Thứ Nữ Công Lược

Chương 469: Khai chi (Hạ)

Trước Sau

break
Edit: Khuê loạn Beta: Hạ

Thập Nhất Nương biết trong chuyện này có điều kỳ lạ, nhưng nhìn dáng vẻ của La Tứ phu nhân. Chỉ sợ có hỏi cũng không hỏi được cái gì, quyết định không hỏi, nói chút chuyện phiếm với nàng: “Ngũ di nương có khỏe không?”

La Chấn Thanh ở nhà không được coi trọng, có mấy lời, nên để La Chấn Hưng đến Yên Kinh rồi tự mình nói với Thập Nhất Nương thì tốt hơn.

La Tứ phu nhân cũng không muốn nói nhiều lời với Thập Nhất Nương, nghe vậy liền thay đổi chủ đề: “Di nương rất khỏe. Mỗi ngày đều ở nhà chăm Lục đệ, làm thêu thùa may vá. Thỉnh thoảng lại cùng Lục di nương đi đến miếu thờ cúng bái Bồ Tát.” Nói tới đây, La Tứ phu nhân “Ôi ” một tiếng, nói, “Nhìn thấy Cẩn ca nhi lại càng thêm phấn khởi, phải làm chuyện này trước đã.” Giao Cẩn ca nhi cho Cố nhũ nương đang đứng hầu hạ bên cạnh, lấy một hà bao hoa hải đường màu đỏ đưa cho Thập Nhất Nương. “Đây là bùa bình an mà Ngũ di nương cầu ở Từ An Tự. Bảo ta mang cho muội, phù hộ cho muội và Cẩn ca nhi đều bình an, thuận lợi.” Vừa cười vừa nói, “Tuy nói bùa bình an này đến hơi muộn một chút, nhưng nhất định cũng phải đưa tới, ấy đều là một mảnh tâm ý.”

Thập Nhất Nương cười nói cảm ơn rồi nhận lấy.

Hoa hải đường từng bông từng bôngchồng lên nhau, sợi chỉ rõ ràng, trông rất sinh động.

Nàng cẩn thận đặt hà bao dưới gối, hỏi tình hình trong nhà.

“Mùa xuân năm nay, phụ thân có quen với một lão đạo sĩ. Không biết tại sao, lại tin vào hoàng lão thuật, mùa hè liền dọn đến thôn trang ở. Sau đó mở lò luyện đan ở đó, không đếm xỉa gì đến chuyện trong nhà. Đại ca khuyên mấy lần cũng không được, không có cách nào khác là đành phải nghe theo phụ thân. Tam di nương sợ phụ thân ở thôn trang không có ai chiếu cố, nên cũng đi theo luôn.”

“Lục di nương ở lại, giúp Ngũ di nương chiếu cố Lục đệ, mời sư phó dạy nữ công về dạy cho Thập Nhị Nương, công việc chủ trì bếp núc đều do đại tẩu làm.”

Thập Nhị Nương vẫn luôn ngồi bên cạnh lắng nghe cũng không nói gì, sắc mặt trở nên hồng hồng, ngượng ngùng cúi đầu uống trà.

Thập Nhất Nương thấy Thập Nhị Nương ra dáng tiểu nữ nhi thẹn thùng, không khỏi mở miệng cười.

“Tứ ca muội nếu không đi trông coi, thì đại ca sẽ bảo chàng ấy đi theo Ngô tổng quản xử lý các công việc vặt trong nhà.” La Tứ phu nhân cười nói, “Muội cũng biết tính tình của Tứ ca muội, là người trung hậu, lại thành thực, chuyện đại ca phân công đều không dám qua loa chút nào, hai năm nay cũng không làm sai điều gì. Ta cũng có thể thanh thản ổn định ở nhà chiếu cố Anh Nương.” Vừa nói, ánh mắt dịu dàng cúi nhìn Anh Nương đang ngồi trên ghế con ăn bánh bơ xốp.

Anh Nương lớn lên có vẻ ngoài giống người của La gia, làn da trắng tuyết, đôi mắt hạnh thật to, cũng có mấy phần tương tự với Thập Nhị Nương ngồi bên cạnh.

Thập Nhất Nương cười hỏi bé: “Bánh xốp ăn có ngon không?”

Anh Nương gật đầu: “Ăn ngon ạ!” Tiếng nói to, rõ ràng, có phần giống với La Tứ phu nhân.

Thập Nhất Nương cười.

La Tứ phu nhân có chút ngại ngùng, nói: “Ở nhà quen thói lỗ mãng, bảo con bé nói nhỏ giọng một chút mà không đổi được.”

Thập Nhất Nương cũng rất thích: “Bé gái tính tình sáng sủa thoáng đãng một chút thì tốt hơn.” Nữ nhi La gia đều luôn kìm nén, ngột ngạt.

“ Muội là người nhà mình, tự nhiên sẽ nói như vậy.” La Tứ phu nhân nói, “Sau này con bé còn phải lập gia đình, không biết mẹ chồng có thích tính cách như thế hay không?”

“Anh Nương còn nhỏ tuổi, từ từ dạy bảo là được, dù có nói to cũng không nên đánh.”

Hai người vừa nói chuyện, có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Phu nhân, Đại tiểu thư tới!”

Thập Nhị Nương nghe vậy thì đôi mắt sáng lên.

Cuộc sống ở Yên Kinh, làm cho cuộc đời bình thản xám xịt của Thập Nhị Nương được tô thêm màu sắc tươi đẹp, cũng từ đó thay đổi cuộc đời và vận mệnh của nàng. . . . . . . . Chuyện cùng những người đó, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên.

Nàng không khỏi đứng lên.

Nhìn thấy mành cửa được nhấc lên, Trinh tỷ nhi cười khanh khách đi thẳng vào.

“Con nghe nói Tứ cữu mẫu cùng Thập Nhị di* tới đây, liền đi đến.”

(*) dì Thập Nhị

Hành lễ với La Tứ phu nhân và Thập Nhị Nương xong, Trinh tỷ nhi lập tức cầm lấy tay Thập Nhị Nương, “Dì và Tứ cữu mẫu đến từ lúc nào? Dọc đường đi có ổn không? Ngoại tổ phụ cùng Đại cữu cậu, phu cậu, tiểu cữu cữu đều mạnh khỏe cả chứ?” Vừa nhìn thấy Anh Nương, cười nói, “Đây là Đại biểu muội sao? Bộ dạng thật là xinh đẹp.”

Liên tục nói rất nhiều, làm cho người ta không biết nên trả lời từ đâu, nhưng cũng thể hiện được sự nhiệt tình của Trinh tỷ nhi.

Thập Nhị Nương nở nụ cười rạng rỡ mà chân thành đứng lên nói: “Ngày hôm qua vừa đến, sáng sớm hôm nay đến thăm Thập Nhất tỷ. Trong nhà đều rất tốt.” Sau đó bảo Anh Nương, “Mau tới ra mắt Đại biểu tỷ của con.”

Anh Nương nghiêng đầu nhìn Trinh tỷ nhi, sợ hãi nói: “Tỷ thật cao!” Mọi người đều bị bộ dạng của Anh Nương chọc cười, bật cười ha ha.

Mặt Trinh tỷ nhi ửng hồng, tách một khối dương chi bạch ngọc bên hông tặng cho Anh Nương: “Cái này cho muội làm lễ ra mắt.” Anh Nương không dám nhận, nhìn La Tứ phu nhân, đợi La Tứ phu nhân khẽ mấp máy miệng, lúc này mới cười nhận ngọc bội, và nói cảm tạ Trinh tỷ nhi.

Ngọc Bản bên cạnh Thái phu nhân đến: “Tứ phu nhân, Thái phu nhân biết thân gia phu nhân tới đây, thỉnh thân gia phu nhân và thân gia tiểu thư, biểu Đại tiểu thư qua nói chuyện.”

Thập Nhất Nương không tiện nên cười phân phó Trinh tỷ nhi: “Con phụng bồi Tứ cữu mẫu cùng Anh Nương đi một chuyến nhé!” Rồi hướng về phía La Tứ phu nhân nói. “Đợi lát nữa thì tới đây ăn cơm trưa.” La Tứ phu nhân cười đồng ý, đi đến chỗ Thái phu nhân.

Cho các bé làm lễ ra mắt, ôn chuyện, nói chuyện cũng đến buổi trưa, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới học xong, Thái phu nhân bảo hai huynh đệ đi qua. “Mau tới ra mắt Tứ cữu mẫu, Thập Nhị di và Đại biểu muội của các con đi.” Rồi nhìn về phía Anh Nương nói, “Đây là Tứ biểu ca, Ngũ biểu ca của con.”

Từ Tự Truân còn nhớ rõ La Tứ phu nhân cùng Thập Nhị Nương, nhưng đây là lần đầu tiên Truân ca nhi nhìn thấy Anh Nương, còn với Tự Tự Giới thì tất cả đều không chút ấn tượng. So ra, thì Anh Nương còn nhỏ lại được Giới ca chú ý nhất. Ánh mắt hai huynh đệ không hẹn mà gặp đều nhìn về phía Anh Nương.

Chỉ thấy Anh Nương chải búi tóc nhỏ, mặc áo nhỏ màu đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn, trên cổ đeo vòng vàng như ý, trên tay đeo khóa trường mệnh bằng vàng ròng, khuôn mặt tròn trịa giống như ngọc trâm hoa vừa trắng vừa mịn, đôi mắt hạnh thật to, vừa sáng ngời, lại trong suốt. Vô cùng dễ thương.

Anh Nương cũng không sợ hãi, thấy Từ Tự Truân và Từ Tự Giới nhìn mình, cười lớn tiếng kêu: “Tứ biểu ca, Ngũ biểu ca.” Giọng nói trong trẻo khiến hai huynh đệ hơi chút lúng túng. Trong lòng lại cảm thấy có chút phấn khởi, đều lộ ra nụ cười xấu hổ.

Thái phu nhân giữ đám người La Tứ phu nhân ở lại ăn cơm, cười nói: “Ta cũng biết Thập Nhất Nương sẽ giữ con ở lại ăn cơm. Ta đã sai người đi nói một tiếng cho Thập Nhất Nương biết rồi. Buổi trưa con ăn cơm ở chỗ ta, rồi buổi tối thì sang bên đó.”

Trưởng bối đã mời, nào dám từ chối, huống chi Thái phu nhân rất coi trọng người La gia.

La Tứ phu nhân cười đáp “Vâng”, ở lại ăn cơm trưa trong phòng Thái phu nhân.

Anh Nương tự mình cầm thìa, không có một hạt cơm nào bị rơi trên bàn, tự mình lấy các món ăn, thịt cũng tự ăn.

So với Hâm tỷ nhi yếu ớt thì đúng là khỏe mạnh, thoải mái hơn nhiều.

Từ Tự Truân hứng thú đánh giá cô bé.

Sau khi ăn xong, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới ở lại chỗ Thái phu nhân ngủ trưa, mấy người La Tứ phu nhân đi đến chỗ Thập Nhất Nương.

Mí mắt trên mí mắt dưới của Anh Nương cứ díp lại vào với nhau, nằm ngủ trên người nhũ nương.

Thập Nhất Nương bảo Cố nhũ nương dẫn theo Anh Nương đến noãn phòng ngủ. An bài La Tứ phu nhân nghỉ ngơi ở tây sương phòng “Cũng không phải là mùa hè, ta cũng không phải là trẻ con mà.” La Tứ phu nhân cười nói, “Chúng ta hiếm gặp mặt được một lần. Ta và muội cùng trò chuyện một chút đi!”

Lần này đám người La Tứ phu nhân đến Yên Kinh, chủ yếu là vì hôn sự của Thập Nhị Nương. La Chấn Hưng vừa nhờ mình giúp đỡ một hai, La Tứ phu nhân nhất định là có việc muốn thương lượng với mình.

Thập Nhất Nương cười gật đầu.

Trinh tỷ nhi thì kéo Thập Nhị Nương về phòng mình: “Con vừa thêu một bức bình phong hoa mẫu đơn, muốn cho Thập Nhị di xem một chút.” Đây là muốn ở chung một chỗ cùng trò chuyện đi.

Thập Nhất Nương gật đầu cười: “Nhớ lại đây ăn cơm tối nhé!” Trinh tỷ nhi và Thập Nhị Nương cười vâng dạ, dắt tay nhau ra khỏi phòng.

Thập Nhất Nương sai tiểu nha hoàn bưng trà bánh lên, rồi bảo hầu hạ trong phòng.

La Tứ phu nhân nói đến hôn sự của Thập Nhị Nương với Thập Nhất Nương. . : “Đại ca cho ngân phiếu năm nghìn lượng, bảo chúng ta lo hôn sự cho Thập Nhị muội. Trong nhà Thập Nhị cô gia mặc dù nghèo khó, nhưng rốt cuộc cũng là đại tộc, chúng ta lại chưa từng trải qua. Tiền cũng không nhiều lắm. Bạc nên dùng như thế nào? Dùng ở chỗ nào? Nên mua cái gì? Những cái gì có thể tiết kiệm được? Ta nghĩ nên đến tham khảo Thập Nhất cô*. Đến lúc đó Tứ ca muội cũng biết cách mà đặt mua! Tránh cho đến lúc đó chẳng ra gì, lại làm mất mặt Thập Nhị muội.”

(*) Thập Nhất cô : Thập Nhất Nương

Thật hào phóng!

Thập Nhất Nương hơi cảm thán một chút.

Nhớ ngày đó, khi Đại thái thái gả các nàng. . . . . . . Thật không thể so sánh được! Có điều, năm ngàn lượng bạc, dựa vào phong tục gả nữ nhi hồng trang mười dặm ở Giang Nam… thế cũng xem như là nhiều rồi! Nhưng đối với trong nhà Vương gia, so với các chị em dâu, quả đúng là không nhiều. Nhưng cũng không tính là ít.

Thập Nhất Nương nghĩ ngợi nói: “Chuyện này, muội cũng không có kinh nghiệm gì. Nhất thời cũng không nên nói cái gì, để muội hỏi thăm cẩn thận một chút, hai ngày nữa sẽ đưa tin chính xác cho tẩu. Đến lúc đó chúng ta lại thương lượng xem nên làm cái gì. Tứ tẩu nghĩ thế nào?”

La Tứ phu nhân nói: “Ta sẽ chờ tin của Thập Nhất cô.” Vừa nói, do dự một chút lại nói: “Còn có một chuyện. . . . . . .” Giống như là không biết nên mở miệng như thế nào cho tốt.

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, nói: “Tứ tẩu có chuyện gì muốn muội làm sao?” La Tứ phu nhân ngượng ngùng cười nói: “Đúng là có chuyện khó xử. . . . . .” Sau đó đem đầu đuôi câu chuyện nói ra, theo ý của đại ca, đồ cưới của Thập Nhị Nương thì chiếu theo đồ cưới của Ngũ cô và Thập cô mà chuẩn bị, cũng dư lại một chút. Chúng ta làm ca ca, tẩu tẩu thì cũng thêm chút quà cưới. Nhưng Lục di nương không đồng ý, lại lấy đồ cưới của muội so sánh. nói đều là gả cô nương, nhưng đồ cưới của muội lại dày hơn, Thập Nhị muội mặc dù không dám so sánh với muội, nhưng cũng không thể không so sánh với Ngũ cô.” La Tứ phu nhân vừa nói, sắc mặt đỏ hồng lên, giọng nói cũng nhỏ hơn mấy phần. “Ở trước mặt cha, . . . . . . hai ngày trước cha đã gọi đại ca đến, quyết định chi năm nghìn lượng sắm đồ cưới.”

Thập Nhất Nương xấu hổ.

“Đại ca cũng không tiện phản bác.” La Tứ phu nhân nói, “Lục di nương còn nói, Thập Nhị muội muội lấy chồng xa, ruộng đất đều ở Giang Nam, ruộng đất đều không dùng được, còn phải phái người tới trông chừng. Chẳng lẽ còn phải để cho Thập Nhị cô gia hàng năm phái người đến Giang Nam thu tô* sao? Sợ nếu năm nào được mùa thì không sao. Nếu gặp năm mất mùa, chỉ sợ còn phải tốn thêm tiền. Không để cho đại ca cầm ngân phiếu năm ngàn lượng này. Phụ thân lại đều nghe theo Lục di nương. . . . . . Kết quả Lục di nương còn nói. Nhà cô gia nghèo khó, đặt mua nhiều bàn ghế như vậy thì có ích lợi gì, cầm một ngàn lượng bạc ra ngoài đặt mua đồ là được, còn lại thì làm cho Thập Nhị muội hòm để tiền** thì tốt hơn.”

(*)Tô thuế.

(**)Khi con gái về nhà chồng sẽ mang theo một chiếc hòm, rương… trong đó đựng tiền mà nhà mẹ đẻ mình cho, gọi là của riêng. Ngày nay thì xách vali tiền về nhà chồng.



Hòm đựng tiền, không có trong danh sách của hồi môn.

Nếu như làm theo ý Lục di nương. Ở trong mắt người khác, La gia chỉ dùng một ngàn lượng bạc để gả con gái.

“Đại ca nhất định sẽ không đồng ý rồi?” Thập Nhất Nương mơ hồ hơi hiểu một chút.

La Tứ phu nhân gật đầu: “Đâu phải chỉ là không đồng ý, còn giận dữ mắng Lục di nương một trận.”

Nhưng Lục di nương lại có thể đi theo đến Yên Kinh. Nói cách khác, La Chấn Hưng cuối cùng vẫn không thể nói lại được Lục di nương.

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc