“Thập Nhất Nương!” Từ Lệnh Nghi kinh ngạc. Không để ý vật ô uế trên mặt đất, ngồi ở trên giường nhẹ nhàng mà vỗ về phía sau lưng để trấn an nàng.
“Phu nhân!” Hổ Phách giật mình, thấy Từ Lệnh Nghi đang chăm sóc Thập Nhất Nương. Vội đi rót chén nước ấm .
Buổi sáng ăn được một chút đồ, Thập Nhất Nương ói ra sạch sẽ, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn. Từ Lệnh Nghi nhận lấy chung trà trong tay Hổ Phách đưa tới bên miệng Thập Nhất Nương: “Nào. Súc miệng đi”, tiểu nha hoàn nhanh nhẹn bưng ống nhổ tới.
Gương mặt Thập Nhất Nương ửng hồng.
Tại sao có thể như vậy? Thật giống như một khắc cũng không nhịn được nữa.
Nàng chậm chạp nói cám ơn, nhận lấy chung trà súc miệng. Nhìn thấy Hổ Phách dẫn tiểu nha hoàn thu dọn uế vật của mình , lúng túng hô một tiếng “Hầu gia”, cảm thấy mùi gay mũi mài uế vật kia phát ra khiến nàng khó chịu đến nỗi quay cuồng. Miễn cưỡng nói câu “Hầu gia vẫn là tránh đi một chút” , trong lòng vừa thấy ngấy, lại nằm ở bên giường ói một trận.
“Thập Nhất Nương! ,
Sắc mặt Từ Lệnh Nghi vô cùng hoảng sợ . Vội vã phân phó Hổ Phách : “Mau. Đi rót chén trà nóng đến đây !”
Giọng nói của Từ Lệnh Nghi nghiêm nghị lại lạnh lùng. Làm cho trong lòng Hổ Phách run sợ. Vội vàng đáp một tiếng. Vội vàng đi rót chén trà nóng mang đến.
“Thập Nhất Nương!” Từ Lệnh Nghi ôn nhu kêu Thập Nhất Nương, đem Thập Nhất Nương nằm ở trên giường thở nhè nhẹ ôm vào trong lòng, cầm chén trà Hổ Phách đưa nếm thử một ngụm, lúc này mới đưa tới khóe miệng Thập Nhất Nương.
“Nào, chúng ta uống ngụm trà nóng. Uống ngụm trà nóng rồi trong người sẽ không khó chịu nữa.”
Thiết Quan Âm mê người so với ngày thường thiếu đi mấy phần thơm mát .
Thập Nhất Nương vô lực nằm ở trong ngực Từ Lệnh Nghi. Không đành lòng cự tuyệt ý tốt của hắn. Uống một ngụm nho nhỏ. Rồi quay mặt đi.
“Ngoan nào.” Từ Lệnh Nghi nhẹ giọng dụ dỗ nàng. “Thêm một ngụm nữa!”, Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là liền uống hai ngụm.
Loại cảm giác buồn nôn khi nãy giống như lại đang trở lại.
Nàng cau mày lại quay mặt qua chỗ khác lần nữa.
Từ Lệnh Nghi không dám ép nàng, đưa chung trà cho Hổ Phách đang đứng ở một bên với thần sắc khẩn trương, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của nàng: “Nàng nhịn một chút, đã đi mời đại phu rồi. ,”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu, che miệng, trên mặt hiện lên vẻ mặt kìm nén.
Từ Lệnh Nghi biến sắc.
Thập Nhất Nương xưa nay luôn luôn kín đáo, gặp chuyện luôn thích chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, bình dị không phiền toái người khác. Nhưng việc làm lúc này. Khẳng định không có cách nào chịu đựng được khó chịu này. . .
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe. Trong lòng lại mơ hồ đau lòng dâng lên: “Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương”, Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng mà vỗ về lưng của nàng: “Nơi nào không thoải mái?”
Lại hôn gò má nàng.
Động tác dịu dàng, cái ôm trong ngực ấm áp cùng với giọng nói yêu thương. Khiến đôi mi thanh tú của nàng dần dần giãn ra, nhưng cái mùi kỳ lạ luôn lượn quanh chóp mũi lúc nào cũng nhắc nhở Thập Nhất Nương, bên giường có uế vật nàng vừa ói ra. Chân mày của nàng liền cau lại .
Những điều này không tránh được Từ Lệnh Nghi vẫn luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng.
Hắn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi nàng: “Có phải ngửi thấy mùi khó chịu trong phòng hay không?”
Thập Nhất Nương có một chút xấu hổ mấp máy miệng.
Từ Lệnh Nghi bật cười. Nhéo cái mũi của nàng: “Giống như cái bánh quai chèo(*) mềm vậy.” Sau đó bọc chăn ôm nàng đi hướng gian giữa .”Để cho bọn họ thu dọn đi. Chúng ta qua bên kia ngồi một lát.”
(*)giống như bánh quẩy xoắn ở Việt Nam.
Mặt Thập Nhất Nương đỏ như ánh nắng chiều.
Hổ Phách dẫn theo mấy tiểu nha hoàn chạy đi Đông sảo phòng , đợi khi họ đến nơi, gian giữa phía đông có cửa sổ, kháng bàn(*) sớm đã đặt ở giữa gường gạch lớn(đại kháng) ở gian phía đông gần cửa sổ, lót năm tấm đệm hình bông hoa tròn mày xanh ngọc, gối lớn thêu tranh chữ thủy mặc. Trải chăn gấm màu đỏ chót có hoa văn hình chim phượng màu đỏ quay mặt về phía mặt trời, bộ chén trà cụ được đặt ở trên bàn trà phía đông.
(*)bàn gạch.
Từ Lệnh Nghi không đặt Thập Nhất Nương ở trên giường mà là ôm nàng lên giường.
Hổ Phách nhìn thấy vậy, ánh mắt sáng ngời. Vội vàng ngồi xổm xuống giúp Từ Lệnh Nghi cởi giày.
Đông sảo phòng vốn là phòng đọc sách nhỏ của Thập Nhất Nương, nàng thỉnh thoảng sẽ sang bên này đọc sách, tính sổ sách. Không giống nội thất cùng yến tức thất (*), nơi này chỉ có mấy tiểu nha hoàn đứng hầu hạ, không khí vì thế mà lộ ra vẻ tương đối tươi mới, Thập Nhất Nương hít vào một hơi thật sâu. Cảm giác khá hơn rất nhiều. Tinh thần có chút ít tốt hơn bèn có chút xấu hổ .
(*)phòng mở yến tiệc, phòng làm việc thu thập các tin tức, phòng ăn.
“Hầu gia,” nàng khẽ giãy người một cái,”Hay là thiếp tự mình làm đi!”
Từ Lệnh Nghi không để ý mà nói: “Nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi. Đại phu sắp đến rồi.”
Từ Lệnh Nghi không nói còn tốt, hắn vừa nói như thế. Trong người liền cảm thấy tràn đầy mệt mỏi , cảm giác cái ôm trong ngực nồng đậm hơi thở của Từ Lệnh Nghi lại khiến nàng cảm thấy đặc biệt an bình, yên tĩnh, Thập Nhất Nương không khỏi ngáp một cái nho nhỏ, trong lòng còn lo lắng nhớ đến Thái phu nhân bên kia: “Thiếp còn chưa đi vấn an nương!”
Từ Lệnh Nghi thấy nàng cố chấp chống đỡ như vậy, trìu mến hôn lên hai má của nàng: “Mau ngủ đi! Nương bên kia ta sẽ đi nói.”
Thập Nhất Nương nghe vậy yên lòng. Ngiêng người dựa trong lòng ngực Từ Lệnh Nfhi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Lúc này Từ Lệnh Nghi mới tĩnh tâm lại ngẫm nghĩ, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ, chỉ mong đợi Lưu thái y nhanh đến một chút. Lại nghĩ đến thời tiết mấy ngày qua lúc lạnh lúc nóng. Buổi tối lại đưa lưng về phía nhau mà ngủ, có lẽ là gặp lạnh. Trong lúc nhất thời cực kỳ hối hận. Thập Nhất Nương so với hắn nhỏ hơn mười mấy tuổi. Ngày thường xử lý công chuyện trước mặt người ngoài tuy phóng khoáng tự nhiên , nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương. Bản thân có nhiều yếu ớt. Không có người nào so với hắn rõ ràng hơn. Mà mình hết lần này đến lần khác còn muốn cùng nàng ấy chấp nhặt, rõ ràng lớn hơn nàng ấy mấy tuổi mà còn xuẩn ngốc… Hơn nữa đêm hôm đó cũng là mình không đúng. Tính tình Thập Nhất Nương hay thẹn thùng, đừng nói chủ động tìm cách tiếp cận. Chính là ôm mình thật chặt cũng muốn mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, huống chi ngày đó bị mình trêu chọc, nước mắt lã chã chực khóc…
Nghĩ tới đây, mặt hắn áp sát vào mặt Thập Nhất Nương, lúc ấy chỉ sợ tiểu nhân nhi này là vừa vội vừa thẹn.
Sớm biết như thế. Ngày đó cư xử nhẹ nhàng với nàng ấy một chút là tốt rồi!
Trái lại bởi vì trong lúc quẫn bách nói ra một câu “Thích” ở trong đầu, hoàn toàn chẳng ngờ, chỉ nhẹ nhàng cẩn thận hôn tóc mai(thái dương) của Thập Nhất Nương. Giống như như thế này. Là có thể đền bù lại một chút kiểu điên cuồng ngày đó của mình . Trong lòng lại âm thầm mong đợi ngàn vạn đừng là phong hàn. Mà ít nhiều vài phần hi vọng tin vui nàng ấy mang thai, sau đó dặn dò Hổ Phách : “Thân thể phu nhân khó chịu, ai cũng không gặp. Kêu Tống ma ma đi đến Thái phu nhân bẩm báo một tiếng.”
Hổ Phách một lòng nguyện ý. Khom gối đáp”Dạ” , lập tức đi an bài. Rồi trở về báo lại Từ Lệnh Nghi.
Trong lòng lại dâng lên một suy nghĩ. Vội vã đi đến chỗ hương liệu ngồi .
Thập Nhất Nương mệt mỏi buồn ngủ, Lưu thái y đến đây lúc nào, khi nào thì đi. Hết thảy không biết. Khi tỉnh lại trong nhà đã lên đèn. Từ Lệnh Nghi ngồi trước bàn con hình bát giác đặt ở trên kháng(*) dựa gối đọc sách.
(*)giường gạch.
Cảm giác được động tĩnh, cúi đầu: “Tỉnh rồi!”
Có lẽ là do ánh đèn . Thập Nhất Nương cảm thấy ánh mắt Từ Lệnh Nghi nhìn nàng vô cùng dịu dàng.
“Vâng!” Nàng không nghĩ tới mình có thể ngủ lâu như vậy. Từ từ ngồi dậy.”Bây giờ là giờ nào rồi?”
Từ Lệnh Nghi lấy ra đồng hồ bỏ túi: “Đầu giờ tuất rồi!”
“Ngủ lâu như vậy!” Thập Nhất Nương giật mình.
Từ Lệnh Nghi cười vuốt tóc của nàng, trầm ấm hỏi nàng: “Có đói bụng hay không? Có muốn ăn gì không?”
Cái gì? .
Thập Nhất Nương không muốn ăn gì, nhưng không ăn cơm sẽ chỉ khiến thân thể trở nên càng kém hơn.
Nàng suy nghĩ một chút: “Muốn uống cháo gạo ạ.”
Từ Lệnh Nghi liền kêu tiểu nha hoàn. Thập Nhất Nương cảm thấy uể oải lười biếng . Không muốn rời giường, bèn dựa trên gối lớn cùng Từ Lệnh Nghi nói chuyện: “Đại phu tới nói như thế nào? ,
“Nói nàng có thể là do mệt nhọc.” Đáy mắt Từ Lệnh Nghi hiện lên một tia khác thường.”Nói qua mấy ngày nữa bắt mạch cho nàng lần nữa.”
“Kê đơn thuốc rồi sao? ,
“Kê đơn rồi!” Từ Lệnh Nghi nghĩ đến nàng xem hiểu toa thuốc. Biết nàng hiểu chút ít về dược lý, cười nói: “Sai quản sự ngoại viện đi bốc thuốc giúp rồi, ngày mai cho nàng xem!” , Thập Nhất Nương gật đầu hỏi đưa danh sách khách mời yến tiệc mùng ba tháng ba cho Triệu quản sự chưa? Mình không đi vấn an Thái phu nhân, Thái phu nhân nói những điều gì? Bọn nhỏ có tốt không?
Từ Lệnh Nghi cùng nàng nói về việc nhà. Đợi tiểu nha hoàn mang cháo gạo đến, lúc này mới đứng dậy đem kháng bàn chuyển đến bên cạnh nàng .
Được Từ Lệnh Nghi săn sóc như vậy. Thập Nhất Nương rất không quen. Đặc biệt là muốn cháo gạo, nhưng chỉ ăn hai miếng thì không muốn ăn nữa.
“Không muốn ăn thì không ăn.” Từ Lệnh Nghi không phản đối, sai tiểu nha hoàn mang đi. “Nàng ngủ cả ngày, khó tránh khỏi không muốn ăn gì, chờ khi nào muốn ăn thì ăn tiếp!”
Thập Nhất Nương lại cảm thấy đói. Nghĩ đến trước kia vì giữ gìn vóc sáng. Buổi tối thường chỉ uống nước trái cây.
Để cho nha hoàn gọt một quả táo, nhưng cũng chỉ ăn một nửa.
Hổ Phách bê nước vào hầu hạ nàng rửa mặt.
“Không cần.” Thập Nhất Nương cười muốn xuống giường, “Vẫn là đi tịnh phòng đi!”
Hổ Phách bèn nhìn Từ Lệnh Nghi xin giúp đỡ.
Từ Lệnh Nghi lập tức nói: “Vậy để cho bọn họ ở đây giúp nàng rửa mặt đi! Nàng hôm nay lại không có ra cửa, không cần phải phiền phức như vậy.”
Thập Nhất Nương vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, Từ Lệnh Nghi đã vén mành ra. Hổ Phách cũng đem khăn trắng đặt xung quanh trên vai của nàng. Nàng cúi đầu là có thể rửa mặt.
Giống như bị bệnh gì nặng vậy!
Thập Nhất Nương thấy vậy ở trong lòng nói thầm, chợt vẻ mặt cứng lại. Tim rối loạn đập thình thịch .
Chẳng lẽ mình đã bị bệnh nan y nào đó?
Cho nên Từ Lệnh Nghi mới không cho nàng xem đơn thuốc. Vì thế đám Hổ Phách mới hầu hạ nàng cẩn thận dè dặt như vậy.
Thật vất vả mới đè suy nghĩ hỗn loạn xuống đáy lòng, Thập Nhất Nương cẩn thận quan sát.
Hổ Phách thật giống như rất sợ động tác của mình quá mạnh , luôn luôn quan sát nét mặt của nàng. Thập Nhất Nương hơi có biểu hiện bèn lập tức đến giúp nàng làm. Nàng một khi biết ý một chút, ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích. Vẻ mặt của bọn họ mới buông lỏng thư giãn.
Thập Nhất Nương không muốn làm khó các nàng, ngồi ở chỗ đó mặc cho các nàng định đoạt.
Rửa mặt xong, có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm: “Phu nhân. Đại tiểu thư nghe nói phu nhân không thoải mái. Cùng Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, làm hai túi hương hoa lan đưa tới đây. Còn nói. Chờ người khỏe hơn chút sẽ đến vấn an phu nhân!” “Cầm mang vào đây!” Thập Nhất Nương cười, mệt mỏi dựa trên gối.
Hổ Phách nhanh nhẹn giúp nàng đắp chăn. Lục Vân đã nhận lấy túi hương trong tay tiểu nha hoàn đưa cho nàng. Thập Nhất Nương đưa lên mũi ngửi, trong người quay cuồng. Nằm rạp người xuống ói quả táo vừa nãy ăn ra.
Hổ Phách lùi lại không biết từ đâu bưng ra chiếc chậu có mặt tráng men bách điểu(trăm chim) xen hoa cỏ, Thập Nhất Nương vừa lúc ói vào trong chậu. Đợi Thập Nhất Nương ói xong. Tiểu nha hoàn bưng nước ấm súc miệng, Lục Vân cầm mơ ngâm mật ong cho nàng ngậm. Hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy.
Thập Nhất Nương khắp phòng, gương mặt nở nụ cười dịu dàng, chợt như tia sáng của hòn đá lửa, giật mình nghĩ tới mình vẫn chưa có cuộc sống gia đình đình nhỏ… Tay bất giác đặt ở bụng.
“Hổ Phách !” Nàng có chút luống cuống nhìn Hổ Phách , muốn nói lại thôi.
“Nói như vậy. Còn phải đợi đến tháng ba mới có tin chính xác rồi?” Đỗ ma ma giúp Thái phu nhân tháo trâm cài tóc.
“Nhưng cũng không có chẩn đoán ra bệnh gì” Chân mày khóe mắt Thái phu nhân đều là ý cười vui sướng, “Ta gọi Tống ma ma tới hỏi. Tám phần mười, là có thai.”
“Chúc mừng Thái phu nhân ạ!” Đỗ ma ma cười khanh khách khom gối hành lễ Thái phu nhân.
Thái phu nhân cười ha ha, nắm tay Đỗ ma ma: “Tạm thời đừng lên tiếng. Lão Tứ vẫn còn giấu diếm đấy! .
Đỗ ma ma hơi bất ngờ.
Thái phu nhân cười nói: “Lão Tứ ấy à. Chính là tính tình này. Không phải là chuyện nắm chắc. Thì sẽ quyết không lên tiếng.” Suy nghĩ một chút. Lại hưng phấn vui vẻ nói. “Loại chuyện này. Chỉ sợ thái y còn không hiểu nhiều bằng chúng ta”. Đỗ ma ma bật cười ha ha.