Beta: Hạ Phương thị và Tam phu nhân không dám chậm trễ, vội vàng cung kính tiễn Thái phu nhân ra cửa.
Trở về phòng, Thái phu nhân giữ Thập Nhất Nương ở lại nói chuyện.
“Gia đình hòa thuận thì mọi chuyện mới thuận lợi, lấy được vợ giỏi thì được nửa phúc…” Lão nhân gia miễn cưỡng dựa vào cái gối màu đen trên đại kháng cạnh cửa sổ, ” Tam tẩu con vốn cũng là người thông minh lanh lợi, nếu không, nương cũng sẽ không cưới con bé về làm dâu. Nhưng con bé này cứ luôn xuôi theo biến đổi của cuộc sống. Có đôi khi, thay đổi một lần là chuyện tốt; nhưng có đôi khi, còn không bằng khi chưa thay đổi.” Nói xong lại nghiêm mặt, ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương đột nhiên trở nên rất sắc bén, ” Tam tẩu con hồ đồ, nhưng Phương thị lại là đứa trẻ thông minh. Tam phòng muốn được yên ổn bình an, thì có một số việc, không thể để Tam tẩu con muốn làm gì thì làm được. Nếu con đã là phu nhân Vĩnh Bình hầu, thì trong lòng nên có tính toán mới được.” Sau đó ngồi thẳng người, “Ta nói vậy, con có thể hiểu rõ không?”
Nghe Thái phu nhân nói chuyện cả buổi, lại liên tưởng đến hành động lúc trước của Thái phu nhân, Thập Nhất Nương đã hiểu rõ ràng đôi chút.
Tam phu nhân là một người ngay cả chuyện lông gà vỏ tỏi (chuyện nhỏ nhặt) cũng tính toán chi li, nhưng chuyện đại sự thì ngược lại, lại không nhìn rõ lắm. Sống cùng một chỗ với người như vậy, nếu ngươi ở thế yếu hơn so với nàng, thì nàng sẽ phải chiếm tiện nghi mà giẫm đạp ngươi hai cái, còn ngươi ở thế mạnh hơn so với nàng, nàng lại nổi lên lòng ghen tỵ. Ngươi nhường nàng, thì nàng sẽ được đằng chân lân đằng đầu, ngươi không nhường nàng, nàng lại oán hận gây sự. Làm thế nào cũng không tránh được va chạm sứt mẻ.
Lúc Thái phu nhân còn sống, thì Tam phu nhân là con dâu, đương nhiên nghe theo Thái phu nhân . Nhưng nếu như Thái phu nhân mất đi, làm chị em dâu, cũng không tiện trói buộc Tam phu nhân. Cho nên Thái phu nhân muốn cất nhắc Phương thị, để Phương thị kiềm chế Tam phu nhân. Nhưng lại vì Tam phu nhân làm mẹ chồng, không thể làm trái luân thường mà một mực ức chế Tam phu nhân, để cho Phương thị hiện nay còn chưa bám bụi*. . . . . .
(*)chưa bám bụi: chưa có cơ hội kiềm hãm Tam phu nhân.
“Con hiểu ý của nương.” Thập Nhất Nương mỉm cười nói, “Con sẽ nắm chắc giới hạn mà làm việc . . . . . .”
Thái phu nhân hơi mở miệng, đáy mắt lộ ra vẻ vui mừng: “Con đi nghỉ ngơi đi! Ta cũng mệt mỏi rồi. ”
Thập Nhất Nương khom gối hành lễ lui xuống.
Trở về phòng, bảo Thu Vũ cầm một túi tổ yến, một túi tam thất đưa cho Phương thị, dỗ dành Cẩn ca nhi, hai mẹ con cùng ngủ trưa. Đợi ngủ trưa dậy, thì Thu Vũ tới đây đáp lời: “Đại thiếu phu nhân nói đa tạ thuốc của phu nhân. Chờ phu nhân tỉnh giấc trưa, Đại thiếu phu nhân lại đến cám ơn. . . . . .”
Thập Nhất Nương gật đầu cười, ôm Cẩn ca nhi ngồi trên giường gạch chơi.
Thu Vũ có chút chần chừ.
Thập Nhất Nương nói: “Còn có chuyện gì. . . . . .”
Thu Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Lúc nô tỳ đi vừa rồi, Tam phu nhân ở trong phòng vừa kêu vừa gào, phát giận cực lớn. Nha hoàn, bà tử cả viện đều nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh một cái. Nghe nói nô tỳ tìm Đại thiếu phu nhân, tiểu nha hoàn còn nháy mắt với nô tỳ. Sau đó Đại thiếu phu nhân từ trong phòng Tam phu nhân đi ra ngoài, mắt đỏ hồng, giống như đã khóc vậy. Nô tỳ thấy tình hình không ổn, cũng không xin gặp mặt chào hỏi Tam phu nhân mà đi quay về…..”
Chân mày Thập Nhất Nương không khỏi cau lại.
Xem ra, sau khi Thái phu nhân đi rồi thì Tam phu nhân đã nổi giận với Phương thị.
Tam tẩu cũng quá hồ đồ rồi mà.
Tuy Thái phu nhân cho Phương thị thể diện, nhưng cũng không phải là không cho Tam phu nhân mặt mũi. Vui vẻ mà nói với Phương thị một câu “Con xem Thái phu nhân yêu thương nghĩ nhiều cho con, nương đi rồi, con ở lại đây thay ta hiếu kính Thái phu nhân thật tốt. . . . . .” các loại làm lẫn lộn tầm mắt của người khác một chút, thì còn có ai dám khẳng định nói Thái phu nhân như thế là đang chèn ép tẩu ấy chứ! Hiện tại ở chỗ này, giống như giấu đầu lòi đuôi không tiền mà có ba trăm lượng bạc vậy. Xem ra nhất định người trong phủ đang xem náo nhiệt rồi.
Nghĩ tới đây, Thập Nhất Nương không khỏi thở dài.
Trái tim Thu Vũ không khỏi bắt đầu thít chặt lại.
Sở dĩ mình nói chuyện này với Thập Nhất Nương, là bởi vì Tam phu nhân quá chú trọng cấp bậc lễ nghĩa nhất, mình vào sân viện Tam phòng mà lại không vấn an Tam phu nhân, sau đó nghĩ tới thì không khỏi sợ Tam phu nhân trách cứ.
Thu Vũ vội nói: “Phu nhân, nếu không, nô tỳ qua đó nhận sai với Tam phu nhân nhé – lúc ấy nô tỳ cũng vì sợ mình vào phòng lại khiến cho Đại thiếu phu nhân mất hết mặt mũi. . . . . . . . .”
“Không có chuyện gì đâu!” Thập Nhất Nương an ủi Thu Vũ, “Dưới loại tình huống đó ngươi vào phòng đúng là không thích hợp.” Sau đó cho Thu Vũ lui xuống.
Lúc này lửa giận của Tam phu nhân đều xả hết vào Phương thị rồi, sợ rằng không còn tinh lực mà đi so đo những thứ này với nha hoàn!
Nghĩ tới đây, Thập Nhất Nương bế Cẩn ca nhi phân phó Phương Khê: “Chúng ta đi sang bên kia của Tam phu nhân xem một chút. . . . . .”
“Tam tẩu trở về Yên Kinh cũng được tám, chín tháng rồi nhỉ?” Thập Nhất Nương nói chuyện với Tam phu nhân vẫn còn mang theo mấy phần giận dữ còn sót lại ở trên mặt- một trái một phải ngồi trên đại kháng ở gian yến tức. Cẩn ca nhi thì được Đại thiếu phu nhân và đám nha hoàn dẫn vào đại sảnh chơi, “Tam gia một mình ở Sơn Dương cũng thực làm cho người ta lo lắng. . . . . .”
Tam phu nhân nghe xong thì thần sắc rung lên, vội vàng nói: “Cũng không phải! Tẩu một lòng lo lắng hai phía, cảm thấy ngủ cũng không yên ổn. . . . . .”
Thập Nhất Nương cười gật đầu: “Cũng may Đại thiếu phu nhân là một người khôn khéo giỏi giang,bằng không thì, Tam tẩu thật đúng là không thể yên tâm được. . . . . .”
Tam phu nhân nghe vậy nghẹn lời, nói: “Con bé còn ít tuổi, sau này không thể thiếu được những người làm thẩm thẩm như các đệ muội trông nom nhiều hơn…..” Lời nói có chút miễn cưỡng.
“Tam tẩu yên tâm. . . . . .” Thập Nhất Nương cười nói “Mọi người ở chung một mái nhà, muội và Ngũ đệ muội đều được Tam tẩu chăm sóc, cũng phải nể mặt mũi của Tam tẩu, làm sao lại xem Đại thiếu phu nhân là người ngoài được . . . . . .”
Sắc mặt củaTam phu nhân hòa hoãn không ít.
Thập Nhất Nương liền nhân cơ hội đứng dậy cáo từ: “Mấy ngày nữa Tam tẩu phải trở về Sơn Dương rồi, chỉ sợ phải bận rộn một trận. Muội sẽ không quấy rầy nữa. Đợi Tam tẩu định được thời gian rồi, muội sẽ tiễn Tam tẩu đi. . . . . .”
Tam phu nhân khẽ gật đầu, tiễn Thập Nhất Nương và Cẩn ca nhi ra cửa. Trở về phòng chỉ nói lo lắng Tam gia không có ai chiếu cố, sắp xếp người thu thập hòm xiểng của mình, Phương thị đến vấn an, chỉ nói cho nàng mau trở về phòng nghỉ ngơi, về chuyện sau khi mình rời đi thì chuyện trong nhà phải xử lý thế nào, một câu cũng không đề cập tới.
Trong lòng Phương thị không khỏi lẩm bẩm.
Tuy nói tuổi của tướng công không lớn lắm, nhưng cũng đã là người lập gia đình. Cũng không thể giống như Tam đệ, không có lý tưởng đi theo Triệu tiên sinh. Không học quản lý chút công việc vặt, cũng phải mời tiên sinh đến nhà trợ giảng mưu cầu công danh mới được.
Nhưng mà nói thì như vậy, một đứa con dâu mới như mình mở miệng nói được cái gì. Không thể làm gì khác hơn là quanh co lòng vòng hỏi Từ Tự Cần: “Chuyện nương trở về Sơn Dương, chúng ta có phải gửi thư cho phụ thân hay không?”
Cha chồng nhận được thư, thì nhất định sẽ nói cho tướng công biết nên làm việc như thế nào.
Mẫu thân lo lắng cho phụ thân, vẫn muốn trở về Sơn Dương. Từ Tự Cần biết. Nhưng mà mấy ngày này, trong phủ lại có chút lời đồn đãi vô căn cứ truyền tới, Cần ca sợ Phương thị hiểu lầm, cho là Tam phu nhân trở về Sơn Dương có liên quan đến chuyện nàng ấy bị trẹo tay. Nói: “Phụ thân biết chuyện này rồi. Trước đó vài ngày phụ thân còn viết thư tới hỏi nương lúc nào trở về cơ mà!”
Phương thị nghe xong thì lại cảm thấy trong lời này có hàm ý khác.
Thái phu nhân để mẹ chồng trở về Sơn Dương là lời mấy ngày nay mới nói ra miệng, làm sao có chuyện trước đó vài ngày cha chồng đã viết thư hỏi nương lúc nào trở về Sơn Dương? Chẳng lẽ phụ thân và nương đã thương lượng xong từ trước rồi?
Nàng lại nghĩ tới mấy lần đi theo mẹ chồng vấn an Thái phu nhân, nói gần nói xa đều lộ ra ý lo lắng một mình phụ thân ở Sơn Dương, Thái phu nhân lại cứ vờ như không biết. Tay nàng bị trẹo, Thái phu nhân liền lập tức thay đổi mũi nhọn. . . . . . Hoặc là, bà đang làm trò dối gạt gì đó trước mặt mẹ chồng ?
Nghĩ tới đây, Phương thị cũng không còn ý nghĩ hỏi tiếp nữa.
Từ Tự Cần đi ra ngoài thư phòng, nha hoàn bưng lên canh gà tam thất hầm cách thủy: “Đại thiếu phu nhân, nhân lúc còn nóng người mau mau uống đi ạ!”
Chỗ sưng của Phương thị đã tan đi rất nhiều.
Nàng nhìn thấy canh gà kia thì trong lòng khẽ động, đi đến chỗ Thập Nhất Nương .
Thập Nhất Nương đang nói chuyện cùng Ngũ phu nhân.
“Chu An Bình thật sự ở trước măt Dư Thái Thái quỳ xuống nhận sai với Thất Nương sao?” Ngũ phu nhân nghiêng người hỏi Thập Nhất Nương, con ngươi lòe lòe tỏa sáng, một bộ dạng như đang xem cuộc vui.
Thập Nhất Nương có chút dở khóc dở cười.
Cảm thấy tính tình Ngũ phu nhân rất trẻ con.
“Sao có thể quỳ thật chứ.” Nàng cười nói, “Tứ tỷ phu ở một bên, thuận thế mà nâng Thất tỷ phu lên. . . . . .”
“Muội nói nha, Thất Nương đấu với Chu An Bình như vậy xem ra là không được rồi .” Ngũ phu nhân có chút dương dương đắc ý , “Vậy Thất Nương nói như thế nào?” , lại nói, “Muội đã nói với Thất Nương rồi, bảo tỷ ấy khóc lớn một trận, sau đó làm vẻ oan ức mà trở về Cao Thanh với Chu An Bình đi. Thế tỷ ấy có khóc hay không?”
Thập Nhất Nương không nhịn được cười rộ lên: “Khóc chứ! Không chỉ khóc, mà còn khóc một trận lớn. Chu An Bình cũng rớt vài giọt nước mắt theo Thất tỷ. Chu An Bình đã quyết định nán lại ở Yên Kinh mấy ngày, dẫn Thất Nương dạo chơi khắp nơi để giải sầu. Nói lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi không thể tham gia, trong lòng rất áy náy, lần này lại đến dự lễ cập kê của Trinh tỷ nhi. Hôm nay hai người đi Từ Nguyên Tự lễ Phật rồi. Tứ tỷ sợ chúng ta lo lắng nên cố ý sai ma ma thiếp thân tới đây truyền lời.”
Ngũ phu nhân nghe thấy thế thì liền bĩu môi: “Muội biết ngay mà. Thất tỷ và Chu An Bình hòa thuận rồi, thì quên mất muội!”
Thập Nhất Nương nghe xong thì cười to: “Không có quên đâu, không có quên đâu.” Nói xong, đứng dậy từ một bên trong tủ cao cầm ra một cái hộp chạm sơn đỏ, “Đây là Thất Nương tặng cho muội. Còn nói là Chu An Bình ở đây, nàng không tiện tới gặp muội, chờ thêm mấy nữa tới thời điểm Lễ cập kê của Trinh tỷ nhi thì lại cùng muội trò chuyện thật lâu.”
“Vậy còn được nha.” Giữa lông mày Ngũ phu nhân có một phần vui vẻ, “Tẩu nói với nàng, đừng thiếu tự tin như vậy. Chúng ta vốn là làm chuyện tốt. Nếu như vì chuyện này mà trái lại lại bỏ đi, nói không chừng Chu An Bình còn nổi lên nghi ngờ nữa. Bảo Thất tỷ ngày thường làm việc thế nào, thì hiện tại làm việc như thế đó là được rồi” Sau đó thở dài nói, “Tính tình này của Thất tỷ là giống ai vậy chứ? Chẳng lẽ ngay cả một bà mẹ chồng là tiểu thiếp được nâng lên làm vợ cả cũng đấu không lại sao?” Đang khi nói chuyện, đã mở chiếc hộp ra, bên trong là cây trâm đôi bằng vàng ròng điểm chút màu xanh biếc có gắn viên ngọc bích tỷ màu xanh hình mặt trời đỏ mọc nhô lên, “Ôi chao, thật xinh đẹp.” Ngũ phu nhân lấy ra hai mắt cẩn thận đánh giá, che tay áo mà cười, “Nếu như Chu An Bình biết muội nghĩ kế cho Thất Nương, không biết có thể đau lòng đến mức tối ngủ không yên hay không đây?”
“Đệ muội yên tâm đi” Thập Nhất Nương bất đắc dĩ nói, “Tứ tỷ nói, lần này Thất tỷ có thể nghĩ thông, đều là do đệ muội khuyên nhủ. Nghe ý của Thất tỷ phu, hai ngày này sẽ đích thân qua phủ nói cám ơn đấy. . . . . .”
Ngũ phu nhân cười đến nỗi đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Tiểu nha hoàn tới bẩm, nói Phương thị đã tới.
“Đại thiếu phu nhân mặc kệ không giúp mẹ chồng thu xếp hòm xiểng, tới chỗ này của tẩu làm gì? ” Ngũ phu nhân cười nói.
“Gặp rồi sẽ biết thôi!” Thập Nhất Nương phân phó tiểu nha hoàn, “Mau mời Đại thiếu phu nhân vào đi!”
Nhìn thấy Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân ở chung một chỗ, hơn nữa bầu không khí thoải mái vui vẻ, Phương thị có chút bất ngờ.
Nàng cười hành lễ cho hai vị thẩm thẩm, ngồi trên mặt ghế thái sư ở bên cạnh giường gạch nói chuyện.
“Đoán được hai vị thẩm thẩm lo lắng, trước đó vài ngày đều tặng dược liệu qua.” Phương thị ôn nhu nói, “Bởi vì mẹ chồng phải về Sơn Dương, trong nhà có nhiều việc, nên con vẫn chưa đến cửa nói cảm ơn được. Nhân dịp hôm nay có chút nhàn hạ nên con tới đây, lại không ngờ tới Ngũ thẩm thẩm đã ở đây rồi.”
“Thẩm thẩm chỉ là tới ngồi chơi một chút thôi.” Ngũ phu nhân nhìn Thập Nhất Nương một cái, cầm hộp lên, “Hai người nói chuyện đi, muội đi về trước đây!”
Phương thị vội giữ Ngũ phu nhân lại: “Con chỉ là tới nói lời ‘cảm ơn’ với Tứ thẩm thẩm, mà Ngũ thẩm thẩm ở chỗ này, con vừa lúc trò chuyện cùng hai vị thẩm thẩm.”