Trong lòng Thập Nhất Nương khẽ “lộp bộp” rơi xuống, Hổ Phách sốt ruột hỏi: “Đó là chuyện tốt hay không tốt?” “Không có chuyện gì. Không có chuyện gì!” Bà đỡ cười nói, “Là muốn sinh sớm thôi!”
Thập Nhất Nương lại cảm thấy giọng nói của bà đỡ có phần gượng ép, đang muốn hỏi cẩn thận lại, thì thấy một bà đỡ nữa bước vội tới: “Nước ối vỡ?”
Sắc mặt bình thường, giống như đang hỏi đã ăn cơm chưa vậy.
Vạn ma ma cũng đi tới.
Bà đỡ kia nháy mắt ra hiệu cho hai người đó, cười nói: “Sắp sinh. Sắp sinh rồi!”
Thập Nhất Nương nhìn thấy Vạn ma ma cùng bà đỡ phía sau như vậy thì khẽ ngẩn người, sắc mặt nàng trầm mặc xuống.
Trong nội tâm nàng càng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Bà đỡ kia nói: “Phu nhân hãy nhẫn nhịn, rất nhanh sẽ sinh xong.” Vừa nói, xoay người thương lượng cùng Vạn ma ma, “Ma ma xem, có cần phải mới hai vị trong cung tới và đun thêm chút nước nóng?”, Vạn ma ma vội nói: “Đó là tất nhiên.” Rồi phân phó tiểu nha hoàn đi nấu nước, xoay người gọi hai bà đỡ trong cung vào.
Hai bà đỡ do Thái phu nhân mời nói chuyện với hai bà đỡ trong cung mấy câu, lúc này bà đỡ trong cung mới tiến đến kiểm tra cho Thập Nhất Nương một chút.
Sắc mặt của bà đỡ kia có chút ngưng trọng, đi tới chỗ ba bà đỡ khác, nhỏ giọng nói với Vạn ma ma hai câu.
Giờ phút này trong lòng Thập Nhất Nương đã khẳng định là có chuyện không ổn, nhưng lại đều không nghe rõ mấy người bọn họ đang nói cái gì, phân phó Hổ Phách: “Mời Vạn ma ma lại đây nói chuyện.”
Hổ Phách cũng cảm thấy có điều khác thường, lập tức đứng dậy đi gọi Vạn ma ma.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương muốn dùng giọng nói tỉnh táo lạnh lùng nhưng cũng có lý trí để nói chuyện, ai ngờ âm thanh vừa nói ra lại không thể nào che dấu được sự run rẩy.
Vạn ma ma cười nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . . . . . . .” Nếu quả thật không có chuyện gì, Vạn ma ma nhất định sẽ chạy ra nói cho Thái phu nhân biết mình sắp sinh, tại sao lại giống như bây giờ, vẻ mặt lo ngại thấp thỏm đi rỉ tai người khác.
Trong lòng Thập Nhất Nương lạnh lẽo: “Vạn ma ma, ta muốn nghe lời nói thật. Ngươi không nói, đợt lát nữa ta cũng sẽ biết. Ngươi nói cho ta biết, ít nhất ta cũng biết lát nữa nên làm cái gì.”
Sống chết trước mắt, chỉ có tự mình mới có thể cứu bản thân mình.
Vạn ma ma suy nghĩ một chút, nhưng cũng không phải không thừa nhận lời nói của Thập Nhất Nương có lý.
Vạn ma ma thấp giọng nói: “Phu nhân, thật ra không có gì, chỉ là nước ối vỡ hơi sớm, có thể đến lúc sinh phu nhân sẽ phải chịu thêm chút đau khổ.”
Chịu đau khổ? Sinh con, như thế nào mới gọi là chịu đau khổ?
Thập Nhất Nương trầm giọng nói: “Có phải là khó sinh hay không?”
Vẻ mặt Vạn ma ma có chút ngượng ngùng: “Cũng không hẳn là như vậy. Nếu như sinh sớm, nước ối vỡ sớm, hay vỡ muộn một chút, cũng không có gì đáng ngại.”
Nhưng nếu như sinh muộn thì sao?
Thập Nhất Nương nhắm hai mắt lại, cảm giác ướt nhẹp ở phía dưới lại càng rõ ràng hơn.
Lúc các nàng nói chuyện, mấy bà đỡ đều vểnh lỗ tai lên lắng nghe, thấy nàng không khóc không làm khó, vẻ mặt trấn định, cũng không khỏi hai mắt nhìn nhau, khóe miệng của một bà đỡ trong đó khẽ mấp máy, muốn nói lại thôi.
Thời gian trôi qua từng phút một, Thập Nhất Nương đau đến chết lặng. Thậm chí nàng còn không cảm giác được tình trạng dưới hạ thân của mình.
Sắc mặt mấy bà đỡ càng lúc càng khó coi.
Hổ Phách đứng ở bên giường, sắc mặt tái nhợt.
Lảo đảo muốn ngã.
Trong sự nhận thức có hạn của Thập Nhất Nương, nàng biết trẻ con có thể sống được trong cơ thể của người mẹ, đó là dựa vào nước ối. Nếu như không có nước ối. . . . . . . . . . .
Nàng hỏi bà đỡ: “Còn chưa có dấu hiệu sắp sinh sao?”
Mấy bà đỡ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Phu nhân đừng nóng vội, sắp rồi.” Sắp! Vẫn chưa có dấu hiệu sinh nào, nước mắt của Thập Nhất Nương rơi như mưa.
Không phải mình sẽ chết chứ?
Giống như kiếp trước, trị bệnh bằng hóa chất, khiến cho đầu óc của Thập Nhất Nương hiện lên rõ nét trải nghiệm tử vong.
Thống khổ lúc trước, chẳng lẽ lại bị lặp lại lần nữa?
Mình xuyên qua thân thể của một người khác. Ở trong không gian xa lạ này, mình lại được trải nghiệm sự mừng vui, bi lụy, ly hợp của thế gian một lần nữa. Vinh nhục được mất?
Trong lúc nhất thời, Thập Nhất Nương giống như trở lại lúc còn bé.
Bóng dáng đứng trong đại sảnh, quần áo màu hổ phách(*). Váy khiêu vũ bằng tơ lụa, đàn ông khe khẽ nói nhỏ, phụ nữ che miệng cười. . . . . . . . Nàng mặc áo quần xa- tanh trắng, thân ảnh nho nhỏ đi từ bên này sang bên kia đại sảnh, lại đi từ bên kia sang bên này, không có ai nhìn nàng lấy một cái.
(*)màu nâu đỏ
Giống như khách qua đường.
Phải, nàng là khách qua đường.
Không có người yêu, không có gia đình, không có con cái. . . . . . . . Cả thế gian chỉ có mình nàng. Như nước chảy, cái gì cũng không còn lưu lại! (Editor: Đoạn này buồn quá L )
Thoáng nghĩ ngợi, tay nàng chạm phải cái bụng đang nhô cao.
Không, không, không. Cả cuộc đời này, mình còn có đứa bé này.
Mình có thể chết đi, nhưng không thể để cho bé con đã từ từ lớn dần lên trong bụng chết cùng với mình được.
“Hầu gia đâu?” Thập Nhất Nương nghe thấy giọng mình nghẹn ngào hỏi Vạn ma ma, “Ta muốn gặp Hầu gia!”
Trong số những người mà nàng quen biết, chỉ có hắn, mới có thể bảo vệ được bé con không bị tổn thương!
Mọi người trong phòng đều biểu hiện ra vẻ quẫn bách.
Phòng sinh là nơi dơ bẩn nhất. Nam nhân đi vào, sẽ có thể gặp phải vận rủi.
“Phu nhân,” Vạn ma ma kiên trì nói, “Hầu gia đang ở trong thư phòng. Phu nhân có chuyện gì, nô tỳ đi truyền giúp một tiếng cho phu nhân là được rồi.”
“Ta muốn gặp!” Thập Nhất Nương luôn luôn ôn hòa, lúc này tỏ thái độ rất kiên quyết, “Ngươi đi nói với Hầu gia là ta muốn gặp chàng!”
Vạn ma ma đứng ở một bên, trái cũng không đi, phải cũng không đi, nhìn về phía Hổ Phách như muốn cầu cứu.
Hổ Phách nhìn khuôn mặt Thập Nhất Nương, cắn răng nói: “Phu nhân. Nô tỳ đi mời Hầu gia tới!”
Vạn ma ma khẩn trương.
Bà tức* trẻ tuổi, cái gì cũng không hiểu. Hầu gia chính là chủ nhân của phủ này, nếu như Hầu gia xảy ra chuyện gì, cuộc sống ngày lành tháng tốt ở trong phủ cũng sẽ chấm dứt.
(*)Phụ nữ mới lập gia đình.
Sao có thể nghe phu nhân hồ nháo được!
“Quản Thanh gia!” Vạn ma ma kêu một tiếng, vừa định nhắc nhở một câu, Hổ Phách đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng sinh.
Vạn ma ma dậm chân đuổi theo.
Sinh con lại cần thời gian lâu như vậy sao?
Từ Lệnh Nghi nhìn tập giấy Tuyên Thành trên thư án, không khỏi thầm nói trong lòng.
Đều đã trôi qua một ngày rưỡi rồi, không biết còn phải đợi bao lâu nữa?
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một lát, buông bút lông Trám Liễu Mặc Kế trong tay xuống, phân phó tiểu nha hoàn: “Đi xem phu nhân bên kia thế nào rồi?”
Tiểu nha hoàn đáp lời “Vâng”. Mành cửa vừa bị nhấc lên, Hổ Phách đã vội vã bước vào: “Hầu gia, người mau đi xem một chút! Phu nhân, phu nhân, phu nhân. . . . . .” Nước mắt đã không ngăn được mà rơi xuống.
Tâm Từ Lệnh Nghi run lên.
Nhìn thấy Đỗ ma ma đi theo vào, “Hầu gia, người đừng nóng vội.” Mắt Đỗ ma ma liếc Hổ Phách một cái, hàm ý nói, “Các nàng vẫn trẻ tuổi, không hiểu chuyện. Để nô tỳ đến xem một lát!”
Hổ Phách nhìn thấy rõ ràng. Trong lòng nàng cũng hiểu, nếu như Từ Lệnh Nghi đi đến phòng sinh, nếu như cuối cùng Thập Nhất Nương có bất trắc gì, nàng chỉ là bà tức trong Từ phủ, không còn là thị tỳ của Thập Nhất Nương nữa, người của Từ gia muốn xử trí nàng như thế nào cũng được.
Nhưng nhớ tới khuôn mặt đầy nước mắt của Thập Nhất Nương.
Nàng không còn lo lắng gì đến những thứ này nữa, liền lập tức bật ra lời phản bác: “Không phải vậy, Hầu gia, là phu nhân muốn gặp người. . . . . . . . . .”
Lời của Hổ Phách còn chưa nói hết, Từ Lệnh Nghi đã bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Đỗ ma ma thở dài nhìn Hổ Phách.
Hổ Phách cảm thấy vui mừng trong lòng, vừa lau nước mắt, vừa chạy theo sau.
Thập Nhất Nương cảm thấy cái chăn che phía dưới của mình càng lúc càng thấp. Lòng của nàng cũng dần chùng xuống.
Tình huống có phải càng lúc càng tệ hại hay không?
Nàng không sợ đối mặt với vận rủi, nhwung nàng sợ đối mặt với vận rủi mà mình không biết gì cả, chỉ có thể bị động tiếp nhận!
Vì sao Từ Lệnh Nghi vẫn chưa tới?
Vì Hổ Phách không có cách nào truyền lời đến? Hay là Từ Lệnh Nghi do dự muốn gặp nàng hay không? . . . . . . . . . ?
Ý nghĩ quanh quẩn ở trong đầu, vừa nghe thấy tiếng mành cửa được nhấc lên, khuôn mặt trầm như nước của Từ Lệnh Nghi bước thẳng đi vào.
“Từ Lệnh Nghi!” Thập Nhất Nương kêu tên hắn.
Từ Lệnh Nghi từng nhìn thấy bộ dạng cười nói tự nhiên của nàng, nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo ẩn nhẫn của nàng, nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ thất vọng, nhưng chưa từng nhìn thấy bộ dạng như bây giờ của nàng. Mắt hạnh đầy nước mắt nhìn hắn, tràn đầy mong đợi và cấp bách.
Trong lòng hắn hơi chững lại, ánh mắt sắc bén nhìn mấy bà đỡ: “Có chuyện gì xảy ra?” Giọng nói không còn sự uy nghiêm của ngày thường, mà mơ hồ mang theo vài phần lúng túng.
Từ Lệnh Nghi khẽ sửng sốt.
Cục diện tình huống hung hiểm hơn thế này mình cũng đã gặp qua, còn có cái gì mà phải bối rối!
Từ Lệnh Nghi không kịp xử lý mấy ý nghĩ của mình. Hắn nhìn thấy mấy bà đỡ đều đang cúi đầu xuống, Bành y bà kia lui về phía sau mấy bước.
Đầu ngón tay hắn rét run. Bên tai hắn truyền đến giọng nói yếu ớt của Thập Nhất Nương: “Hầu gia, thiếp có thể bị khó sinh.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý là tình huống không ổn, nhưng lúc nghe thấy lời này được nói ra từ miệng Thập Nhất Nương, trong đầu Từ Lệnh Nghi “Ầm” một cái, chốc lát sau mới hồi phục thần trí.
“Khó sinh?” Cả người hắn lại lộ ra mấy phần cao ngất, ánh mắt nhìn về phía mấy bà đỡ có phần rét lạnh, “Cái gì gọi là, có thể khó sinh?”
Không khí lạnh lẽo, giống như hàn khí thấu xương phóng mạnh về phía các bà đỡ, giống như chỉ cần ánh mắt rét lạnh thấu xương kia nhìn vào, cũng có thể băm các bà đỡ thành từng mảnh nhỏ.
Mấy bà tử co lại thành một đoàn, nơm nớp lo sợ, ngay cả hô hấp cũng không dám nuốt xuống cổ họng.
Gân xanh trên thái dương Từ Lệnh Nghi nổi hẳn lên, đáy mắt hắn hiện lên một đạo lệ khí.
Bành y bà vẫn cẩn thận quan sát thấy sắc mặt của Từ Lệnh Nghi như thế kia, trong lòng run sợ. Thấy khóe miệng Từ Lệnh Nghi mấp máy, giống như đang muốn nói gì đó, không kịp suy nghĩ nhiều, “Bùm ” một tiếng, quỳ xuống đất. “Hầu.. Hầu gia, nước ối vỡ sớm. Đứa bé, đứa bé còn chưa có động tĩnh.” Bành y bà dập đầu lắp ba lắp bắp nói, “Nếu như, nếu như vẫn chưa sinh, phu nhân sẽ nguy.. nguy hiểm. . . . . . .” vừa nói, vừa hướng về phía Từ Lệnh Nghi dập đầu.
Khóe mắt của Từ Lệnh Nghi cũng không động: “Nếu như có thể sinh?” giọng nói rất tỉnh táo.
Chỉ cần đừng phát giận loạn là tốt rồi!
Bành y bà âm thầm thở ra, vội nói: “Nếu như có thể sinh, tất nhiên sẽ là mẫu tử bình an.”
“Vậy các ngươi hãy mau nghĩ cách giúp cho phu nhân sinh đi.” Không đợi Bành y bà nói xong, Từ Lệnh Nghi âm trầm nói, “Các ngươi không phải là y bà, bà đỡ sao? Nếu như ngay cả điều này cũng không biết, vậy còn làm y bà, bà đỡ làm gì?”
Giọng nói tuy bình thường, thậm chí còn có chút khô khan, nhưng rơi vào trong tai mấy bà tử, lại giống như rơi vào trong hầm băng, toàn thân rét run.
Bành y bà cắn răng một cái, sau đó kéo một bà đỡ: “Hầu gia. Nô thẩm là y bà, có tiểu nhân làm chứng, cũng không đỡ đẻ.”
Bà đỡ kia vừa nghe xong, cả người giống như bị rút gân mềm nhũn xuống: “Hầu gia. . . . . Hầu gia. . . . . . .”
Từ Lệnh Nghi cười lạnh đi tới: “Ngươi có biện pháp gì không?”
“Nô tỳ, nô tỳ. . . . . . . .” Bà đỡ nằm trên mặt đất, run rẩy.
Từ Lệnh Nghi cái gì cũng chưa nói, đá bà đỡ một cái.
Bà đỡ kia che ngực, cũng không kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch ngồi phịch trên mặt đất.