tiên sinh đi dạo đây đó, thường xuyên qua lại, hai người liền trở thành bạn tốt.
Quan hệ của các tiên sinh tốt đẹp, không khí học tập của các đệ tử cũng tốt hơn.
Từ Tự Giới cẩn thận tỉ mỉ dựa theo yêu cầu của Thường tiên sinh cực khổ ra sức học hành, Từ Tự Truân mỗi buổi sáng đi theo Từ Lệnh Nghi xử lý công việc vặt, không dám có chút qua loa, dần dần đã đem trọng tâm đặt lên sự vụ ở ngoại viện. Tuy hắn bắt đầu muộn, nhưng lại thắng ở cư xử ôn hòa với mọi người, nguyện theo học tập các quản sự. Phẩm chất như vậy, đặt trên người một người bình thường, qua một thời gian dài cũng có thể thu phục được lòng người. Huống chi hắn là thế tử Vĩnh Bình Hầu, thân phận tôn quý, thì ý nghĩa hoàn toàn khác. Những quản sự kia đối xử với hắn có mấy phần thật lòng cùng tôn kính, thanh danh “Khoan hậu” của Từ Tự Truân cũng dần dần truyền ra ngoài.
Từ Lệnh Nghi hiện tại chỉ mong đúng một chữ “Ổn”. Biểu hiện của Từ Tự Truân khiến cho hắn rất hài lòng. Buông tay để cho Từ Tự Truân đi quản gia. Còn hắn mỗi buổi sáng đến Tú Mộc viện đốc thúc Cẩn ca nhi tập võ, buổi chiều sẽ kiểm tra bài tập của hắn. Đến lúc Cẩn ca nhi làm bài xong rồi, hắn sẽ dẫn Cẩn ca nhi ra ngoài đi dạo, hoặc kể chuyện hành quân đánh giặc của hắn lúc trước, có một lần cao hứng, còn cùng Cẩn ca nhi dựa theo bản đồ Cửu Châu mà dựng mô hình cát trong nhà.
Cẩn ca nhi cảm thấy ở cùng với phụ thân vô cùng thú vị. Hắn không còn đi cho chim ăn, không đi rình xem chó, cũng không đi đấu võ mồm với Sân ca nhi nữa. Mỗi ngày chỉ nghĩ nhanh nhanh làm cho xong bài, sau đó đi chơi với phụ thân, nghe phụ thân kể những chuyện kỳ văn dật sự (chuyện lạ) khiến cho hắn kinh tâm động phách.
Thấy sự thay đổi của nhi tử, Thập Nhất Nương không khỏi có chút lo lắng. Mấy lần kiểm tra công khóa của hắn, thấy hắn làm bài so với trước kia tốt hơn, tốc độ nhanh hơn. Có khi đang lúc buổi chiều đột nhiên xuất hiện ở ngoại viện, gặp Từ Lệnh Nghi đang kể cho hắn chuyện xưa, mang theo hắn làm mô hình Sơn Thủy, hắn nghe mà vẻ mặt bừng bừng sáng, còn chơi đùa vô cùng vui vẻ, trong lòng nàng không khỏi có chút cảm khái. Tiểu nam hài, càng lớn lại càng thích ở cùng với phụ thân.
Tuy nhiên loại cảm giác mất mát này cũng không kéo dài lâu.
Từ Tự Giới càng ngày càng thích đến chỗ nàng ăn cơm, thỉnh thoảng còn lưu lại chỗ nàng nói chuyện, có vẻ càng ngày càng vui vẻ hoạt bát hơn.
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, liền nói chuyện xoay quanh việc học tập của hắn.
Hóa ra, trong giờ học của Triệu tiên sinh, làm không tốt Triệu tiên sinh sẽ phê bình, nếu làm tốt Triệu tiên sinh sẽ biểu dương hết mức. Nhưng bây giờ đi theo Thường tiên sinh, hắn mặc dù rất dụng công, nhưng rất ít khi được Thường tiên sinh khẳng định. Hắn không biết mình rốt cuộc đạt đến yêu cầu của Thường tiên sinh hay không?
“Thế Thường tiên sinh có hay phê bình con không?”, Thập Nhất Nương hỏi hắn.
“Không ạ!”,
“Vậy là được rồi!” Thập Nhất Nương cười nói, “Nếu con không làm tốt, Thường tiên sinh nhất định sẽ phê bình con. Nếu không phê bình con, tức là con đã đạt yêu cầu rồi.”
Từ Tự Giới luôn tin tưởng Thập Nhất Nương nhất, nghe nàng nói như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, lại tung tăng vui vẻ tham dự giờ học của Thường tiên sinh.
Đến khi các hài tử đều đã đi vào nề nếp, đã là vào tháng sáu, thời điểm nóng nhất trong năm.
Từ Tự Dụ phong trần mệt mỏi từ Nhạc An quay trở về!