Edit: Khuê loạn Beta: Hạ Lúc Từ Tự Cần và Từ Tự Kiệm đến Lạc Diệp Sơn, Từ Từ Dụ đang học.
Nhìn thấy hai người đến, Từ Tự Dụ vui mừng đi ra đón.
Từ Tự Cần nhìn thấy đống sách trên thư án, bút đặt trên nghiên mực, trong lòng có chút tư vị khó nói.
Kể từ khi Từ Tự Dụ đến Lạc Diệp Sơn, mình đã tới thăm nhiều lần. Mỗi lần mình tới, Từ Tự Dụ không phải là học bài thì lại là đọc sách. Bọn họ cứ năm ngày thì nghỉ ngơi một chút, mười ngày thì nghỉ rồi vui chơi lớn một ngày, so với bọn họ thì vất vả hơn rất nhiều. Nhưng cũng khiến cho người ta kiên định từ từ hướng đến mục tiêu của mình. Mà mình thì, so với đệ đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ này đã có khoảng cách càng lúc càng lớn rồi!
Từ Tự Cần không nhịn được nói: “Nhị đệ, Khương tiên sinh thu nhận học trò thì có điều kiện gì?”
Từ Tự Dụ suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là không có điều kiện gì, học trò chỉ cần có thể làm đủ bài tập theo yêu cầu, làm việc theo quy củ của thư viện là được rồi.” Nói xong, lại cảm thấy không đúng, “Nếu như không làm đủ bài tập, Khương tiên sinh sẽ cho làm ít đi.” Nói như vậy cũng cảm thấy không đúng. “Nếu thiếu bài tập thì Khương tiên sinh sẽ viết tên của học trò đó vào danh sách.” Từ Tự Dụ nghĩ đến dụng ý mà Từ Tự Cần hỏi mình, nhẹ giọng nói “Đại ca cũng muốn đến Cẩn Tập thư viện học sao?”
Từ Tự Cần gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đệ cứ tiến bộ như vậy, mà ta thì cứ bình bình, thật sự không xứng đáng làm huynh trưởng.”
Từ Tự Kiệm nghe xong vội nói: “Đại ca đối với bọn đệ rất tốt, luôn chiếu cố bọn đệ. Sao lại không xứng làm huynh trưởng được?” Sau đó nói với Từ Tự Dụ “Nhị ca, hay là chúng ta cùng đến Cẩn Tập thư viện học đi. Nói không chừng, chúng ta cũng có thể thi đỗ tú tài, đậu cử nhân đấy!”
“Cũng làm rạng rỡ tổ tiên.” Từ Tự Dụ khẽ gật đầu. “Đại ca và Tam đệ nguyện ý đi, đệ cũng có thêm người làm bạn, không gì tốt hơn. Có điều, chuyện này nên là cần phải bí mật hỏi Tam bá phụ trước cho thỏa đáng!”
Từ Tự Cần gật đầu, chỉ cảm thấy ngồi ở chỗ này cũng bỏ lỡ cơ hội tốt, mượn bút mực của Từ Tự Dụ viết phong thư về cho Tam gia, trở về phủ sai người đưa đi Liễu Dương.
Thập Nhất Nương ở bên này đón tiếp Chu phu nhân.
“Nếu ta không nhớ lầm, cuối tháng sau sẽ cử hành lễ giải trừ tang phục đi?”
Thập Nhất Nương phân phó tiểu nha hoàn đem mấy phần thưởng trong cung giả bộ mang ra ngoài một chút, nói: “Trung tuần tháng sau là làm lễ giải trừ tang phục.”
Chu phu nhân mỉm cười, bưng chung trà thấp giọng nói: “Ta cũng biết vậy. Ta tới sớm một chút. Nhưng mà mẫu thân của Vương Trạch từ sau lần bị nhiễm phong hàn năm ngoái, vẫn luôn bị bệnh, liền nói đến cập kê. . . . . . .
Thập Nhất Nương lập tức hiểu được.
Mặc dù tháng sau mời giải trừ tang phục Đại thái thái, nhưng Dư Hàng cách Yên Kinh xa xôi ngàn dặm, đưa gả cũng phải mất hơn một tháng. Nếu không bàn bạc sớm một chút, hôn sự nhanh nhất cũng phải là đến mùa hè hoặc mùa thu sang năm.
“Mẫu thân của Vương công tử bị bệnh rất nghiêm trọng sao?”
Vương Trạch so với Thập Nhị Nương thì lớn hơn năm tuổi, năm nay cũng đã mười chín tuổi, đối với con trai như thế thì cũng coi như lớn tuổi. Nếu như lại phải để tang thì lại chậm thêm hai năm. . . . . . . . Hơn nữa đến lúc đó còn phải cử hành Ngu tế, Đại Tường tế, đến lúc đó thân quyến trong nhà cũng sẽ tới Trúc Hương, Vương gia lại là đại tộc, nếu trong nhà không có người chủ trì việc bếp núc nội trợ, chẳng phải là sẽ bị lộn xộn sao.
“Chính là vẫn không thấy khá hơn!” Sắc mặt của Chu phu nhân buồn rầu. “Ta cũng gấp. Mấy năm nay làm việc vất vả!”
Lúc này Vương gia cần nhất là người, những chuyện ước định ban đầu kia cũng có chút không cần thiết.
“Chu tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ sai người đưa thư sang Dư Hàng.”
Chuyện này dù sao nói cũng có chút thất lễ.
Chu phu nhân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đi đến chỗ Thái phu nhân hành lễ, nói chuyện phiếm mấy câu rồi đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương sai Tống ma ma cầm chút thuốc bổ đến thăm mẫu thân Vương Trạch, sau đó viết hai phong thư. Một phong thư cho La Căn Thanh, nói đến chuyện Thập Nhị Nương, một phong thư cho La Đại phu nhân, để cho nàng khỏi đến mức nước đến chân mới nhảy, nghĩ cách dạy cho Thập Nhị Nương một số cách giải quyết chuyện quản gia. Nàng lại bảo Trúc Hương chuẩn bị một ngàn lượng ngân phiếu: “Đến lúc đó cho Thập Nhị Nương làm quà cưới. Số tiền này dù ít dù nhiều cũng có thể dùng được mấy năm.”
Trúc Hương cười vâng dạ, đúng lúc lui xuống chuẩn bị thì Dương thị tới.
“Hôm nay đi chúc mừng hôn lễ, nhìn thấy kim như ý nở đẹp liền cắt hai cành mang tới đây.” Trong tay Dương thị cầm lấy vải đỏ, cùng đóa hoa cúc màu vàng, phối màu hết sức diễm lệ, vẫn phù hợp với tính cách không thích ăn mặc diễm lệ của Thập Nhất Nương, có thể nhìn ra được, là rất tốn tâm tư. “Vừa lúc để phu nhân bày ở mấy trên kháng thưởng thức.”
Thập Nhất Nương sai Thu Vũ bỏ túi thêu hoa sen đỏ vào giữa hộp thêu ở phía đông: “Trên bệ cửa sổ của ta còn đang bày hai chậu sen đá.” Sau đó sai tiểu nha hoàn bưng ghế con cho Dương thị ngồi.
Dương thị cười ngồi xuống, hỏi đến chuyện trong cửa hàng thêu: “Thời gian trước ngày đêm vội vàng làm tã lót cho tiểu thiếu gia, cũng không có hỏi nhiều. Qua Trung thu lại có lễ Trùng Dương, cũng không biết là cửa hàng bây giờ làm ăn thế nào rồi?”
Hiện tại cửa hàng thêu của Thập Nhất Nương đã bao hết đồ thêu của phủ Nội Vụ, không chỉ có thế, danh tiếng còn vang dội. Nói đồ thêu ở cửa hàng của nàng rất tốt, chỉ cần phóng ra ngoài, người mới vào kinh cũng muốn đến cửa hàng của nàng đặt đồ thêu, ngay cả tiền bạc ghi trong sổ sách cũng khá. Mùa thu thêm mười thêu nương, đến mùa hạ lại thêm mười hai thêu nương nữa. Giản sư phó tới đây thương lượng cùng với nàng, muốn thêm mười lăm người nữa. Cứ tính như vậy, còn có những bà tử của Vĩnh Bình Hầu phủ nữa. Tính ra, Hỉ phô của bọn họ có đến năm mươi mấy thêu nương. Lúc tính toán sổ sách giữa năm, buôn bán lãi lời hai ngàn lượng bạc, khiến Cam Thái phu nhân giật mình, kêu la muốn thu hồi lại cửa hàng bên cạnh để làm cửa hàng thêu.
Giản sư phó lại muốn tìm chỗ nào bán nhà cách cửa hàng Hỉ phô không xa, cũng muốn đưa những thêu nương từ Giang Nam tới. Cứ như vậy, sẽ phải bỏ thêm tiền ra. Thập Nhất Nương cùng Cam Thái phu nhân đều hiểu ý nhau, mỗi người chi ra năm trăm lượng bạc. Giản sư phó đang bận rộn cùng người môi giới đi tìm tòa nhà.
“Ta cũng nhiều lúc không tới,” Thập Nhất Nương cười nói “Đều là Giản sư phó quản lý. Nghe giọng điều, thì cửa hàng làm ăn cũng không tệ lắm.”
Dương thị lấy mấy mẫu thêu hoa ra: “Đây là trong lúc rảnh rỗi nô tỳ vẽ ra, phu nhân nhìn xem, dùng có hợp không?”
Một bộ mãn trì kiều, một bộ hỉ tương phùng, một bộ hoa cẩm chướng, đều rất vui mừng.
Thập Nhất Nương cười thu lại. Từ Lệnh Nghi trở lại.
Dương thị vội đứng lên hành lễ.
Từ Lệnh Nghi gật đầu. Thấy trên bàn bày biện đồ thêu, nói: “Không phải đã nói là thời gian này không cầm kim thêu rồi hay sao? Sao bây giờ lại bắt đầu làm thêu thùa rồi?”
“Cũng chỉ là ít hoa văn mà thôi.” Thập Nhất Nương tiến lên nhận lấy quan phục của Từ Lệnh Nghi rồi đưa cho tiểu nha hoàn một bên, sai tiểu nha hoàn bưng súp đậu ướp lạnh mang vào. Muốn hỏi hắn một chút xem Hoàng hậu nương nương gọi hắn vào là có việc gì, thấy Dương thị khiêm nhường giúp đỡ tiểu nha hoàn bưng nước vào, lại đem những lời định nói nuốt xuống.
Từ Lệnh Nghi đi tịnh phòng rửa mặt, thay y phục trong nhà rồi đi ra ngoài. Ngồi trên kháng gần cửa sổ trúc, uống một hớp súp đậu trên tay tiểu nha hoàn, lại chủ động nói: “Nàng đoán thử xem, Hoàng hậu nương nương gọi ta tiến cung là có chuyện gì?”
Thập Nhất Nương nhìn Dương thị một cái, không có lên tiếng.
Lúc này Từ Lệnh Nghi mới cảm thấy sự khác thường, hắn nhìn Dương thị một cái, nói: “Các ngươi đều lui xuống đi!”
Bọn nha hoàn nghe Hầu gia nhắc tới Hoàng hậu nương nương, nghĩ chắc hẳn là có chuyện quan trọng, vội khom gối đáp “Vâng”, nối đuôi nhau rời khỏi nội thất.
Dương thị mấp máy miệng, cũng nối đuôi lui xuống.
Thập Nhất Nương lúc này mới cười nói: “Hoàng hậu nương nương có điều gì phân phó ạ?”
Từ Lệnh Nghi nhìn nàng, cười ha ha nói: “Bảo ta tiến cung, đặc biệt lĩnh hai bà đỡ và một y bà về.”
Là Bành y bà mà lần trước nói đến sao?
Thập Nhất Nương nghe xong vội nói: “Người đã vào phủ chưa ạ?”
Từ Lệnh Nghi nói: “Các bà ấy còn phải đến phủ Nội Vụ lĩnh thẻ bài tử, một lát nữa hẳn là sẽ đến.”
Thập Nhất Nương kêu Tống ma ma vào, sai Tống ma ma an bài người đến đông sương phòng ở tĩnh viện: “. . . . . . . Ăn ở thì dựa theo Đỗ ma ma bên cạnh Thái phu nhân.”
Tống ma ma nghe nói là Hoàng hậu nương nương thưởng người, lông mày nhướn lên. Ra cửa thấy Dương thị đang đứng ở đó nói chuyện với hai nha hoàn Tú Liên và Thánh Mai, chớp mắt một cái, tiến lên cười nói chào hỏi: “Hoàng hậu nương nương thưởng hai bà đỡ, một y bà vào phủ hầu hạ phu nhân, ở chỗ ta đang thiếu người quét dọn phòng. . . . . . . .”
Dương thị hơi ngẩn ra, vội cười nói: “Nếu ma ma không chê, vậy thì ta cũng giúp đỡ một chút!”
Tống ma ma cười nói: “Nô tỳ đang muốn mượn người của Dương di nương đây ạ.” Sau đó phân phó Tú Liên, “Ngươi đi gọi Đông Hồng trong phòng Văn di nương, cùng hai thêu nương trong phòng Kiều di nương tới đây. Người trong cung không thể giống như người bình thường, tiểu nha hoàn động tay động chân làm việc không khiến người ta yên lòng. Không thể không mượn mấy người biết làm việc trong phòng các di nương được.”
Tú Liên nghĩ đến mình cũng là tiểu nha hoàn mới vào phủ, đỏ mặt khom gối đáp “Vâng”, bước nhanh đi đến đông tiểu viện.
Tống ma ma cười híp mắt nhìn Dương thị: “Dương di nương, chúng ta cùng đi đông sương phòng ở tĩnh viện thôi.”
Dương thị hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Cái gì mà tiểu nha hoàn làm việc không khiến người ta yên tâm, muốn nha hoàn thiếp thân đi làm việc, rõ ràng là muốn các di nương cúi thấp đầu trước ân sủng của Hoàng hậu nương nương dành cho phu nhân thì có.
Nhưng trên mặt Dương thị một chút tơ vân cũng không hiện ra, mỉm cười nắm lấy cánh tay Tống ma ma: “Phu nhân nhà chúng ta thật đúng là được Hoàng hậu nương nương sủng ái, không chỉ ban thưởng người đến hầu hạ, còn có bà đỡ, y bà, mọi chuyện đều nghĩ cho phu nhân.”
Lúc cần thấp giọng thì thấp giọng, lúc cần cao giọng phải cao giọng, vẻ mặt Tống ma ma đắc ý: “Đó là điều dĩ nhiên. Không chỉ có thế, Hoàng hậu nương nương còn nói, đợi đến lúc sinh, nhờ các đại nhân tìm bà vú trong phủ, dù là chỗ nào, cũng bảo phi tần hoàng cung, các hoàng tử cũng chuẩn bị bà vú. . . . . . . . . .”
Dương thị nghe xong thì mỉm cười, nhưng đầu óc rất nhanh đã quay vòng vòng.
Thái phu nhân bên kia nghe thấy, tự mình đến gặp ba người trong cung đưa tới.
Hai bà đỡ mập mạp, nhìn qua rất có kinh nghiệm chuyên môn. Y bà họ Bành, mặt vừa to vừa dài như chiếc tất giày, người vừa đen lại vừa gầy, lại mặc áo màu tím cà, giống người nông thôn.
Thái phu nhân lén dặn dò Thập Nhất Nương: “Họ Bành kia hoặc là vận khí cực kỳ tốt, hoặc là rất có bản lãnh. Mặc kệ là hạng người nào, có thể tới phủ chúng ta chính là có duyên phận, con cần phải kính trọng một chút.”
Trên thực tế, Thái phu nhân cũng đã tìm hai bà đỡ cho Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cười nói: “Nương yên tâm. Nếu là do Hoàng hậu nương nương thưởng, con cũng sẽ phân phó nha hoàn, bà tử đối đãi lễ độ khách khí.”
Thái phu nhân gật đầu: “Ta thấy, phòng sinh nằm ở nhĩ phòng (phòng nhỏ bên cạnh) cũng được.”
Thời cổ đại cho rằng chuyện sinh nở là chuyện dơ bẩn, nhà có điều kiện họ đều có một phòng chuyên dụng.
Từ Lệnh Nghi nghĩ đến chuyện Thập Nhất Nương luôn xem trọng chuyện này, biết chuyện rồi hỏi: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Thập Nhất Nương cảm thấy nhĩ phòng có chút đơn sơ, có điều, bố trí cũng không tệ: “Nương là người có kinh nghiệm,nghe nương chắc không sai đâu ạ.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu. Hôm sau lại phát hiện Thập Nhất Nương mở khố phòng lấy đồ bố trí bày biện trong nhĩ phòng, khẽ ngẩn người, sau đó không nhịn được nở nụ cười.