Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm trước tiên được bố trí ổn thỏa ở Viễn Hương Đình. Sau đó đi nơi Thái phu nhân ăn cơm tối.
Trừ Thập Nhất Nương, tất cả mọi người đều đến.
Con cháu, huynh đệ gặp mặt, náo nhiệt một phen mới giải tán.
Hai huynh đệ Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm đi cùng Từ Tự Dụ. Mấy tiểu tử choai choai bảo phòng bếp ngoại viện làm giúp vài món thức ăn. Mò ra một vò rượu Kim Hoa, đóng kín cửa, nói chuyện vô cùng ăn ý.
Từ Tự Kiệm trẻ tuổi. Tính tình ngay thẳng, lại cùng bào huynh (anh ruột), đường huynh ở chung một chỗ. Hai ly, ba ly đã bị Từ Tự Cần cùng Từ Tự Dụ chuốc cho say khướt. Từ Tự Dụ kêu Tiểu Lộc Tử hầu hạ Kiệm ca đi ngủ. Còn mình và Từ Tự Cần nói tới nói lui.
“Huynh cũng đừng gạt ta. Sao đột nhiên nghĩ đến trở lại Yên Kinh?” Từ Tự Dụ ở Nhạc An đã quen tụ tập cùng các bạn học, nên sớm luyện được cách tránh uống rượu, rượu vào liền có mánh khóe . Vượt qua xa Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm cho nên cuộc sống ở trong đôi mắt của bậc cha chú người dưới nào có thể sánh bằng.
Từ Tự Cần cảm giác mình có chút say. Nghe vậy cười khổ.
“Đệ cũng biết nương của ta, luôn muốn trăm thước tre là nhất , muốn một bước phải được(*). Kết quả đem cha ta đắc tội với quan trên. Cha ta không có cách nào. Không thể làm gì khác hơn là đem hai huynh đệ chúng ta đưa về Yên Kinh.
(*)Trăm thước tre là nhất, một bước phải được: chỉ người bảo thủ, độc đoán,.
“Đắc tội quan trên?” Từ Tự Dụ có chút kinh ngạc, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Từ Tự Cần thở dài một hơi: “Tri phủ Thương Châu có một nữ nhi, cùng Kiệm ca bằng tuổi nhau.
Muốn cùng nhà chúng ta kết thân. Kết quả nương ta chê dòng dõi nhà người ta thấp kém. Không có đồng ý, mà là nhìn trúng nữ nhi nhà Thiểm Tây Học Chính…” Lúc này nói chuyện,giọng nói của Từ Tự Cần bỗng ngừng một lát, “Nhưng Thiểm Tây học Chính chê huynh đệ chúng ta không có công danh…”
Từ Tự Dụ cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Trầm giọng lạnh nhạt nói: “Vậy cũng chưa thể nói là đắc tội!”
Từ Tự Cần có phần qua loa: “Nương ta khi đó chỉ chịu chọn Thiểm Tây, nhờ phu nhân Chỉ Huy Sứ đi nói chuyện mai mối.
Ai mà biết Thiểm Tây Học Chính kia hết sức cao ngạo, một hơi cự tuyệt, khiến phu nhân Chỉ Huy Sứ không xuống đài được, quay về nói với nương ta. Nương của ta cũng có phần phẫn nộ, rồi đem chuyện tri phủ Thương Châu muốn cùng nhà chúng ta kết thân, chúng ta không có đồng ý, nói chuyện với phu nhân Chỉ Huy Sứ. Không biết tại sao. Chuyện này truyền đến truyền đi, liền truyền thành tri phủ Thương Châu muốn đem nữ nhi gả đến nhà chúng ta . Bất kể là đều vì ta hay là Kiệm ca . . . . . .
Từ Tự Dụ có chút trợn mắt há mồm: “Lời này nói ra. Cũng quá đả thương người rồi!
“Ừ, đúng vậy!” Từ Tự Cần bất đắc dĩ nói.”Cha là người khoan hậu, có tài, thấy có một số nhà thật sự là không đóng nổi thuế lương thực, thuế ruộng đất, liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Cho nên thuế lương thực phải nộp hai năm qua đều chưa hoàn thành xong. Mà tri phủ Thương Châu từ trước cho tới nay không nói chuyện gì. Kể từ khi có tin đồn như vậy. Cha liên tục hai tháng đều bị tri phủ Thương Châu trách cứ. Sau đó cha ta bị đánh giá thành tích là thiếu kém.
Từ Tự Dụ nhất thời im lặng, không thể làm gì khác hơn là giúp Từ Tự Cần rót chén rượu.
Trong phòng im ắng .
Từ Tự Cần uống liền hai chén. Đột nhiên nói: “Nhàn tỷ nhi. . . . . . Nàng có khỏe không?”
“Đệ cũng không biết!” Từ Tự Dụ ánh mắt buồn bã.” Sau khi huynh đi không bao lâu, đệ cũng đi Nhạc An. . . . “Bưng ly lên uống một hớp lớn, thấp giọng nói.”Mẫu thân đã biết sao? Nghe nói người cùng thái phu nhân nhà Cam gia qua lại rất thân!”
Từ Tự Cần không có lên tiếng. Một lúc lâu. Hít thật sâu vào một hơi. Cười nói chuyển đề tài: “Đúng rồi, mẫu thân của đệ bị bệnh gì?”.
“Không có bệnh gì!” Từ Tự Dụ hạ mí mắt xuống. Lẩm bẩm.”Là tin vui”.
“A!” Từ Tự Cần có chút bất ngờ, thấy Từ Tự Dụ nói với vẻ mặt có chút khổ sở, cười giúp Từ Tự Dụ rót chén rượu, “Này, không phải lần trước đệ viết thư nói cho ta biết, đệ bây giờ toàn tâm toàn ý chỉ muốn thi đậu công danh sao, Tứ thúc nhìn đệ dụng công khắc khổ hơn người, cũng sẽ giữ hai phần thể diện cho Tần di nương, đệ liền cũng không có chỗ nào tiếc nuỗi. Sao thể? Chẳng lẽ có chuyện kiêng kị nên tâm nói không được ?
Từ Tự Dụ nghe xong liền trợn mắt nhìn Từ Tự Cần một cái: “Đệ và huynh. Chẳng lẽ còn có chuyện kiêng kị mà tâm nói không được ?
“Vậy đệ để ý cái gì !” Từ Tự Cần cười nói. “Cho dù Tứ thẩm thẩm sinh trên mười tám đứa thì có liên quan gì tới đệ?
“Đệ vốn là không có ý gì nữa!” Từ Tự Dụ cãi nói: “Lúc đệ nói chuyện đã để ý gì rồi sao?”
“Đã như vậy.” Từ Tự Cần nói. “Vậy đệ gấp cái gì?
Từ Tự Dụ á khẩu. Khóe miệng mím lại. Một hồi lâu mới nói: “Là huynh vốn hiểu lầm đệ. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi trở lại trong nhà, đúng lúc Thập Nhất Nương đang ăn cháo gạo lại được Cam thái phu nhân tặng tỏi sấy khô.
Hắn cười nhìn khuôn mặt của nàng. Đi tịnh phòng thay quần áo rồi đi ra ngoài. Thập Nhất Nương đang gắp một miếng tỏi, vẻ mặt do dự.
“Sao vậy?” Từ Lệnh Nghi ngồi xuống đối diện Thập Nhất Nương trên giường gạch.
“Cảm thấy ăn thật ngon” Thập Nhất Nương nói chuyện, đem tép tỏi một lần nữa đặt lại trong đĩa nhỏ, “Lại sợ ăn nhiều quá không tốt.”
Từ Lệnh Nghi cười to: “Hay là ăn ít táo nhé?
Thập Nhất Nương lắc đầu: “Thôi ạ, để tránh cho không thoải mái.”
Hổ Phách hầu hạ Thập Nhất Nương rửa mặt. Lúc trở lại kháng đã được nha hoàn trải đệm như mấy ngày qua, bọn họ đều ngủ ở đông sảo phòng gần đầu đại kháng cạnh cửa sổ.
Từ Lệnh Nghi liền hỏi tới nàng hôn sự của Dư Thành : “. . . . . . được rồi sao?”
“Hơn phân nửa có thể thành rồi!” Thập Nhất Nương lên kháng (giường gạch. Trong lòng lại tự hỏi sao Từ Lệnh Nghi đột nhiên nhớ tới hỏi cái này. “Tứ tỷ rất hài lòng.” Lúc nói chuyện nàng rất linh hoạt và cười nói, “Chẳng lẽ Tam gia nhờ chàng giúp đỡ Cần ca nhi cùng Kiệm ca nhi nói chuyện hôn sự hay sao?”
Từ Lệnh Nghi giúp nàng đắp chăn: “Không phải nhờ ta, là nhờ nương!”
Thật đúng như nàng đoán “E rằng nương cũng khó khăn rồi!” Lòng Thập Nhất Nương lướt nhẹ qua, đắn đo suy tính cả hai phía, một bên là nhà gái, một bên là nhà trai. Chung quy không sai biệt lắm người ta mới có thể làm mai. Thiếp làm mai mối cho Thành ca nhi, đó cũng là bởi vì tính nết của Tứ tỷ ôn hòa . Cam thái phu nhân là người phúc hậu, cháu gái nhà mẹ đẻ gả đi rồi sẽ không vô cớ gây khó khăn. Nếu là nhà người khác, thiếp sẽ không dám quản.” Sau đó đem chuyện lúc trước Tam phu nhân cùng chị dâu nhà mẹ đẻ mình tranh cãi. Đến chuyện Ung tỷ nhi vội vàng đính hôn nói cho Từ Lệnh Nghi nghe “. . . . . . Tam tẩu cùng chị dâu nhà mẹ đẻ thiếp đều nói đến một bài. Huống chi là người khác?”
Từ Lệnh Nghi là nhìn Thái phu nhân cầm lấy thư của Từ Lệnh Trữ với dáng vẻ rất là đắn đo khổ sở. Nghĩ đến Thập Nhất Nương đang làm mai mối cho Tứ nương. Muốn nhắc nhở nàng ấy một câu. Không nghĩ tới nàng ấy so với tưởng tượng của mình thì hiểu hơn nhiều lắm.
“Nàng đó!” Hắn cười cởi giày lên kháng.”Làm cái gì đều một lòng một dạ” .
Thập Nhất Nương hé miệng cười.
Nàng sợ Từ Lệnh Nghi đem hôn sự phiền phức của hai huynh đệ Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm giao cho nàng. Ngộ nhỡ vợ vào cửa, Tam phu nhân trở thành mẹ chồng làm tội làm tình khiến cho tân nương tử phải chịu đựng, nàng làm sao cùng cha mẹ nhà gái người ta qua lại ăn nói đây.
Thấy Từ Lệnh Nghi không hề tiếp tục cái đề tài này nữa. Nàng vội vàng nằm xuống: “Chúng ta sớm nghỉ ngơi một lát thôi!”
Từ Lệnh Nghi thấy nàng ăn ngon. Lại muốn ngủ, cười thổi đèn nằm xuống. Tay cũng rất tự nhiên liền tiến vào vạt áo của nàng, rơi vào trên bụng còn đang rất bằng phẳng .
Thập Nhất Nương dịch chuyển thân thể. Tìm vị trí thoải mái ngủ thiếp đi.
Đến mùng ba tháng ba. Biết Thập Nhất Nương không thoải mái. Tất cả mọi người đến thăm. Rồi đi sang phòng khách bên kia dùng bữa. Dùng xong cơm. Chuyển qua Xuân đường nghe thuyết thư.
Chu phu nhân lại chạy đến Thập Nhất Nương ở bên này.
“Muội có phải có bầu không?” Con mắt Chu phu nhân sáng đỏ rực. Một câu nói toạc ra.
“Thái y nói hình như vậy cũng còn không có rõ ràng.” Thập Nhất Nương cười nói. “Mấy ngày nữa khám lại thì mới biết được.”
Chu phu nhân cười nói.” Bọn thái y kia chính là sợ gánh trách nhiệm. Chuyện này ta có kinh nghiệm. Chỉ có đúng không sao được.” Thập Nhất Nương cười sai nha hoàn dâng trà cho Chu phu nhân.
“Mấy ngày qua không dễ chịu phải không?” Chu phu nhân ngồi ở ven kháng nói chuyện.”Qua ít ngày sẽ tốt hơn. Chính là mùa xuân. Trứng gà nhiều. Ăn nhiều trứng gà một chút ” . . .” Nàng truyền thụ tất cả kinh nghiệm. Sau đó hỏi nàng: “Hầu gia bên kia, muội định tính thế nào ?”
Thập Nhất Nương ngượng ngùng nói chuyện mấy ngày nay Lệnh Nghi đều ở nội thất. Lập lờ nước đôi nói: ” Còn chưa tính toán cái gì !”
“Vậy cũng không được!” Chu phu nhân thấp giọng nói, “Ngươi phải đề phòng chút, sớm một chút chọn người thông phòng cho tốt vào.” Đang nói chuyện lại chỉ chỉ Đông tiểu viện.”Nghìn lần đừng để người ta nhân cơ hội mà vào.”
Thập Nhất Nương cười cười không có lên tiếng.
Có một số việc nàng không có cách nào cự tuyệt. Nhưng cũng sẽ không chủ động.
Chu phu nhân còn tưởng rằng toan tính của mình thông minh . Bèn thở dài thật dài: “Vị Dương di nương nhà chúng ta đi rồi (chết). Ta không thể không muốn an ủi lão gia nhà chúng ta nên giúp lão gia lập thêm phòng thiếp thất rồi.
Thập Nhất Nương khó nén kinh ngạc.
“Cũng tránh cho lão gia nghĩ là ta dung nạp không được Dương thị kia.” Chu phu nhân cười nói, “Cho nên lần này ta không có đưa nha hoàn bên cạnh cho lão gia. Mà là ở phía ngoài giúp lão gia tìm một gia thế trong sạch, khuê nữ nhà lành đọc sách , không chỉ có như thế, còn lớn lên hết sức xinh đẹp. Không thua gì Dương thị kia.”
Đang nói chuyện, Hoàng Tam phu nhân tới.
“Cũng biết ngươi trốn ở chỗ này cùng Thập Nhất Nương lặng lẽ nói chuyện.” Hoàng Tam phu nhân cười đánh giá Thập Nhất Nương. “Ngươi có phải có thai không?
Cũng không thể gạt được những chuyện này với đương gia chủ mẫu.
Thập Nhất Nương liền giải thích một lần.
Vẫn chưa có nói gì. Lâm Đại phu nhân tới.
“Ta nói mà. Thấy thế nào giống như là có bầu.” Lâm Đại phu nhân cười nói, “Như thế rất tốt rồi, ngươi coi như là vượt qua khó khăn rồi.” Sau đó thản nhiên nói, “Ngươi cũng đừng quản những thứ chuyện ngổn ngang kia nữa. Thân thể của mình cốt quan trọng hơn, sinh con cái quan trọng hơn.” Bắt đầu lại hỏi nàng cuộc sống ăn uống hàng ngày .
Thập Nhất Nương cùng các nàng nói chuyện, cảm giác khó chịu cũng không có đến. Mấy người ngồi vào đến lúc hoàng hôn thời điểm ăn bữa tối mới đi.
Qua vài ngày nữa, Lưu y đúng giờ lại tới bắt mạch, lần này hết sức khẳng định nói là hỉ mạch, đám người Thái phu nhân lúc này mới dám biểu lộ ra. Từ Lệnh Nghi lại viết thư sai người đưa tới Dư Diêu. Nhị phu nhân, Ngũ phu nhân mang thuốc bổ đến thăm nàng, Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Giới thì thì thầm thầm vây quanh Thập Nhất Nương đoán là đệ đệ hay là muội muội, Ca tỷ nhi thì ở một bên bắt chước hình của mình trong gương to ở dưới mặt đất đi tới đi lui, nhìn bóng dáng mình chơi. Trinh tỷ nhi cầm mấy mẫu hoa để cho Thập Nhất Nương chọn: “May một cái yếm dư mỗi năm? Hay là may một cái yếm hỉ tương phùng thì tốt hơn ạ?”
Thập Nhất Nương cười nói: “Con cảm thấy cái gì tốt con liền thêu là được rồi!” Đang nói chuyện, hoàng hậu cùng thái tử phi đều phái thái giám tới hỏi tình hình, còn tặng thuốc bổ tới đây.
Bên này vừa dứt, đã có tin Tứ nương mang theo dược liệu sang đây thăm nàng.
“Ngũ di nương biết rồi sẽ không biết cao hứng biết bao nhiêu đây?” Nàng cầm tay Thập Nhất Nương. Nghĩ tới Thất Nương không khỏi có mấy phần xúc động.
Thập Nhất Nương cũng nghĩ đến Thất Nương còn không có động tĩnh , chỉ cùng Tứ nương nói chuyện vui: “Nghe nói hôn sự Ca nhi đã được xác định rồi?”
Tứ nương cũng không muốn nói chuyện Thất Nương làm cho mọi người mất hứng, cười nói: “Chuẩn bị cuối tháng năm đặt lễ nhỏ. Đợi cô nương ấy làm lễ cập kê rồi thành thân. Thành ca nhi nhà chúng ta cũng vừa thanh thản ổn định đọc sách mấy năm .”
Lại nói, “Lần này ta tới đây. Một là thăm muội. Hai là muốn mời Hầu gia làm người làm mai!”