Beta: Hạ Từ Tự Dụ cũng không nhịn được nữa, nở nụ cười.
Lúc này mọi người mới có rãnh rỗi để ý tới cậu.
“Đã đi thỉnh an mẫu thân con chưa?” Thái phu nhân đánh giá cháu nội từ trên xuống dưới, hài lòng cười , “Giờ nhìn con cứng rắn hơn nhiều so với lúc đi hồi năm ngoái. Xem ra, nha hoàn Văn Trúc cũng tận tâm.”
“Ngũ di mẫu tới gặp mẫu thân, con hành lễ rồi tới đây”. Từ Tự Dụ cười nói, “năm đó, Văn Trúc được tổ mẫu đích thân chọn , nói ra cũng là nhờ ơn của tổ mẫu.”
Thái phu nhân nghe xong cười ha ha, quay đầu sang Nhị phu nhân đang ngồi đối diện ở bên cạnh nói: “Đứa nhỏ này, cũng biết nói lời ngon ngọt, dỗ người rồi!”
Nhị phu nhân dịu dàng cười nhìn Từ Tự Dụ, cũng không lên tiếng, nhưng lại giống như nhạc mẫu nhìn con rể, càng xem càng thích và cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cẩn ca nhi nhìn thấy nhảy ra ngoài.
“Nhị ca”. Cậu nhóc lôi ống tay áo Từ Tự Dụ, “Huynh trở lại không có quà cho đệ” Chất vấn Từ Tự Dụ vô cùng thẳng thắn.
Thái phu nhân và Nhị phu nhân buồn cười, Từ Tự Dụ cũng bật cười: “Có chứ, có chứ. Quà để ở trong rương, ngày hôm qua chưa kịp dọn dẹp. Đợi lát nữa huynh đưa qua cho đệ, có được hay không?”
Cẩn ca nhi cười híp mắt, biểu lộ ra mặt “Cũng được ạ!” dáng vẻ hài lòng, lại làm cho ba người trong phòng cười rộ lên.
Nhị phu nhân nói với Từ Tự Dụ: “Vì hôn sự của con, mẫu thân con vẫn bận từ sau Đoan ngọ đến nay, con nên cảm ơn mẫu thân con.”
Sắc mặt Từ Tự Dụ ửng đỏ, có chút ngượng ngùng đáp một tiếng “vâng” .
Cẩn ca nhi trợn to hai mắt nhìn Từ Tự Dụ, dường như đối với biểu hiện của Nhị ca rất nghi hoặc.
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Thái phu nhân, Tứ phu nhân dẫn theo Tiễn thái thái và Tiễn thiếu công tử tới!”
Thái phu nhân cười nói “Mau mời vào” , Cẩn ca nhi đã nhanh như chớp chạy tới mặt trước Thái phu nhân, ôm cánh tay Thái phu nhân, tựa đầu nhỏ trên cánh tay của tổ mẫu.
“Không sợ, không sợ!” Thái phu nhân nhìn thấy vậy liền ôm Cẩn ca nhi .
Cẩn ca nhi đã không giống như khi còn bé, Thái phu nhân đã sớm ôm không nổi rồi. Cậu nhóc lập tức cởi giày, động tác nhanh nhẹn, thuận thế lên giường.
Thái phu nhân lập tức ôm Cẩn ca nhi vào lòng: ” Vừa rồi Cẩn ca nhi của chúng ta không có làm sai chuyện gì. . . Mọi chuyện có tổ mẫu ở đây!” Vừa nói,vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi không gật đầu, cả người co lại trong lòng Thái phu nhân, vẻ mặt cũng không có vì những lời an ủi của tổ mẫu mà buông lỏng.
Từ Tự Dụ không khỏi thầm lấy làm lạ.
Mẫu thân là người rất ôn hòa, nói chuyện với các tiểu nha hoàn cũng rất nhỏ nhẹ. Sao bộ dạng của Lục đệ lại vô cùng sợ hãi thế kia?
Trong khi đang suy nghĩ, Thập Nhất Nương dẫn theo Ngũ Nương và Hâm ca nhi đi vào.
Hâm ca nhi nhỏ hơn một tháng tuổi so với Hâm tỷ nhi, lớn lên giống Tiễn Minh, tướng mạo nho nhã. Lúc mọi người nói chuyện, Hâm ca nhi an tĩnh ngồi một chỗ, đôi mắt đảo qua đảo lại nhanh như chớp, trên mặt thỉnh thoảng biểu lộ ra vẻ mặt kích động, nhìn qua đã biết là một cậu bé hết sức tinh ngịch, không chịu ngồi yên.
Đánh giá gian phòng một lượt, tầm mắt của Hâm ca nhi rơi trên đồ vật nhỏ có cỡ to bằng nắm đấm của trẻ sơ sinh trên kháng bàn, trên đồ vật nhỏ đó, lá sen bằng ngọc phỉ thúy, những hạt châu (giọt nước) trên mặt lá sen thì được làm từ thủy ngọc.
Lá sen màu xanh, hạt châu màu trắng. Từ chỗ ngồi Hâm ca nhi nhìn qua, lá sen màu xanh bóng mượt mà, hạt châu óng ánh sáng long lanh, hạt châu rải rác trên lá sen, trông rất sống động, giống như mới hái từ hồ sen về.
Hâm ca nhi nhìn thoáng qua mẫu thân.
Ngũ Nương đang cười nói cùng Thái phu nhân: “… Cuối cùng cũng không phụ thánh ân, không có gây ra sai lầm lớn. Nhưng suy cho cùng thì đến nơi hoang vu hẻo lánh, cuộc sống hơi khó khăn, Hâm ca nhi lại đến tuổi học vỡ lòng, Điền tỷ nhi tuổi còn nhỏ, nếu như có thể đổi chỗ ở thì không thể tốt hơn là . . .” Cũng không có chú ý tới Hâm ca nhi.
Hâm ca nhi lại nhìn qua dì Thập Nhất.
Dì đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, cười hiền. Còn biểu đệ, tuy kém mình ba tuổi nhưng lại cao lớn, đang ngoan ngoãn đứng thẳng ở một bên nghe mẫu thân và Thái phu nhân nói chuyện.
Hâm ca nhi lại nhìn người phụ nhân mà mẫu thân gọi là “Nhị phu nhân”.
Nhị phu nhân ngồi cách Thái phu nhân một cái bàn nhỏ trên kháng.
Hâm ca nhi nhàm chán ngồi một chỗ.
Mẫu thân vẫn còn đang nói chuyện: “. . . . . . Tiễn Minh nhà con nói, chàng dốc hết sức lực , thật vất vả mới tu sửa lại hệ thống sông ngòi cũ xong hoàn toàn, mắt thấy thu hoạch sang năm gần tăng gấp đôi một phen, muốn ở lại đó …”
Mắt Hâm ca nhi xoay chuyển, ánh mắt lần nữa rơi vào lá sen hạt châu trên kháng phía sau Nhị phu nhân.
Cậu rón rén trượt xuống ghế thái sư, lát sờ sờ mắt con chim nhỏ khắc trên ghế thái sư, lát lại sờ lá cành hoa lan trên kháng, đi tới bên người Nhị phu nhân, vươn tay muốn cầm lá sen hạt châu lên.
Cầm trên tay hơi nặng, có chút lành lạnh.
Hâm ca nhi nhìn trái nhìn phải, dùng sức cạy hạt châu trên lá sen.
Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh vang dội, có chút bực tức của Cẩn ca nhi: “Đó là của đệ! Không cho huynh động vào!”
Mọi người đang nói cười ồn ào vui vẻ, đột nhiên xuất hiện tiếng nói của Cẩn ca nhi xen vào, ngắt lời, ánh mắt không tự chủ , nhìn sang người Hâm ca nhi.
Hâm ca nhi đang cắn hạt châu trên lá sen phỉ thúy.
Vẻ mặt Thái phu nhân và Nhị phu nhân kinh ngạc.
Thập Nhất Nương rất lúng túng, cảm giác trên mặt nóng rát.
Hâm ca nhi từ nhỏ đặc biệt hiếu động, có mấy lần đi theo Ngũ Nương làm khách, không phải là làm vỡ đồ thì cũng là chẳng phân biệt nơi chốn, trong bữa tiệc chạy nhảy khắp nơi.Chính vì thế Ngũ nương không muốn dẫn con trai lớn ra cửa. Lần này là bởi vì nhũ nương của Điền tỷ nhi đột nhiên bị bệnh, Chước Đào phải chăm sóc Điền tỷ nhi, Ngũ Nương muốn qua tặng quà mừng cho Từ Tự Dụ, cũng muốn để cho Hâm ca nhi và Cẩn ca nhi qua lại thân thiết, vì thế mới dẫn Hâm ca nhi theo bên người.
“Hâm ca nhi !” Ngũ nương quát lớn một tiếng, vẻ mặt khẽ bối rối, “Còn không mau để xuống. . . ”
Lời của nàng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy bên cạnh có bóng dáng nho nhỏ chạy qua.
“Của ta, của ta.” Cẩn ca nhi xông lên túm cổ tay Hâm ca nhi, một tay kia cạy ngón tay của Hâm ca nhi đang nắm chặt lá sen hạt châu.
“Ta chỉ xem một chút thôi!” Hâm ca nhi đẩy Cẩn ca nhi , “Ta không có lấy đi mà.”
“Đây là của ta !” Cẩn ca nhi bị đẩy nghiêng người lảo đảo, há mồm cắn cổ tay Hâm ca nhi.
Hâm ca nhi bị đau, hét lớn một tiếng thả tay, nhắm vào Cẩn ca nhi, đánh.
Cẩn ca nhi lập tức cong lưng, quả đấm Hâm ca nhi đánh vào trên lưng của Cẩn ca nhi. Cẩn ca nhi thuận thế vọt tới trong ngực Hâm ca nhi, đỉnh đầu dùng sức, đẩy Hâm ca nhi tới kháng giường bên cạnh. Trước ngực là Cẩn ca nhi đang dùng sức để uống sữa*, sau lưng là kháng giường. Hâm ca nhi bị đẩy đến hai mắt trắng bệch, hô một tiếng thảm thiết “Nương” , sau đó”Oa” một tiếng, khóc rống lên.
(*)Ý nói dùng hết sức lực, hai trâu chín hổ…
Mọi người đều rất sửng sốt.
Nhị phu nhân cách hai đứa trẻ gần nhất nên rất nhanh kịp thời phản ứng, nàng lập tức đứng lên, kéo Cẩn ca nhi về phía sau mình, hỏi Hâm ca nhi : “Cháu vẫn ổn chứ?”
Nghe con trai dùng âm thanh tê tâm liệt phế kêu “Nương”, Ngũ Nương cũng kịp phản ứng, nàng chạy chậm qua ôm Hâm ca nhi vào trong lòng: “Con của nương, con đau ở đâu?” Vừa hỏi, vừa vuốt ống tay áo Hâm ca nhi nhìn chỗ bị Cẩn ca nhi cắn.
Hâm ca nhi nằm trong ngực mẫu thân, vừa khóc to nức nở, vừa nghẹn ngào tố cáo: “Biểu đệ cắn con, đệ ấy cắn con!”
Bị Nhị phu nhân kéo ra phía sau mình, Cẩn ca nhi nghe thấy thế lập tức thở hổn hển phản bác: “Là huynh cầm đồ của ta trước.”
Thập Nhất Nương chạy tới lườm con trai, vừa phân phó Từ Tự Dụ “Con nhanh đi gọi đại phu” , vừa khom lưng quan sát cánh tay Hâm ca nhi : “Ngũ tỷ, bị thương thế nào?”
Ngũ Nương không kịp trả lời, run rẩy vuốt ống tay áo con trai, trên cánh tay trắng mịnh sưng đỏ một mảng, còn in hằn mấy nốt dấu răng.
May là không bị rách da!
Thập Nhất Nương không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gọi Trúc Hương đi lấy dầu cù là: “…Trước tiên bôi giảm sưng rồi hãy nói!”
Ngũ Nương gật đầu.
Cẩn ca nhi Bị Thập Nhất Nương lườm vốn là núp ở phía sau Nhị phu nhân, sau đó thấy tất cả mọi người vây quanh Hâm ca nhi , Thập Nhất Nương cũng không có quản thúc bó buộc bé, cân nhắc, tò mò mà nhìn Hâm ca nhi thấy cánh tay Hâm ca nhi sưng phồng lên, Cẩn ca nhi không khỏi có chút chột dạ, cao giọng nói: “Huynh ấy giành đồ của con!”
Thái phu nhân vẫn trầm mặc ngồi ở trên kháng nghe vậy, lập tức kéo Cẩn ca nhi sang bên cạnh mình, dùng ánh mắt “Đừng lên tiếng” nhìn cháu trai, ánh của mọi người ở trong phòng đều đã rơi trên người Cẩn ca nhi. Đặc biệt là Thập Nhất Nương, bình tĩnh, nghiêm nghị, Cẩn ca nhi lại hơi co rúm lại, nắm tay Thái phu nhân thật chặt.
Thái phu nhân lập tức sa sầm mặt lại, khiển trách Cẩn ca nhi : “Hâm ca nhi giành đồ của con là Hâm ca nhi không đúng. Nhưng con cắn Hâm ca nhi, vậy con cũng không đúng. Còn không mau nhận lỗi với Hâm biểu ca.”
Sắc mặt Ngũ Nương đỏ bừng, vội vàng nói: “Chuyện này, Hâm ca nhi nhà con cũng không đúng . . . ”
Hâm ca nhi nghe trong giọng nói mẫu thân mang theo vài phần ý muốn dẹp yên mọi chuyện, lập tức khóc rống lên: “Con không có giành đồ của biểu đệ, con chỉ là muốn xem một chút thôi…”
Mặc kệ như thế nào, Cẩn ca nhi đã cắn người.
Thập Nhất Nương nói với con trai: “Con còn không mau xin lỗi Hâm biểu ca!”
Cẩn ca nhi không nói một lời, mím môi đứng tại chỗ, vành mắt ngân ngấn nước, quật cường mà lại yếu ớt khiến cho tim của Thái phu nhân rối rắm lên.
“Được rồi, được rồi, tiểu hài tử đánh nhau, sao có thể phân rõ phải trái đúng sai được !” Thái phu nhân lại cười ha ha , hỏi Hâm ca nhi , “Con rất thích cái lá sen hạt châu kia phải không?”
Trẻ con giỏi nhất là quan sát sắc mặt.
Hâm ca nhi nghe vậy thì ngừng khóc, nhìn thoáng qua Cẩn ca nhi , mắt hiện ra vài phần đắc ý.
Cậu nhóc gật đầu, nói to: “Thích ạ!” .
Cẩn ca nhi nắm thật chặt lá sen hạt châu kia, trên mặt lộ ra vẻ mặt cảnh giác.
“Đỗ ma ma!”, Thái phu nhân liền hô lớn một tiếng, “Đi , sai người gỡ lá sen hạt châu trên chậu hoa trong nhà gỗ nhỏ Đa Bảo Các đưa cho Hâm ca nhi!”
“Cái này sao con dám nhận!” Ngũ Nương vừa nghe vậy bèn vội vàng ngăn cản Đỗ ma ma, “Thái phu nhân làm như vậy, khiến con thật xấu hổ!”
“Đều là con trẻ trong nhà, chỉ là món đồ chơi mà thôi.” Thái phu nhân lơ đễnh nói, “Chúng nó vui là được rồi!” Sau đó dùng ánh mắt sai bảo hướng về phía Đỗ ma ma. Đỗ ma ma cười, vòng qua Ngũ phu nhân đi lấy bồn cây cảnh bằng ngọc thạch.
Thập Nhất Nương chưa từng do dự giống như bây giờ.
Chuyện nào ra chuyện đó, Cẩn ca nhi cắn người là sai, nên đền lễ thì phải đền lễ, nên xin lỗi thì phải xin lỗi. Cũng không thể vì Hâm ca nhi khóc lóc ầm ĩ rồi, thì bỏ qua Cẩn Ca Nhi. Chuyện này nói ra thì thật thiên bị Cẩn ca nhi.
Nhưng nếu cứ mặc Thái phu nhân thay Cẩn ca nhi đáp lễ cho Hâm ca nhi, làm con dâu, bảo mình mở to mắt nhìn mẹ chồng lấy đồ của bà ra dỗ cháu ngoại nhà mẹ mình. Chuyện này làm sao mà mình chịu nổi!
Đang do dự , trong nhà đột nhiên lại vang lên giọng nói oan ức của Cẩn ca nhi: “Tổ mẫu, không được lấy đồ của tổ mẫu, con cho biểu ca lá sen hạt châu này là được!”