Bên này gây ra động tĩnh lớn, Thái phu nhân không thể nào không biết. Nhưng thái độ cường thế của Thái phu nhân như vậy là đã trực tiếp nhúng tay vào trong chuyện nhà của nàng, khiến cho Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc.
Mỗi người đều có điểm giới hạn của mình, làm mẫu thân, thì Cẩn ca nhi chính là điểm giới hạn của nàng.
Nếu như là những chuyện khác, khi đối mặt với trưởng bối, trong lòng cho dù không muốn đến đâu Thập Nhất Nương cũng sẽ thối lui. Nhưng liên quan đến Cẩn ca nhi, thì nàng không thể thối lui.
Đứa nhỏ này, rất có ánh mắt. Bảo đi nói lời xin lỗi thì há mồm đều nóikhông đi, hơn nữa còn biết vận dụng kỷ xảo để nói chuyện, tránh nặng tìm nhẹ nói dối người khác. Nếu như lúc này nàng thối lui thì sẽ cho Cẩn ca nhi loại ảo giác, là chỉ cần được tổ mẫu che chở, thì bất kể là phạm vào lỗi lầm gì, mọi chuyệnđều đại cát. Đây là một khuyết điểmvô cùng trí mạng sau khi hắn trưởng thành mới biết được.
Nghĩ tới đây, mắt của nàng không khỏi liếc về phíaCẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi mới vừa rồi bị đả kích, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn căng đến mức đỏ bừng, tinh thần đang kích động nhìn Thái phu nhân, như đang chơi vơi giữa biển rộng bỗng vớ được khúc gỗ cứu mạng.
Thập Nhất Nương không còn có bất kỳ chần chờ nào.
“Đỗ ma ma, ” vẻ mặt nàng bình tĩnh, mỉm cười nhìn đi qua, “Ta đang muốn cùng Cẩn ca nhi nói chuyện một chút, kính xin ma ma chờ một lúc.” Vừa nói, vừacó thâm ý nhìn Từ Lệnh Nghi một cái, sau đó đội mưa vọt tới bên cạnh Thái phu nhân, nâng khửu taygiúp Thái phu nhân: “Nương, mưa to gió lớn, có chuyện gì, thì sai nha hoàn tới bảo một tiếng là được. Sao ngài lại phải tự mình tới đây?” Vẫn cười nói nhẹ nhàng như cũ,tiếng nói vẫn ôn nhu như cũ, nhưng khóe mắt đuôi lông mày thì hàm chứa sự dứt khoát, nên không dấu diếm đượclão nhân gia đã từng có kinh nghiệm trãi qua phong sương tuyết vũ nhưThái phu nhân.
Nghe tiểu nha hoàn nói Thập Nhất Nương cùng Cẩn ca nhi đối chọi với nhau, Thái phu nhân cũng giật mình.
Thập Nhất Nương tính tình ôn hòa , mặc dù Cẩn ca nhi có chút ít bướng bỉnh, nhưng lại hiểu chuyện, hiếu thuận, còn biết tiến thối, vậy hai người họ làm sao mà lại làm ầm ĩ lên thế?
Thái phu nhân nhanh chóng thay đổi xiêm y, mang theo Đỗ ma ma đi về hướng chính phòng.
Ai biết mới ra khỏi cửasân, thì cuồng phong gào thét, mưa liền trút xuống .
Bọn họ không thể làm gì khác hơn là quay ngược trở lại lấy ô.
Đi tới nửa đường, thì gặp phải tiểu nha hoàn phái đithăm dò tin tức, nói Cẩn ca nhi ương bướng đứngở trong sân để mưa xối ướt, còn Thập Nhất Nương thì không chịu thối lui một bước nào, cho dù Cẩn ca nhi đang đứng ở trong sân.
Thái phu nhân nghe liền khẩn trương, trong lòng lại âm thầm trách giận Thập Nhất Nương dạy dỗ nhi tử mà chẳng phân biệt được trường hợp.
Đợi vào sân xong, thì mới biết Từ Lệnh Nghi đã chạy tới, Thái phu nhân liền thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng khi vào chánh viện, Cẩn ca nhi cũng không có bộ dạng như bà tưởng tượng, là mặc xiêm ysạch sẻ, uống nước trà nóng hôi hổi, được nha hoàn, tức phụcẩn thận hầu hạ , khi nhìn thấy bàliền giống như ngày thường vui mừng gọi “Tổ mẫu” một đường chạy nhanh tới đây dắt díu lấy bà, mà lúc này hắn lại bị mưa xối ướt sũng, khuôn mặt ủy khuất lặng yên một mình đứng ở bên cạnh cây cột sơn đen. Nhìn lại liền thấy Từ Lệnh Nghi đang cùng Thập Nhất Nương sóng vai mà đứng, vẻ mặt nhìn Cẩn ca nhi vô cùng nghiêm khắc.
Thái phu nhân rất bất mãn.
Hai kẻ trưởng thành lại cùng nhau đối phó một đứa bé, cái này thì coi là chuyện gì hả? Chẳng lẽ còn sợ đánh không thắng Cẩn ca nhi sao?
Vì vậy mà lời đối chọi gay gắt của cũng bật thốt lên.
Mà lúc này Thập Nhất Nương lại lấy thái độ dường như cung kính kì thực giả câm vờ điếc, làm cho bất mãn trong lòng của Thái phu nhân lại tăng thêm một phần.
“Làm sao? Sợ ta tới quấy rầy các con dạy dỗ hài tử sao?” vẻ mặt Thái phu nhân tươi cười, nhưng giọng nói lại không hề khách khí.
Ở trong phủ này, người có thể làm cho Cẩn ca nhi dựa vào chính là Từ Lệnh Nghi cùng Thái phu nhân. Hiện nay Từ Lệnh Nghi đã đứng ở phía của nàng rồi, cho nên nàng phải qua ải của Thái phu nhân. Chỉ có thuyết phục được hai người này, thì Cẩn ca nhi mới chịu nhìn thẳng tình cảnh của hắn, mới chịu nghiêm túc suy nghĩ lời nói của nàng.
Đầu óc của Thập Nhất Nương xoay chuyển rất nhanh.
“Hoàng hậu nương nương và Hầu gia, cũng là một tay ngài nuôi lớn. Nếu bàn về dạy dỗ hài tử, thì không có người nào lành nghề hơnso với ngài. Chúng con trẻ tuổi, không hiểu chuyện, vẫn ước gì được ngài chỉ điểm một chút, nào có chuyện nói đếnquấy rầy gì.” Nụ cười của nàng vẫn không giảm, dìu lấy Thái phu nhân đang khoanh tay đứng ở hành lang, “Chẳng qua là đứa nhỏ Cẩn ca nhi này, tính tình quá lớn, ngay cả lời con nói đều không chịu nghe. Ngài không biết đâu, cũng vì hắn có tính tình này, nên con đã lo lắng rất nhiều.” Nàng vừa nói, vừa thở dài, rồi nhắc tới chuyện Cẩn ca nhi bắt vòng tai của Đại công chúa, còn nói đến chuyện vài ngày trước đó thái tử điện hạ đã bảo Cẩn ca nhi tiến cung, “. . . . . . Ngày đó hắn ra khỏi cái cửanày, tim con như bị treo lên. Một hồi lại nghĩ, hắn ở nhà tùy tâm sở dục đã quen, gặp thái tử điện hạ, không biết có thể tuânthủ quy củ hay không? Một hồi lại nghĩ, nghe nói mấy ngày nay Đại công chúa thường cùng Thái Tử Phi ở chung một chỗ để đánh cờ, Cẩn ca nhi đi qua đó, cũng không biết hai người có thể gặp phảihay không? Nếu như hai người nổi lên tranh chấp giống như khi còn bé, Đại công chúa lại là thiên chi kiều nữ cho tới bây giờ không ai dám ngỗ nghịch nàng, mà Cẩn ca nhi nhà chúng ta lại không chịu nhận thua , nếu như có chuyện gì, Cẩn ca nhi chúng ta phải làm sao bây giờ? May mắn là ngày đó Đại công chúa phụng bồi Hoàng hậu nương nương đi đến chỗ của Thái phi, lúc này con mới yên lòng lại.”
Thái phu nhân sững sờ, không khỏi dừng bước, đánh giá Thập Nhất Nương .
Thập Nhất Nương lặng yên đứng ở nơi đó, tùy ý Thái phu nhân đánh giá. Nét mặt của nàng bình tĩnh và lãnh tĩnh, lại có loại thản nhiên chân thành.
Mấy năm này, Từ Lệnh Nghi luôn tránh việc để cho Cẩn ca nhi tiến cung, trong lòng Thái phu nhân cũng hiểu . Hắn không muốn vào lúc nhi tử còn không biết thế sự nguy hiểm mà điên cuồng mắc phải lỗi lầm. . . . . . Thập Nhất Nương lại mang chuyện này ra nói. . . . . . bà đã cùng con dâu này chung sống nhiều năm rồi, nên biết rõ nàng không phải là người ăn nói lung tung. Nhưng bắt bà tin tưởng rằng Cẩn ca nhi thật sự gàng bướng đến loại trình độ này. . . . . .
Thái phu nhân lắc đầu.
Trước sau bà cảm thấy vẫn không thể tin tưởng được.
Trong thời gian trầm mặc, đoàn người đã đi tới dưới mái hiên.
Trong lòng củaĐỗ ma ma như đang đánh trống.
Tứ phu nhân làm như vậy, rõ ràng là không muốn cho Thái phu nhân nhúng tay vào trong chuyệnnhà của nàng. Nhưng lời của Thái phu nhân đã nói ra miệng, bà không thể không nghe. Nghĩ tới đây, bà nhìn về phíaTừ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi gác tay đứng ở nơi đó, ánh mắt thâm thúy mà an tĩnh, vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh, không có gì khác biệt so với ngày thường. Làm cho bà nhìn không ra ẩn tình ở phía sau.
Vậy phải làm sao mới tốtbây giờ?
Đỗ ma ma nhìn vạt áo Cẩn ca nhi ẩm ướt, ý nghĩa chợt lóe lên.
“Lục thiếu gia.” bà cười tiến lên hành lễ vớiCẩn ca nhi, sau đó thân mật lôi tay của Cẩn ca nhi, “Xiêm y của ngài đã ướt hết rồi.” Vừa nói, vừa móc ra khăn lau choCẩn ca nhi, “Đỗ ma ma giúp ngài lau nhé, tránh cho bị lạnh.”
Trước kéo dài đã rồi hãy nói sau.
Tất cả lực chú ý của Cẩn ca nhi đều nằm trên người của Thái phu nhân. Nên hắn hàm hồ “Ừ” một tiếng, tùy ý để cho Đỗ ma ma làm việc. Chẳng qua chờ đến lúc Thái phu nhân đi tới dưới mái hiên , hắn lập tức bỏ lại Đỗ ma ma,kích động chạy tới: “Tổ mẫu. Tổ mẫu.”
Từ Lệnh Nghi tiến lên hành lễ.
Thái phu nhân cười ha ha ôm Tôn Tử.
Cảm giác được xiêm y của hắn đã ướt hết.
Lúc trước còn có chút do dự không chừng, hiện tại trong lòng liền nghiên về một phía.
“Đánh là đánh, mắng là mắng.” ánh mắt khẽ hờn giận củaThái phu nhân liền rơi vào trên ngườiTừ Lệnh Nghi, lại từ trên người Từ Lệnh Nghi dời đến trên người của Thập Nhất Nương, “Nhưng cũng không thể khiến hài tử phải cực khổ. Các con khi còn bé, ta không có làm như vậy bao giờ. Nếu như có tam trường lưỡng đoản gì, ta xem các con làm sao ăn nói.”
Thái phu nhân ý ở ngoài lời nói,nên người ở chỗ này đều nghe rất rõ ràng.
Cẩn ca nhi cười híp mắt rúc vào trong lòng Thái phu nhân, đôi mắt đen nhánh như mặc ngọc một lát ngó ngó cái này, một lát ngó ngó cái kia, bộ dáng rất hãnh diện.
Thập Nhất Nương không khỏi cười khổ.
Từ Lệnh Nghi là nhất gia chi chủ, Thái phu nhân không hỏi hắn, mà hết lần này tới lần khác lại đi hỏi nàng, rõ ràng thông qua cử động của Đỗ ma ma đã biết thái độ củaTừ Lệnh Nghi đối với chuyện này, nên tìm bậc thang cho nàng , để mang chuyện này giải quyết vẹn toàn.
Nàng có thể tiếp nhận ý tốt của Thái phu nhân, nhưng lại không có biện pháp mà đi xuống. Có điều ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu nàng trực tiếp phản bác Thái phu nhân thì khẳng định rất không thỏa đáng .
“Nương nói rất đúng.” Giọng điệu nàngcung kính nói, “Chẳng qua cơn mưa này tới quá đột ngột, chúng con nhất thời cũng không có chú ý. May mắn lúc này là mùa hè, hơn nữa thân thể của Cẩn ca nhi luôn luôn cường tráng, bằng không, sợ rằng sẽ gây ra chuyện lớn.” Lại nói, “Trời mưa lớn như vậy, ngài cẩn thận coi chừng bị xối ướt. Không bằng ngài vào nhà ngồi, uống ngụm trà nóng nhé?”
Nói cũng không có nói đến chuyệnthay quần áo.
Uyển chuyển của nàng, tất cả người ở chỗ này đều nghe rõ.
Chân mày của Thái phu nhân cau lại.
Dạy dỗ hài tử thì dạy dỗ, nhưng không thể để cho thân thể của nó sinh bệnh được.
Thập Nhất Nương là một người thông minh, nên biết ý tốt của bà mới đúng.
Không khí liền trở nên có chút ngưng trọng.
Cẩn ca nhi vẫn quan sát vẻmặt của Thái phu nhân,lập tức cảm nhận được bất an.
“Tổ mẫu.” Hắn nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Thái phu nhân, tiếng nói khá nhỏ, lộ ra vẻ rụt rè .
Thái phu nhân cúi đầu, nhìn thấy Cẩn ca nhi đang miếu môi nhìn bà, trong đôi mắt phượng thật to đong đầy nước mắt, một bộ dạng rất đáng thương.
Lão nhân gia liền mềm lòng.
Được rồi, Thập Nhất Nương không chịu, thì còn có Từ Lệnh Nghi.
Nghĩ tới đây nhìn về phía Từ Lệnh Nghi làm như có điều suy nghĩ.
Mẫu thân là muốn hắn nói gì sao?
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng.
Đừng nói hắn đã đồng ý với ý kiến của Thập Nhất Nương, coi như là không đồng ý, thì dưới tình huống này, nếu như hắn phản báclới nói của Thập Nhất Nương, thì sau này Thập Nhất Nương ở trước mặt Cẩn ca nhi còn có uy tín gì để dạy bảo con.
Có đôi khi, không nói lời nào cũng là một loại thái độ.
Sắc mặt Thái phu nhân chìm xuống .
Một là nước trà là điểm tâm , một đứng ở nơi đó một cái gì cũng nói. Hai người tâm đầu ý hợp một người đóng vai mặt đỏ, một người đóng vai mặt trắng, đồng tâm hiệp lực muốn đem bà đuổi đi.
Thái phu nhân vừa vội vừa tức.
Hai người các ngươi làm sao dạy hài tử ta bất kể, nhưng cái kiểu ngược đãi hài tử này, bà không thể bất kể.
“Cẩn ca nhi.” Thái phu nhân đi dắt tay của Cẩn ca nhi, “Theo tổ mẫu đi đổi lại xiêm y.” Thái độ trở nên rất kiên quyết.
Cẩn ca nhi mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười thành đóa hoa.
“Tốt.” Hắn cao giọng đáp lời, nắm lấy tay của Thái phu nhân thật chặc.
“Nương.” Thái phu nhân muốn dẫn Cẩn ca nhi đi, bọn họ ngăn cản thế nào cũng là sai. Nhưng Thập Nhất Nương vẫn chắn ở trước mặt Thái phu nhân như cũ.
“Làm sao?” Thái phu nhân gạt gạt vào tóc mai rơi ở bên cạnh lông mày, “Con còn muốn cản ta sao?”
Lời còn chưa dứt, bốn phía đã là im lặng như tờ.
Đám người Đỗ ma ma sắc mặt khẽ trắng, đều lặng lẽ dịch về phía sau mấy bước, tận lực cách Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương xa một chút.
Từ Lệnh Nghi cũng nóng vội.
Hắn biết tâm ý của Thập Nhất Nương, nhưng cái dạng trực tiếp ngăn cản Nương. . . . . .
“Thập Nhất Nương.” Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, hắn lớn tiếng quát mắng, “Nàng muốn làm gì? Còn không đi nhận lỗi với nương đi?”
Rõ ràng là lời khiển trách…, nhưng mà ẩn ý bên trong lại cho cho Thập Nhất Nương một cái thang.
Ở trước mặt ta chơi tuồng kịch này.
Thái phu nhân lạnh lùng nhìn nhi tử một cái, ánh mắt lại lần nữa rơi vào trên người Thập Nhất Nương, đột nhiên trở nên sắc bén như mũi nhọn của lưỡi đao.