“Người sợ đối mặt. . . . . .” Văn di nương và Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thảo luận ở noãn các, “Thiếp đi rồi, sợ Tam thẩm lại sử dụng công phu sư tử ngoạm. Thiếp mà không đi, con người Tam thẩm thế nào, thiếp là người hiểu rõ nhất, bản lĩnh mài nước là có thể mài người ta mềm nhũn. Đừng nói là mẹ chồng của Thu Hồng là người còn chưa trải đời nhiều. Đến lúc đó lại sợ Thu Hồng khó xử….” Một bộ tìm Thập Nhất Nương quyết định.
Nói cho cùng, Văn di nương vẫn có chút sợ đi gặp Văn Tam phu nhân!
Bằng không, một mực từ chối rồi. Văn Tam phu nhân kia dù có lợi hại thế nào đi nữa nữa, bản lĩnh mài nước có sâu đi nữa, chẳng lẽ mẹ chồng của Thu Hồng còn có thể thay mặt Văn di nương quyết định hứa hẹn cái gì được sao?
Thập Nhất Nương hỏi ngược lại nàng: “Di nương là có ý gì. . . . . .”
Văn di nương ngượng ngùng cười cười: “Có thể xin Hầu gia phái quản sự đi gặp Tam thẩm kia của thiếp không?”
Cứ như vậy, liền thành chuyện hai nhà Văn, Từ rồi. Nói không chừng đây chính là mục đích của Văn Tam phu nhân.
“Rốt cuộc Văn di nương sợ cái gì?” Thập Nhất Nương suy tư, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề hỏi nàng, “Chẳng lẽ là có nhược điểm gì rơi vào tay Văn Tam phu nhân? Dù là lo lắng mẫu thân của di nương, nhưng chỉ cần một ngày di nương sinh sống bình thường ở Từ gia, Văn gia cũng không dám qua loa nửa phần. Sao di nương lại phải sợ gặp Văn Tam phu nhân kia chứ. . . . . .”
Văn di nương đỏ bừng mặt, cũng không nhảy dựng lên phản bác, mà nghẹn rất lâu nói: “Năm phu nhân vừa mới vào cửa, Văn Tam phu nhân cho thiếp năm vạn lượng bạc, để cho thiếp giới thiệu cho phu nhân và Tam thẩm quen biết. . . . . . . . .”
Thập Nhất Nương nghe đến đó, nào còn không rõ, không nhịn được cười lên: “Di nương thu bạc nhưng không làm việc!”
“Không phải, không phải ạ . . . . .” Văn di nương vội nói, “Không phải là thiếp không làm việc, chẳng qua là không hoàn thành thôi. . . . . .”
Chẳng lẽ chột dạ. . . . . . Nếu quả thật là như vậy, thì Từ Lệnh Nghi tiếp nhận là tốt nhất. Văn di nương có thể đẩy trách nhiệm sang Từ Lệnh Nghi, phát tín hiệu mình đã bất lực tới Văn gia, nhân cơ hội này đoạn tuyệt quan hệ với Văn gia. Tuy hơi thiệt cho Từ Lệnh Nghi, nhưng Văn di nương là thiếp thất của hắn, sau này xảy ra chuyện gì, người khác vẫn sẽ cho rằng là hắn sai khiến, hoặc hắn có tham dự, so với lúc đó nói không rõ ràng, không bằng đứng ra giúp Văn di nương xử lý tàn cuộc, một công đôi việc.
Có điều hiện tại Từ Lệnh Nghi đang bận bịu chuyện Hoàng gia, không biết có rảnh hoặc là có tâm trạng giúp Văn di nương xử lý việc này không?!
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, sai Trúc Hương đi mời Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi chưa có trở về, mà là bảo Triệu quản sự tới gặp nàng.
“Hầu gia nói, phu nhân có chuyện gì, phân phó ta cũng được!”
Triệu quản sự là tổng quản sự của hồi sự phòng bên ngoại viện*, là phụ tá đắc lực của Từ Lệnh Nghi.
(*) hồi sự phòng ngoại viện: phụ trách bẩm báo chuyện ở bên ngoài phủ, ngoài viện.
Thập Nhất Nương đối xử với hắn rất khách khí, cách rèm, bảo tiểu nha hoàn bưng ghế con gấm cho hắn ngồi, thấp giọng nói chuyện này.
Triệu quản sự vừa nghe liền hiểu sự sâu xa bên trong đó, nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan tới lợi ích, quan hệ giữa Từ gia và Văn gia, hắn không dễ quyết định, cười nói: “Để tiểu nhân đi bẩm Hầu gia một tiếng. . . . . .”
Thập Nhất Nương cũng biết chuyện liên quan lớn, cười bưng trà, để cho Trúc Hương tiễn Triệu quản sự ra cửa.
Không tới thời gian một chén trà, có gã sai vặt đi vào đáp lời: “Hầu gia nói, bảo phu nhân và Văn di nương cứ nghỉ ngơi bình thường đi. Hầu gia đã phái người đi gặp Văn Tam phu nhân rồi ạ. . . . . .”
Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Văn di nương lại càng vui vẻ móc mười mấy văn tiền, mượn danh nghĩa của Thập Nhất Nương thưởng cho gã sai vặt kia, lúc này mới đứng dậy cáo từ: “Thu Hồng còn đang ở trong phòng chờ tin của thiếp, thiếp phải về báo tin chính xác cho Thu Hồng sớm, nàng cũng có thể về sớm một chút. . . . . .”
Thập Nhất Nương, Thu Vũ đưa nàng ra cửa.
Tống ma ma tới đây: “Phu nhân, Kiều di nương đã đi ra cửa sau!”
Lúc này mà đi ra cửa sau sao?
Thập Nhất Nương suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Biết đi làm gì không?”
“Hình như là Kiều Tam thái thái tới!”
Không sớm không muộn, lại tới lúc này!
Thập Nhất Nương gật đầu cười, Tống ma ma không hề nói gì nữa, nhẹ nhàng lui xuống.
Bên kia Dương ma ma nhìn ngân phiếu một trăm lượng trong tay Dương thị, con ngươi cũng sắp rơi xuống rồi: “Di nương, di nương, di nương lấy nhiều tiền như vậy từ đâu ra thế?”
“Ma ma đừng quan tâm . . . . .” Dương thị thấp giọng nói, “Dù sao cũng là làm chuyện chính đáng mà có được. Ma ma không cần lo lắng. . . . . .” Nói xong, Dương thị thấp giọng phân phó Dương ma ma, “Ma ma cầm ngân phiếu này, nghĩ cách tìm người đi hỏi thăm tình hình Dương gia.”
Dương ma ma lộ vẻ khó xử: “Lúc này, chỉ sợ có tiền cũng không tìm được người. . .”
“Dệt hoa trên gấm thì nhiều, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít*”, Dương thị lạnh lùng nói: “Lúc này, Dương gia chẳng qua là bị tịch thu, Hoàng thượng sẽ xử lý Dương gia như thế nào thì có hai khả năng —— có thể là chỉ khiển trách một trận như vậy, cũng có thể khiến tru di giết cả họ Dương gia. Nhưng mặc kệ là ý gì, đến giờ còn chưa có dấu hiệu chính xác, trong lòng mọi người sẽ không tránh khỏi còn chút hi vọng. Nếu là qua ít ngày nữa, Dương gia không có chuyện gì, tự nhiên chúng ta không có chuyện gì, nếu Dương gia xảy ra chuyện. . . . . . Chúng ta còn muốn dùng bạc đút lót cho người khác đi dò thăm chút tin tức, cũng coi như là khó khăn giống như leo núi vậy….. ”
(*)Ý muốn nói lúc giàu có thì nhiều người vây quanh, lúc gặp hoạn nạn thì ít người bên cạnh.
Dương ma ma ngẫm nghĩ thấy cũng có lý.
Bà nhận lấy ngân phiếu, vội vã ra khỏi sân.
Đến buổi tối, có tin tức truyền tới.
“Kiến Trữ hầu, Thọ Xương bá cùng một đám nữ quyến đều bị đưa vào Đại Lý Tự rồi.”
Tay chân Dương thị lạnh như băng, mặt xám như tro tàn: “Xong, xong rồi.” Lại nói, “Nữ quyến cũng đưa đến Đại Lý Tự, hiển nhiên là một chút mặt mũi cũng không cho. . . . . . Nhẹ nhất cũng là đi đày ngàn dặm. . .”
Dương ma ma cũng không hiểu những chuyện này, lại biết Dương thị là người cực kỳ thông minh, nghe vậy che mặt khóc ròng: “Gia tài ngàn vàng, một khi tan hết như vậy. . . . . . bảo mấy người chúng ta đi dựa vào ai đây. . . .”
Dương thị nghe vậy thì vẻ mặt chấn động, vội nói: “Ma ma đừng, mau, mau giúp ta tìm người hỏi thăm vị tỷ tỷ gả vào Trung Sơn hầu gia và vị tỷ tỷ gả vào Lương các lão gia kia hiện tại ra sao rồi!”
Trong lòng Dương ma ma dấy lên hi vọng: “Nói không chừng hai vị cô phu nhâm xin người nhà chồng giúp đỡ cầu xin trước mặt Hoàng thượng, Hầu gia và Bá gia còn có một cơ hội sống!”
Nếu như họ có thể thoát tội, mình và Dương thị tự nhiên cũng là có thể tiếp tục duy trì cuộc sống an ổn ở Từ gia!
Dương ma ma vội vàng lau nước mắt, tìm người đi hỏi thăm.
Từ Lệnh Nghi trầm mặt sải bước vào nội thất.
Thập Nhất Nương đang ru cho Cẩn ca nhi ngủ, thấy vậy vội nháy mắt với Trúc Hương.
Trúc Hương bước lên phía trước hầu hạ Từ Lệnh Nghi thay quần áo rửa mặt, sau đó dẫn người hầu hạ trong nhà lui xuống.
“Cẩn ca nhi ngủ rồi à?!” Hai tay Từ Lệnh Nghi chống ở trên kháng ôm cả thê tử và nhi tử vào trong lòng, nhìn vẻ mặt an ổn của Cẩn ca nhi sau khi ngủ say, đáy mắt có mấy phần ấm áp.
Từ Lệnh Nghi ngồi trên giường nói chuyện cùng nàng.
“Vật này nàng thu lại.” Hắn đưa cho nàng một túi công văn, “Xét nhà tịch thu tài sản là một phó tướng đi theo Tưởng Vân Phi nhiều năm, trước kia Tưởng Vân Phi thua trận, ta từng cứu hắn một mạng. Ngày mai nàng cho Hoàng Tam phu nhân xem một chút, sau đó đốt đồ này trước mặt Hoàng Tam phu nhân.”
Đây chính là thứ mà Thế tử Vĩnh Xương Hầu lo lắng kia sao?
Cứ như vậy, người của Hoàng gia cũng thấy được chứng cớ, biết Từ Lệnh Nghi chịu sự nhờ vả lấy được đồ ra ngoài.
Thập Nhất Nương gật đầu, đặt đồ vào trong ngăn kéo ở đầu giường trước mặt Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi ôm Cẩn ca nhi đến noãn các giao cho Cố ma ma, cùng Thập Nhất Nương đi ngủ.
“Bên chỗ Văn thị, nàng trông chừng chặt chẽ một chút. Đừng để nàng ta tiếp xúc với người Văn gia.” Trong bóng tối, Từ Lệnh Nghi ôm Thập Nhất Nương, nhẹ tay vuốt ve lưng nàng, khớp xương hơi nhô ra có hơi cộm tay, khiến lòng hắn trở nên mềm mại, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Nghe giọng điệu của Triệu quản sự, trong tình huống như vậy, Văn gia không những không thu liễm, ngược lại cảm giác cơ hội của mình đã tới. . . . . . Văn Tam gia không biết tiến lui như vậy, Hoàng thượng nể tình cảm từ trước nhịn lần này, những chắc gì có thể nhịn lần thứ hai. . . . . .”
Kể từ khi nàng ngã bệnh, Từ Lệnh Nghi liền rất thích sờ sống lưng của nàng, không giống từ trước, cuối cùng luôn mang theo mấy phần mập mờ, hiện tại nhiều hơn là thương tiếc.
Nàng tựa đầu vào trên cánh tay hắn, nói nhỏ: “Từ trước Hầu gia làm ăn với Văn gia, là phụng mệnh làm việc sao?”
Bằng không, Từ gia cũng không thể có thể lá gan lớn như vậy rồi!
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng, tay vỗ về lưng nàng lại dừng một chút.
Thập Nhất Nương không hỏi nữa, chuyển đề tài: “Chỗ Văn di nương, thiếp sẽ nói rõ với nàng ấy. Nàng ấy không phải là loại người ngốc ngếch, chỉ là đôi khi thiếu chút dứt khoát. Lần này Hầu gia bán cửa hàng, không cần tới hai, ba ngày, nàng đã làm ổn thỏa rồi….”
Từ Lệnh Nghi im lặng một lúc lâu, nói: “Chuyện này ta cũng nghĩ cẩn thận. Nếu như muốn Văn thị an ổn không gây chuyện, cách tốt nhất chính là giải quyết chuyện Văn thái phu nhân. Ta thấy không bằng thế này. Bảo Văn thị phái người của mình đi Dương Châu, nói rõ với Văn thái phu nhân. Văn lão gia đã không còn trên đời rồi, tất cả con cháu cũng lớn, không bằng để cho Văn gia xây chùa ở vùng ngoại ô cho bà ấy, lại mua thêm chút đồng ruộng, dọn đến đó làm cư sĩ trong chùa. Nói với bên ngoài là đi xuất gia. Ta sẽ giúp nghe ngóng để ý. Nếu ngày nào đó Văn gia xảy ra chuyện, thái phu nhân là người xuất gia, cũng không truy cứu đến chỗ bà ấy!”
Thập Nhất Nương cảm thấy đó là một ý kiến hay: “Chỉ sợ Văn gia không đồng ý. Nếu như có thể thuyết phục Văn thái phu nhân, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi. Nhưng thế nào cũng phải thử một lần. Ngày mai thiếp sẽ đi nói với Văn di nương.”
Từ Lệnh Nghi ôm nàng, sau đó hôn một cái lên má nàng, nói: “Mau ngủ đi! Sáng mai nhớ sai người đi mời Hoàng Tam phu nhân. Vật này không nên giữ lâu.”
Thập Nhất Nương “Vâng” một tiếng, cảm thấy vài chuyện lo lắng đều được giải quyết rồi, nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Hoàng Tam phu nhân nhìn những thứ đó thành tro bụi, lại bị Thập Nhất Nương dùng nước trà giội lên, biến thành một vũng nước đen như mực, khóe mắt nàng ẩm ướt, nắm lấy tay Thập Nhất Nương: “Ta không nói nhiều nữa. Giờ liền trở về bẩm Hầu gia!”
Đối với Hoàng gia đang lo sợ bất an, đây không khác nào một viên thuốc an thần.
Thập Nhất Nương có thể hiểu được tâm trạng của Hoàng Tam phu nhân, đưa nàng ra cửa, sau đó đi chỗ Văn thị.
“Hầu gia nói như thế nào ạ?” Mặc dù Từ Lệnh Nghi ra mặt giúp mình (Văn di nương) giải thích vấn đề, nhưng cũng không có nghĩa Hầu gia sẽ đồng tình khoan dung nàng.
Thập Nhất Nương nhắn lại ý của Từ Lệnh Nghi cho Văn di nương.
Văn di nương ngây người: Vậy, vậy các ca ca của thiếp làm sao bây giờ?”
Đây có tính là được voi đòi tiên không ?
Thập Nhất Nương bất đắc dĩ nói: “Nếu như người của Văn gia có thể nghe Hầu gia khuyên can, làm sao có tai họa như ngày hôm nay ?!”
Vẻ mặt Văn di nương có chút ngạc nhiên nghi ngờ.
Thập Nhất Nương cũng không ép buộc.
Nên giúp đã giúp, chỉ xem người trong cuộc chọn lựa như thế nào thôi!
Nàng đứng dậy cáo từ.
Sắc mặt Dương thị tối tăm không rõ.
Dương thị thấp giọng nói: “Đường Tam phu nhân bị bệnh, được đưa đến trong miếu tĩnh dưỡng. Bên Lương gia không có động tĩnh gì. . . . . .”
Dương ma ma gật đầu lia lịa: “Người đưa tin là nói như vậy, không sai được!”