Beta: Hạ Từ Lệnh Nghi cảm khái cũng chỉ là trong một buổi tối, ngày hôm sau thức dậy, lại khôi phục bình tĩnh và thoải mái như lúc trước. Hắn mở hầu bao chứa rất nhiều ngân phiếu đưa cho Thập Nhất Nương: “Không cần tiết kiệm quá. Lúc nên khen thưởng thì cứ thưởng. Đừng để cho bản thân nàng và con khó xử . . . . .”
Thập Nhất Nương gật đầu lia lịa, ôm Cẩn ca nhi tiến cung.
Nữ quan Hoàng cô cô bên người Hoàng Hậu nương nương chờ ở cửa đông nghênh đón họ.
Nhìn Cẩn ca nhi kháu khỉnh bụ bẫm khuôn mặt lại lanh lợi, nhịn không được sờ sờ đầu cậu bé: “Lục thiếu gia lớn lên thật khỏe mạnh. . . . . .”
“Cô cô quá khen rồi . . . . .” Thập Nhất Nương cùng nàng chào hỏi rồi đi về phía Khôn Ninh Cung.
Mới bước vào cửa cung, đụng phải một tiểu cung nữ bước chân vội vàng trước mặt, nhìn thấy các nàng, vội vàng hành lễ cho Hoàng cô cô liền vội vàng đi về hướng hậu điện nơi Hoàng Hậu nương nương ở.
Đây là hành động rất thất lễ!
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc.
Hoàng cô cô bận rộn giải thích nói: “Đó là cung nữ bên người Đại công chúa. . . . . .” Sau đó giải thích nói là, “Đại công chúa nghe nói hôm nay Lục thiếu gia tới đây, tối hôm qua liền nghỉ ở Khôn Ninh Cung. Chắc là chờ sốt ruột quá, cố ý sai cung nữ bên cạnh đến hỏi thăm đấy. . . . . . .”
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm kêu khổ.
Quy củ trong nội cung, theo khuôn phép cũ, ít xảy ra tình huống ngoài ý muốn, cũng tương đối khá an toàn. Nhưng mà nếu gặp phải Đại Công chúa không hiểu chuyện, lại không tuân quy củ, cuối cùng sẽ phát sinh một vài chuyện gì đó, thật đúng là khó mà nói được!
Nàng giữ vững tinh thần cùng Hoàng cô cô đi noãn phòng.
Hoàng Hậu nương nương mặc thường phục màu xanh lá mạ hoa văn trang trí chạy dọc tay áo ngồi trên bảo tọa, Đại Công chúa ngồi sát bên cạnh mặc áo lụa hoa đỏ—— dáng người Đại công chúa thẳng tắp, hai tay đặt chồng lên nhau, để trên đầu gối, khóe miệng nhẹ vểnh lên, hai đầu lông mày chảy xuôi mang theo nụ cười thân thiết, muốn nói có bao nhiêu đoan trang thì có bao nhiêu đoan trang, muốn nói có bao nhiêu ung dung thì có bấy nhiêu ung dung. Khiến cho Thập Nhất Nương rất bất ngờ. Nhưng này sự bất ngờ này cũng không duy trì thời gian dài, lúc nàng hành lễ với Hoàng Hậu nương nương, phát hiện hai chân Đại Công chúa giấu ở dưới váy dài đang đung đưa giống như là đang rất buồn chán.
Xem ra, mặc dù Đại Công chúa còn nhỏ tuổi, nhưng ở trong cung mưa dầm thấm đất, cũng đã học được cách che giấu tâm tình của mình.
Thập Nhất Nương không khỏi khẽ cười lên. Sau đó nghe thấy giọng nói nhu hòa của Hoàng Hậu nương nương: “Ban thưởng ghế ngồi cho phu nhân Vĩnh Bình Hầu . . .”
Thập Nhất Nương vội vàng thu hồi tâm tư, khom gối hành lễ tạ ơn ban thưởng, ngồi trên nửa mặt ghế con lót gấm.
Hoàng Hậu nương nương liền phân phó Hoàng cô cô: “Ôm Lục thiếu gia tới cho ta xem xem. . . . . .” Trong giọng nói mơ hồ lộ ra mấy phần chờ đợi.
Cho dù là Hoàng Hậu cao quý, thì giờ phút này cũng chỉ là một cô cô thương yêu cháu trai.
Thập Nhất Nương trong lòng đã quyết, cười ôm Cẩn ca nhi giao cho Hoàng cô cô.
Hoàng cô cô ôm Cẩn ca nhi đi đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Hậu nương nương đưa tay qua ôm Cẩn ca nhi, cẩn thận mà bắt đầu đánh giá.
Cẩn ca nhi không sợ người lạ, nghiêng cái đầu, mở to một đôi mắt đen lung liếng to tròn yên lặng nhìn Hoàng Hậu nương nương. Giống như đang cảm thấy kỳ quái nghĩ người trước mặt rốt cuộc là ai.
Hoàng Hậu nương nương nhìn thấy tâm đều tan chảy ra.
“Nhìn tên tiểu gia hỏa này. . . . . .” Hoàng Hậu nương nương cười vuốt đỉnh đầu Cẩn ca nhi, động tác hết sức nhẹ nhàng, “Lớn lên thật là khỏe mạnh!” , giọng nói hết sức chân thành, có thể nhìn ra được, là cực kỳ yêu thích Cẩn ca nhi.
Đại công chúa liền duỗi dài cổ mà nhìn.
Hoàng cô cô thì không để lại dấu vết mà nịnh nọt Hoàng Hậu nương nương: “Đúng vậy! Khi lần đầu tiên nhìn thấy còn chưa phát hiện ra. Hôm nay mặt mày nảy nở toàn bộ rồi, nhìn thấy được giống như được in ra cùng một cái khuôn với Vĩnh Bình hầu vậy. Ngay cả cùng Tam hoàng tử của chúng ta, cũng có mấy phân tương tự. . . . . .”
Hoàng Hậu nương nương nghe thấy biểu tình lại dịu dàng thêm mấy phần, cười gật đầu: “Anh em họ cô cậu cốt nhục ruột thịt, cắt xương thì vẫn liền gân. Đương nhiên giống nhau rồi!” Nói xong, lại sờ sờ đỉnh đầu Cẩn ca nhi.
Đôi mắt của Đại công chúa lấp lánh trong suốt mà nhìn Cẩn ca nhi, liền kéo ống tay áo Hoàng Hậu nương nương , nhỏ giọng hô “Mẫu hậu, mẫu. . . . . .” Giống như đang năn nỉ Hoàng Hậu nương nương cái gì đó.
Thập Nhất Nương nhìn thấy trong lòng bỗng chốc hồi hộp.
Hoàng Hậu nương nương không phải là thuận theo thỉnh cầu của Đại công chúa bảo Cẩn ca nhi tiến cung chứ?
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, đã nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương nhẹ nhàng mà lắc đầu, nhẹ giọng nói: ” Tuổi con còn nhỏ, ôm không nổi Cẩn ca nhi đâu. . . . . .”
Tâm của Thập Nhất Nương khẽ buông lỏng.
Nhưng Đại công chúa lại cũng chưa từ bỏ ý định vẫn kéo ống tay áo Hoàng Hậu nương nương như cũ: “Mẫu hậu, Mẫu hậu. . . . . .”
Hoàng Hậu nương nương điềm đạm lắc đầu: “Phúc Vinh, không được. Con phải hiểu, Cẩn ca nhi là con trai của cậu con cũng không phải là người khác bên cạnh con. Con phải cố hết sức bảo vệ biểu đệ mới phải chứ. . . . .”
“Mẫu hậu, mẫu thân. . . . . . . . .” Đại công chúa bĩu môi kêu la, đáng thương mà nhìn Hoàng Hậu nương nương.
Đáy mắt Hoàng Hậu nương nương hiện lên một chút do dự.
Thập Nhất Nương nhìn thấy không ổn, đang muốn đứng dậy, Hoàng cô cô đứng ở bên cạnh Hoàng Hậu nương nương đã nói: “Hoàng Hậu nương nương, Đại công chúa cũng là vì quá thích biểu đệ. Nương nương hãy để cho Đại công chúa ôm Lục thiếu gia một chút đi ạ? Chúng ta đều ở bên cạnh trông chừng, sẽ không có chuyện gì đâu . . . . . .” Liền quay đầu lại cười hỏi Thập Nhất Nương : ”Phu nhân Vĩnh Bình Hầu, phu nhân nói đúng không?”
“Hoàng cô cô nói rất đúng. . . . . .” Thập Nhất Nương nhàn nhạt mà cười nói, “Chẳng qua là Đại công chúa tuổi nhỏ, lực còn yếu. Cẩn ca nhi lại béo tròn, ngộ nhỡ khiến cho Đại công chúa bị tổn thương có thể không tốt đâu. . . . . .”
Người trong phòng nghe thấy đều hơi hơi sững sờ, khóe mắt liếc về phía Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Hậu nương nương lại hơi gật đầu, đáy mắt hiện lên một tia ý cười vui vẻ, ôm Cẩn ca nhi đưa cho Hoàng cô cô, ra hiệu nàng ôm Cẩn ca nhi qua cho Thập Nhất Nương.
Trái tim đang treo lơ lửng của Thập Nhất Nương lại rơi xuống.
Hoàng cô cô mỉm cười tiến lên, xoay người lại để ôm Cẩn ca nhi. . . . . . Đại công chúa lại nhảy xuống ghế gấm, xông qua liền quấn lấy thắt lưng Cẩn ca nhi : “Phu nhân Vĩnh Bình Hầu, để ta ôm cho. . . . . .” Nói xong, liền muốn kéo Cẩn ca nhi từ trong lòng Hoàng Hậu nương nương xuống.
Cả người Cẩn ca nhi nghiêng một cái về phía trước, liền nhào vào trên đầu Đại công chúa
Hoàng Hậu nương nương vội vàng ôm lấy Cẩn ca nhi, nhẹ giọng quát Đại công chúa: “Phúc Vinh, không thể bướng bỉnh như thế .”
Người của Cẩn ca nhi lại hất về phía sau một cái, rúc vào lòng Hoàng Hậu nương nương.
Chỉ nghe thấy Đại công chúa “Oa” một tiếng khóc lên. Vừa khóc, vừa bịt lấy lỗ tai dán mặt lên người Cẩn ca nhi : “Mẫu hậu, đau quá, đau quá!”
Mọi người trong phòng đều biến sắc.
Hoàng cô cô đứng ở bên cạnh Hoàng Hậu nương nương đã ngồi xổm xuống: “Công chúa, công chúa đau ở chỗ nào?”
Hoàng Hậu nương nương cũng lo lắng hỏi: “Phúc Vinh, con làm sao thế?”
Mà Thập Nhất Nương thấy Đại công chúa kêu đau nhưng lại ngã vào người Cẩn ca nhi, vô cùng lo lắng, không chú ý nhiều, ba bước cũng làm hai bước, cùng nhũ ma ma của Đại công chúa một trước một sau chạy tới bên người Hoàng Hậu nương nương. Đã nhìn thấy đầu ngón tay nho nhỏ của Cẩn ca nhi lồng vào trong khuyên tai Huyền Nguyệt vàng ròng của Đại công chúa.
“Cẩn ca nhi!” Thập Nhất Nương vội vàng nắm lấy tay Cẩn ca nhi, sợ Cẩn ca nhi động tới động lui lại kéo đứt lỗ tai của Đại Công chúa.
Đám người Hoàng cô cô cũng phát hiện.
Hoàng Hậu nương nương vuốt đầu Đại Công chúa trấn an cô bé: “Phúc Vinh ngoan, đừng nhúc nhích, Cẩn ca nhi kéo khuyên tai của con rồi.”
Đại công chúa không dám cử động nữa, nức nở tựa vào đầu gối Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng cô cô thì cẩn thận từng li từng tí rút ngón tay của Cẩn ca nhi từ trên khuyên tai ra.
Kết quả nàng vừa mới dùng sức, Cẩn ca nhi “Oa” một tiếng khóc rống lên, đầu ngón út trắng nõn lập tức đỏ lên.
Thập Nhất Nương lòng như cắt: “Hoàng cô cô, nghĩ những biện pháp khác đi. Ngón tay Cẩn ca nhi kẹt trong khuyên tai rồi!”
Lúc này Hoàng cô cô rút ra cũng không được mà không rút ra cũng không được, sau đó dừng lại một hồi, khó xử đứng ở đó.
Hoàng Hậu nương nương cũng hoảng lên: “Thế này, vậy phải làm sao cho tốt bây giờ?”
Có lẽ là quan tâm quá sẽ bị loạn, trong thoáng chốc, mọi người đều không có chủ ý gì.
Cảm xúc của người lớn lây sang hai đứa nhỏ, Đại công chúa và Cẩn ca nhi đều khóc lớn lên.
Vẫn là nhũ ma ma của Đại Công chúa nhút nhát ở một bên đưa ra biện pháp: “Nếu không, tháo khuyên tai xuống đi ạ?”
Hoàng cô cô nghe thấy tinh thần rung lên, vội vàng cẩn thận từng ly từng tí tháo khuyên tai xuống.
Đại công chúa “Oa” mà nhào vào lòng Hoàng Hậu nương nương, Cẩn ca nhi thì “Oa” một tiếng nhào vào trong lòng Thập Nhất Nương.
Bên trong noãn các vang lên tiếng khóc vang dội liên hồi.
Hoàng Hậu nương nương ôm Đại Công chúa lên , Thập Nhất Nương vừa đi vừa vỗ Cẩn ca nhi, hai người tự dỗ dành con của mỗi người.
Phương tỷ nhi tới.
Nàng nhìn Đại công chúa khóc ròng rã ở trong lòng Hoàng Hậu nương nương, lại nhìn sang Cẩn ca nhi mếu cái miệng nhỏ nhắn nằm trên đầu vai Thập Nhất Nương trong mắt còn chứa nước mắt, kinh ngạc nói: “Đây, đây là làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì đâu ạ, không có chuyện gì đâu ạ.” Hoàng cô cô chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, “Lục thiếu gia không cẩn thận khiến ngón tay kẹt vào khuyên tai của Đại công chúa. Sợ bóng sợ gió một hồi.”
Phương tỷ nhi sớm học được không đi truy vấn người khác.
Nàng cười tiến lên dỗ dành Đại công chúa.
Đại công chúa quay mặt qua chỗ khác, chỉ cần Hoàng Hậu nương nương ôm. Hoàng Hậu nương nương toàn tâm toàn ý trấn an nữ nhi, cũng không có nói thêm cái gì.
Phương tỷ nhi cười cười, xoay người đi tới trước mặt Thập Nhất Nương.
Cẩn ca nhi nghiêng đầu nhìn Phương tỷ nhi một cái, rồi lại rầu rĩ không vui gục ở trên đầu vai Thập Nhất Nương.
Nước mắt rửa trôi qua con ngươi trong veo sáng ngời, hình bóng của Phương tỷ nhi giống như được phản chiếu ở giữa.
Phương tỷ nhi không nhịn được sờ sờ đầu Cẩn ca nhi.
Thập Nhất Nương hướng về phía nàng cười cười.
Hoàng cô cô liền bưng ghế gấm tới cho Phương tỷ nhi.
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc.
Phương tỷ nhi nói nhỏ: “Con vừa mới có!”
Thập Nhất Nương một lát sau mới kịp phản ứng, lại thấy trên mặt nàng không có sắc mặt vui mừng, ngược lại có mấy phần khổ sở, ánh mắt không khỏi hơi trầm xuống, duỗi tay nắm tay của nàng một cái.
Phương tỷ nhi hiểu ý, nhẹ nhàng mà lắc đầu, lộ ra một nụ cười kiên cường.
Ý bảo Thập Nhất Nương không cần lo lắng cho nàng.
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Con giúp mợ bế Cẩn ca nhi một chút nhé!”
Phương tỷ nhi ngạc nhiên.
Thập Nhất Nương cười nói: “Thằng bé giúp Ngũ đệ muội có Sân ca nhi , cũng hi vọng giúp con có được một cái ca nhi!”
Khóe mắt Phương tỷ nhi hơi ẩm ướt, nhẹ nhàng mà ôm Cẩn ca nhi qua.
Trên đường về nhà Từ Lệnh Nghi nói Thập Nhất Nương: “Những chuyện này nàng đừng quản!”
Thập Nhất Nương giúp Cẩn ca nhi đang ngủ say chỉnh góc chăn, thấp giọng nói: “Thiếp cũng chỉ làm an lòng Phương tỷ nhi mà thôi, mười tháng mang thai, nếu như con bé cứ buồn bực không vui như hôm nay, thiếp sợ con bé chưa sinh được hoàng tử, bản thân đã ngã bệnh rồi.”
Từ Lệnh Nghi không nói tiếp nữa.
Lúc xe ngựa chạy vào Hà Hoa Lý lại đột nhiên lầm bầm nói câu: “Tuổi của Tam hoàng tử cũng không còn nhỏ, cũng nên nghị hôn rồi!”
Thập Nhất Nương ngớ ra.
Cảm thấy, cảm thấy lúc này Từ Lệnh Nghi nói ra lời nói như vậy có chút ý vị thâm trường.
Muốn hỏi hắn một chút, nhưng lại có chút gần như sợ hãi nên không dám hỏi, sợ nghe phải một câu trả lời cay nghiệt.
Do dự mấy ngày như vậy, Chu phu nhân tới chơi.
“Muội đã biết rồi!” Chu phu nhân trang điểm xinh đẹp, ăn mặc hoa lệ, nhưng khó giấu được nhan sắc sa sút, “Không biết cái thai này là trai hay gái, người nhà chúng ta cũng không dám rêu rao.”
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là an ủi nàng: “Tỷ tỷ yên tâm, Thái tử phi là người có phúc. Đương nhiên qua khổ tận đến ngày cam lai thôi !”