Beta: Tiểu Tuyền Lúc rảnh rỗi Cam thái phu nhân cùng với Nhất Thập Nương đã nói đến chuyện này: “Không thể không bội phục Lý gia này biết luồn cuối, dựa vào nhi tử đang là một ngũ phẩm thiên hộ nho nhỏ, thế nhưng lại cùng An Thành công chúa kết thân gia!”
Lúc này, cửa hiệu Hỉ Phô đã khai trương, được mùa đang vươn lên : “Có tiền hay không có tiền, cưới con dâu. Để qua năm mới tốt đẹp.
Trong cửa hàng của các nàng có rất nhiều hình thức, kiểu dáng vật phẩm thêu rất độc đáo mới mẻ, phẩm chất tốt, giá tiền hợp lý, hấp dẫn không ít người, rất nhanh ở Yên Kinh đã có chút danh tiếng. Bất kể là Thập Nhất Nương, Giản sư phó hay là Cam thái phu nhân, đều đối với khởi đầu như vậy rất hài lòng.
Thập Nhất Nương lần này đến thăm Cam thái phu nhân, chính là đem các khoản trong cửa hàng đưa cho Cam thái phu nhân xem qua.
“Người thiếu niên này đúng là mặt trời mới mọc, tiền đồ không thể đo lường.” Nàng tinh tế nói: “Cũng không trách An Thành công chúa động tâm.”
Cam thái phu nhân nghe xong liền cười:” Bất quá, phải nói là hai nhà này cũng là môn đăng hộ đối rồi.”
Cam thái phu nhân là chỉ phò mã của An Thành công chúa cũng là người không chịu sống an phận sao?
Vài năm trước bởi vì buôn lậu muối bị Ngự sử vạch trần mà bị đánh bốn mươi đại bản đến nỗi què một chân, mấy năm này cũng nghe nói đã bồi dưỡng ra một bang phái chỉ giúp những đám chuyên cho quan lại các khoản nợ. Hôm nay mở ra cấm biển, Phúc Kiến chính là cái đích cho mọi người công khai chỉ trích, chỉ sợ vị phò mã này cũng có tính toán riêng đi.
Nhưng mà, đây là chuyện của nhà người khác, Thập Nhất Nương cũng không muốn bình luận.
Sau lưng người khác bàn luận tốt xấu, cũng không phải điều là một quân tử nên làm. Cam thái phu nhân ngôn thiển ý sâu* ( lời ít ý nhiều) đúng điểm dừng lại, rồi cùng Thập Nhất Nương nói đến chuyện làm ăn của cửa hàng Hỉ Phô: “Như vậy mà nói, năm nay chúng ta cũng buôn bán kiếm lời được sáu lượng bạc?”
Thập Nhất Nương mỉm cười gật đầu: “Nếu không tính tiền thuê cửa hiệu của người, thì thực sự là kiếm lời được sáu lượng bạc, nếu tính tiền thuê cửa hiệu thì mất sáu mươi lượng bạc.”
Cam thái phu nhân không hiểu lắm.
Thập Nhất Nương tính sổ sách cho nàng nghe: “Cửa hiệu kia của ngài, tiền thuê một năm t là tám trăm lượng, chia ra mười hai tháng, mỗi tháng là mất khoảng sáu mươi sáu lượng. Bây giờ chúng ta kiếm lời được sáu lượng bạc, nếu đem tính cả tiền thuê cửa hiệu chả phải đã lỗ mất sáu mươi lượng.”
“Ai nha!” Cam thái phu nhân cười nói: “ Thật là phức tạp. Đều nói việc kinh doanh là khó, không phải ai cũng có thể làm được.” Lại nói, “Bất quá, có thể kiếm lời được sáu lượng bạc cũng không tệ đi! Chúng ta lần đầu tiên làm ăn, nhưng không có lỗ vốn!”
Thập Nhất Nương gật đầu cười nói: “Lần này ta đến, là muốn thương lượng với người hai chuyện. Một là tạm ngừng kinh doanh của cửa hiệu một thời gian. Ý của Giản sư phó, là muốn đầu tháng chạp đóng cửa, ra giêng lại mở cửa trở lại. Hai là chuyện hồng bao năm mới. Năm nay mặc dù không kiếm được tiền mấy, thứ nhất là thời gian khai trương của chúng ta ngắn, thứ hai là chúng ta đang xông tên cửa hiệu, lợi nhuận rất mỏng. Lại không thể khấu trừ người làm thuê trong cửa hiệu được. Chuẩn bị cho đại chưởng quỹ một hồng bao tám lượng bạc, nhị chưởng quỹ hồng bao sáu lượng bạc, người hầu hồng bao hai lượng, đám người thêu nương hồng bao năm lượng, người thấy thế nào?”
“Cửa hàng phía đông đường lớn chủ yếu là đóng cửa vào mùng bảy tháng chạp, mười tám tháng giêng mới mở. Chúng ta tự nhiên sẽ làm như vậy.” Cam thái phu nhân trầm ngâm nói, “Bất quá, hồng bao của đại chưởng quỹ có phải ít chút hay không? Quản sự nhất đẳng của quý phủ chúng ta hồng bao năm mới cũng có mười hai lượng bạc. Huống chi những người này hướng về phía Giản sư phó. Kinh tế chúng ta chặt chẽ như vậy, cũng không kém về khoản tiền bạc ( ý nói làm ăn được, dư dả). Ta thấy, hay là cho thêm một chút đi!”
Đại chưởng quỹ cùng nhị chưởng quỹ của cửa hàng đều là Giản sư phó quen biết từ trước, đều là những lão luyện về làm thêu.
“Ta sẽ cùng Giản sư phó nói tốt chuyện này. Năm nay là ngoại lệ.” Thập Nhất Nương nói: “ Bắt đầu từ sang năm, ngoài tiền công ra, một phần mười lợi nhuận của cửa hàng sẽ trích ra thưởng cho đại chưởng quỹ, nhị chưởng quỹ và đám người hầu, ngoài ra cầm một phần mười ấy phân phát cho thêu nương. Thay vì việc cho tiền hồng bao nhiều, không bằng cho bọn họ nghĩ cách làm ăn.”
“Ta là sợ hai vị chưởng quỹ cảm thấy chúng ta hẹp hòi.” Cam thái phu nhân cười nói, “ Những thứ này ta có chút không hiểu lắm. Bất quá nếu ngươi đã cũng Giản sư phó nói chuyện xong rồi, vậy liền theo ý ngươi đi! Huống hồ chuyện chúng ta có nói trước đó, ta không nhúng tay vào chuyện trong cửa hiệu.”
Lời tuy là thế, nhưng dù sao cũng là ba người hùn vốn làm ăn. Có một số việc vẫn là cần cùng Cam thái phu nhân thương lượng thế mới phải đạo.
Thập Nhất Nương cười cùng nàng nói chuyện một lúc lâu, nhìn sắc trời không còn sớm, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Vừa mới vào đến cửa, Lục Vân liền nói cho nàng biết: “Tam gia phái người từ Sơn Dương tặng lễ tiết niên.” ( lễ mừng năm mới)
“Vẫn là phải Cam lão Tuyền đến sao?” Thập Nhất Nương một mặt cởi áo da lông chồn màu nâu, một mặt cười hỏi Lục Vân.
“Vâng, vẫn là phái Cam lão Tuyền đến.” Lục Vân đem áo da mà Thập Nhất Nương cởi xuống đưa cho tiểu nha hoàn bên cạnh, trong phòng hầu hạ nàng thay y phục rửa mặt sạch sẽ., “ Cam lão Tuyền đến đây gặp nhưng người không có ở nhà, nên đã đi đến chỗ thái phu nhân phục lạy rồi.”
Thập Nhất Nương gật đầu rửa mặt một phen, rồi đi đến chỗ thái phu nhân.
Thái phu nhân thưởng cho Cam lão Tuyền ở tại sương phòng phía đông ăn cơm, nghe thấy Thập Nhất Nương đến, liện bận rộn đi ra dập đầu gặp nàng.
Thập Nhất Nương thưởng cho Cam lão Tuyền hai lượng bạc, tiến vào nội thất của thái phu nhân.
“Sao thế? Tính toán sổ sách xong hết rồi à?” Thái phu nhân ngồi trên kháng đang cùng Đỗ ma ma loay hoay trang trí mấy con hổ bằng vải bố, hài nhỏ (giầy cho trẻ con), cười ha ha vẫy Thập Nhất Nương qua ngồi.
Thập Nhất Nương đáp lễ cho thái phu nhân rồi ngồi bên cạnh: “Cam gia thái phu nhân ở góa, Giản sư phó dù sao cũng là người có thủ nghệ (nghệ nhân), con chỉ lo chạy hai đầu mà thôi.” Sau đó nhìn trong tay thái phu nhân làm con hổ vải bằng thủ công tinh mỹ, “Đây là tặng cho Đại công chúa phải không ạ?”
Ngày hôm qua là lễ mừng Đại công chúa đầy tháng. Nàng có tang trong người nên không có tham gia, nhưng pháo hoa chiếu sáng nửa Yên kinh, có thể thấy tối qua náo nhiệt như thế nào.
Thái phu nhân gật đầu cười nói: “Sắp đến năm mới rồi, tìm vài món đồ chơi nhỏ tặng cho công chúa.” Sau đó đem hổ vải , hài nhỏ đẩy đến trước mặt Thập Nhất Nương, “Mắt ta bây giờ không được tốt, con giúp ta xem một chút nhé!”
Thập Nhất Nương vuốt nhè nhẹ mặt hài, đáy hài, khẩu bảng, kiểm tra độ mềm dẻo của chúng.
“Hài tử kia trưởng thành nhất định xinh đẹp.” Thái phu nhân thuận thế nói đến Đại công chúa, “Cùng một bộ dáng giống y hoàng hậu nương nương, nhưng hoàng thượng nhìn lại nói lớn lên có thể giống y hay không? Vừa nói vừa cười ha ha lên. “ Những thị vệ, nữ quan kia nhìn thấy trong lòng đều mơ hồ nói bộ dáng giống hoàng thượng, khiến hoàng thượng thật cao hứng. Nếu không phải cố kỵ thân thể thái hậu nương nương có chút bệnh nhẹ, phỏng chừng lễ mừng trăm ngày cũng không e dè mà tổ chức.”
Sau lễ tắm ba ngày của Đại công chúa không lâu, thái hậu nương nương liền nhiễm phong hàn, các thái phu nhân đều tiến cung thăm bệnh. Tính toán cũng là mất hơn nửa tháng.
“Bệnh tình thái hậu nương nương vẫn không có dấu hiệu tốt sao?” Thập Nhất Nương nghe có chút ngoài ý muốn.
“Nói là vẫn chưa tốt!” Thái phu nhân điểm điểm ngón tay nói thực: “Ta lúc ấy liền đi thăm bệnh. Mặc dù vẫn còn phải dùng thuốc, bất quá nói chuyện lại mười phần khí lực, nghĩ đến chắc cũng không còn gì đáng ngại.”
Thập Nhất Nương cười cười.
Thái phu nhân hiển nhiên không muốn nói về đề tài này cho lắm, lập tức thay đổi chủ đề nói chuyện, hỏi đến chuyện Từ Tự Truân trở về năm mới: “……. Nói mười sáu tháng chạp là có thể đi đến Thông Châu. Nhà cửa phòng ốc đã thu thập xong chưa?”
“Đều thu thập tốt rồi ạ.” Thập Nhất Nương cũng không nhắc lại, thuận theo thái phu nhân nói chuyện, “ Để cho Quý Đình tức phụ chuyển một ít cây hoa, chăn đệm toàn bộ đổi mới đi, mấy đồ tẩm hương cũng đã sớm đến rồi. Người có muốn ngày mai đi xem một chút không?”
“Có ngươi chuẩn bị là được rồi.” Thái phu nhân cười nói, “Ta không đi xem đâu.”
Có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Thái phu nhân, phu nhân, Đại cô gia ở Thương Châu đến tặng lễ Tết!”
Thái phu nhân nghe nói vậy rất cao hứng, thúc giục Thập Nhất Nương: “Con mau đi xem một chút!”
Thập Nhất Nương cười cười quay về sân của mình.
Lục Vân dẫn theo hai bà tử khôn khéo giỏi giang tiến đến.
Vấn an Thập Nhất Nương, nói một chút cát tường, trong đó có một bà tử cười nói: “Chúng nô tỳ còn đem theo một đôi sơn ca cho Nhị thiếu gia; một đôi chim bói cá cho Thế tử gia; một đôi chim hoàng oanh cho Ngũ thiếu gia; một đôi vẹt cho Đại tiểu thư.”
“Thật là có tâm.” Thập Nhất Nương cười nói mấy câu khách khí, sau đó thưởng cho mỗi người mười lượng bạc, sai Lục Vân dẫn đi dùng cơm. Phân phó Nhạn Dung đi ngoại viện đem đồ mà Thiệu gia tặng đưa đến cho mọi người trong nhà.
Nhạn Dung phục mệnh quay trở lại, lại đối với nàng nhỏ giọng nói: “Nô tỳ nghe gã sai vặt ở ngoại viện nói, đồ của Tam gia tặng mặc dù Tết đoan ngọ, trung thu giống nhau rất nhiều, nhưng phẩm chất kém rất nhiều.”
Thập Nhất Nương kinh ngạc.
Nhạn Dung vội nói: “Thật sự đấy ạ, nô tỳ đã xem qua rồi. Lễ trung thu Tam gia tặng mỗi người một con vịt to béo, lần này tặng nhưng mà rất nhỏ lại còn gầy.”
Thập Nhất Nương bật cười.
Danh mục lễ vật ngày lễ tết sẽ đến chính tay của Từ Lệnh Nghi, nhưng mà đem lễ vật nhập kho cũng là do Phàn quản sự phụ trách các lễ vật do các phủ mang tới tặng. Loại sự tình thế này, chỉ sợ Phàn quản sự cũng không biết phải nói sao cho tốt đi!
“Chuyện này ngươi không được để lộ ra.” Thập Nhất Nương phân phó Nhạn Dung. “Tránh có Hầu gia xấu mặt.”
“Nô tỳ biết rồi!” Nhạn Dung gấp giọng nói: “Chuyện này cho dù là ai nô tỳ cũng không nói!”
Thập Nhất Nương hỏi chuyện nàng 1 hồi: “Lễ vật Đại cô gia mang đến đều tặng hết chưa?”
“Của Nhị thiếu gia giao cho Thấm Hương, của Thế tử gia giao cho Đỗ ma ma, của Ngũ thiếu gia giao cho Nam Vĩnh tức phụ, của Đại tiểu thư giao cho tiểu Hoàng Anh.”
Từ khi thái phu nhân lấy cớ khí trời quá nóng, sau đó tự mình ân cần giữ Từ Tự Truân bên cạnh, cũng không nói chuyện cho Từ Tự Truân một mình lập viện, Thập Nhất Nương nhớ đến Từ Tự Dụ đợi bọn hắn qua mười tuổi mới được sống ở ngoại viện, cũng không chủ động nhắc đến, chuyện này cứ như vậy mà gác xuống. Lễ vật của những người khác đều giao cho nha hoàn thân cận, chỉ có đồ của Từ Tự Truân là Nhạn Dung mới giao đến tận tay Đỗ ma ma.
Thập Nhất Nương không khỏi gật đầu, nói: “Ngươi làm việc, rất cẩn thận!”
Nhạn Dung được khen ngợi, kích động đến mặt đỏ ửng, khom gối nói: “Nô tỳ không cô phụ phu nhân dạy bảo.”
Thập Nhất Nương cười cười rồi cho nàng lui xuống.
Từ Tự Giới kéo kéo cái lồng chim chạy vào: “Mẫu thân, mẫu thân, người xem, Đại tỷ phu tặng chim!” Nam Vĩnh tức phụ vẻ mặt áy náy đi theo vào: “Phu nhân, Ngũ thiếu gia không nên……”
Thập Nhất Nương ý bảo Nam Vĩnh tức phụ không cần khẩn trương, cười cười nhận lấy lồng chim đưa cho Nam Vĩnh tức phụ: “Chim là để treo ở dưới mái hiên cho người ta nuôi, không thể giống như con chạy chạy kéo kéo.”
Từ Tự Giới ra sức gật đầu, cười nói: “Treo dưới mái hiên của mẫu thân, nó hót cho mẫu thân nghe!”
“Đây là Đại tỷ phu tặng cho Giới ca nha!” Thập Nhất Nương cười cười ôm Từ Tự Giới: “Đem nó treo ở dưới mái hiên của con, nó hót cho con nghe.”
Hắn lắc lắc thân thể: “Hót cho mẫu thân nghe!”
Là muốn tặng cho nàng đi!
Thập Nhất Nương thơm má hắn: “Mẫu thân sợ ồn ào, mang treo ở dưới hiên của Giới ca đi.”
Từ Tự Giới mới không lên tiếng nữa.
Đợi nàng an trí tốt Từ Tự Giới thì trở về phòng, nha hoàn hầu hạ, bà tử đều xa xa đứng dưới mái hiên, Từ Lệnh Nghi cùng Từ Lệnh Khoan đứng ở trong sân thấp giọng đang nói chuyện gì đó.
Nghe thấy động tĩnh, hai huynh đệ dừng lại không nói chuyện nữa.