Thứ Nữ Công Lược

Chương 453: Chấp niệm (Hạ)

Trước Sau

break
Edit: Khuê loạn Beta: Hạ

“Tần di nương nói. Truân ca chết? Tứ phu nhân đẻ non?” Thái phu nhân nhìn Đỗ ma ma một cái.

Đỗ ma ma mỉm cười đứng ở một bên, khóe mắt lông mày cũng không động đậy.

Liên Kiều đứng ở một bên cứng nhắc gật đầu, nhưng ánh mắt lại liếc về hướng Thập Nhất Nương đang cụp mắt: “Di nương, đúng là nói như vậy ạ.”

“Xem ra, Tần di nương thật là hồ đồ.” Thái phu nhân thở dài, cho Liên Kiều lui xuống, hỏi Đỗ ma ma “Dụ ca bây giờ đang ở đâu?” Buổi trưa hôm qua Từ Tự Dụ vừa từ Nhạc An trở về, vừa vấn an trưởng bối xong đã phải đi Lạc Diệp Sơn, xế chiều hôm nay mới từ Lạc Diệp Sơn trở về, Thái phu nhân đã bảo Liên Kiều tới hỏi.

Đỗ ma ma cười nói: “Hầu gia đang nói chuyện cùng Nhị thiếu gia trong thư phòng.” Thái phu nhân gật đầu, hướng về phía Thập Nhất Nương vẫn đang trầm mặc nói: “Cha con hiếm khi mới gặp mặt. Xem ra tạm thời một lúc sẽ không nói chuyện xong, chúng ta cũng không đợi nữa.” Nói xong, phân phó tiểu nha hoàn bày cơm.

Thập Nhất Nương vâng theo, cùng Thái phu nhân đi đông sảo phòng ăn qua loa một chút, sau đó dẫn Từ Tự Giới về viện của mình.

Dọc đường đi, Từ Tự Giới thỉnh thoảng đánh giá thần sắc của Thập Nhất Nương thật cẩn thận.

Thập Nhất Nương cười hỏi bé: “Sao vậy?”

Từ Tự Giới do dự một hồi lâu mới nói: “Mẫu thân, người không vui sao?” Thập Nhất Nương có chút bất ngờ.

Từ Tự Giới thấy nàng trầm mặc, lại càng khẳng định là mình đã đoán đúng, vội nói: “Mẫu thân, con thổi sao cho người nghe nhé? Con thổi sáo, người sẽ cảm thấy vui.” Thập Nhất Nương rất cảm động, những chuyện không vui lúc nãy đã phai nhạt đi nhiều.

Nàng xoa khuôn mặt Từ Tự Giới, cười nói: “Được rồi!”

Từ Tự Giới vui vẻ trở lại, kéo tay Thập Nhất Nương đi về phía trước: “Vậy chúng ta mau về nhà đi!” Nam Dũng tức phụ bị Giới ca hù dọa, vội vàng ngăn cản bé: “Ngũ thiếu gia, thiếu gia cẩn thận một chút, thiếu gia cẩn thận một chút, phu nhân còn đang có thai!”

Từ Tự Giới vội thả tay Thập Nhất Nương ra, khẩn trương hỏi: “Mẫu thân, mẫu thân, người có làm sao không?”

“Không có chuyện gì.” Kể từ sau buổi sáng hôm đó thức dậy đột nhiên không còn bị nôn, Thập Nhất Nương đã có thể ăn có thể ngủ, động tác mặc dù không còn linh hoạt như trước, nhưng cũng không chậm chạp. Thấy Từ Tự Giới lo lắng, nàng dắt tay của bé, “Mẫu thân không sao!”

Từ Tự Giới yên lòng, vui vẻ cùng Thập Nhất Nương đi về phòng. Thổi vài khúc sáo cho nàng nghe.

Thập Nhất Nương khẽ kinh ngạc.

Mấy ngày nay bận rộn chuyện của Từ Tự Truân. Chỉ mới có vài ngày mình không cẩn thận nghe Từ Tự Giới thổi sáo, không nghĩ tới bé đã học được vài khúc mới.

Thập Nhất Nương không khỏi có chút chột dạ, ôm Từ Tự Giới vào trong ngực: “Giới ca tiến bộ thật là nhanh!” Từ Tự Giới đắc ý cười: “Tiên sinh cũng nói con rất lợi hại. Người khác học một tháng. Con chỉ cần học ba bốn ngày đã biết. Hơn nữa, hai ngày sau sẽ dạy con đánh đàn.” Giới ca nhi nói đến đây, giọng lại hạ thấp xuống, “Có điều, tiên sinh nói, chuyện này cần phải có phụ thân đồng ý mới được.”

“Là muốn nói chuyện học đánh đàn sao?” Thập Nhất Nương có chút không hiểu tại sao, lúc đầu để cho Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới đi theo Triệu tiên sinh học thổi sáo cũng không trịnh trọng như vậy.

“Vâng!” Từ Tự Giới nói, “Tiên sinh đã hỏi con, hỏi con có nguyện ý bái ông làm thầy dạy đàn không. Con nói con nguyện ý. Triệu tiên sinh rất phấn khởi, xoa xoa đầu con rồi nói, chờ tiên sinh thương lượng với phụ thân rồi nói tiếp.” Đây là chính thức bái sư truyền thừa sao?

Thập Nhất Nương có chút ngạc nhiên.

Vị Triệu tiên sinh này, nhìn dáng vẻ không chỉ có bác học, hơn nữa còn đa nghệ.

Hai người đang nói chuyện thì Từ Lệnh Nghi trở lại.

Sắc mặt của Từ Lệnh Nghi có chút ngưng trọng. Nhìn thấy Từ Tự Giới đang nói chuyện cùng Thập Nhất Nương, vẻ mặt hòa hoãn hơn nhiều. Lại thấy Từ Tự Giới cầm trong tay cây sáo, cho là bé vừa mới luyện tập thổi sáo, dặn dò bé mấy câu, “Sau này không nên thổi sáo muộn như vậy”. . . . . Sau đó bảo Nam Dũng tức phụ dẫn bé đi xuống nghỉ ngơi.

Đợi Từ Lệnh Nghi rửa mặt xong, phu thê hai người dựa vào đầu giường nói chuyện.

“Hầu gia đã đi vấn an nương chưa?”

“Đi rồi!”

Nói cách khác, hắn đã biết chuyện của Tần di nương. Vậy có chút chuyện cũng không cần tranh nói.

Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Dụ ca thì như thế nào?”

Từ Lệnh Nghi trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: “Dụ ca đi thẳng vào vấn đề hỏi ta, có phải Tần thị dùng Vu cổ nguyền rủa Truân ca hay không!”

Đứa nhỏ này, vốn chỉ rất thông minh, nhưng bây giờ còn có thêm sự sắc bén.

“Thế, Hầu gia nói như thế nào?”

“Nếu Dụ ca nhi đã đoán được, ta cũng sẽ không giấu diếm thằng bé.” Từ Lệnh Nghi nói. “Dụ ca nhi cúi đầu yên lặng một hồi, sau đó hỏi ta. Chuyện này nói với bên ngoài như thế nào. Ta thấy thằng bé đã suy nghĩ rõ ràng, nên nói một ít chuyện quan trọng cho thằng bé biết. Dụ ca nhi nghe xong liền quỳ xuống dập đầu lạy ta ba cái, cầu ta cho nó đi Lạc Diệp Sơn, hầu hạ Tần di nương quy sơn (chết).” Từ Lệnh Nghi nói tới đây, buồn bã thở dài. “Cách nói chuyện, làm việc trầm ổn giống như người lớn vậy.”

Đối với Từ Tự Truân còn giống như hài tử, nhưng đối với Dụ ca, Từ Lệnh Nghi làm sao có thể đối xử giống như thế được.

Từ Tự Dụ cảm thấy toàn bộ vạt áo đã ướt đẫm.

Lần đầu tiên, mình chủ động nói chuyện cùng phụ thân. Cũng là lần đầu tiên, trong ánh mắt phụ thân nhìn mình không chỉ có vui mừng, mà là tán thưởng!

Từ Tự Dụ ngửa mặt ngã xuống giường.

Văn Trúc vội vàng luôn chân luôn tay quỳ trên mặt đất cởi giày cho Từ Tự Dụ. Nhìn thấy Từ Tự Dụ nhắm mắt lại, khuôn mặt mệt mỏi, do dự một hồi, nàng nhẹ nhàng giúp Từ Tự Dụ đắp chăn.

Từ Tự Dụ đột nhiên nói: “Ngươi đi dọn dẹp một chút đi, sáng mai ta muốn đi Lạc Diệp Sơn.” Lại nói, “Bảo Liên Kiều đi với ta.”

Liên Kiều đã biết nhiều như vậy, tính mạng chắc chắn khó giữ, thay vì tìm người khác, còn không bằng giữ lại nàng ta.

Văn Trúc thấp giọng đáp “Vâng”. Sau đó quan tâm nói: “Nhị thiếu gia, người đã ăn cơm tối chưa? Hôm qua nô tỳ vừa lấy một ít bột lúa mạch mới ở phòng bếp. Hay là nô tỳ làm bánh bột mì cho người ăn. . . . . . . .”

“Không cần.” Từ Tự Dụ cắt ngang lời Văn Trúc nói, “Ta đã ăn bên ngoại viện cùng phụ thân rồi!”

Lời nói của Từ Tự Dụ có chút cứng rắn. Thấm Hương đi vào: “Nhị thiếu gia, Đại tiểu thư tới!”

Lúc này sao?

Từ Tự Dụ kinh ngạc ngồi dậy, sai Thấm Hương mời Trinh tỷ nhi đến phòng khách ngồi, còn mình thì kêu Văn Trúc hầu hạ rửa mặt thay quần áo. Sau đó Từ Tự Dụ mới đi gặp Trinh tỷ nhi.

Mấy tháng không gặp, Trinh tỷ nhi có vẻ trắng nõn.

“Nghe nói Nhị ca đã về,” Trinh tỷ nhi cười nhàn nhạt, “Mang theo mấy cân dưa hấu cho Nhị ca giải khát.”

Từ Tự Dụ nói cảm ơn, để cho Văn Trúc đi chuẩn bị dưa: “Đại muội cũng đừng đi vội, ở chỗ này của ta mượn hoa hiến phật mời ăn dưa hấu.”

“Được ạ.” Trinh tỷ nhi sảng khoái đồng ý, hỏi về Tần di nương: “. . . . . . . Có khỏe không?”

“Rất tốt!” Trừ một câu đó, Từ Tự Dụ cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

“Vậy thì tốt!” Trinh tỷ nhi gật đầu cười, cùng Từ Tự Dụ nói đến chuyện Nhạc Quan “. . . . . . . . Có gặp Cửu tiểu thư nhà Khương gia không ạ? Nàng ấy chắc là đã cao lớn hơn một chút rồi nhỉ? Nàng ấy có đi theo Khương tiên sinh học tập không ạ? Hay là đi theo Khương thẩm thẩm học nữ công? Bình thường Nhị ca đi chơi ở chỗ nào?” Rất là nhiều vấn đề.

Từ Tự Dụ cũng xã giao với Trinh tỷ nhi: “Lúc thỉnh giáo Khương tiên sinh về bài tập cũng đã gặp qua mấy lần. Bởi vì ta không có nhìn kỹ nên cũng không biết có cao lớn hơn không. Nàng ấy chưa từng đi học cùng Khương tiên sinh mà là đi theo sư mẫu học tập.” Nói đến đây, Từ Tự Dụ nhớ tới một chuyện, nở nụ cười nhàn nhạt, “Có một lần sư mẫu còn cố ý gọi ta lên hỏi có phải nữ công của mẫu thân rất giỏi hay không, sư mẫu còn nói, khi sư mẫu ở Yên Kinh thường nghe người ta nói đến tài may thêu của mẫu thân, được xưng là đệ nhất Yên Kinh.”

“Đệ nhất Yên Kinh?” Trinh tỷ nhi cười, “Muội vẫn là lần đầu tiên nghe nói tới.” “Muội căn bản cũng chưa từng nghe nói qua.” Từ Tự Dụ cũng cảm thấy có chút buồn cười. Còn nói thẳng là cường điệu. Nhưng sư mẫu lại có chút lo lắng, mời thêu nương nổi danh nhất Nhạc An đến nhà dạy nữ công cho Cửu tiểu thư.

Văn Trúc bưng dưa hấu lên.

Hai huynh muội ăn dưa hấu, nói về những chuyện lý thú của Từ Tự Dụ ở Nhạc An. Trinh tỷ nhi nhìn sắc trời không còn sớm, đứng dậy cáo từ.

Từ Tự Dụ tiễn Trinh tỷ nhi ra đến cửa.

Từ đầu đến cuối Trinh tỷ nhi vẫn không nói mục đích đến đây, giống như chỉ là vì đến tặng dưa hấu.

Từ Tự Dụ không khỏi thầm thấy khó hiểu.

Trở vào trong phòng, nhìn thấy Văn Trúc đang cùng Thấm Hương thu thập hòm xiểng. Cũng may là bọn họ cũng vừa về, cho nên những đồ trong hòm còn chưa lấy ra hết, chỉ cần sắp xếp lại một chút là được.

Giống như mỗi lần trở lại đều như vậy, cũng không vội vã dọn dẹp hòm xiểng, cảm giác như là cảm thấy chỉ ở ít ngày rồi sẽ quay trở lại Nhạc An, đến lúc đó lại phải sắp xếp lại đồ trong hòm.

Không biết vì sao, tâm tình Từ Tự Dụ đã tốt hơn nhiều.

Sau đó lại ngẩn ra.

Tại sao lại cảm thấy “Lại tốt hơn nhiều đây. . . . . .”

Từ Tự Dụ nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Mình luôn nói rất nhiều, Trinh tỷ nhi thì hơn phân nửa thời gian chỉ yên lặng lắng nghe.

Chẳng lẽTrinh tỷ nhi chỉ vì an ủi mình mà đến ư?

Chuyện kia Trinh tỷ nhi đã biết được bao nhiêu rồi?

Từ Tự Dụ đờ người tại chỗ.

Ngày hôm sau, Từ Tự Dụ đi Lạc Diệp Sơn.

Dương ma ma không khỏi nói: “Có con trai đúng là tốt, bị bệnh còn có người chăm.”

Dương thị nhìn tấm lụa chỉ cần thêu thêm hai em bé nữa là xong, nở nụ cười nhàn nhạt.

Đợi đến tháng bảy, bức thêu này có thể đưa ra ngoài rồi đây !

Kiều Liên Phòng chỉ khẽ gật đầu. Nàng thương lượng cùng Tú Duyên: “Hay là, ta lại đi cầu Bạch tổng quản. Đỗ ma ma không quen biết năm gã sai vặt kia. Bạch tổng quản cũng sẽ không quen hay sao ?!”

Không phải là người không biết, mà là không muốn quản chuyện này thôi!

Tú Duyên khéo léo nói: “Nô tỳ nghe nói, tòa nhà ở ngõ Kim Ngư của phu nhân cũng sắp xong việc rồi, Bạch tổng quản đang bận rộn, chắc sẽ không rảnh quản những chuyện này. Nô tỳ thấy, hay là thôi đi!” Sau đó nói với Kiều Liên Phòng, “Người xem, chúng ta có cần đưa chút hạ lễ qua đó không?”

“Cũng không phải là nhà mới thăng quan, đưa hạ lễ cái gì.” Kiều Liên Phòng bác bỏ ngay lập tức. “Ở chỗ phu nhân chắc chắn sẽ có Văn di nương tham gia náo nhiệt, chúng ta hay là thôi đi.”

Nàng vừa nói xong, linh cơ vừa động. “Nếu không, chúng ta đi nói chuyện với Văn di nương một chút đi! Văn gia bon họ, rất nhiều quản sự, chẳng lẽ lại không tìm ra một người thích hợp.” Nàng vừa nói, vừa đi về chỗ Văn di nương.

Văn di nương đang suy nghĩ chuyện của Tần di nương.

Mới có một tháng, Nhị thiếu gia cũng đã trở về, xem ra Tần di nương cũng không sống được mấy ngày nữa. . . . . . .

Nghe nói Kiều di nương tới gặp mình, Văn di nương thu hồi lại suy nghĩ, đi ra phòng khách.

Biết được ý tứ của Kiều Liên Phòng, Văn di nương có chút khó xử.

Nếu như là mấy năm trước, chuyện này có đáng là gì? Giúp Kiều di nương, cũng coi như là kết giao bằng hữu. Nhưng hai năm gần đây, Văn gia hận mình, không giúp đỡ nữa, ngay cả cửa hiệu mà mình mở ở phủ Tế Nam cũng bị ảnh hưởng không ít. . . . . . . Nhưng nếu như trực tiếp cự tuyệt Kiều Liên Phòng, Kiều Liên Phòng nhất định sẽ cho là mình không muốn giúp đỡ nàng ta, nên đành phải cười nói: “Để hai ba ngày nữa ta viết thư hỏi xem sao! Được hay không, hai ba ngày nữa sẽ trả lời Kiều di nương.”

Kiều di nương cười nói tạ ơn rồi đi về.

Hai ngày sau, Lạc Diệp Sơn truyền đến tin tức, nói Tần di nương bệnh chết!

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc