Thứ Nữ Công Lược

Chương 339: Xuyến Môn ( hạ )

Trước Sau

break
Edit: TrangDelfosse Beta: Tiểu Tuyền Y theo ngày thường, Nhạn Dung bưng một cái ghế con đặt ở trước kháng gần cửa sổ, Văn di nương cười nhẹ nhàng nói tạ ơn, khom gối thấy lễ cho Thập Nhất Nương, rồi nửa ngồi xuống.

Thập Nhất Nương đem chuyện Phương tỷ Nhi bị chọn làm hoàng trường tử phi nói cho Văn di nương.

Văn di nương nghe cũng không thẫn thờ, ở trong lòng suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Vậy bây giờ chính là từ trong Trác gia cùng Lý gia định ra một cái?”

“Vậy cũng không hẳn.” Thập Nhất Nương đem chuyện Lâm Đại phu nhân vì Thiệu trọng Nhiên làm mai mối nói, “. . . . . . Lúc trước đừng nói là Lâm Đại phu nhân, chính là ta, nghe xong cũng cảm thấy rất không ổn thỏa, cho nên một lòng một dạ là muốn đem cửa này hôn sự đẩy đi.” Sau đó đem chuyện vô tình gặp gỡ của Thiệu Trọng Nhiên, và chuyện Lâm Đại phu nhân làm mai thêm lần nữa nhất nhất nói cho Văn di nương.

Văn di nương nghe thất kinh, nắm thật chặt váy của Thập Nhất Nương: “Vậy làm sao bây giờ?” Sắc mặt nàng hơi có chút trắng bệch, “Lâm Đại phu nhân sẽ không nói linh tinh gì đó chứ?”

“Không biết.” Thập Nhất Nương cũng không lo lắng những thứ này, “Nếu Lâm Đại phu nhân có ý này, cũng sẽ không làm trò đem lời thuyết phục ta. Nàng chỉ cần chính thức mời người làm mai đến xin cưới, có chuyện mặt quạt lúc trước, hơn nữa Thiệu Trọng Nhiên kia xuất thân môn đệ cũng xứng đôi, Hầu gia muốn giữ gìn đại cục, hơn phân nửa sẽ đáp ứng cửa hôn sự này.”

Văn di nương là quan tâm quá sẽ bị loạn, nghe Thập Nhất Nương nói như thế, thì không ngừng gật đầu. Sau đó nghĩ đến Thập Nhất Nương đối xử với mấy di nương các nàng luôn luôn nhàn nhạt, cũng không đặc biệt thân cận, cũng không đặc biệt bất hòa, thậm chí còn mang theo chút hương vị đứng từ xa trông tới. Cho nên khi nàng nghe được trong giọng nói Thập Nhất Nương lộ ra mấy phân thương lượng lúc giữ nàng ở lại trò chuyện, nàng còn tưởng rằng Thập Nhất Nương có sổ sách gì muốn nàng hỗ trợ. Bây giờ nhìn lại, là muốn cùng nàng nói chuyện Trinh tỷ nhi.

Trong lòng nàng có chút ấm áp nhàn nhạt chảy qua, nhưng nghĩ đến chuyện này quan hệ đến tương lai Trinh tỷ nhi, lại nhớ đến hai ngày trước Tam tẩu cho người ta mang tin tới hỏi hôn sự Trinh tỷ nhi, thì ấm áp thoáng qua kia liền biến mất.

“Vậy ý của ngài là?” Ánh mắt nàng nhìn Thập Nhất Nương lộ ra chút cẩn thận.

Đầu tiên là Từ Lệnh Nghi đêm không về ngủ, sau đó làm trò trước mặt nàng đem thư Lâm Ba đưa tới đốt đi, trong loại tình huống này mà còn rút ra thời gian đi xem Thiệu Trọng Nhiên, đủ để thấy sự coi trọng đối với hôn sự Trinh tỷ nhi.

Điều này làm cho nàng đột nhiên có chút hoảng hốt.

Tình cảm nam nữ như nước uống, ấm lạnh tự biết, những người khác không thể cảm thụ thay được, bằng không, trên đời cũng sẽ không có nhiều oán nữ si tình, ân oán tình cừu. Thiệu Trọng Nhiên kia cũng tốt, Lý Tễ cũng tốt, đều chẳng qua là hoa đập vào mắt mọi người, nàng cùng Từ Lệnh Nghi cảm thấy tốt thôi. Vậy Trinh tỷ nhi thì sao?

Nàng thích nam tử như thế nào đây?

Có nguyện ý chỉ cần có trượng phu hài tử an phận thủ thường ấm áp như lò sưởi đặt đầu giường sống cả đời? Hay là tình nguyện chịu tịch mịch để làm nữ nhân sau lưng nam nhân thành công? Cũng không ai biết. Hết lần này tới lần khác vấn đề này, nàng lại không thể cùng Trinh tỷ nhi thảo luận. Thứ nhất là Trinh tỷ nhi tuổi còn nhỏ, có một số việc chưa chắc có thể hiểu, thứ hai là không hợp lễ nghi, nàng không muốn phá hỏng nhận thức mà Trinh tỷ nhi được giáo dục.

“Hầu gia ngày hôm qua đã đi gặp Thiệu trọng Nhiên.” Nàng trầm ngâm nói, “Cũng nói tướng mạo xứng đôi cùng Trinh tỷ nhi nhà chúng ta. Chẳng qua là lúc làm việc không trầm ổn hào phóng bằng Nhị công tử Lý gia. Bảo ta bớt chút thời gian đi xem Nhị công tử Lý gia một chút.”

Kết thân cần môn đăng hộ đối, nếu như dòng dõi gia cảnh nhà trai khiến nhà gái không hài lòng, có thể từ chối ngay lập tức. Đến mức độ nhìn nhau, thì đó chính là hài tử định chọn. Nhưng mà nếu chỉ gặp mặt ngắn ngủi, dù gì cũng sẽ đem mặt tốt nhất bày ra, trừ phi trên thân thể hài tử có thiếu sót hoặc là tính cách thật sự xấu, nếu không thì rất khó nhìn ra những đều chân chính. Lý Tễ nàng mặc dù không có gặp mặt, nhưng nàng đã gặp Thiệu Trọng Nhiên. Theo ý tứ trong lời Từ Lệnh Nghi mà suy đoán, tướng mạo Thiệu Trọng Nhiên có thể xuất sắc hơn so với Lý Tễ, nhưng tiếp nhận sự vật không trầm tĩnh như Lý Tễ. Mà nguyên nhân Từ Lệnh Nghi nhìn trúng Lý Tễ là sự ưu tú của bản thân Lý Tễ mà không phải là thân thế bối cảnh. Nàng một khi đi gặp, sẽ nói không ra nghi vấn gì làm cho người ta tin phục —— vợ nên vô điều kiện nghe lời mẹ chồng, nam nhân cưới vợ bé là chứng tỏ gia cảnh giàu sang, có năng lực. Bằng không, tại sao sau mười năm gian khổ học tập, lúc người đọc sách kim bảng đề danh xong, chuyện thứ nhất chính là “Nạp thiếp” đây? Cái gì vấn đề mẹ chồng con dâu, vấn đề tiểu thiếp, ở trong mắt của nam nhân căn bản không phải vấn đề, nói ra ngược lại làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Còn không bằng ghét bỏ dòng dõi, gia cảnh sẽ dễ làm cho người tiếp nhận hơn.

Những chuyện này nam nhân không thể hiểu, nhưng các nàng mỗi ngày tiếp xúc cùng chuyện nhà, giao thiệp với phụ nhân bên trong, đây đều là những vấn đề to lớn, có thể tránh dĩ nhiên là nên tránh.

Những thứ đạo lý này Văn di nương tất nhiên cũng biết.

Thần sắc nàng cũng có chút âm tình bất định.

Người của Từ gia đều hơi xem thường Văn di nương, đây là do lịch sử khinh thường thương nhân tạo thành. Thập Nhất Nương lại không có loại quan niệm này. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cùng Văn di nương tiếp xúc tương đối nhiều, phát hiện nàng không chỉ có linh hoạt cơ mẫn, hơn nữa làm việc cần cù, thật tình, kiên định, giữ chữ tín, trên người lộ ra chút ít đặc điểm của nhân viên cao cấp được rèn luyện hàng ngày. So với Tần di nương cùng Kiều Liên Phòng, Thập Nhất Nương cảm thấy phong cách làm việc của Văn di nương khiến cho nàng thấy quen thuộc hơn chút ít, và cũng có thể nắm chắc hơn.

“Ta thấy trên người Thiệu công tử kia có loại ôn nhã đặc biệt của đệ tử thế gia, lại nghe Lâm Đại phu nhân nói nguyên nhân Thiệu gia cầu hôn.” Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, thản nhiên nói, “Nếu hắn có thể thông qua những chuyện nhỏ nhặt phát hiện Trinh tỷ nhi tốt, không chỉ là tỉ mỉ, hơn nữa còn lấy một loại thái độ thân mật, thanh thoát để đối đãi người. Phải biết rằng, ngày đó Trinh tỷ nhi ăn mặc mộc mạc, lại có Phương tỷ Nhi thiên chi kiều nữ như vậy ở đó, nếu là người có lòng nghi ngờ, chỉ sợ sẽ đoán Trinh tỷ nhi là nịnh bợ Phương tỷ Nhi mà làm như vậy. Hạng người gì sẽ dạy hài tử đó, vậy Thiệu gia cũng là nhà hiền hòa. Sau lại nghe Hầu gia nói Lý công tử, cảm thấy Lý công tử này cũng là người hết sức có tương lai. Trong lúc nhất thời thậm chí có chút khó quyết định. Có câu nói thật là tốt, ba gã thợ giày thối còn hơn một Chư Cát Lượng. Trong lòng ta không yên, cho nên tìm ngươi thương lượng một chút. Ngươi có lời gì, cứ việc nói thẳng?”

Văn di nương nhìn Thập Nhất Nương, khóe miệng hấp hấp, muốn nói lại thôi.

Giữa hai người bất kể là thân phận, địa vị, quyền lợi đều có khác biệt một trời một vực, hơn nữa liên quan đến Trinh tỷ nhi, nàng nếu như nói không chần chờ chút nào, ngược lại có chút vấn đề.

Thập Nhất Nương lẳng lặng ngồi yên uống trà, đợi nàng mở miệng.

Qua một hồi lâu, Văn di nương mới ấp a ấp úng nói: “Phu nhân, có thể, để cho ta nhìn thấy hai vị công tử hay không?”

Thập Nhất Nương kinh ngạc nhìn Văn di nương.

Trong mắt Văn di nương hiện lên một tia dứt khoát.

“Ta cũng biết ta nói như vậy là không ra thể thống gì.” Thanh âm nàng thấp một chút, nhưng cũng rất trấn định thong dong, nghe ra được là đã suy nghĩ kỹ, “Có một số việc, nói ra cũng không sợ ngài chê cười. Ta lúc ở Văn gia, được tổ phụ thích nhất. Khi đó tuổi còn nhỏ, thường làm bạn bên người tổ phụ, thỉnh thoảng cũng đi theo ra cửa hàng xem một chút. Còn từng đi qua Tuyên đồng phủ một chuyến. Không dám nói biết nhận xét người, nhưng cũng chịu tổ phụ ta lão nhân gia dạy bảo. Nếu như len lén trông thấy hai vị công tử, trong lòng cũng an ổn hơn chút ít.”

Làm cho Thập Nhất Nương một sự kinh ngạc.

Loại yêu cầu này đúng là quá giới hạn rồi!

Văn di nương làm sao không biết.

Ánh mắt nàng cực kỳ thẳng thắng nhìn Thập Nhất Nương: “Tất cả mọi người nói, cuộc sống là dựa vào năng lực con người mà ra. Nếu ngươi cảm thấy, người dù khôn khéo có khả năng, cũng cần có vận mệnh mới được. Lúc khẩn thiết mà chọn đúng người, đó chính là vận mệnh.”

Thập Nhất Nương mặc nhiên.

Nghĩ đến cảnh ngộ của Văn di nương.

Nàng có oán trách vận mệnh đối với nàng bất công hay không?

“Bất kể là Thiệu công tử cũng tốt, Lý công tử cũng tốt, cũng là xuất thân binh nghiệp.” Văn di nương uyển chuyển nói, “Người là đệ tử xuất thân binh nghiệp, lúc còn trẻ cũng sẽ đến trong quân doanh trải nghiệm một phen. Mà quân doanh là không thể mang gia quyến . . . . . . Trừ phi là làm được Binh bộ Thị Lang, hoặc là Thượng Thư.”

Binh bộ Thị Lang hoặc Thượng Thư bình thường cũng là do quan văn đảm nhiệm. Cho võ quan chức Thị Lang, Thượng Thư cũng chỉ là Vinh chức.

Vậy phải đợi đến bao nhiêu năm sau đây.

Mỗi người nhìn vấn đề đều có ánh mắt riêng.

Thập Nhất Nương lập tức quyết định, nghĩ biện pháp mang Văn di nương đi nhìn Thiệu trọng Nhiên cùng Lý Tễ một chút.

Nàng từ từ nói: “Lặng lẽ đi nhìn Thiệu công tử một chút cũng có thể nghĩ ra được biện pháp, nhưng này lặng lẽ đi xem Lý công tử. . . . . .” Lại nghĩ tới Lý phu nhân mắt nhìn chằm chằm, “Chỉ sợ có chút khó khăn!”

Thấy Thập Nhất Nương không có nói câu khiển trách ra khỏi miệng là nàng có ý nghĩ kỳ lạ, Văn di nương trong lòng vui mừng, lo lắng theo “Vậy, vậy làm sao bây giờ?”

Thập Nhất Nương nhất thời cũng không nghĩ ra cách.

“Nếu không, chúng ta trước hết đi nhìn Thiệu công tử. Lý công tử nơi đó. . . . . . Còn phải nghĩ biện pháp!”

Vốn so với ngồi khốn đốn sầu lo vẫn tốt hơn.

Thập Nhất Nương lập tức kêu Hổ Phách tới : “Ngươi đi nói cùng Lâm Đại phu nhân một tiếng. Ta muốn nhờ Thiệu công tử giúp họa một bộ ngọc trâm Hoa. Ngày mai xế chiều ta tự mình đi lấy tranh, không biết có tiện hay không?”

Hổ phách lên tiếng đi, khoản hai nén hương là tới đáp lời: “Lâm Đại phu nhân nói, đến lúc đó ngài chỉ đi qua là được.”

Thập Nhất Nương và Văn di nương .

Văn di nương đứng dậy cáo lui.

Thu Hồng nhìn nàng vui mừng nhướng mày, lập tức nghênh đón, thấp giọng nói: “Mới vừa rồi Văn tam phu nhân lại sai người đến. Hỏi hôn sự Đại tiểu thư. Còn nói, hôm nay Văn gia làm ăn càng làm càng lớn, muốn tiền mặt cũng càng ngày nhiều. Nếu việc hôn sự này có thể thành, nam chủ đáp ứng cho một triệu lượng bạc cho Văn gia dùng một năm, không lợi tức. Cứ như vậy, mười tám vạn lượng bạc thiếu ngài cũng có thể lập tức bổ sung cho ngài rồi!”

Văn di nương nghe lạnh lùng cười một tiếng, cắt đứt lời Thu Hồng nói…, “Chuyện này không nên nhắc lại. Văn gia cho dù nghèo, cũng quả quyết không thiếu mười tám vạn lượng bạc của ta thì không thể sống. Bọn họ nếu chỉ nói hôn sự của Đại tiểu thư, chỉ sợ ta còn cảm thấy bọn họ có mấy phần thật lòng. Hôm nay gắn hai chuyện này cùng nhau mà nói, ý muốn như thế nào, ta chính là người mù, cũng có thể nhìn ra. Huống chi, ta ban đầu nhìn thấy thủ đoạn lợi hại của phu nhân, sợ hôn sự Đại tiểu thư, nàng sẽ có ý ngăn trở. . . . . .” Nàng vừa nói, thanh âm thấp mấy phân, “Bây giờ nhìn lại, cũng là người ân oán rõ ràng, dễ đối phó!”

Thu Hồng nghe trong lời nói có gì, tò mò nói: “Phu nhân nói với ngài cái gì sao?”

Mặc dù là thiếp thân, có thể chuyện này quá mức trọng yếu, Văn di nương không nói gì, chẳng qua là phân phó nàng: “Ngươi nhớ ngày mai đi hồi thư cho Văn tam phu nhân. Hôn sự của Đại tiểu thư ta không làm chủ được. Bảo nàng tìm Hầu gia, tìm phu nhân đi.”

Văn di nương có thể có hôm nay, là nhờ có Văn gia.

Thu Hồng nghe không khỏi lo lắng: “Nếu tam phu nhân. . . . . .”

Văn di nương khoát tay áo, cắt đứt lời của nàng: “Đại tiểu thư gả được chỗ tốt, ta còn cầu xin Văn gia làm gì. Văn tam phu nhân, ngươi chỉ để ý theo ta nói mà đáp lời.”

“Ừ!” Thu Hồng cười thích thú như hoa nở, “Ta đây sáng sớm ngày mai đi đáp lời cho Văn tam phu nhân!”

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc