Thứ Nữ Công Lược

Chương 620: Tìm tòi nghiên cứu ( thượng )

Trước Sau

break
“Nghĩ gì thế? Nghĩ cái gì mà xuất thầnnhư thế?” Từ Lệnh Nghi cười hỏi nàng.

Thập Nhất Nương hệ thống lại một chút, rồi đem chuyện phát sinh xế chiều hôm nay nói cho hắn biết: “. . . . . . Hiện tại thiếp cũng có chút trông mong qua lễ mừng năm mới. Như vậy có mấy lời có thể từ từ nói với hắn. Tránh cho giống như bom hẹn giờ, bên kia có một chút gió thổi cỏ lay gì thiếp liền lo lắng.”

Hóa ra là chút chuyện này!

Từ Lệnh Nghi cảm thấy Thập Nhất Nương và Thái phu nhân đều có chút ítquan trọng hóa vấn đề. Nhưng suy nghĩ đến Thái phu nhân vì thế giận dữ, Thập Nhất Nương cũng bị ầm ĩ mệt mỏi không chịu nổi, hắn ôn nhu khuyên nhủ: “Dục tốc tắc bất đạt (nóng vội ắt hỏng việc). Nàng tạm thời đem chuyện này để xuống. Cứ nghĩ như vậy mãi không có chuyện gì cũng sẽ thành có chuyện. Huống chi Truân ca nhi và Giới ca nhi cũng không phải là cái loại trẻ con bướng bỉnh, nàng tận tình khuyên bảo các con một hồi, nếu các con còn không biết,thì chút ít sách này chẳng khác gì đọc không?”

Đây chính là “Giấu đầu lòi đuôi” như mọi người thường nói sao!

Thập Nhất Nương thở dài một hơi.

Đem lời nói ra rồi, tâm tình cũng khá hơn

Từ Lệnh Nghi nhìn mặt nàng có nụ cười nhợt nhạt liền khẽ mỉm cười, dời đi đề tài: “Cẩn ca nhi đâu? Làm sao không thấy con!”

“Nương giữ lại ở bên kia ăn cơm!” Nhắc tới cái này nàng liền vui vẻ, Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng, “Thiếp chuẩn bị ăn cơm xong sẽ đi đón con về!”

“Vậy thì nhanh ăn cơm đi!” Từ Lệnh Nghi chỉ chỉ chén đĩa nhỏ trên kháng bàn, “Thức ăn đều lạnh rồi.” Vừa nói, vừa gọi tiểu nha hoàn đi vào, “Mang cho phu nhân chén cơm nóng!”

“Không cần!” Thập Nhất Nương vội nói, “Thiếp đã ăn no, ăn nữa, buổi tối không ngủ được!”

Từ Lệnh Nghi móc đồng hồ quả quýt ra xem.

Đã qua canh ba đầu giờ tuất, lập tức sẽ nghỉ ngơi, ăn nhiều sẽ khó chịu. Tức thì không nói nữa, chờ Thập Nhất Nương ăn cơm xong, hai người cùng đến chỗ Thái phu nhân.

Nhị phu nhân với một nhà Từ Lệnh Khoan đã ở đó.

Nhìn thấy vợ chồng Từ Lệnh Nghi vào cửa, Thái phu nhân nói: “Dụ ca nhi sao vẫn chưa về? Sắp cấm tiêu (lệnh cấm vào ban đêm: không ra/vào thành, …) rồi! Không biết có phải gặp chuyện gì không?” Cười tủm tỉm, một chút cũng không nhìn ra là xế chiều từng phát giận lớn như vậy.

“Bên cạnh bọn họ có thị vệ đi theo, có thể có chuyện gì a?” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Hơn phân nửa là thân gia giữ lại, mỗi chỗ đều nán lại thêm một chút!”

Thái phu nhân gật đầu, thương lượng với Thập Nhất Nương: “Con nói xem, chúng ta là ngày mai mời thân gia tới nhà? Hay là mấy ngày nữa mời đây?”

Theo như tập tục, sau khi tân nhân thành thân, hai thân gia chính thức mở tiệc chiêu đãi một lần, một loại tiệc rượu đàn gái an bài ở nhà trai ngày kế. Sau đó thì hôn lễ coi như chính thức kết thúc. Cô dâu bắt đầu sớm chiều thăm hỏi hầu hạ cha mẹ chồng, thông gia cũng có thể bắt đầu gắn bó với nhau.

Tiệc chiêu đãi chính thức thường được an bài ở ngày thứ năm, thứ chín hoặc thứ mười hai sau hôn lễ.

“Con cảm thấy ngày mai tương đối tốt.” Thập Nhất Nương chọn ngày thứ năm, cảm thấy như vậy có thể biểu hiện một chút tâm trạng cấp thiết của nhà trai, cũng tỏ vẻ tôn trọng với nhà gái, “Nương cảm thấy như thế nào?”

“Con quyết định là được!” Thái phu nhân cười nói, “Chúng ta chính là muốn hỏi rõ ràng để đến lúc đó ăn một bữa thật lớn!” trêu ghẹo Thập Nhất Nương.

Tất cả mọi người cười lên.

Tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân trở lại!”

“Ôi! Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.” Ngũ phu nhân cười nói.

Mọi người đều cười.

Từ Tự Dụ và Hạng thị vừa tới không khỏi có chút không biết làm sao.

Nhị phu nhân liền cười giải vây cho bọn họ: “Tốt lắm, tốt lắm, đừng đùa bọn nhỏ nữa!” Lại hỏi bọn họ: “Làm sao trễ như thế mới trở về? Tổ mẫu mới vừa rồi còn hỏi!”

Từ Tự Dụ vội nói: “Cậu nhỏ đột nhiên trở về, đến nơi đã là giờ lên đèn, chúng con phụng bồi ngồi một hồi, cho nên trở lại đã muộn.”

Nhị phu nhân vội giải thích với mọi người giải thích: “Là ca ca của đại tẩu ta, là tiến sĩ năm Kiến Võ thứ năm mươi sáu. Từng làm huyện lệnh Định Đào một năm, sau đó từ quan về nhà đi chu du thiên hạ. Chắc hắn nghe nói Nhu Nột thành thân, cho nên gấp gáp trở về.”

Từ Tự Dụ vội vàng gật đầu: “Cậu nhỏ nói, lần trước khi hắn đi Huệ tuyền ở Vô Tích lấy nước, nghe tri phủ Vô Tích nói, liền ngay đêm thuê thuyền vội về Yên Kinh nhưng vẫn trễ một bước, buổi trưa hôm nay mới tới.” Vừa nói, vừa cười, “Còn tặng một vò nước Huệ tuyền cho chúng con làm hạ lễ.”

“Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!” Thái phu nhân nghe cười ha hả, hỏi chuyện bọn họ trở về Hạng gia.

Từ Tự Dụ cười đáp lại từng câu.

Biết Hạng thái thái mời cả huynh đệ nhà mẹ đẻ, nữ nhi, con rể cùng tới gặp Từ Tự Dụ thì cười dài gật đầu, nói: “Các con cũng mệt mỏi rồi, về sớm một chút nghỉ ngơi đi!”

Từ Tự Dụ khom người thưa “vâng”. .

Thập Nhất Nương nhìn thấy Hạng thị len lén lôi kéo chéo áo Từ Tự Dụ.

Có thể là vì làm trò như vậy trưởng bối, lại đang trước mắt bao người, Từ Tự Dụ liếc Hạng thị một cái, nhưng không có để ý tới, xoay người liền ra tịnh thất phía tây.

Hạng thị hơi có chút bất đắc dĩ cũng đi theo.

Thập Nhất Nương rất tò mò nàng muốn nói cái gì.

Trở lại trong nhà, nàng lập tức có được đáp án —Hạng thị dùng âu sứ trắng nhỏ mang một âu nước Huệ tuyền tới.

“Mặc dù chỉ có thể nấu một bình trà, nhưng cũng là một chút tâm ý của con.”

Thập Nhất Nương cười nhận lấy, hỏi: “Tổ mẫu cùng Nhị bá mẫu, Ngũ thẩm thẩm nơi đó cũng tặng?”

Hạng thị cung kính đáp: “Đang muốn đi đưa ạ!”

Thập Nhất Nương gật đầu, để cho Thu Vũ cầm một hộp Phù Dung cao thưởng cho nàng: “Phần thưởng của Hoàng hậu nương nương, ta ăn thấy mùi vị rất tốt. Con cũng nếm thử.”

Hạng thị nói cám ơn, cùng Văn Trúc đi chỗ Thái phu nhân.

Hết một vòng, được Thái phu nhân thưởng một hộp gừng đường, Ngũ phu nhân hai đóa đống sa cung hoa*, chỉ có Nhị phu nhân, có thể bởi vì là cô, cho nên không có cho gì.

(*) Sa cung hoa

Trở lại trong nhà, nô tỳ của Hạng thị là Hạng ma ma tiến ra đón, đưa mắt với Hạng thị, cười tiến lên hành lễ: “Nhị thiếu phu nhân đã trở lại.”

Hạng thị gật đầu, để Hạng ma ma hầu hạ mình rửa mặt, cho Văn Trúc xuống nghỉ ngơi.

“Là chuyện gì?” Vào tịnh thất, Hạng thị ôn nhu hỏi Hạng ma ma, “Còn muốn nói sau lưng người khác.”

Hạng ma ma tiến tới bên tai nàng, đem chuyện hôm nay Thập Nhất Nương xử lí quản sự nói với Hạng thị: “Nhị thiếu phu nhân, nhìn bề ngoài, phu nhân trông hiền hòa, chỉ sợ cũng không phải là người có thể nắm bóp được.” Giọng nói có chút lo lắng.

Hạng thị lơ đễnh, cười nói: “Mợ cả sáng sớm cũng đã nói, mẹ chồng của ta là một người khôn khéo. Bảo ta phải kính trong, nghe theo, chịu đựng. Chúng ta chỉ cần mọi sự đều nghe mẹ chồng , nói vậy mẹ chồng cũng sẽ không vô duyên vô cớ chèn ép ta. Ma ma không cần lo lắng!”

Hạng ma ma còn muốn nói nữa nhưng Hạng thị đã hỏi: “Nhị thiếu gia đang làm gì đó?”

“Ở thư phòng luyện chữ!” Hạng ma ma vừa nói, ánh mắt đã cười thành một đường nhỏ, hiển nhiên đối với sự chăm chỉ của Từ Tự Dụ rất là bội phục: “Nghe Mặc Trúc nói, mỗi ngày phải luyện ba tờ giấy chữ. Từ khi bắt đầu tập viết tới giờ, không có gián đoạn qua. ”

Hạng thị cũng lộ vẻ kính nể. Nàng suy nghĩ một chút, phân phó Hạng ma ma: “Đem cây sâm trăm năm nương cho ta lấy ra, pha trà cho Nhị thiếu gia uống. ”

Hạng ma ma cười híp mắt thưa “ vâng”, gọi nha hoàn hầu hạ Hạng thị rửa mặt, mình thì đi pha trà sâm, dùng khay sơn hoa hải đường hồng nâng vào: “Nhị thiếu phu nhân, của ngài!”

Hạng thị đỏ mặt, đi thư phòng của Từ Tự Dụ.

Từ Tự Dụ vừa viết xong ba tờ giấy, thấy Hạng thị bưng trà vào thì có chút áy náy nghênh đón: “ Đồ đều đã đưa xong rồi?”

“Đều đưa xong rồi!” Hạng thị nhìn Từ Tự Dụ bằng ánh mắt tràn đầy nhu tình, “Tướng công mệt mỏi không, uống một ngụm trà đỡ mệt.”

Từ Tự Dụ nói cám ơn, nâng chung trà lên, lập tức ngửi được mùi nhân sâm, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Hạng thị nhìn không khỏi hơi hối hận.

Mình sơ suất quá.

Sâm này dù sao cũng là hồi môn của mình, mình không hỏi một tiếng đã dùng, nếu để cho hắn hiểu lầm mình cho rằng hắn là con thứ Từ gia nên không có đồ tốt như vậy thì phiền toái.

“Tướng công!” Hạng thị mặt trướng đến đỏ bừng, “Thiếp là nhìn ngài đã trễ thế này còn đang khắc khổ ra sức học hành. . . . . . Muốn dưỡng tinh thần cho ngài, liền nhất thời không nói trước, lúc này mới dùng của hồi môn của ta . . . . . .”

Nhìn thê tử vội vã giải thích như vậy, khóe miệng Từ Tự Dụ không khỏi nhếch cao lên.

Giống như mới vừa rồi.

Có rượu và đồ nhắm cùng tiên sinh ăn cơm.

Hắn có nước Huệ tuyền, hẳn là phải hiếu kính trưởng bối trước.

Nhưng nghĩ đến nước Huệ tuyền này là cậu của thê tử cho, hắn không tốt làm chủ, chuẩn bị trở về thương lượng với thê tử, ai biết vậy mà thê tử uyển chuyển trách cứ hắn, thường hẳn phải đem nước hiếu kính trưởng bối trước.

“Ta biết.” Ánh mắt Từ Tự Dụ phát sáng nhìn Hạng thị, “Trà này rất thơm, ta. . . . . .” Hắn do dự một chút, thấp giọng nói, “Rất thích!”

Thật giống như có thứ gì đó vừa đánh trúng phòng bị trong lòng nàng, làm cho hô hấp nàng đều trở nên có chút khó khăn. Có chút khó chịu, lại có chút vui mừng, lại có chút e lệ, làm cho nàng có chút nói không rõ được, trong lòng hoang mang rối loạn……

Hạng thị đỏ mặt hơn nữa.

Đột nhiên có chút sợ cảm giác như vậy.

Nàng bắt buộc mình không nên tiếp tục, như che giấu cái gì đó, vội vàng hấp tấp nói: “Tứ thúc nơi đó, chúng ta có cần đưa đi một chút không?” Nói xong, lập tức cảm giác mình lỡ lời.

Tứ thúc là thế tử, nói như mình, cũng không biết tướng công có thể cho là mình nịnh nọt Tứ thúc hay không?

Vừa vội vừa gấp nói: “Còn có đại bá nơi đó, mấy vị thúc thúc nơi đó, có phải cũng nên đưa một chút cho phải?”

Từ Tự Dụ không có suy nghĩ nhiều.

Thê tử mới vừa vào cửa, tự nhiên sợ thất lễ.

“Tứ đệ và Ngũ đệ cùng ở ngoại viện, không thể so với Cẩn ca nhi, đi theo mẫu thân. Muốn đưa Tứ đệ, tự nhiên cũng phải đưa Ngũ đệ.” Hắn trầm ngâm nói, “Đại ca với Tam đệ, hôm nay đã phân ra rồi, có thứ có thể tặng, cũng có thứ không thể tặng!”

Vừa nói chuyện, Hạng thị vừa dần bình tĩnh lại, thấp giọng thưa “ vâng “ : “Ngày mai ta sẽ đưa một chút cho Tứ thúc với Ngũ thúc!”

Từ Tự Dụ liền nhìn nàng cười cười: “Chẳng qua cứ như vậy, của chúng ta cũng không có!”

Hạng thị sửng sốt.

Lúc ấy nàng cũng chú ý tới nước không có nhiều lắm, mới không có đưa cho bọn Tứ thúc……… ai biết ma xui quỷ khiến, thế nhưng mình lại đột nhiên nói vậy……..

Hạng thị nghẹn lời.

Từ Tự Dụ đã ung dung nói: “Cũng may ta cũng không phải là cái loại không có bút lông Hồ Châu mực Huy Châu liền không viết ra được chữ người. Không có cũng không có sao! Nàng ngày mai đưa cho Tứ đệ và Ngũ đệ đi!”

Hạng thị cắn môi thưa “vâng” , có chút chán nản thấp đầu, trong lòng bối rối nghĩ ngày mai có nên bảo Hạng ma ma trở về xin thêm chỗ cậu nhỏ một chút nước Huệ tuyền, cho nên không nhìn thấy nụ cười nơi đáy mắt Từ Tự Dụ.

* * * * * *

Thập Nhất Nương dỗ Cẩn ca nhi ngủ xong, lúc này mới trở về nội thất.

“Không nghĩ tới thê tử của Dụ ca nhi cũng là người hiểu rõ thế sự.” Nàng cười ngồi xuống tú đôn trước bàn gương, nhìn Từ Lệnh Nghi đang ngồi dựa vào trên gối đọc sách nói, “Dụ ca nhi có nàng giúp đỡ chăm sóc, chúng ta cũng có thể yên tâm.” Nói xong thì xoay người hướng về phía gương gỡ khuyên tai.

Đến lúc này, sau này dù cho Từ Tự Dụ có phân phủ cũng không cần phải lo lắng cho hắn.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc