“Đây có lẽ là duyên phận!” Thập Nhất Nương mới đầu cũng không nghĩ đến chuyện Từ Tự Giới có thể hòa nhập được với gia đình này đến vậy. Hơn nữa, sự thân thiết của Từ Tự Truân cũng là một nguyên nhân trọng yếu. Trong lòng nàng vừa động, nhân cơ hội nói, “Tuy Truân ca tính tình nhu hòa, nhưng lại là người có tấm lòng khoan dung, đối với người bình thường cũng được tiếng là khoan hậu, còn đối với người đứng trên ngôi vị Thế tử mà nói, đó là mỹ đức khó có được.”
Từ Lệnh Nghi không khỏi trầm tư.
Tống ma ma và Điền ma ma bưng cháo khoai đi vào.
Điền ma ma thấy Từ Lệnh Nghi còn đang bế con, cười nói: “Nếu Hầu gia không yên lòng, để nô tỳ bế một lúc cho! Người cũng đi nghỉ một chút đi.”
Khi bé con còn chưa ra đời, nha hoàn, bà tử trong nhà đều đã chọn xong. Thập Nhất Nương cũng không cần cho bé con bú, cũng không cần tự mình chăm sóc bé, lúc muốn gặp thì chỉ cần bảo vú nuôi bế tới là được.
Có điều ngay cả Từ Tự Truân, sức khỏe không tốt, cũng làm theo lệ này. Những nhà công khanh, phú quý khác cũng làm như thế. Nhưng mình lại muốn nuôi con. Đây là hai quan niệm xung đột nhau. Mỗi người đều có cách sống thoải mái, nếu như mình vô ý thay đổi bất cứ cái gì, cũng không muốn làm cho mình bị biến thành người khác biệt. Không thể làm gì khác là làm vòng vèo một chút. Lấy cớ chưa chọn được người thích hợp, chưa quyết định được ma ma quản sự cho bé. Đến lúc sinh, tạm thời nuôi con trong phòng ít lâu, chờ đến khi được hai, ba tuổi, lúc ấy thì con nhà Tân Cúc cũng lớn, để cho Tân Cúc làm ma ma quản sự. Hiện tại không có người nhiều kinh nghiệm chăm sóc trong phòng, khó trách Từ Lệnh Nghi không yên lòng giao bé cho người trong phòng.
Không ngờ tới Từ Lệnh Nghi lại đích thân bế con.
Không phải nói cha không bế con hay sao?
Thập Nhất Nương có chút đau lòng, không đợi Từ Lệnh Nghi trả lời, đã nói: “Hầu gia, chàng đặt con trên giường của thiếp đi!”
“Không có chuyện gì.” Từ Lệnh Nghi nói, “Con cũng không nặng.” Nhưng nghĩ tới mẫu tử liền tâm, đứa con này không dễ có được, mình nhìn thấy cũng vui mừng, huống chi là Thập Nhất Nương, vẫn nên đặt con nằm bên gối của Thập Nhất Nương.
Tống ma ma hầu hạ Thập Nhất Nương ăn cháo.
Bởi vì vừa sinh xong, cơ thể đang trống rỗng, không thể ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ. Thêm chút rượu gạo, cá chép thúc sữa, cháo khoai lang, bổ khí huyết. Nhìn đồ ăn là biết, không ai trông cậy vào việc nàng cho con bú.
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, nói: “Ta muốn ăn một chút trứng gà rượu nếp.”
Từ Lệnh Nghi nhìn về phía Điền ma ma, ý bảo bà đi lấy rượu nếp.
Điền ma ma vội nói: “Đấy là đồ nóng, Thái y nói cơ thể của phu nhân tính hàn. Nếu thật sự muốn ăn, chờ thêm mấy ngày nữa, trên người phu nhân thoải mái, nô tỳ làm cho phu nhân ăn.”
Điền ma ma cùng Vạn ma ma đều là những người trưởng thành có kinh nghiệm, Thái phu nhân đặc biệt đưa tới để chiếu cố Thập Nhất Nương, tất nhiên hoàn toàn có quyền lên tiếng.
Từ Lệnh Nghi bèn cười hỏi Thập Nhất Nương: “Nàng còn muốn ăn gì nữa không?”
Ý là để đổi thành những món ăn khác.
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là thầm thở dài trong lòng: “Không muốn ăn gì nữa!”
Buổi tối Điền ma ma ở trong phòng trông bé con cùng nha hoàn Hồng Văn, bên cạnh Thập Nhất Nương có Thu Vũ, Tú Liên hầu hạ, Từ Lệnh Nghi nghỉ ở thư phòng.
Nhìn con ngủ say, mặc dù Thập Nhất Nương cảm giác mình giống như không có sữa, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định thử cho con bú. Nhưng thằng bé lại nghiêng đầu ngủ, căn bản là không hề để ý đến nàng.
Trong lòng Thập Nhất Nương cảm thấy sốt ruột, nhưng cũng không còn cách nào.
Nghĩ đến nếu không phải là khó sinh, thân thể hư nhược, cho nên không có sữa, hoặc là không thúc sữa kịp thời, trì hoãn thời gian. . . . . . . . . .
Chỗ Thái phu nhân, gọi Nhị phu nhân đến bầu bạn.
“May là hữu kinh vô hiểm, dọa ta một thân đầy mồ hôi.”
Nhị phu nhân kéo chăn giúp Thái phu nhân: “Đại nạn không chết, tất có phúc về sau. Mấy lần Hầu gia chinh chiến đều an toàn trở về, là một người có phúc, nương không cần lo lắng!”
Thái phu nhân “Ừ” một tiếng, nói: “Con không biết, lúc ấy ta nghĩ, nếu Thập Nhất Nương có chuyện không may gì, lão Tứ chẳng phải sẽ đeo danh khắc vợ trên lưng sao? Lúc ấy thì thật đau lòng!”
“Bây giờ không phải là không có chuyện gì sao?” Nhị phu nhân kéo tay Thái phu nhân, “Nương cứ chăm sóc thân thể cẩn thận, còn phải nhìn chắt trai ra đời nữa mà.”
Thái phu nhân liền nghĩ đến thằng cháu mới sinh.
Nụ cười trên mặt lại rộng hơn mấy phần: “Con nhìn thằng bé xem, không sớm không muộn, chọn đúng mùng mười tháng mười để sinh. Đầu tóc đen nhánh, trán rộng, sống mũi cao. Ta thấy, sau này ắt có phúc.”
Nhị phu nhân nghĩ đến thằng bé vừa sinh ra đã mở mắt, khóe miệng cũng mỉm cười, “Nếu đứa bé này không có phúc, thì làm sao lại đến nương nhờ trong nhà Tứ thúc được ạ!”
Lúc hai người nói chuyện, Ngũ phu nhân cũng đang nói chuyện cùng Thạch ma ma: “Nói đến, vận khí của nàng thật không kém. Thai đầu đã là con trai. Ta thấy, cuộc sống sau này của Truân ca chắc không được tốt đâu.”
“Cuộc sống cũng giống như uống nước, là lạnh hay nóng, cũng chỉ có bản thân mình biết.”
Thạch ma ma cười nói, “Tứ thiếu gia là Thế tử, cuộc sống có gì mà không tốt chứ.” Rồi chuyển sang đề tài khác, “Nô tỳ thấy tháng này của phu nhân đã chậm hơn nửa tháng. Ngày mai thái y trong thái y viện đến chẩn mạch cho Tứ phu nhân. Phu nhân thấy, có cần kêu đến bắt mạch cho mình không?”
Ngũ phu nhân biết ý của Thạch ma ma, miễn cưỡng nói: “Lúc mang thai Hâm tỷ nhi, trong người cũng cảm thấy. Lần này, dấu hiệu gì cũng không thấy. Ta thấy hay là tránh mấy ngày này ra rồi hãy nói. Tránh cho không phải, bên kia vừa sinh con trai, còn tưởng rằng ta muốn tranh đấu với người ta, không dưng lại khiến cho người ta chế giễu!”
Thạch ma ma gật đầu.
Ngũ phu nhân có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Các chị em dâu với nhau, cũng giống như hàng xóm láng giềng. Mặc dù không sống cùng nhau, nhưng ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy. Nếu mọi chuyện đều muốn tranh đấu, nào có lúc nào được bình yên. Đóng cửa, sống cuộc sống của mình cho thật tốt mới là đúng đắn.
“Nguyệt sự hàng tháng của phu nhân chưa đến. Lần này không có chút động tĩnh nào sao?” Thạch ma ma chuyển lời đến chuyện con nối dòng mà Ngũ phu nhân quan tâm nhất.
“Một chút động tĩnh đều không có!” Ngũ phu nhân than thở, “Còn không biết rốt cuộc là như thế nào. Nói ra những điều này, vẫn còn hơi sớm!”
Rốt cuộc nói xong những lời này thì rời đi.
Chính phòng phía đông trong tiểu viện, Văn di nương đang sầu lo không biết nên tặng quà gì cho lễ tắm ba ngày sắp tới thì tốt.
“Đến lúc đó Thái phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân đều tặng. Nếu ta tặng quá nặng, đến lúc đó không khỏi làm cho Kiều di nương và Dương di nương khó xử. Nếu ta tặng quá nhẹ, Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân đều biết ta có cửa hàng bên ngoài, đến lúc đó không khỏi cảm thấy ta quá hẹp hòi.” Văn di nương có chút khó xử hỏi Đông Hồng, “Ngươi nói xem, lễ tắm ba ngày ngày mai thì ta nên tặng lễ như thế nào đây? Lén đưa một phần cho phu nhân, sau đó ở bên ngoài tặng một phần giống như mọi người!” Văn di nương đối xử với nha hoàn bên cạnh rất tốt. Mấy nha hoàn này tính tình đều có chút hoạt bát. Đông Hồng nghe xong cười nói: “Nếu Tứ phu nhân nhận, chẳng phải biến thành người ham tiền sao. Thay vì di nương đưa hai phần lễ, còn không bằng mang phần đưa lén kia chuyển thành vòng tay, vòng cổ. . . . cho Lục thiếu gia, Tứ phu nhân thấy sẽ thích hơn đấy ạ. Hơn nữa, Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân chẳng lẽ còn vì chuyện này mà làm khó di nương, sẽ nhúng tay quản đến chuyện của Tứ phòng sao?”
Văn di nương nghe xong gật đầu, cười nói: “Đông Hồng của chúng ta trưởng thành rồi, nói chuyện cũng chững chạc hơn hẳn.”
Đông Hồng xấu hổ cười.
Tú Duyên ở phía trước họ lại cau mày: “Bây giờ muộn rồi, chuyện này, hay là ngày mai nói với di nương đi!”
Châu Nhị gật đầu.
Thời cổ đại, mọi người nghĩ ngày sinh tháng đẻ của mình có sự quan hệ chặt chẽ với vận mệnh của mình. Nên ngày sinh tháng đẻ của mình, không tùy tiện cho người khác biết. Thập Nhất Nương sinh được hai canh giờ xong, mới đưa ra tin tức nói con đã sinh.
Vì thế lúc này bên chỗ Tú Duyên mới nhận được tin tức.
“Tặng lễ vật gì mới tốt đây?” Tú Duyên mặt ủ mày chau, xoa xoa gáy nói: “Dương di nương có lẽ cũng giống chúng ta, chính là chỗ Văn di nương. . . . . . . Sợ rằng cũng muốn hỏi thăm, nếu như có thể truyền đạt tin tức cho nàng, vậy thì càng tốt hơn!”
Châu Nhị cũng không trả lời.
Nàng không cảm thấy hứng thú đối với mấy chuyện này, nàng có tâm sự khác.
Châu Nhị nhỏ hơn Tú Duyên hai tuổi. Hơn nữa, cũng đã trưởng thành. Hôn sự của Tú Duyên chậm chạp chưa được định ra, Châu Nhị sinh lòng cảnh giác. Trước đó vài ngày đã nhờ người đưa thư cho cha mẹ mình, khéo léo nói ra chuyện này.
Cũng không biết cha mẹ mình có thể hiểu được không?
Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Châu Nhị cũng có chút phiền não.
Giờ phút này trong lòng Dương thị cũng có chút phiền não.
Không ngờ phu nhân thật sự đã sinh con trai.
Nghe nói lúc phu nhân sinh còn gọi Hầu gia đến phòng sinh. . . . . . . . . Một nữ nhân yểu điệu không biết nặng nhẹ như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác đều lọt vào mắt Hầu gia?
Dương thị càng nghĩ chỉ càng cảm thấy có khí tức ở ngực, hết sức khó thở, hít thở sâu vài cái, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Mình càng chờ đợi, đứa bé ấy càng ngày càng lớn, tình cảm của Hầu gia đối với đứa trẻ càng ngày càng sâu.
Cơ hội của mình cũng càng ngày càng ít!
Sắc mặt của Dương thị không khỏi trở nên buồn rầu ảm đạm.
Ngày hôm sau, Tống ma ma phụng mệnh đưa trứng gà đỏ cho bạn bè, người thân, họ hàng. Từ Lệnh Nghi đang ngồi trên giường thương lượng với Thập Nhất Nương về việc đặt tên cho con: “Lúc trước cũng đã chuẩn bị một ít rồi. Tên con gái thì nhiều hơn, tên con trai thì ít hơn. Hôm qua ta vừa xem lại một chút. Nàng xem lấy tên nào thì hay?”
Từ Lệnh Nghi đưa cho nàng một tờ giấy trắng, trên đó viết “Thành, Cẩn, Khiêm.”
“Lương. . . . . . . .”
Viết đến mười mấy chữ. Hắn còn ở bên cạnh giải thích “Thành, làm người trung hậu thành thật. Cẩn, cẩn thân tiết dụng (thắt lưng buộc bụng) nuôi dưỡng cha mẹ. Khiêm, người quân tử vượt qua núi cao sông lớn. Lương, thông cảm bao dung cho mọi người. . . . . . . .”
Sau đó nói, “Ta cảm thấy, Khiêm, là một chữ hay có ý nghĩa. Lấy khiêm tốn ôn hòa mà hành sự, người có tài có thể tiếp nhận được lời khuyên bảo, tấm lòng rộng lớn như núi sông. . . . . . . . .”
Nhưng cũng có thể giải thích là chính sách khiêm tốn vì quốc quân (vì đất nước, vì vua), mới có thể tăng uy tứ hải, mới có thể khiến các nước khác quy thuận thuần phục.
Thập Nhất Nương cười nói: “Hay là chọn Cẩn đi! Trăm điều thiện thì hiếu làm đầu. Hy vọng con sau này sẽ là một đứa bé hiếu thuận.”
Từ Lệnh Nghi lập tức hiểu được.
Hắn hơi không được tự nhiên.
Thập Nhất Nương nắm bàn tay hắn: “Thiếp hy vọng, con có thể lớn lên bên thiếp. Sau này, cũng có thể hầu hạ dưới gối.” Giọng nói hết sức thành thật.
Từ Lệnh Nghi cầm ngược lại tay Thập Nhất Nương, một hồi lâu cũng không nói gì.
Bé con ngủ bên cạnh Thập Nhất Nương bỗng khóc lớn lên.
Thập Nhất Nương luống cuống tay chân bế bé: “Từ hôm qua đến giờ, chưa ăn gì cả?”
Nghe thấy tiếng khóc, Vạn ma ma đã chạy vào.
“Nô tỳ tới, nô tỳ tới đây!” Vạn ma ma cười khanh khách bế lấy bé, “Sợ là đã đói bụng, nô tỳ bế đưa cho vú nuôi cho bú nhé.”
Thập Nhất Nương lại nói: “Ngươi để cho vú nuôi vào đi!”
Rốt cuộc là vì sao mà khóc, nàng nhìn thấy, trong lòng cũng an tâm hơn.
Vừa nói, lại vừa nhẹ nhàng dỗ thằng bé.
Vạn ma ma vội đi gọi vú nuôi.
Từ Lệnh Nghi cao giọng gọi Lâm Ba: “Phủ bên kia còn chưa có động tĩnh gì sao?”