Nhị phu nhân từ trong viện của Trinh tỷ nhi đi ra ngoài, đập vào mắt là khắp nơi giăng đèn kết hoa
Khóe miệng nàng nhẹ nhàng cong lên, chậm lại bước chân, từ từ ra vườn hoa.
Ở bên trong đường hẻm bên tường hoa, mấy tiểu nha hoàn chưa vấn tóc núp ở nơi đó chơi đá cầu.
Nhóm tiểu nha hoàn dùng dây buộc tóc màu đỏ, mặc áo nhỏ màu xanh biếc, cười toe toét vô cùng vui sướng.
Nhị phu nhân không khỏi đứng lặng ngắm nhìn hồi lâu, nụ cười trên mặt càng đậm.
Có một nha hoàn vóc người cao ráo dẫn theo tiểu nha hoàn vội vã đi tới.
Nhìn thấy Nhị phu nhân cùng Kết Hương thì nhanh chóng khom gối hành lễ.
Nhị phu nhân nhìn nàng có chút quen mặt, lại thấy trên đầu nàng cài cây trâm song đào bằng vàng ròng, biết là nha hoàn có mặt mũi trong phủ, thì khẽ gật đầu, hỏi nàng: “Ngươi là người trong phòng nào?”
Nha hoàn kia cung kính nói: “Hồi Nhị phu nhân, nô tỳ là Tương Trúc trong viện của Nhị thiếu gia .”
Ngày mai Từ Tự Dụ sẽ phải đưa gả cho Trinh tỷ nhi, nàng không có ở trong nhà giúp đở thu dọn hòm xiểng, ở chỗ này làm cái gì?
Nhị phu nhân hơi bất ngờ, vẻ mặt ngừng một lúc, nhẹ giọng nói: “Bây giờ ngươi định đi làm cái gì?”
Bộ dạng Tương Trúc phục tùng, xuôi tay: “Bẩm Nhị phu nhân…, Nhị thiếu gia sai nô tỳ đi tìm Trúc Hương tỷ tỷ bên cạnh Tứ phu nhân xin bình dầu hồng hoa để mang theo trên người. Nghe nói Trúc Hương tỷ tỷ theo Tứ phu nhân đi sang chỗ Đại tiểu thư, nên nô tỳ cố ý tới đây tìm Trúc Hương tỷ tỷ.”
Nhị phu nhân nghe sửng sốt, nói: “Nhị thiếu gia muốn dầu hồng hoa làm cái gì?”
Tương Trúc thấp giọng nói: “Nhị thiếu gia nói, lần này cùng đi với nhiều người. Những thứ như Hoắc Hương chính khí hoàn, dầu mỡ Tuyết Tân dầu hồng hoa đều phải mang chút ít đi. Trong viện Nhị thiếu gia đã dùng hết rồi, cho nên muốn xin Tứ phu nhân một chút.”
Chân mày của Nhị phu nhân cau lại: “Tại sao đến lúc lên đường mới nghĩ tới đây chuyện này. Văn Trúc đâu? Mấy ngày nay đều đang làm những thứ gì?” , Tương Trúc nghe giọng của Nhị phu nhân có chút không vui, vội nói: “Mấy ngày nay, Văn Trúc tỷ tỷ vẫn giúp Nhị thiếu gia sao chép danh sách nha hoàn, bà tử đi theo đưa gả đến Thương Châu. Mới vừa rồi lúc kiểm tra hòm xiểng mới phát hiện.”
Câu trả lời của nàng một lần nữa để cho Nhị phu nhân có chút kinh ngạc: “Sao chép danh sách nha hoàn, bà tử đi theo đưa gả đến Thương Châu? Những chuyện này để cho gã sai vặt đi bảo phòng hồi sự giúp đỡ làm là được, sao Văn Trúc lại mặc kệ hòm xiểng của Nhị thiếu gia , ngược lại quản đến những chuyện này ?”
Tương Trúc nói: “Là Nhị thiếu gia phân phó. Nhị thiếu gia còn bảo Văn Trúc tỷ tỷ không được với ai cả. Muốn để những nha hoàn, bà tử này làm chuyện gì, nha hoàn nào dẫn bà tử nào. Và bà tử nào lĩnh nha hoàn nào để làm việc, cũng phải viết ra rõ ràng. Thiệu gia là thế gia đại tộc trăm năm. Bên nhà họ có người đón gả , bên nhà chúng ta cũng có người đưa gả. Nếu là có chuyện gì, Nhị thiếu gia là chủ quản, người ta hỏi cái gì cũng không biết, chỉ biết một mặt đi tìm các quản sự, không phải là để cho người ta chê cười sao?”
Nhị phu nhân nghe vậy thì khẽ gật đầu, phân phó Kết Hương: “Ngươi dẫn Tương Trúc đi chỗ Đại tiểu thư? Trong thời gian ngắn chỉ sợ Tứ phu nhân có lời gì muốn nói cùng Đại tiểu thư, có thể không kinh động Tứ phu nhân thì tận lực không nên kinh động Tứ phu nhân, hiểu không?”
Kết Hương khom gối lên tiếng đi.
Nhị phu nhân như có điều suy nghĩ mà dẫn dắt tiểu nha hoàn đi đến chỗ của Thái phu nhân.
Cẩn ca nhi đã tỉnh, đang ngồi ở trong lòng Thái phu nhân ăn bánh xốp. Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cũng có mặt. Một bé thì đang ăn bánh xốp giống như Cẩn ca nhi, một bé thì hưng phấn bừng bừng kể lại kinh nghiệm cùng Từ Lệnh Nghi đi cưỡi ngựa: “. . . . . . Con làm giống như sư phụ đã dạy, nắm thật chặt dây cương, cả người dán ở trên lưng ngựa, ngựa hí một tiếng liền nhảy tới. . . . . .”
Thái phu nhân có chút khẩn trương liền thở dài một hơi: “Sau này cũng không thể như vậy. Con tốt hơn là cố gắng nghe lời của sư phụ mới được. Sư phụ dạy con cưỡi ngựa. Nhưng cũng làm tổ mẫu hoảng sợ.”
Từ Tự Truân cười đi tới, lôi ống tay áo của Thái phu nhân : “Con không có sao. Bên cạnh còn có bảy, tám thị vệ bảo vệ mà.”
Đang khi nói chuyện, Cẩn ca nhi đã lớn tiếng gọi Nhị phu nhân “Nhị bá mẫu” —— bé đối diện cửa ra vào, nên nhìn thấy Nhị phu nhân đi đến.
Nhị phu nhân mỉm cười gật đầu với Cẩn ca nhi. Thái phu nhân liền bảo Chi Hồng: “Mọi người đến đông đủ rồi, bảo trong phòng bếp bày cơm đi.”
Chi Hồng cười lui xuống.
Nghe được tiếng động, hai huynh đệ Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đều cười nhẹ nhàng bước xuống mặt đất, hành lễ với Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân nhìn bộ dáng Từ Tự Truân vẫn còn mang mấy phần ngây thơ, không biết tại sao lại nhớ tới gương mặt trầm tĩnh của Từ Tự Dụ. . . . . . , nàng cười nói: “Ngày mai Triệu quản sự sẽ cùng con tiễn Trinh tỷ nhi ra khỏi kinh thành rồi quay trở về đúng không?”
Từ Tự Truân gật đầu, cười nói: “Nhị bá mẫu không cần lo lắng. Bên cạnh con có Triệu quản sự cùng hộ vệ, bọn họ sẽ bảo vệ con.”
Trả lời như vậy cùng bình thường không có gì khác biệt , Nhị phu nhân không phải là không có nghe, nhưng lại nhớ đến Từ Tự Dụ rồi lại so sánh với Từ Tự Truân, Từ Tự Dụ chỉ lớn hơn Từ Tự Truân vài tuổi, đã gánh trách nhiệm của một người làm ca ca , mà Từ Tự Truân thì sao, vẫn giống như đứa bé ở trước mặt Thái phu nhân làm nũng.
Nghĩ tới những điều này, thần sắc Nhị phu nhân nhìn Từ Tự Truân có thêm mấy phần nghiêm túc.
. . . . . .
Giờ lành Trinh tỷ nhi ra cửa là đúng giờ thìn
Nên lúc đầu giờ mão, Trúc Hương liền gọi hai người rời giường.
Trinh tỷ nhi nhớ lại tối ngày hôm qua, Thập Nhất Nương lắp ba lắp bắp cùng mình nói những chuyện kia, mặt liền đỏ lên, lại nghĩ tới lời Thập Nhất Nương dặn dò nàng sau khi xuất giá phải “Nghe lời” cha mẹ chồng, “săn sóc ” trượng phu, ” hòa thuận” với chị em dâu… như thế nào, sắc mặt nàng nghiêm nghị, cúi đầu tự suy nghĩ tỉ mỉ .
Thập Nhất Nương nhìn thấy thế, chợt nhẹ cả người.
Cuối cùng cũng qua ải này.
Nàng nói rất rõ ràng rồi nhưng Trinh tỷ nhi chỉ cúi đầu không lên tiếng. Hỏi Trinh tỷ nhi, thì con bé cũng không nói tiếng nào, nàng thật không biết Trinh tỷ nhi rốt cuộc đã nghe hiểu hay chưa. Có điều, Thiệu Trọng Nhiên hẳn đã được giáo dục qua phương diện này. Lấy tính cách dịu ngoan của Trinh tỷ nhi, thì hai người không có gây ra chuyện gì đáng chê cười mới đúng.
Nam Vĩnh tức phụ đã sớm hầu ở một bên. Thấy các nàng thức dậy, mang lược qua chải đầu, trâm cài, rửa mặt, mặc quần áo cho Trinh tỷ nhi, từng cái một, bận rộn đến đầu giờ thìn. Kiệu hoa của Thiệu gia cũng đến. Rượu quá ba tuần, mắt thấy đã đến giờ lành, Hoàng Tam phu nhân bận rộn mời Thập Nhất Nương và Văn di nương ăn mặc lộng lẫy đi đến chính sảnh, lại có hỉ nương giúp đội khăn voan đỏ thẫm cho tân nương, Trinh tỷ nhi mặc giá y đỏ thẫm đi ra ngoài.
Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương chia ra ngồi ở ghế thái sư, Văn di nương đứng ở phía sau Thập Nhất Nương
Tân lang, tân nương đến từ biệt cha mẹ.
Tính cách của Thiệu Trọng Nhiên phóng khoáng, hào sảng. Mặc một thân áo đỏ, không chỉ có không có giống tân lang quan bình thường, cũng không khiến người khác cảm thấy chẳng ra gì cả, mà ngược lại càng thấy hiên ngang. Thấy vậy, nữ quyến cả phòng đều tấm tắc khen ngợi. Vẻ mặt vẫn có chút trầm trọng của Từ Lệnh Nghi cũng hòa dịu không ít.
Đợi Từ Lệnh Nghi nói: “Về nhà gái, lấy thuận làm đoan chính, kính trọng, không được cắm sừng.”
Thập Nhất Nương nói “Phải cung kính tôn trọng, nhẫn nại, đề phòng cảnh giác. Không được làm trái lời cha mẹ chồng”
Văn di nương nói, “ Con phải nghe lời dạy bảo, đừng làm cha mẹ xấu hổ” xong, thì tiếng chiêng, kèn sáo vang lên. Hoàng Tam phu nhân đỡ Trinh tỷ nhi ra cửa. . . . . .
Văn di nương dựa vào nha hoàn Đông Hồng, khóc không thành tiếng.
. . . . . .
Gả Trinh tỷ nhi xong thì đến sinh nhật Cẩn ca nhi.
Sáng sớm, Thập Nhất Nương đích thân làm mì thập cẩm mời mọi người trong phủ ăn, coi như là giúp Cẩn ca nhi qua sinh nhật ba tuổi . Lại qua hơn mười ngày, đoàn đưa người nhà về đến phủ. Từ Tự Dụ đem tình huống đoàn người dọc theo đường đi đưa dâu cùng Trinh tỷ nhi hoàng tráng như thế nào cho Thái phu nhân nghe. Biết họ đi đường bình an, hôn lễ của Trinh tỷ nhi cũng hết sức thuận lợi, Thái phu nhân khẽ thở dài một cái: “Cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại.” Nói vừa nói ra, khóe mắt đã ngấn lệ.
Thập Nhất Nương nghĩ đến ngày Trinh tỷ nhi xuất giá, Thái phu nhân thương tâm, liền vội khuyên lão nhân gia: “Thương Châu cách đây chỉ ba, bốn ngày đường. nếu ngương nhớ Trinh tỷ nhi, ngày nào đó viết thư bảo con bé về chơi mấy ngày là được.”
Thái phu nhân nghe nghiêm túc suy tư chốc lát, dặn dò Thập Nhất Nương: “Trinh tỷ nhi gả qua đó, một tháng sẽ lại mặt. Nương thấy, đến lúc đó lại để Dụ ca nhi tự mình đi đón một chuyến là được.” Nói hết sức thật tình.
Từ Tự Dụ nghe thế thì cười nói: “Con lập tức phải trở về Nhạc An rồi. Con thấy, phải nhờ Đại ca cực khổ một chuyến đi đón Đại muội muội lại mặt rồi? Khương tiên sinh bảo con sang năm tham gia thi viện. Còn nói con đã hoãn rất nhiều bài học, bảo con phải ở Nhạc An qua lễ mừng năm mới.”
“Chuyện này sao có thể được.” Thái phu nhân lập tức phản đối, “Nào có lý ở bên ngoài qua lễ mừng năm mới .”
Từ Tự Dụ không giống Từ Tự Truân. Từ Tự Dụ không có thời gian ——Nếu Dụ ca không thể thuận lợi đỗ kỳ thi viện thì vẫn là người chưa có công danh, không có công danh thì bất luận là tương lai phía trước hay là việc lấy vợ, sẽ thành một vấn đề lớn. Đây mới chuyện cần phải giải quyết bây giờ . Không nên quấn quýt những chuyện lễ nghĩa mà không có quá nhiều ý nghĩa này.
Nhị phu nhân không có phát biểu bất cứ ý kiến gì, chẳng qua là mỉm cười đứng ở một bên. Ngũ phu nhân không thể làm gì khác hơn là nghĩ một đằng nói một nẻo, cười khuyên Thái phu nhân: “Tiền đồ của Dụ ca nhi là quan trọng. Đây cũng là chuyện vinh dự cho cửa nhà Từ gia .”
Thái phu nhân nghe thế không có kiên trì nữa, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Giữ Thập Nhất Nương lại nói chuyện: “Con cùng lão Tứ nói một chút, khuyên lão Tứ vô luận như thế nào cũng không thể để Dụ ca nhi trải qua lễ mừng năm mới ở bên ngoài.”
Thập Nhất Nương cũng khuyên lão nhân gia: “Dụ ca nhi cũng không nhỏ, ngay cả đệ đệ Kiệm ca nhi cũng đều cưới vợ rồi, hôn sự của Dụ ca cũng không thể cứ kéo dài như vậy.” Lại nói, “Hầu gia đã một lòng lên kế hoạch cho tiền đồ của Dụ ca nhi, Dụ ca thi có công danh sớm, cũng có thể đi thành gia lập nghiệp sớm, nương cũng là có thể nhanh ôm chắt trai một chút.”
Thái phu nhân thở dài, coi như là đồng ý Từ Tự Dụ về Nhạc An. Nhưng nghĩ tới sắp lập đông rồi, lại đau lòng Từ Tự Dụ dãi gió dầm sương dọc đường. Lễ mừng năm mới cũng không có thể đoàn tụ, lén gọi Từ Tự Dụ đi qua, cho Dụ ca một tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc bảo Từ Tự Dụ cất đi : “. . . . . . Muốn ăn cái gì, mặc cái gì, hoặc là giấy và bút mực, con cứ để ở bên người mà dùng.”
Từ Tự Dụ cám ơn Thái Phu nhân ban thưởng, vừa ra khỏi cửa,đã gặp được Kết Hương: “Nhị phu nhân mời Nhị thiếu gia đi qua, nói có đồ gì đó muốn giao cho thiếu gia.”
Từ Tự Dụ vội vã đi đến chỗ Nhị Phu nhân.
Nhị phu nhân đưa cho Từ Tự Dụ mấy bộ sách thi thử kỳ thi đình của tiền triều (triều trước): “Mặc dù sớm một chút, nhưng con có thể xem qua các hành văn của các bài thi này. Từ trên bao quát xuống, luôn luôn sẽ được thu hoạch không ngờ.”
Đối với Từ Tự Dụ mà nói, cái này so sánh với tiền vàng còn quan trọng hơn.
Dụ ca cẩn thận nhận lấy.
Trở về nhận được quần áo mùa đông Thập Nhất Nương đưa tới.
“Tứ phu nhân nói, chịu được cực khổ, mới là người trên người. Bảo Nhị thiếu gia an tâm ở Nhạc An đi học, tranh thủ thời gian để có thể thuận lợi thông qua thi viện.”
Từ Tự Dụ đi nói cám ơn Thập Nhất Nương, chọn ngày lành là hai mươi bốn tháng mười lên đường đi Nhạc An.
Đến tháng mười một, Thái phu nhân phái Từ Tự Cần đi đón Trinh tỷ nhi lại mặt.
Trinh tỷ nhi vốn nhã nhặn lịch sự, hiện tại còn có vài phần tươi đẹp.
Thái phu nhân nhìn thấy yên lòng, tinh tế hỏi tình hình Trinh tỷ nhi làm dâu.
Biết Thiệu thái thái đối với Trinh tỷ nhi rất tốt. Trinh tỷ nhi vừa gả qua đó thì đã để con dâu giúp đở quản lý việc bếp núc trong nhà. Chị dâu dòng chính bên Thiệu gia cũng hết sức coi trọng Trinh tỷ nhi, trong nhà có việc vui buồn gì đều lên tiếng gọi con bé. Tuệ tỷ nhi cùng trượng phu cũng dẫn theo con trẻ đi thăm con bé, Thái phu nhân khẽ gật đầu.
Tháng mười này, Âu Dương gia cùng Thiệu Trọng Vu tháng sẽ trao đổi thiếp canh ghi bát tự. Tuy Thái phu nhân không lo lắng thái độ của Thiệu gia, nhưng lo lắng Thiệu thái thái có dùng con gái nhà Âu Dương gia để áp chế Trinh tỷ nhi hay không, như vậy mới có thể ngăn được hai bên.
“Vậy con phải hiếu thuận mẹ chồng hơn mới phải.”
Trinh tỷ nhi gật đầu lia lịa: “Tổ mẫu yên tâm, con nhất định sẽ không để cho Từ gia mất thể diện .”
Trong nụ cười của Thái Phu nhân có thêm vài phần thỏa mãn, ánh mắt Trinh tỷ nhi lại rơi vào trên mặt Thập Nhất Nương, khiến cho trong lòng Thập Nhất Nương thoáng “lộp bộp”.