Nghe nói Trường An và Trường Thuận muốn tới trong phủ làm người hầu, Từ Lệnh Nghi cười trêu ghẹo Thập Nhất Nương: “Được đấy! Đây chính là một mũi tên trúng ba con chim! Đã cho Cẩn ca nhi một bài học, cũng cho Vạn gia một cái thể diện, càng là bất động thanh sắc cho Trường Thuận vào trong phủ… Chỉ sợ chỗ của Cẩn ca nhi nàng phải nói chuyện với nó thật tốt mới được. Nó vừa đánh người ta xong, nàng lập tức lại đem người tới cho làm gã sai vặt bên người nó, chỉ sợ nhất thời nó không kéo được mặt mũi xuống!” Không thể không nói, Từ Lệnh Nghi vô cùng hiểu rõ đứa con trai này.
Nghe nói Trường An và Trường Thuận làm gã sai vặt bên người mình, cả buổi Cẩn ca nhi cũng không hồi phục lại tinh thần. Đợi đến khi Tân Cúc, Trường An, Trường Thuận đi rồi, nó lại đi đến bên cạnh Thập Nhất Nương dây dây dưa dưa cả buổi, muốn Thập Nhất Nương thay đổi chủ ý, lại không dám mở miệng.
Dù sao cũng là người Cẩn ca nhi muốn dùng, nàng miễn cưỡng sắp xếp vào, nếu Cẩn ca nhi hoàn toàn không cho Trường An đến gần, không chỉ bỏ lỡ tiền đồ của Trường An, cũng lãng phí một phen khổ tâm của nàng, Thập Nhất Nương cùng con trai nói cả buổi những lời “Biết sai có thể thay đổi”, “Khoan dung độ lượng” các loại, Cẩn ca nhi dần dần vui vẻ trở lại, cảm thấy mình không so đo hiềm khích lúc trước, để cho Trường An ở bên cạnh mình thật ứng với câu “Lòng dạ bao dung” mà cha từng nói nên rất thoải mái mà đáp ứng sự an bài của Thập Nhất Nương.
Từ Lệnh Nghi nghe xong cười ha ha: “Sĩ diện của Cẩn ca nhi cũng không phải là bình thường.” Nói xong, sắc mặt trầm xuống, “Ta thấy, cái tật xấu này phải sửa lại mới tốt!”
“Hài tử còn nhỏ.” Thập Nhất Nương cười thu dọn đồ may vá trong tay, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, “Nó chỉ biết là làm như vậy cha mẹ sẽ không thích, làm như vậy cha mẹ sẽ thích. Cha mẹ thích, thì sẽ lấy tính tình đi làm, cha mẹ không thích, muốn làm cũng chỉ dám lén lén lút lút mà làm. Đâu có hiểu nhiều đạo lý như vậy. Chỉ có thể từng chuyện từng chuyện mà dạy bảo. Quan trọng hơn chính là chúng ta không thể bây giờ thì thế này, lúc khác lại thế khác, làm một vài chuyện mâu thuẫn với nhau. Khiến cho hài tử không phân biệt được rõ ràng thái độ của cha mẹ.”
“Nói vậy giống như con cún nhỏ ấy.” Từ Lệnh Nghi nghe vậy bật cười, đoạt lấy cái giỏ mây trong tay nàng, ôn nhu nói, “Lại đang làm cái gì đấy? Coi chừng con mắt! Thật sự muốn làm, không phải là còn có vợ của Dụ ca nhi sao? Hai năm qua thân thể vừa vặn tốt hơn chút ít rồi, nàng cũng đừng có lành sẹo là quên đau!”
“Thiếp biết mà!” Thập Nhất Nương cười lườm hắn một cái, không có nói nhiều. Trong lòng lại oán thầm, chẳng lẽ đồ của ngươi ta lại giao cho vợ của Cẩn ca nhi sao?
Từ Lệnh Nghi lại không có nghĩ nhiều, hắn đang suy nghĩ chuyện của Cẩn ca nhi.
Người hầu hạ bên cạnh Cẩn ca nhi vốn đã nhiều, bây giờ lại có thêm Trường An và Trường Thuận, đặc biệt là Trường Thuận, chỉ sợ còn phải chọn thêm hai nha hoàn chuyên môn chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của nó, như vậy đi theo Cẩn ca nhi ở noãn các của chính phòng cũng không phải chỉ có một người.
“Giới ca nhi không phải chuyển ra sao?” Hắn trầm ngâm nói, “Hay là, để cho Cẩn ca nhi đến ở sương phòng vốn của Giới ca nhi đi? Bên đó dù sao cũng là gian sương phòng, lại rộng rãi! Như vậy Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Vũ cũng có thể cùng nhau qua đó, bọn họ cũng không cần phải ngày nào cũng từ ngoại viện đi vào, buổi tối từ nội viện đi ra. Bọn hắn cũng có thể ở bên cạnh Cẩn ca nhi hầu hạ!” Như vậy đương nhiên được.
Cẩn ca nhi lớn rồi, hoàn toàn không phù hợp ở lại trong noãn các, có thể là do Thập Nhất Nương có chút không nỡ xa nhi tử. Trên mặt không khỏi lộ ra vài phần do dự.
Từ Lệnh Nghi nhìn ở trong mắt, cảm thấy trên chuyện này, Thập Nhất Nương quá lề mề rồi. Liền dứt khoát nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy. Ngày mai ta sẽ bảo Bạch tổng quản sắp xếp người quét vôi cho sương phòng một lần nữa, cần thêm cái gì thì thêm cái đó. Mùng một tháng hai sẽ để cho Cẩn ca nhi chuyển sang đó.” Thái độ có chút kiên quyết.
Thập Nhất Nương cắn răng đồng ý.
Ngày hôm sau, mấy người Từ Tự Dụ vấn an Thập Nhất Nương xong rồi đi thành nam ăn cơm. Thập Nhất Nương thì đi trở về Lệ Cảnh Thiên, bảo Bạch tổng quản dẫn theo thợ đi xem tây sương phòng.
Tân Cúc cùng mẹ chồng vào phủ dập đầu tạ ơn Thập Nhất Nương, cũng nói hai mươi tháng giêng sẽ đưa hai hài tử vào phủ.
Thái phu nhân cũng đã nghe nói rồi.
Đỗ ma ma cười nói: “Tiền lệ do Tứ phu nhân tự mình tạo ra. Trường An đọc sách, tập võ cùng Lục thiếu gia, Trường Thuận thì ở trong phòng theo Hồng Mân học quy củ.”
Thái phu nhân vẫn rất quan tâm đến chuyện này, phân phó Đỗ ma ma: “Lúc hai đứa trẻ đó vào phủ, ngươi nhớ nhắc ta một tiếng, ta muốn đi xem một chút!” Đỗ ma ma cười đáp ứng.
Chờ sau khi đưa tiễn Từ Tự Dụ, tây sương phòng cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Thập Nhất Nương cố ý yêu cầu nhìn một chút.
Gạch đá xanh được mài bóng một lần nữa, trên mặt đất phản chiếu lại bóng người. Màn màu xanh ngọc đổi lại thành màu vàng nhạt thanh thoát, đồ dùng trong nhà sơn màu đen đổi thành gỗ lê hoa, so với trước đây, nhiều hơn mấy phần thanh thoát, thiếu đi vài phần trang trọng.
Nàng rất hài lòng.
Dẫn Cẩn ca nhi tới xem.
Cẩn ca nhi nghe nói đây là phòng của mình, hơn nữa về sau Hoàng Tiểu Mao, Lưu Nhị Vũ, Trường An và Trường Thuận đều ở đây với hắn, hắn lập tức cao hứng, chạy tới chạy lui trong phòng, còn muốn gọi Sân ca nhi tới: “… Buổi tối nó có thể ngủ ở đây rồi. Ngũ thẩm thẩm cũng sẽ không bảo chỗ con ở quá bé nữa.”
Ngũ phu nhân đâu phải ghét bỏ noãn các quá nhỏ, là cảm thấy con trai mình luôn đi theo Cẩn ca nhi như vậy, không về nhà là có chút không tốt.
Thập Nhất Nương cười sờ đầu nhi tử.
Cẩn ca nhi do dự nói: “Mẹ, con cũng không phải là muốn khoe với Thất đệ! Con muốn nó chơi đùa với con thôi.”
Thập Nhất Nương cười ôm lấy nhi tử.
Có gã sai vặt tiến đến: “Phu nhân, Đại chưởng quỹ ở Đa Bảo Các đem bút mực mà ngài đã đặt tới!”
Cẩn ca nhi hoan hô một tiếng, chạy tới ôm lấy hộp gỗ hoàng dương: “Mẹ, mẹ, chúng ta tới chỗ Thất đệ đi!”
Hắn vẫn chưa nói với Sân ca nhi chuyện mình có một bộ bút mực thú vị, cảm giác bứt rứt đến có chút luống cuống.
“Được!” Thập Nhất Nương cười đáp ứng, cùng Cẩn ca nhi đi tặng đồ cho Sân ca nhi.
Ngũ phu nhân thấy vậy thì có chút bất ngờ, cười nói cảm ơn với Thập Nhất Nương. Sân ca nhi thì đi cùng Cẩn ca nhi tới một bên châu đầu ghé tai thì thầm.
Không tới mấy ngày, Tân Cúc dẫn Trường An và Trường Thuận tới.
Thập Nhất Nương cố ý đi cùng Tân Cúc và bọn nhỏ đi dập đầu cho Thái phu nhân.
Thái phu nhân thấy ánh mắt hai đứa nhỏ này đều vô cùng trong sáng, rất hài lòng, dần dần yên lòng, hai đứa nhỏ cũng yên tâm mà tiến vào đông sương phòng của Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi đối với chuyện Trường An tới đây vẫn có chút ngượng ngùng, sau khi Trường An vào phủ vẫn rất tin tưởng tổ mẫu và ông nội, cảm xúc cũng có chút sa sút. Trường Thuận lại hoàn toàn ngược lại, nó rất thích chạy theo sau mông Cẩn ca nhi, bởi vậy mà Cẩn ca nhi thường thường lấy điểm tâm cho Trường Thuận ăn, Trường Thuận lại càng thích chạy theo hắn. Thế cho nên Cẩn ca nhi mới xin Từ Lệnh Nghi, để cho Trường Thuận cũng đi theo bọn chúng tập võ: “…nhiều người, thú vị!” , hiển nhiên Từ Lệnh Nghi đồng ý. Chỉ là dặn dò Bàng sư phụ, “Một đứa tuổi còn nhỏ, không cần miễn cưỡng, chờ lớn hơn một chút lại học tốt hơn.”
Sân ca nhi biết chuyện rất là hâm mộ nói: “Tiếc là Bát đệ cũng không thiếu điểm tâm gì. Nếu nó cũng thiếu như Trường Thuận thì tốt quá!” Giọng nói có vẻ rất là tiếc nuối.
Bọn nha hoàn nghe xong cười không ngừng.
Còn Ngũ phu nhân nghe xong thì tức giận vô cùng, lại nghe nói Từ Lệnh Nghi còn chuẩn bị cho mấy gã sai vặt Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Võ, Trường An các loại cũng đi theo Bàng sư phụ tập võ, Ngũ phu nhân không khỏi tìm Từ Lệnh Khoan nói thầm: “Như vậy có chút không thích hợp a?”
“Có cái gì không thích hợp đây!” Từ Lệnh Khoan cười nói, “Đã muốn tập võ, thì người bên cạnh mình cũng phải có mấy chiêu để cùng so chiêu. Nếu không, học chút ít hoa quyền tú thối(*) thì có tác dụng gì a!”
*Hoa quyền tú thối: nghĩa là học võ nhưng chỉ có mấy chiêu múa may, không có tác dụng.
Ngũ phu nhân không tiện phản bác, qua vài ngày nữa, liền lén đi nhìn xem đám hài tử đang làm cái gì.
Bàng sư phụ ở Tú Mộc Viện cách Song Phù Viện không xa.
Tú Mộc Viện vốn là một cái võ đường, vì để cho bọn nhỏ tập võ, Từ Lệnh Nghi cố ý xây ba gian nhà ngói ở bên cạnh, sắp xếp cho Bàng sư phụ, còn cố ý chọn một gã sai vặt cho Bàng sư phụ dùng.
Ngũ phu nhân vịn bả vai nha hoàn, đứng ở trên đầu băng ghế đá xanh cạnh tường viện nhìn vào xuyên qua tường hoa.
Cẩn ca nhi, Sân ca nhi, Hoàng Tiểu Mao, Lưu Nhị Vũ, Trường An, năm người xếp thành một hàng, đang ở trong sân nhỏ làm động tác đứng tấn! Lúc này xuân hàn hơi lạnh, trên trán mấy đứa nhỏ đều đổ mồ hôi.
Bàng sư phụ khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cao to vạm vỡ, khuôn mặt vuông vắn, trầm mặt ngồi ở trên ghế thái sư dưới mái hiên, lộ ra rất uy nghiêm. Quát tháo Trường Thuận đang chạy ngang qua mấy đứa: “Ngươi có nề nếp đứng chờ ở một bên cho ta. Bằng không, ngươi cũng đứng tấn đi.”
Trường Thuận nghe xong, lập tức học bộ dạng của Cẩn ca nhi đứng tấn, nhưng chẳng được mấy hơi thời gian, nó đã đặt mông ngồi ở trên mặt đấy cùng với “Lục thiếu gia, đại ca…”, Trường An có chút lo lắng mà quay đầu lại, vừa định an ủi đệ đệ hai câu, đã nhìn thấy Bàng sư phụ sải bước mà đi tới đây, xách Trường Thuận như xách con gà con tới bên cạnh ghế thái sư, sau đó cầm cái thước để trên bàn trà, vung vẩy mấy cái trên không trung, tiếng thước xẹt qua không khí phát ra mấy tiếng “vù vù”, lúc này mới vẻ mặt lạnh lùng mà một lần nữa ngồi xuống ghế thái sư.
Trường Thuận ngoan ngoãn mà đứng ở sau lưng Bàng sư phụ, cũng không dám động đậy nữa.
Ngũ phu nhân thấy vậy, lông mày cau lại, sau đó thấy con của mình đặt mông ngồi trên mặt đất.
Sắc mặt Ngũ phu nhân không khỏi tái nhợt, trầm thấp mà thở nhẹ một tiếng.
Chỉ cảm thấy ánh mắt của Bàng sư phụ kia giống như mũi tên mà bắn tới đây, lại theo cái quay đầu của Bàng sư phụ mà đột nhiên biến mất ở không trung.
Tim Ngũ phu nhân run lên ,đang muốn nhìn rõ ràng, thì Sân ca nhi đã lớn tiếng rên rỉ nói: “Bàng sư phụ, con, con không được rồi, muốn nghỉ một chút!” Nó không kịp thở, nói không thành câu.
Chỉ là còn không có đợi Bàng sư phụ nói chuyện, Ngũ phu nhân đã nhìn thấy Cẩn ca nhi cũng đặt mông ngồi xuống trên mặt đất: “Bàng sư phụ, con, con cũng muốn nghỉ một chút!”
Lông mày Bàng sư phụ lại nhíu lại thành chữ “Xuyên”.
*Xuyên: 川
Hắn nhìn nhìn Trường An mặc dù tay chân đã phát run nhưng vẫn đứng tấn như cũ, nghĩ nghĩ liền trầm giọng nói: “Lục thiếu gia, Thất thiếu gia, thời gian một nén hương còn không có hết đâu!”
Hai đứa nhỏ liền mang vẻ mặt đau khổ bò dậy, một lần nữa hạ eo ngồi xổm xuống.
Bàng sư phụ lại cầm thước khẽ đập vào người hai đứa, chỉ tới khi hai đứa đứng tấn đúng tiêu chuẩn của hắn, lúc này hắn mới quay người ngồi xuống ghế thái sư.
Ngũ phu nhân thấy vậy, trong lòng có chút nổi giận.
Sân ca nhi chẳng qua là đến chơi đùa, cần phải nghiêm túc như vậy sao?
Nàng nhấc chân đi về phía nội viện, đụng mặt Thập Nhất Nương.
“Tứ tẩu bây giờ đang đi đâu vậy?” Nghĩ đến con trai còn đang ngồi xổm ở đó, nụ cười của Ngũ phu nhân có chút miễn cưỡng —— nàng phải tìm được Từ Lệnh Khoan sớm một chút dẫn nhi tử về!
“Ta đi xem Cẩn ca nhi!” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngày đầu tiên đi học, cũng không biết là có nghịch ngợm không?” Ngũ phu nhân nghe xong, vội tố khổ nói: “Bàng sư phụ kia thật sự là thô bạo, vậy mà dùng thước đánh trẻ con!”
Thập Nhất Nương sợ hãi kêu lên một tiếng, vội đi tới xem.
Thấy mấy đứa nhỏ đều đang ngồi phịch trên mặt đất, Bàng sư phụ ngồi xổm ở bên cạnh nói: “Các ngươi nghỉ ngơi một chút, qua thời gian một nén hương, chúng ta lại dứng tấn.” Bọn nhỏ phát ra tiếng rên rỉ một hồi. Nhưng không có ai khóc rống!