Nàng không có nghĩ đến Nhị phu nhân cũng giống nàng tự tay ướp trà nhài……
Nhị phu nhân Từ gia – Hạng thị xuất thân dòng dõi thư hương, phụ thân ba mươi năm trước là Trạng Nguyên, từng nhận chức hàn lâm viện học sĩ, tế rượu Quốc Tử Giám. Từ nhỏ nàng đã có tiếng là tài đức, Từ gia từng ba lượt cầu người đến mai mối không được. Sau đó Hạng lão gia nhìn thấy Từ Lệnh An thiếu niên anh tuấn, thông minh trí tuệ, lại do Bạch thái phi làm mai mối, lúc này mới đồng ý cửa thân gia này.
Ai biết, Hạng thị gả qua chỉ mới ba năm, Từ Lệnh An liền bệnh chết.
“Nhị phu nhân, nàng có khỏe không!” thần sắc Đại thái thái ảm đạm, hỏi.
Thái phu nhân khó nén bi thương: “Từ khi An Nhi mất, lòng nàng như tấm lụa trắng, đã không thường xuất hiện thăm hỏi.”
Mặt Kiều gia Lục tiểu thư lộ vẻ không đành lòng.
Ánh mắt Kiều phu nhân hơi động, cười nói: “Vậy ngài cũng phải khuyên nàng thường xuất hiện thăm hỏi. Nàng vốn là người trí tuệ, bên người không người chăm sóc, không khỏi thu sầu xuân khổ. Nếu Tam phu nhân không bưng chén trà nhài hoa quế này ra, ta còn không có nhớ tới. Lục tỷ nhà chúng ta cũng rất thích làm này đồ vật linh tinh. Nếu không, nhân cơ hội này chúng ta đi thăm Nhị phu nhân. Ít nhất là làm cho chỗ nàng đó vui vẻ tưng bừng, thứ hai cho nàng cùng Lục tỷ chúng ta làm quen, nhất định là hai người sẽ hợp ý. Có người thường lui tới, cũng tốt một chút.”
Thái phu nhân cảm động: “Chủ ý này hay.” Lập tức đứng dậy, trà cũng không uống,”Chúng ta đi chỗ nàng ấy ngồi.” Lại kêu nha hoàn Đông Tú bên người, “Nói một tiếng với Nhị phu nhân, thân gia thái thái đến đây, chúng ta đến chỗ nàng ngồi.”
Đông tú trả lời mà đi.
Tam phu nhân phân phó nha hoàn Kim Nhị bên người: “Chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa thanh duy đến đây.”
Thái phu nhân liền phất tay, cười nói: “Hôm nay khó có được thời tiết tốt như vậy, chúng ta tự đi, lúc trở về sẽ cho xe tới đón.”
Tam phu nhân ưng thuận. Một hàng người quay trở lại hướng bắc Nghiễm lượng môn vừa rồi.
Bà tử trông cửa vội nghênh ra đón, cùng thái phu nhân đi vào cửa.
Trước mặt là một núi giả dùng đá trắng Thái hồ xếp thành, bên cạnh núi giả trồng mấy cây cổ thụ cao ngất. Ôm lấy ngọn núi, bên trái là mảnh rừng cây xanh mướt, bên phải có con đường nhỏ uốn khúc thông qua rừng cây.
Tam phu nhân giúp đỡ thái phu nhân dẫn các nàng vào rừng cây, bước dọc theo đường mòn uốn lượng lót bằng đá nhỏ, chỉ qua thời gian một chung trà liền thấy một mảnh rừng trúc xanh tươi, con đường mòn xuyên qua rừng trúc đến một cái viện nho nhỏ.
Trước cửa viện có bảy, tám bậc thềm đá, một phu nhân mặc hoa bối tử mầu trắng cùng Đông Tú và một nha hoàn lạ mặt, đang đứng ở trên thềm đá nhìn xung quanh.
Thấy các nàng, Đông Tú cùng nha hoàn lạ mặt liền đỡ phu nhân kia xuống bậc thang.
Phu nhân kia hẳn là chính là Từ gia Nhị phu nhân……
Thập Nhất Nương nghĩ, không khỏi gương mắt đánh giá nàng kia.
Nhìn qua chỉ hai mươi năm, sáu tuổi, dáng người gầy yếu, làn da trắng nõn, ngũ quan tú lệ, ánh mắt trầm tĩnh mà an tường, chậm rãi đi tới, chậm dãi đi tới rất điềm đĩnh.
” Di Thực!” vẻ mặt Thái phu nhân tươi cười.
” Nương!” Nhị phu nhân cười hành lễ thái phu nhân, thái phu nhân vội đỡ nàng đứng lên, đại thái thái, Kiều phu nhân sôi nổi chào hỏi nàng, lại giới thiệu La Đại phu nhân, Ngũ Nương, Thập Nhất Nương cùng Kiều gia Lục tiểu thư cho nàng nhận thức.
Nhị phu nhân thực khách sáo, cười nói: “Cũng không có vật gì hay, mấy chuỗi châu đàn hương này các ngươi lấy để chơi đi.” Nha hoàn lạ mặt cầm mấy hộp chạm sơn đỏ đưa cho mấy người.
Mấy người họ nhận lấy rồi cảm ơn, Nhị phu nhân giúp đỡ thái phu nhân lên bậc thang: “Ngài chậm thôi! Chỗ ta nơi này không dễ đi. Ngài có việc gì, cho người đến bảo ta một tiếng là được.”
Tam phu nhân cũng vội đi qua giúp đỡ bên kia.
“Chúng ta có việc gì.” Thái phu nhân cẩn thận dưới chân,” Thân gia thái thái đến Yến Kinh, chúng ta đến chỗ ngươi nơi này ngồi thôi.”
Đi theo phía sau đều là nha hoàn của mỗi người giúp đỡ họ lên bậc thang.
Thập Nhất Nương phát hiện bậc thang kia dùng đá dưới đáy Thái hồ xây thành, khe hở thềm đá vẫn còn mấy nhành cỏ nhỏ chui ra. Đi hết bậc thang, thấy cạnh Thượng hải đường môn có tấm biển viết hai chữ “Thiều hoa” Hai chữ. Lúc tiến vào trong viện, hai hàng trúc xanh rong rêu phủ đầy, ngẫu nhiên có gió thổi qua, vang lên tiếng xào xạc, rất có phong cách thâm sơn cổ kính tĩnh lặng.
Vào cửa, một cái nhà nho nhỏ ba gian, cột trụ sơn đen, rải đá trắng, giữa phòng chính treo một bức tranh màu tím ‘Quan Âm trong tay cầm bình cam lộ và cành dương liễu vẻ mặt không có bất cứ lo lắng gì”, đôi câu đối vân long tiên màu đen nhũ kim loại. Trường án sơn đen bày mâm sứ trắng trên có mấy trái phật thủ. Phía trước để một bàn vuông sơn đen, hai bên chặn bởi ghế bành sơn đen.
Nhị phu nhân mời thái phu nhân cùng đại thái thái ngồi ở ghế bành, có tiểu nha hoàn vào phòng trong đem ghế con sơn đen nệm màu hồng cho Kiều phu nhân ngồi, lại có tiểu nha hoàn vội bưng ghế con sơn đen cho những người khác. Trong lúc nhất thời, trong nhà nhỏ chật đầy người.
Thái phu nhân liền kêu Kiều Lục tiểu thư gọi đến, nói với Nhị phu nhân: “Nàng nghe nói ngươi làm trà hoa quế, nên muốn tới xem, ta liền mang nàng theo.”
Kiều Lục tiểu thư bước lên phía trước hành lễ Nhị phu nhân: “Ở nhà ta dùng vải xô gói lá trà đặt ở hoa sen chưa nở, mùi luôn nhàn nhạt. Không được nồng hương như trà hoa quế của phu nhân.” Dáng điệu nôn nóng nhờ chỉ giáo.
” Làm trà hoa sen a!” Nhị phu nhân cười nhàn nhạt ,” Tốt nhất là dùng hoa sen trắng, buổi sáng khi hoa chưa nở, sau đó dùng sơi gai buộc chắc, buổi sáng ngày hôm sau hái hoa, đem lá trà sao khô, làm như thế ba, bốn lần, vừa không làm mất vị trà, lại có mùi hoa sen.”
” A!” ánh mắt Kiều Lục tiểu thư mở thật to , che miệng than nhẹ, ngây thơ hồn nhiên nói không nên lời,” Sao phải dùng hoa sen trắng ?”
Nhị phu nhân gật đầu: “Hoa sen trắng so với hoa sen hồng mùi thơm càng nồng đậm.”
Trong lúc hai người nói chuyện, đã có nha hoàn dâng trà.
Có mùi hoa mai thơm ngát……
Lục tiểu thư của Kiều gia đã có vẻ mặt kinh hỉ ngạc nhiên mừng rỡ: “Phu nhân còn dùng hoa mai ướp lá trà sao?”
Nhị phu nhân cười nói: “Chỉ cần là có mùi hương đều có thể……” Nói xong, thì nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trong sân một năm bốn mùa hoa nở không ngừng, muốn ướp loại lá trà nào cũng thực dễ dàng.” Nghe không thấy vẻ cô đơn tịch mịch, ngược lại có vẻ ưu nhàn tự tại.
Thập Nhất Nương nghĩ đến bậc thang trước cửa sân nàng ấy.
Có vẻ dốc, giống đi lên núi, người bình thường sẽ không đi đến!
Lục tiểu thư Kiều gia vẫn thỉnh giáo Nhị phu nhân một ít bí quyết về làm trà nhài, làm điểm tâm, làm đồ ăn. Thập Nhất Nương cảm thấy có chút phóng đại, có chút hơi quá điềm đạm, cũng có chút hợp lý.
Vẻ mặt Nhị phu nhân ôn hòa có lễ lại mang theo một chút xa cách, thái phu nhân nhìn thấy vậy đáy mắt hiện lên một tia thất vọng.
Kiều phu nhân trông thấy lập tức nói đi ra hoa viên một chút: “Hoa bên cạnh Xuân nghiên đình chắc là đã nở đón xuân về!”
Nhị phu nhân nghe xong cười nói: “Hôm qua mới vừa nở!” Đứng dậy đưa các nàng nhìn hoa nghênh xuân.
Thái phu nhân liền nắm tay Nhị phu nhân ra Thiều hoa viện, theo đường mòn xuyên qua rừng cây, đến con đường lát phiến đá rộng, theo hướng bắc, trước mặt là một con sông nhỏ uốn lượn như con rồng dạo chơi nhàn nhã, trên sông có tòa nhà gọi là Bích y áp đình. Qua Áp đình, tiếp tục là con đường lót đá uốn lượn. Các nàng đi theo hướng đông, một bên là âm thanh bồng bềnh dập dờn của sóng nước, một bên âm thanh của cây cối trên núi đong đưa nghiêng mình trước làn gió nhẹ, làm cho đáy lòng người ta trở nên tươi đẹp.
Bước chân Thập Nhất Nương càng đi càng chậm, dần dần tụt ở phía sau mọi người.
Có nha hoàn đến hỏi nàng: “Nếu thân gia tiểu thư mệt mỏi, có muốn ở một bên nghỉ ngơi một chút hay không?”
Thập Nhất Nương vội nói: “Không mệt, không mệt.” Cước bộ lại càng ngày càng chậm.
Đông Thanh cùng Hổ Phách ở một bên, phải tiến lên định đỡ nàng, bị nàng cự tuyệt:”…… Miễn cho mẫu thân hỏi đến.”
Nha hoàn kia nghe xong biết vâng lời đi theo bên người nàng, cũng không có thúc giục nàng.
Hình như là trong phòng Tam phu nhân…… Cũng là người nhiệt tình ……
Thập Nhất Nương nghĩ, một mặt đưa ánh mắt tới Hổ Phách, một mặt cười nói: “Tỷ tỷ xưng hô như thế nào?”
Nha hoàn cười nói:” Ta gọi là Thu Lăng.”
Hổ Phách” A” một tiếng, nói: “Ta có một tỷ tỷ cùng có chữ ‘ thu’ như ngươi……”
Thu Lăng hé miệng cười. Thập Nhất Nương đã mang theo Đông Thanh đi đến phía trước.
Hổ Phách cùng Thu Lăng thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ đứng lên: “Sân này thật xinh đẹp! Nghe bên cạnh là Định Quốc Công cùng Uy Bắc Hầu?”
Thu Lăng gật đầu, cười nói:” Định Quốc Công Trịnh gia ở phía trước chúng ta, Uy Bắc Hầu Lâm gia trụ ở phía tây chúng ta.”
Dáng điệu Hổ Phách rất là hâm mộ: “Vậy lui tới chẳng phải đều là nhà trâm anh hưng thịnh sao?”
Thu Lăng gật đầu cười.
“Các nàng kia cũng giống chúng ta, thỉnh thoảng có qua lại hay không?” Hổ Phách hỏi cực kỳ tò mò.
“Đương nhiên.” Thu Lăng cười nói,” Đại phu nhân Lâm gia, cùng Tứ phu nhân chúng ta rất hợp. Cách năm ba ngày sẽ đến thăm Tứ phu nhân một lần.”
Ánh mắt Hổ Phách hơi động: “Vậy Mậu Quốc Công Vương gia cũng thường đến không?”
Thập Nhất Nương khóe miệng cong lên, dẫn Đông Thanh đuổi theo Ngũ Nương.
Bên kia Thu Lăng ngẩn ra: “Sao ngươi lại hỏi đến nhà kia!”
Hổ Phách vội giải thích: “Ta nghe người ta nói đến những nhà quyền quý ở Yến Kinh. Nhắc tới quý phủ các ngươi, còn nhắc tới Mậu Quốc Công phủ……”
“Nhà bọn hắn như thế nào có thể so cùng nhà chúng ta.” Không đợi Hổ Phách nói xong, mặt Thu Lăng kia lộ vẻ khinh thường, “Nhà chúng ta tuy cũng là dựa vào phúc đức tổ tiên mà sống. Nhưng năm đó lão Hầu Gia cũng từng làm lễ bộ thị lang, quốc công gia bọn hắn thì sao, thật vất vả mới thông qua thông gia kiếm được chức nhỏ uyển mã tự chủ, như ngay cả số lượng ngựa nuôi thả cũng không rõ ràng lắm, bị cách chức……”
Mặt Hổ Phách lộ vẻ kinh ngạc: “Dựa vào thông gia kiếm chức vị? Thông gia Mậu Quốc Công là ai a?”
“Văn uyên các đại học sĩ Khương Tiệp đã qua đời a?” Thu Lăng cười nói.
” Khương Tiệp?” ánh mắt Hổ Phách chợp lóe lên,” Cho tới bây giờ ta không có nghe nói tới.”
” Ngươi đương nhiên không có nghe nói qua.” Thu Lăng che miệng cười: “Khương đại nhân đã qua đời mười mấy năm.”
Hổ Phách cười mỉa:” Tỷ tỷ nói ta …… Trước kia ta chỉ làm thêu thùa may vá ở nhà, cho tới bây giờ không có nghe nói qua việc này.” Mắt lộ ra vẻ hâm mộ cực kỳ, “Tỷ tỷ hiểu biết thật nhiều!”
Thu Lăng cười nói:” Ta cũng là bởi vì phu nhân nhà chúng ta hay thích hỏi lão gia việc này, cho nên mới biết một phần .”
Hổ Phách chủ động tiến lên kéo cánh tay Thu Lăng: “Tỷ tỷ tốt, ngươi nói cho ta biết một chút. Ta trở về cũng nói cùng tiểu thư nhà chúng ta, cho nàng cũng biết.”
Thu Lăng chỉ cười.
” Tỷ tỷ tốt……” Hổ Phách năn nỉ nàng.
” Việc này cũng không có gì bí mật.” Thu Lăng cười nói,” Nhạc an Khương gia ngươi nghe nói qua không?”
Hổ Phách lắc đầu.
” Nhà bọn hắn từng có hai vị đế sư……” thanh âm Thu Lăng dần dần thấp xuống, Bước chân hai người cũng chậm lại.
Hai người đứng ở dước một cây đại thụ lại nhỏ giọng nói tiếp.